“Thế này thì tốt rồi, lão phu nhân cũng cho tôi một khoản tiền lớn coi như là phí chia tay, sau này anh đừng làm phiền tôi nữa, sim điện thoại tôi cũng sẽ đổi, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì tới nhau cả!”
Bàn tay Bắc Minh Dục nắm chặt vào với nhau, mu bàn tay gân nổi lên rõ ràng gần như biến dạng: “Tôi làm phiền cô?! Nực cười!”
“Đúng vậy…nếu anh đã tỉnh lại rồi…vậy…vậy thì tạm biệt! Không phải…là vĩnh biệt.”
Lương Nặc quay ra nhìn anh với ánh mắt hờ hững.
Nhưng trong tim cô thì đang rỉ máu.
Bắc Minh Dục không nói thêm gì, đồng tử mắt sâu hoắm như một hang động đen ngòm không thấy lối ra, nhìn chằm chằm vào cô, như kiểu muốn cô biến thành không khí để có thể hấp thụ hết vào trong, Lương Nặc không dám nhìn vào đôi mắt ấy, liền quay người bước đi.
Vừa bước tới cửa, đnag định giơ tay lên nắm lấy cánh cửa kéo ra.
Hai cánh tay đột nhiên ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, lưng cô như đang chạm vào một bức tường to lớn, Bắc Minh Dục cúi đầu xuống, cằm anh đặt lên vai cô.
Lương Nặc muốn thoát ra khỏi anh nhưng không làm thế nào chống cự nổi.
“Cô đã cho em bao nhiêu tiền? Anh cho em gấp đôi…đừng bỏ đi, hãy trở về bên cạnh anh.”
Giọng nói anh quyến rũ, không có vẻ cầu xin mà chỉ thấp giọng xuống hơn.
Lương Nặc nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân mình hãy bỏ ngoài tai những lời anh vừa nói: “Anh bỏ tôi ra, chúng ta không thắng nổi vận mệnh đâu.”
Càng không thể thắng nổi Bắc Minh phu nhân.
Lại nói giữa cô và Bắc Minh phu nhân đối với Bắc Minh Dục, một người là người thân nuôi anh không lớn, một người chỉ là người phụ nữ xa lạ mới quen biết có vài tháng.
Chỉ cần dựa vào những bằng chứng trong tay Bắc Minh phu nhân cũng đủ….
Cô không thể không rời xa Bắc Minh Dục.
Cô vô cùng sợ những bức ảnh kia một ngày bị đưa ra ngoài ánh sáng, cô sợ Bắc Minh Dục sẽ chê cô, thậm chí là ghê tởm cô, chẳng bằng bây giờ hãy để cô đi, đáp ứng nguyện vọng của Bắc Minh phu nhân, bảo đảm sự an toàn cho Bắc Minh gia.
“Thắng được! Chỉ cần em tin anh, cho anh chút thời gian….”
Bắc Minh Dục ôm sát cô vào người mình, trong lòng tự nghĩ: “Chỉ cần em ở lại, không cần quá lâu đâu, chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhanh! Anh sẽ lại cưới em lần nữa có được không? Cho em một hôn lễ thật trọng đại, để tất cả mọi người trên thế giới này đều biết em chính là vợ của Bắc Minh Dục.”
Bây giờ, trong tay lão phu nhân đang nắm được điểm yếu của anh, anh không thể quang minh chính đại cùng với Lương Nặc, bằng không, với tính khí của anh, tối qua đã tìm đến trường gặp cô để nói cho rõ ràng.
Toàn thân Lương Nặc run lên: “Buông tay đi, lão phu nhân vẫn còn trọng bệnh nằm trong bệnh viện, lẽ nào anh thực sự muốn người tóc đen phải tiễn người tóc bạc?”
Cánh tay Bắc Minh Dục bỗng cứng đờ ra trong phút chốc.
Lương Nặc khẽ cười đau khổ, đưa hay tay gỡ tay anh ra, rồi bước ra khỏi lòng anh: “Rời xa nhau là lựa chọn tốt nhất của hai chúng ta, tôi sẽ không hại anh nữa…chúc ngủ ngon….”
Lần này anh chỉ thuận theo tay cô mà bỏ cô ra.
Sau lưng Lương Nặc là hình ảnh anh với đôi mắt đỏ ngầu, chớp chớp mắt rồi lau nhanh nước mắt đi, ánh đèn vàng trong căn phòng chiếu vào anh với mái tóc ngắn, cơ thể vẫn sót lại chút bã trà, toàn thân vẫn còn mùi trà thoang thoảng, sắc mặt thì đáng sợ.
Cô chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà bước thẳng đi, từ phía sau, không có ai đuổi theo cô nữa.
Xe của Bắc Minh phu nhân đỗ trong góc phố, bà ta nhìn thấy Lương Nặc vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không thấy Bắc Minh Dục đuổi theo, trong lòng như mãn nguyện thở dài một tiếng yên tâm.
Vú Hà thốt lên: “Phu nhân đúng là tính toán như thần.” Chỉ có điều khổ Bắc Minh Dục cơ thể đã yêu như vậy mà còn uống bao nhiêu là rượu như thế…..
“Từ ngày nó còn ngồi dưới đất nghịch bùn ta đã cùng với người khác đấu đi đấu lại rồi.” Bắc Minh phu nhân cũng kiêu hãnh trả lời một câu, rồi nói với tài xế: “Lái xe.”
Thư ký Tôn nhìn thấy Lương Nặc bỏ đi, không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có thể đẩy cánh cửa đi vào phòng.
Bắc Minh Dục giống như con thú hoang bị thương, thu mình vào một góc nhỏ tự dưỡng thương.
“Thiếu gia?” Thư ký Tôn nói.
Bắc Minh Dục như không nghe thấy, chẳng trả lời.
“Thiếu gia, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi đặt cho thiếu gia một phòng khách sạn để thiếu gia nghỉ ngơi nhé….ở đây…đồ đạc loạn thế này…nhân viên cũng phải dọn dẹp nữa. ”
Một lúc sau, thư ký Tôn cứ nghĩ rằng Bắc Minh Dục sẽ không thèm động đậy thì anh lại đột nhiên đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh mình rồi bước những bước dài đi ra khỏi phòng.
Bước đi vững chãi, không hề loạng choạng….
Rời xa, cũng là một sự lựa chọn, anh tôn trọng quyết định của cô, có điều, đây không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc.
Lương Nặc sau khi rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam liền chạy bán sống bán chết, không biết đã chạy bao lâu chỉ tới khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi không còn sức lực nữa mới dừng lại, tựa đầu vào gối thở hổn hển.
Nước mắt thì không ngừng lăn xuống, cô lấy tay dụi mạnh vào mắt mình.
Đột nhiên, một ánh đèn chói lóa chiếu vào mặt cô, Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn thì một chiếc xe màu đen đang đâm thẳng về hướng cô, cô thậm chí không kịp có bất kỳ phản ứng gì….
*
Khi Lý Tranh Diễn được biết tin Lương Nặc và Bắc Minh Dục thực sự chia tay thì ngơ người ra một lát vì ngạc nhiên, vốn dĩ anh ta cứ nghĩ Bắc Minh Dục sẽ chán nản không làm ăn được việc gì, thậm chí giống với khi ở câu lạc bộ Giang Nam, nhưng ai mà biết được khi vừa ngủ dậy, Bắc Minh Dục dường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy….
“Ông bạn, chúng ta cũng được coi là bạn nối khố với nhau, cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cười cậu, cũng sẽ không chụp trộm ảnh để đưa lên mạng đâu.”
Anh ta tới văn phòng của Bắc Minh Dục ở tập đoàn Bắc Minh, nói giọng nghiêm túc: “Dù sao thì gần đây tôi cũng nhàn rỗi lắm, tranh thủ những lúc như thế này tôi có thể cùng cậu đi uống vài cốc, nếu thích nữa, tôi còn có thể giúp cậu chọn vài em.”
Bắc Minh Dục thì đang tập trung làm việc.
Từ sau khi anh được tòa án tuyên án vô tội, Đổng Hàn Thanh dùng ánh mắt thù hận nhìn anh hôm đó thì như mất tích, hơn nữa tuy Bắc Minh Dục đã được tuyên bố không có tội gì nhưng việc liên quan dính dáng tới tòa án cùng những tin tức tiêu cực vẫn có những ảnh hưởng nhất định tới tập đoàn Bắc Minh, bây giờ công việc nhiều như chất thành núi.
“Tôi không cần phụ nữ.”
“Đừng có nói với tôi cậu có trở ngại trong chuyện đó nhé?”
Bắc Minh Dục ngẩng đầu lườm anh ta một cái: “Mồm chó thì không bao giờ nói được tiếng người, nếu cậu rỗi quá thì hãy giúp tôi giải quyết vài việc đi, tôi không chê cậu vô dụng đâu!”
Lao động miễn phí, không dùng thì cũng phí!
“Ý cậu là gì hả? Thực sự bỏ cuộc với Nặc Nặc rồi? Thái hậu nhà Bắc Minh đã dùng thủ đoạn gì vậy? cậu lại can tâm tình nguyện như thế?….”
Ánh mắt BẮc Minh Dục nhìn xa xăm về nơi nào đó rất xa phía ngoài cửa sổ.
“Đây là quyết định của chính cô ấy.”
“Cái gì?” Lý Tranh DIễn đơ người ra: “Lẽ nào cô ấy không có cảm giác gì với cậu?”
BẮc Minh Dục nheo mày, nhìn anh ta: “Câm mồm!”
“Tiểu Nặc Nặc với tính cách đó muốn rời xa cậu, hơn nữa là chia tay một cách triệt để như thế, lại so với cậu, vừa có tiền vừa có quyền, ngoại trừ thay lòng đổi dạ thì còn có lý do gì khác? Cũng không thể chỉ là do chê cậu trên giường hành sự lỗ mãng quá! Nói thật lòng, hôm trước cậu đánh tôi quá đáng lắm! Đến giờ ngực vẫn đau nhức lên đây này….”
Lý Tranh DIễn phân tích một cách nghiêm túc, Bắc Minh DỤc cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu cũng nói còn có bàn tay của bà cô thái hậu nhà tôi còn gì? Bây giờ Lý đạo trưởng nói nếu chúng tôi ở cạnh nhau chỉ làm cho Bắc Minh gia sụp đổ, cô tôi tin một mực không hề nghi ngờ, vì thế đã giả bệnh muốn tôi phải chọn giữa cô tôi hoặc Lương Nặc…lẽ nào cậu không cảm thấy, bây giờ hai chúng tôi đang sóng gió thế này, tránh tránh đi cũng là điều nên làm à?”
“Thế nhưng nếu lời dự đoán của Lý đạo trưởng cứ không hề thay đổi thì cậu làm thế nào? Chẳng lẽ hai người chấp nhận thế à?”
“Sẽ không thế đâu, sớm muộn tôi cũng sẽ phá vỡ lời dự đoán đó.”
“Phá thế nào?”
Bắc Minh Dục nhìn anh ta vẻ coi thường: “Lẽ nào sự thông minh của cậu bị chó nó cắp rồi à?”
Thời gian chính là sự chứng minh rõ ràng nhất.
“Thế này thì tốt rồi, lão phu nhân cũng cho tôi một khoản tiền lớn coi như là phí chia tay, sau này anh đừng làm phiền tôi nữa, sim điện thoại tôi cũng sẽ đổi, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì tới nhau cả!”
Bàn tay Bắc Minh Dục nắm chặt vào với nhau, mu bàn tay gân nổi lên rõ ràng gần như biến dạng: “Tôi làm phiền cô?! Nực cười!”
“Đúng vậy…nếu anh đã tỉnh lại rồi…vậy…vậy thì tạm biệt! Không phải…là vĩnh biệt.”
Lương Nặc quay ra nhìn anh với ánh mắt hờ hững.
Nhưng trong tim cô thì đang rỉ máu.
Bắc Minh Dục không nói thêm gì, đồng tử mắt sâu hoắm như một hang động đen ngòm không thấy lối ra, nhìn chằm chằm vào cô, như kiểu muốn cô biến thành không khí để có thể hấp thụ hết vào trong, Lương Nặc không dám nhìn vào đôi mắt ấy, liền quay người bước đi.
Vừa bước tới cửa, đnag định giơ tay lên nắm lấy cánh cửa kéo ra.
Hai cánh tay đột nhiên ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, lưng cô như đang chạm vào một bức tường to lớn, Bắc Minh Dục cúi đầu xuống, cằm anh đặt lên vai cô.
Lương Nặc muốn thoát ra khỏi anh nhưng không làm thế nào chống cự nổi.
“Cô đã cho em bao nhiêu tiền? Anh cho em gấp đôi…đừng bỏ đi, hãy trở về bên cạnh anh.”
Giọng nói anh quyến rũ, không có vẻ cầu xin mà chỉ thấp giọng xuống hơn.
Lương Nặc nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân mình hãy bỏ ngoài tai những lời anh vừa nói: “Anh bỏ tôi ra, chúng ta không thắng nổi vận mệnh đâu.”
Càng không thể thắng nổi Bắc Minh phu nhân.
Lại nói giữa cô và Bắc Minh phu nhân đối với Bắc Minh Dục, một người là người thân nuôi anh không lớn, một người chỉ là người phụ nữ xa lạ mới quen biết có vài tháng.
Chỉ cần dựa vào những bằng chứng trong tay Bắc Minh phu nhân cũng đủ….
Cô không thể không rời xa Bắc Minh Dục.
Cô vô cùng sợ những bức ảnh kia một ngày bị đưa ra ngoài ánh sáng, cô sợ Bắc Minh Dục sẽ chê cô, thậm chí là ghê tởm cô, chẳng bằng bây giờ hãy để cô đi, đáp ứng nguyện vọng của Bắc Minh phu nhân, bảo đảm sự an toàn cho Bắc Minh gia.
“Thắng được! Chỉ cần em tin anh, cho anh chút thời gian….”
Bắc Minh Dục ôm sát cô vào người mình, trong lòng tự nghĩ: “Chỉ cần em ở lại, không cần quá lâu đâu, chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhanh! Anh sẽ lại cưới em lần nữa có được không? Cho em một hôn lễ thật trọng đại, để tất cả mọi người trên thế giới này đều biết em chính là vợ của Bắc Minh Dục.”
Bây giờ, trong tay lão phu nhân đang nắm được điểm yếu của anh, anh không thể quang minh chính đại cùng với Lương Nặc, bằng không, với tính khí của anh, tối qua đã tìm đến trường gặp cô để nói cho rõ ràng.
Toàn thân Lương Nặc run lên: “Buông tay đi, lão phu nhân vẫn còn trọng bệnh nằm trong bệnh viện, lẽ nào anh thực sự muốn người tóc đen phải tiễn người tóc bạc?”
Cánh tay Bắc Minh Dục bỗng cứng đờ ra trong phút chốc.
Lương Nặc khẽ cười đau khổ, đưa hay tay gỡ tay anh ra, rồi bước ra khỏi lòng anh: “Rời xa nhau là lựa chọn tốt nhất của hai chúng ta, tôi sẽ không hại anh nữa…chúc ngủ ngon….”
Lần này anh chỉ thuận theo tay cô mà bỏ cô ra.
Sau lưng Lương Nặc là hình ảnh anh với đôi mắt đỏ ngầu, chớp chớp mắt rồi lau nhanh nước mắt đi, ánh đèn vàng trong căn phòng chiếu vào anh với mái tóc ngắn, cơ thể vẫn sót lại chút bã trà, toàn thân vẫn còn mùi trà thoang thoảng, sắc mặt thì đáng sợ.
Cô chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà bước thẳng đi, từ phía sau, không có ai đuổi theo cô nữa.
Xe của Bắc Minh phu nhân đỗ trong góc phố, bà ta nhìn thấy Lương Nặc vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không thấy Bắc Minh Dục đuổi theo, trong lòng như mãn nguyện thở dài một tiếng yên tâm.
Vú Hà thốt lên: “Phu nhân đúng là tính toán như thần.” Chỉ có điều khổ Bắc Minh Dục cơ thể đã yêu như vậy mà còn uống bao nhiêu là rượu như thế…..
“Từ ngày nó còn ngồi dưới đất nghịch bùn ta đã cùng với người khác đấu đi đấu lại rồi.” Bắc Minh phu nhân cũng kiêu hãnh trả lời một câu, rồi nói với tài xế: “Lái xe.”
Thư ký Tôn nhìn thấy Lương Nặc bỏ đi, không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có thể đẩy cánh cửa đi vào phòng.
Bắc Minh Dục giống như con thú hoang bị thương, thu mình vào một góc nhỏ tự dưỡng thương.
“Thiếu gia?” Thư ký Tôn nói.
Bắc Minh Dục như không nghe thấy, chẳng trả lời.
“Thiếu gia, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi đặt cho thiếu gia một phòng khách sạn để thiếu gia nghỉ ngơi nhé….ở đây…đồ đạc loạn thế này…nhân viên cũng phải dọn dẹp nữa. ”
Một lúc sau, thư ký Tôn cứ nghĩ rằng Bắc Minh Dục sẽ không thèm động đậy thì anh lại đột nhiên đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh mình rồi bước những bước dài đi ra khỏi phòng.
Bước đi vững chãi, không hề loạng choạng….
Rời xa, cũng là một sự lựa chọn, anh tôn trọng quyết định của cô, có điều, đây không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc.
Lương Nặc sau khi rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam liền chạy bán sống bán chết, không biết đã chạy bao lâu chỉ tới khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi không còn sức lực nữa mới dừng lại, tựa đầu vào gối thở hổn hển.
Nước mắt thì không ngừng lăn xuống, cô lấy tay dụi mạnh vào mắt mình.
Đột nhiên, một ánh đèn chói lóa chiếu vào mặt cô, Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn thì một chiếc xe màu đen đang đâm thẳng về hướng cô, cô thậm chí không kịp có bất kỳ phản ứng gì….
*
Khi Lý Tranh Diễn được biết tin Lương Nặc và Bắc Minh Dục thực sự chia tay thì ngơ người ra một lát vì ngạc nhiên, vốn dĩ anh ta cứ nghĩ Bắc Minh Dục sẽ chán nản không làm ăn được việc gì, thậm chí giống với khi ở câu lạc bộ Giang Nam, nhưng ai mà biết được khi vừa ngủ dậy, Bắc Minh Dục dường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy….
“Ông bạn, chúng ta cũng được coi là bạn nối khố với nhau, cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cười cậu, cũng sẽ không chụp trộm ảnh để đưa lên mạng đâu.”
Anh ta tới văn phòng của Bắc Minh Dục ở tập đoàn Bắc Minh, nói giọng nghiêm túc: “Dù sao thì gần đây tôi cũng nhàn rỗi lắm, tranh thủ những lúc như thế này tôi có thể cùng cậu đi uống vài cốc, nếu thích nữa, tôi còn có thể giúp cậu chọn vài em.”
Bắc Minh Dục thì đang tập trung làm việc.
Từ sau khi anh được tòa án tuyên án vô tội, Đổng Hàn Thanh dùng ánh mắt thù hận nhìn anh hôm đó thì như mất tích, hơn nữa tuy Bắc Minh Dục đã được tuyên bố không có tội gì nhưng việc liên quan dính dáng tới tòa án cùng những tin tức tiêu cực vẫn có những ảnh hưởng nhất định tới tập đoàn Bắc Minh, bây giờ công việc nhiều như chất thành núi.
“Tôi không cần phụ nữ.”
“Đừng có nói với tôi cậu có trở ngại trong chuyện đó nhé?”
Bắc Minh Dục ngẩng đầu lườm anh ta một cái: “Mồm chó thì không bao giờ nói được tiếng người, nếu cậu rỗi quá thì hãy giúp tôi giải quyết vài việc đi, tôi không chê cậu vô dụng đâu!”
Lao động miễn phí, không dùng thì cũng phí!
“Ý cậu là gì hả? Thực sự bỏ cuộc với Nặc Nặc rồi? Thái hậu nhà Bắc Minh đã dùng thủ đoạn gì vậy? cậu lại can tâm tình nguyện như thế?….”
Ánh mắt BẮc Minh Dục nhìn xa xăm về nơi nào đó rất xa phía ngoài cửa sổ.
“Đây là quyết định của chính cô ấy.”
“Cái gì?” Lý Tranh DIễn đơ người ra: “Lẽ nào cô ấy không có cảm giác gì với cậu?”
BẮc Minh Dục nheo mày, nhìn anh ta: “Câm mồm!”
“Tiểu Nặc Nặc với tính cách đó muốn rời xa cậu, hơn nữa là chia tay một cách triệt để như thế, lại so với cậu, vừa có tiền vừa có quyền, ngoại trừ thay lòng đổi dạ thì còn có lý do gì khác? Cũng không thể chỉ là do chê cậu trên giường hành sự lỗ mãng quá! Nói thật lòng, hôm trước cậu đánh tôi quá đáng lắm! Đến giờ ngực vẫn đau nhức lên đây này….”
Lý Tranh DIễn phân tích một cách nghiêm túc, Bắc Minh DỤc cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu cũng nói còn có bàn tay của bà cô thái hậu nhà tôi còn gì? Bây giờ Lý đạo trưởng nói nếu chúng tôi ở cạnh nhau chỉ làm cho Bắc Minh gia sụp đổ, cô tôi tin một mực không hề nghi ngờ, vì thế đã giả bệnh muốn tôi phải chọn giữa cô tôi hoặc Lương Nặc…lẽ nào cậu không cảm thấy, bây giờ hai chúng tôi đang sóng gió thế này, tránh tránh đi cũng là điều nên làm à?”
“Thế nhưng nếu lời dự đoán của Lý đạo trưởng cứ không hề thay đổi thì cậu làm thế nào? Chẳng lẽ hai người chấp nhận thế à?”
“Sẽ không thế đâu, sớm muộn tôi cũng sẽ phá vỡ lời dự đoán đó.”
“Phá thế nào?”
Bắc Minh Dục nhìn anh ta vẻ coi thường: “Lẽ nào sự thông minh của cậu bị chó nó cắp rồi à?”
Thời gian chính là sự chứng minh rõ ràng nhất.