Lương Nặc hôm đó không đi tham gia hội nghị cổ đông nhưng kết quả cuối cùng cô cũng biết.
Thẩm Cách bị kéo xuống khỏi vị trí tổng giám đốc và Thẩm Tịch Nam lên thay thế.
Tình thế của Bắc Minh Dục vẫn không được tốt lắm, đại thái thái cũng đã nghi ngờ và chắc sẽ không tha cho anh, nhưng Lương Nặc tin anh nhất định đã có kế sách.
Buổi tối, Bắc Minh Dục liền nói với Lương Nặc: “Cổ phiếu của tập đoàn đang giảm mạnh, em bảo Anna nghĩ cách nhúng tay vào mua xem thế nào.”
Lương Nặc gật đầu: “Trong tay em vẫn còn 10 tỷ, số tiền này chắc là có thể thu mua được không ít cổ phiếu.”
Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: “Số tiền đó em cứ giữ lấy, tiền mua cổ phiếu anh sẽ bảo thư ký Tôn chuyển cho em theo một con đường khác.”
“Không cần đâu.” Lương Nặc dựa người vào lòng anh, hai tay vòng qua eo anh: “Vốn dĩ số tiền đó là anh cho em mà, bây giờ em dùng nó để giúp việc cho anh cũng là điều đương nhiên.”
Tiếng vòi nước trong phòng chảy cả đêm hòa cùng tiếng hai người nói chuyện.
Trang mạng chủ và diễn đàn của tập đoàn lại gặp phải sự đả kích trên diện rộng của một kẻ giấu mặt, không ít những tài liệu bí mật đều bị tung lên mạng, đại thái thái báo cảnh sát yêu cầu trừng trị nghiêm khắc kẻ xâm hại giấu mặt kia, nhưng kẻ đó có kĩ thuật cao tay, không thể lần ra kẻ đó là kẻ nào.
Chỉ để lại một chữ ký, điều đó được coi là một sự khiêu khích.
Những cổ đông nhỏ vốn dĩ vẫn đang quan sát tình hình nhưng càng ngày càng mất niềm tin vào tập đoàn, họ cũng không tiếp tục giữ số cổ phiếu trong tay nữa….. Lương Nặc sợ động tĩnh lớn quá sẽ bị người khác phát hiện nên bảo Anna dùng những tài khoản khác nhau để từ từ mua vào số cổ phiếu.
……………..
Lương Nặc đã hẹn buổi chiều sẽ đón Tiểu Bắc cùng ăn cơm.
“Xin lỗi tam thiếu phu nhân, đại thiếu gia đã đưa tiểu thiếu gia đi trước rồi!” người làm nói cung kính.
Trong lòng Lương Nặc trầm xuống: “Đại thiếu gia từ trước tới nay có quan tâm tới tiểu thiếu gia bao giờ đâu, hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi thế?”
Người làm lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết ạ!”
“Anh ta đón đi bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng trước.”
Ngay lúc đó Lương Nặc đi tìm Thẩm Cách để muốn đón Tiểu Bắc đi, nhưng khi tới phòng Thẩm Cách, nhìn thấy anh ta uống rượu say mèm đang nằm trên giường, mùi rượu nồng nặc.
Trong phòng lại không có một ai nữa.
Lương Nặc đột nhiên trợn mắt, không chịu bỏ cuộc, vẫn chạy quanh căn phòng tìm một lượt, khi chắc chắn không thấy Tiểu Bắc đâu cô mới chạy lại bên cạnh giường, lớn tiếng gọi: “Anh cả, Tiểu Bắc đâu? Người làm nói Tiểu Bắc bị anh đưa đi rồi?”
“Ai….ai đưa đi rồi…..”
Thẩm Cách uống tới nỗi say không còn biết gì nữa, đôi mắt lờ đờ của anh ta nhìn Lương Nặc. Lại nhắm mắt thở phì phò ngủ.
Lương Nặc kéo Thẩm Cách dậy: “Tiểu Bắc ở đâu?”
Thẩm Cách cả người đều mềm nhũn ra, tranh thủ cơ hội nằm lên người Lương Nặc, còn vô tình hay cố ý đưa tay lên sờ vào ngực cô, sắc mặt cô đột nhiên sầm lại, hất anh ta nằm ra giường.
Đi đến chiếc bàn trên đầu giường rót một cốc nước rồi hất thẳng vào mặt anh ta.
“Kẻ nào?!”
Thẩm Cách đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên đầu giường thấy Lương Nặc đang đứng đó, anh ta vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó tức giận đứng lên: “Cô làm cái mẹ gì đấy hả? muốn chết có phải không?”
“Con trai tôi đâu? Tiểu Bắc ở đâu?”
“Cô đang nói đến cái đồ khốn kiếp đấy hả? cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai, chưa từng gặp.”
“Không thể nào, người làm nói rõ ràng là anh đưa nó đi rồi!”
Thẩm Cách thở hắt ra một tiếng lạnh lùng: “Những người làm đó cả ngày thấy cô và nó ở cùng nhau, người ngoài đều nói nó là con trai cô, vậy điều đó có nghĩa là tôi với cô có gì với nhau không? Đồ thần kinh! Mau cút đi, lão tử phải đi ngủ rồi!”
“Rốt cuộc anh giấu Tiểu Bắc ở đâu rồi hả?”
Thẩm Cách đột nhiên cao giọng nói: “Cô mà không cút đi, lão tử coi như cô muốn ở lại để lên giường với tôi đấy!” nói rồi, hắn thè lưỡi ra liếm môi vẻ thèm khát, hai tay xoa vào nhau, hai mắt nheo lại: “Mẹ không cho phép tôi ra ngoài tìm gái, vui vẻ với cô cũng không tới nỗi nào.”
Lương Nặc giữ chặt lấy cổ áo, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn rằng không có Tiểu Bắc, cô quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
………………..
Thẩm Cách nhìn theo bóng Lương Nặc biến mất dần, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên xấu xa độc ác, hắn nhanh chóng đi tới cửa chiếc tủ quần áo đã được khóa ở phòng thay đồ.
Rút chìa khóa ra mở cửa tủ, Tiểu Bắc đang nằm yên lặng ở trong đó, hình như đã ngủ rồi.
Hắn ta kéo Tiểu Bắc ra, thuận tay cầm lấy một chiếc móc áo bên cạnh, dùng lực quật vào người Tiểu Bắc: “Muốn làm con trai tao á? Mày có xứng không hả? mày là cái thá gì chứ? ba mày còn hại tao, làm tao bị dính vào tin đồn xấu xa, lại còn bị mất chức tổng giám đốc, tao đánh chết mày!”
Tiểu Bắc đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt không nét biểu cảm nhìn Thẩm Cách.
Chiếc móc áo được giáng liên tiếp xuống người Tiểu Bắc, cái sau lại mạnh hơn cái trước.
Nhưng cậu bé trước sau vẫn nghiến răng không kêu lên tiếng nào, trong ánh mắt là sự kiên quyết, bướng bỉnh.
……………..
Lương Nặc chạy khắp Thẩm viên tìm hết một lượt nhưng cũng không nhìn thấy Tiểu Bắc, lòng cô nóng như lửa đốt, cô lập tức gọi điện thoại cho Bắc Minh Dục, nhưng đầu dây bên kia báo là đã tắt máy.
Lúc này cô mới nhớ ra, danh tiếng của tập đoàn bị tổn hại, lúc này vô cùng cần một tin tức tốt để cứu cánh, vài vậy đại thái thái và Thẩm Tịch Nam đã đưa Bắc Minh Dục cùng đi họp về việc hợp tác để triển khai một hạng mục mới.
Đặng Tử Manh tay cầm một cốc chà sữa, mồm ngậm ống hút đi tới, nhìn thấy Lương Nặc đang lo lắng, liền hỏi một câu: “Tam thiếu gia gãy tay hay bị chặt mấy chân rồi à? mà cô lo lắng tới mức ấy?”
“Cô có nhìn thấy Tiểu Bắc đâu không?” Lương Nặc sốt sắng hỏi, không quan tâm tới những mâu thuẫn trước đây với Đặng Tử Manh.
Đặng Tử Manh nheo mày: “Nói xem nào, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Buổi chiều giống như mọi ngày tôi đi đón Tiểu Bắc cùng đi ăn cơm tối, thế nhưng hôm nay được người làm cho biết là đại thiếu gia đã đón nó đi rồi….”
Lương Nặc nói như sắp khóc kể lại sự tình cho Đặng Tử Manh nghe.
Đặng Tử Manh nheo mày, đột nhiên kéo tay Lương Nặc đi tới phòng của Thẩm Cách: “Chắc chắn là vẫn ở chỗ của Thẩm Cách, cô muốn biết thì phải tới đó chứ!”
“Thế nhưng tôi tới và tìm hết rồi, ở đó không thấy.”
“”Tìm rồi thì tìm lại lần nữa!
Vài phút sau, hai người đi tới trước cửa phòng Thẩm Cách, cửa phòng đã bị khóa, vặn thế nào cũng không mở ra được, Đặng Tử Manh tìm người làm tới nói: “Mở cửa ra cho tôi.”
Người làm với khuôn mặt khó xử: “Đặng tiểu thư, cái này….”
“Cái gì mà cái?” Đặng Tử Manh giơ tay giáng cho người làm một cái tát, vênh mặt lên nói giọng dọa nạt: “Nói thêm một từ không với tôi xem nào, lập tức cút khỏi Thẩm gia, xem xem đại thái thái sẽ vì các người mà chống đối lại ta không?”
Người làm chỉ có thể miễn cưỡng mở cửa ra.
Thẩm Cách đang lăn ra ngủ trên giường ngáy khò khò, trong tay vẫn còn đang nắm chặt một chiếc ngoắc áo, Lương Nặc chạy khắp nơi đi tìm, khẽ gọi: “Tiểu Bắc….con có ở đây không? Có thì lên tiếng đi…Tiểu Bắc….”
Đặng Tử Manh ánh mắt sắc như dao, gọi người làm vào: “Đi tìm xem Tiểu thiếu gia ở đâu?”
“Cô…cô ơi!” trong phòng thay đồ đột nhiên truyền ra tiếng nói yếu ớt, hai mắt Lương Nặc sáng lên, lập tức chạy vào trong đó, chiếc tủ quần áo áo bị khóa đã thu hút sự chú ý của Lương Nặc.
Cô bảo người làm mở cửa ra, ánh sáng chiếu vào chiếc tủ tối om như mực, giây phút Lương Nặc mở cửa tủ ra, Tiểu Bắc đột nhiên ôm chầm lấy cô, bám chắc lấy vạt áo cô.
“Cô….cô….cô ơi…..”
“Tiểu Bắc, vết thương trên người con?”Lương Nặc trợn trừng mắt nhìn những vết thâm tím trên cổ vào trên tay Tiểu Bắc: “Có phải Thẩm Cách đánh con không? Sao hắn ta lại nhấn tâm như vậy chứ?”
Cơ thể Tiểu Bắc vẫn đang run lên, Lương Nặc ôm cậu vào lòng chặt hơn: “Là do cô không sớm đến đón cón, là lỗi của cô, Tiểu Bắc con yên tâm, sau này cô tuyệt đối sẽ không để bất kì ai làm hại con nữa.”
Đây là con trai của cô, đứa con trai đã bị thất lạc bốn năm trời!
Đặng Tử Manh bình thường thì không mấy thiện cảm với Tiểu Bắc, nhưng lúc này nhìn thấy trên người cậu bé toàn là vết thương ôm lấy Lương Nặc, trong tim cô ta đột nhiên có một chỗ nào đó dường như bị cảm động rồi, ý nghĩ thương xót cho cậu bé chợt lóe qua.