Sau khi Lương Nặc và Bắc Minh Dục đi về, Lý Tranh Diễn sợ Kỷ Sênh vì cú ngã đó mà để lại ám ảnh gì liền mời mấy vị bác sĩ gia đình có vẻ tin tưởng tới chẩn đoán khám lại cho cô, đồng thời cũng là để xử lý lại vết thương của bản thân mình.
Sau khi băng bó lại vết thương, anh ta đem Khả Khả giao cho bảo mẫu mới mời về, sau đó đẩy Kỷ Sênh vào phòng.
Giơ tay ôm chầm lấy cô vào lòng, Lý Tranh Diễn gọi tên cô với giọng ngọt ngào nhẹ nhàng hiếm thấy: “Kỷ Sênh!”
Kỷ Sênh trả lời nhàn nhạt: “Ừm!”
“Sau này em đừng có lấy mạng mình ra đùa nữa, hôm nay anh….rất sợ em sẽ không còn nữa.”
Trong lòng Kỷ Sênh đang rất phức tạp: “Lý Tranh Diễn, anh có hận em thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấy Khả Khả ra để lừa em, đó chính là mạng sống của em…..”
“Hiểu được tâm trạng anh ngày xưa chưa? Em tự tay vứt tờ giấy nạo thai vứt vào mặt anh, em có biết lúc đó tâm trạng anh thế nào không? thực sự lúc đó anh chỉ muốn giết chết em.”
Có những chuyện không nhắc đến thì thôi, nhắc tới thì thực sự làm người khác rất đau lòng.
Đôi tay cô ôm chặt lấy anh hơn: “Em xin lỗi, em sai rồi, em không nên ích kỷ như thế, chỉ là em sợ….sợ anh có cuộc sống không lành mạnh, sợ quan hệ của anh và em bị lộ ra, bao nhiêu là….a….”
Lý Tranh Diễn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Kỷ Sênh.
Bàn tay anh ta từ từ di chuyển xuống bên dưới, Kỷ Sênh cũng bắt đầu mở mắt ra, liền nhìn thấy sống mũi cao của anh thấp dần xuống, đôi môi anh đang ôm trọn lây môi cô ngăn lại hơi thở của cô.
“Tiểu Sênh!” hơi thở Lý Tranh Diễn hổn hển, ghé sát miệng vào tai cô đột nhiên hỏi: “Trong bệnh viện em nói là yêu anh đã bao nhiêu năm là em nói thậ à?”
Anh hỏi với giọng điệu thăm dò thận trọng.
Kỷ Sênh không kìm được nước mắt, cô như một kẻ điên nhảy bổ lên người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy eo Lý Tranh Diễn, cả người cô dính chặt vào người anh ta: “Là anh Lý Tranh Diễn, em mù mắt mới cứ tưởng rằng Bắc Minh Dục là anh, người em yêu từ trước tới nay chưa bao giờ là anh ta mà là anh, anh có biết không hả? Lúc mà em tưởng anh hại chết Khả Khả, em muốn được chết đi cùng anh, nhưng Bắc Minh Dục đã nói với em chân tướng, biết được người em luôn yêu là anh thì lại không nỡ muốn anh chết….”
Lý Tranh Diễn bị cô ép vào vết thương, miệng anh rít lên một tiếng: “Thế nên em đã đâm anh một nhát rồi tự mình chạy đi nhảy lầu à?”
Kỷ Sênh khóc càng nức nở hơn.
“Em cứ tưởng Khả Khả không còn nữa…..”
Lý Tranh Diễn lại hôn lên môi cô mãnh liệt, tay Kỷ Sênh ôm chặt hai tay vòng qua lưng anh, đột nhiên cô nghĩ tới trên người anh có vết thương, cô trượt người xuống và đẩy anh ra.
“Em đùa anh?” Lý Tranh Diễn vẫn chưa thỏa mãn, nheo mày nhìn cô.
“Em vừa mới sinh Khả Khả không lâu, không thể ngủ cùng giường với anh được, hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!” Kỷ Sênh nói nghiêm túc: “Còn nữa, nếu anh quyết định ở bên em vậy thì bên cạnh anh không được xuất hiện thêm người phụ nữ nào khác, càng không được để người khác ăn hiếp Khả Khả!”
Suy nghĩ một lát cô lại bổ sung thêm: “Anh cũng không được giấu em theo đuổi người phụ nữ khác.”
Cô nói hết mọi chuyện hết sức thẳng thán, Lý Tranh Diễn đơ người ra mất một giây.
Ngay sau đó, anh ta cúi đầu cười cười – nụ cười ấm áp: “Tiểu Sênh, em có thể tăng độ ghen lên chút nữa được không?”
Trước đây không kể bên cạnh anh từng có bao nhiêu người phụ nữ cô cũng chưa từng cảm thấy ghen.
“Nếu thế thì sao?” Kỷ Sênh gân cổ lên kiêu ngạo nói.
“Sẽ chẳng sao cả!” Lý Tranh Diễn không để ý tới vết thương trên người, cố lôi cô vào lòng, nói: “Anh yêu đến chết cái bộ dạng ghen tuông đáng yêu này của em!”
Cũng may cô hối hận vẫn chưa bị coi là muộn, nếu muộn tí nữa nói không chừng anh cưới người khác thật rồi.
Ngày hôm sau, các phóng viên nhà báo tiếp tục tấm công vào tin tức liên quan tới Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh, Lý Dung xấu hổ tới mức phẫn nộ, ông ta cho người ngăn chặn dọa nạt các phóng viên, Lý Tranh Diễn cũng biết Kỷ Sênh không thích nhất là nghe thấy người khác nói hay bàn luận về mối quan hệ giữa bọn họ và thân phận của Khả Khả, vì vậy anh đã mời những người phụ trách các tờ báo lớn tới ăn một bữa cơm…..
Sau khi ăn cơm xong đi về, mọi người đều biết những tin gì có thể đăng tin gì không thể đăng.
Kỷ Sênh thấy trên các mặt báo và tạp chí không bàn luận hay viết về chuyện của cô và Lý Tranh Diễn, có chút ngạc nhiên.
“Sao không có ai nói về chúng ta? Lẽ nào tối qua em nhảy lầu không hề khuấy động chút nào?”
“Em có phải minh tinh đâu, viết về em thì lượng bán ra khá hơn được bao nhiêu chứ?”
Kỷ Sênh bĩu môi, giơ chân lên đá Lý Tranh Diễn: “Anh nói thế là đang chê em đấy à? Em….”
Lời của cô còn chưa nói hết liền nghe thấy quản gia thông báo Lý Dung cao huyết áp phải nhập viện rồi, lần này không giống với những lần trước, bất ngờ phát bệnh, có dấu hiệu của một cơn đột quỵ, tình hình cụ thể còn phải chờ kết quả kiểm tra.
Lý Tranh Diễn nheo mày: “Từ trước tới giờ sức khỏe ông ấy rất tốt, sao lại thành ra như vậy?”
Quản gia khẽ liếc nhìn Kỷ Sênh, sau đó mới nói: “Thực ra tối quan lão gia đã muốn ngăn hai người lại rồi nhưng ở đó đông người quá, sáng sớm nay, ông ấy vội vã và giận dữ đi tới đây, trên đường mới bị ngã, dẫn tới việc vỡ mạch máu.”
“Anh tới bệnh viện xem ông ấy thế này.” Lý Tranh Diễn quay đầu nói với Kỷ Sênh.
“Anh đi đi!”
Kỷ Sênh không có ý sẽ đi cùng anh, đi tới nơi cũng sẽ bị mắng.
Trong bệnh viện, người rất đông.
Khi Lý Tranh Diễn vừa tới nơi, Lý Dung vừa ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ nói cục máu đông trong não đã được giải quyết, còn bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không, bao lâu mới tỉnh lại thì điều này không nói trước được.
Lý Tranh Diễn nhìn vào bên trong một lát, chớp mắt luật sư riêng của Lý Dung đã tới rồi, anh ta cầm them một phần báo cáo kết quả kiểm tra đưa cho Lý Tranh Diễn, nói: “Lý thiếu gia, Lý tiên sinh sớm đã dự liệu được sẽ có ngày hôm nay, anh không nên đau buồn quá.”
Ánh mắt Lý Tranh Diễn nhìn vào mấy chữ bệnh viện số 1 Hải Thành ghi ngoài bìa tập báo cáo, trong đầu có dự cảm chẳng lành.
“Ông gì nhà tôi làm sao?”
Luật sư nói: “Lý tiên sinh đã rơi vào giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nhưng từ trước tới nay không chấp nhận hóa trị, vốn dĩ bác sĩ cũng đã nói thời gian còn lại không nhiều, bây giờ lại bị huyết áp cao thế này, chắc là lành ít dữ nhiều.”
Mở tập báo cáo trên tay ra, Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm vào bảng kết quả kết luận chuẩn đoán, tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
“Tại sao không nói sớm cho tôi biết?”
“Lý tiên sinh nói không muốn anh thương hại, hơn nữa….Lý tiên sinh đã mở đường sẵn cho anh rồi, anh có thể trực tiếp tiếp quản Lý thị, còn về phần Bách phu nhân, những gì bà ta biết thực ra không hề ít hơn anh bao nhiêu, đặc biệt là trong mấy tháng cha anh bị bệnh thế này, đã điều tra được không ít thứ.”
Cha con cha con, cuối cùng thì vẫn là con nợ cha.
Lý Tranh Diễn chớp chớp mắt, sau đó quay ra dặn dò bác sĩ và y tá hãy chăm sóc cẩn thận cho Lý Dung.
Hai ngày sau.
Kỷ Sênh và Lương Nặc hẹn gặp nhau đi mua một ít đồ sơ sinh, muốn tự tay chọn cho Khả Khả và Hảo Hảo những bộ đồ xinh xắn, còn thi nhau bàn sau này sẽ cho hai đứa trẻ lấy nhau.
“Hảo Hảo lớn hơn một tháng tuổi, vừa đẹp!” Lương Nặc cười nói.
“Nói trước, Hảo Hảo nhà cậu mà dám bắt nạt Khả Khả nhà tớ thì nhất định tớ không nương tay đâu đấy!”
…………….
Người của Ủy Ban kiểm tra kỉ luật bắt đầu điều tra triệt để những hạng mục lớn mà cha Đổng Hàn Thanh trong thời gian đương nhiệm thực hiện, trong thời gian ngắn, có người đã suy đoán rằng Hải Thành sớm sẽ thay đổi người đứng đầu.
Nhưng ngược lại Đổng Tồn Thụy lại rất thản nhiên và bình tĩnh.
Nguyên văn lời của ông ta nói: “Đương nhiệm bao nhiêu năm như thế sao lại có thể không có vấn đề gì? Muốn tới kiểm tra thì hãy kiểm tra cho cẩn thận, kiểu gì chắc cũng phát hiện ra điểm gì đó.”
Sự thản nhiên và bình tĩnh của ông ta dường như đã làm cho Bắc Minh Dục nghi ngờ rằng thực sự ông ta không làm chuyện gì phải che đậy.
Nhưng rất nhanh anh lại phủ định, dù sao thì cũng rất nhiều manh mối đều nhằm vào ông ta.
Hôm nay, anh vừa mới ăn cơm cùng với người của Ủy Ban kiểm tra kỷ luật, điện thoại liền kêu lên, là điện thoại của Đổng Hàn Thanh: “A lô?”
“Lương Nặc bây giờ có ở cùng với anh không?”
“Không, có việc gì?”
“Lương Nặc gặp nguy hiểm, anh mau đi tìm cô ấy về đi….phía tôi bên này công việc nhiều không dứt ra được, điện thoại của cô ấy cũng không kết nối được….”
Bắc Minh Dục lo lắng gọi điện luôn cho Lương Nặc nhưng đúng là thông báo không liên lạc được.
Gọi điện về nhà, bảo mẫu mới mời về nghe điện: “Lương tiểu thư á? Cô ấy nói đi cùng với một vị tiểu thư họ Kỷ đi mua đồ, tính đến giờ chắc cũng đã đi được tầm hơn nửa tiếng rồi!”
Ngay lập tức anh gọi điện cho Kỷ Sênh.
Lần này thì liên lạc được rồi.
“Sao anh lại gọi điện cho tôi làm gì?” Kỷ Sênh nhận điện thoại rồi cười trên chọc anh.
“Lương Nặc có ở cạnh cô không?” anh nói vẻ lo lắng, Kỷ Sênh đơ người ra một lát, dường như chưa thấy Bắc Minh Dục lo lắng thế này bao giờ: “Ở bên cạnh tôi, sao thế?”
Bắc Minh Dục thở phào nhẹ nhõm, xem ra không xảy ra chuyện gì.
“Hai người lập tức về nhà, trong thời gian này không được ra ngoài.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Sênh hỏi rồi lại nói: “Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ Nặc Nặc, đúng rồi, chúng tôi vừa mới thương lượng nhau, sau này chúng ta làm thông gia đấy.”
“Bây giờ hai người đang gặp nguy….”
“Tạch….”
“A…..”
“Lương Nặc!”
Bắc Minh Dục đang cần điện thoại trên tay đột nhiên rơi xuống, hơi thở anh như ngừng lại, nhưng điện thoại đã bị vỡ hoàn toàn mất tác dụng.
Lương Nặc vẫn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Kỷ Sênh đột nhiên kêu lên với cô là cẩn thận, tiếp ngay sau đó là kéo cô lại vao một bên ghế.
Chiếc xe Maybach màu đen đối diện nhằm thẳng vào phía ghế Lương Nặc ngồi.
Chiếc xe bị đâm bất ngờ nên mất kiểm soát, không ngừng xoay tròn trên đường.
Cuối cùng, và vào hàng rào bảo vệ bên đường.
Kỷ Sênh lẩm bẩm mắng: “Mẹ kiếp, cái tên Bắc Minh Dục mồm gì không biết, vừa nói xảy ra chuyện là y như rằng xảy ra chuyện.”
Lương Nặc tinh thần hoảng loạn, khi ngẩng đầu lên thì cảm giác trên mặt có chỗ ướt đi, không biết đã bị thương chỗ nào rồi.
Kỷ Sênh phản ứng kịp thời, không bị thương gì nghiêm trọng, nhanh chóng tháo dây an toàn ra, vội lôi Lương Nặc ra ngoài sau đó dìu cô vào bên đường ngồi nghỉ.
“Cậu sao rồi?”
Lương Nặc cử động toàn thân, cảm thấy hai tai ù đi, đầu thì choáng váng, ở cổ chân cơn đau hiện lên rõ ràng nhất.
“Chân tớ hình như bị thương rồi.”
Kỷ Sênh ấn thử tay vào, cảm thấy hình như chỉ bị bong gân, cô thở phào: “Không bị thương vào xương, chắc nghỉ ngơi độ hai ngày là không sao.” Ngay sau đó cô liếc mắt nhìn vào chiếc xe đối diện, ngồi ở ghế lái chiếc Maybach màu đen là một người phụ nữ.
Cô ta đội mũ lưỡi chai nhìn không rõ mặt lắm.
Cô đang định đi lại hỏi xem cô ta lái xe kiểu thì người phụ nữ đó lại khởi động xe, thậm chí còn lái hướng về phía hai người đang ngồi.
“Không hay rồi!” sống lưng Kỷ Sênh chạy dọc một cơn ớn lạnh: “Nặc Nặc mau chạy.”
Lương Nặc cũng chú ý thấy chiếc xe đó có gì đó không bình thường.
Người phụ nữ ngồi trên ghế lái là….Laurel.
“Kỷ Sênh kệ tớ cậu cứ chạy đi, cô ta nhằm vào tớ.”
Kỷ Sênh cố lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói: “Không được, tớ đồng ý với Bắc Minh Dục là sẽ bảo vệ cậu rồi, hơn nữa không thể để cho con gái tớ không có mẹ chồng.”
“Tớ cũng không thể để cho Hảo Hảo mất đi mẹ vợ!”
Lương Nặc nhất quyết đẩy Kỷ Sênh mau đi.
Còn cô chân đã bị thương, căn bản không thể cử động được.
Vậy là, vậy là cô chỉ biết tròn mắt nhìn Kỷ Sênh chạy về chiếc xe vừa bị tông, cắm chìa khóa vào bắt đầu khởi động lại xe rồi quay đầu chiếc xe ngược lại sau đó nhằm thẳng vào chiếc xe đang hướng về phía hai người.
Cô ấy muốn thử dùng chiếc xe này để ngăn lại chiếc Maybach.
Làm vậy có khác nào tự tìm tới cái chết?
Đồng tử mắt Lương Nặc đột nhiên mở rộng, cô hét lên: “Đừng…. Kỷ Sênh….mau dừng lại!”