Lúc trước biện độ vận động quá lớn, Bắc Minh Dục cảm thấy cơ thể mỏi dã dời, nghỉ một lát tinh thần anh đã khôi phục, anh dùng hai cánh ta to lớn ôm trọn lấy Lương Nặc bế cô chạy thẳng tới chỗ chiếc máy bay trực thăng.
Cơn gió thổi mạnh làm quần áo đầu tóc anh rối tung lên, để lộ ra cơ thể cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn.
Thư ký Tôn chạy theo anh phía sau.
Gần về sáng, Lương Nặc sốt cao.
Cũng may, trên máy bay cái gì cũng có, bao gồm cả thuốc hạ sốt, sau khi cho cô uống thuốc hạ sốt, anh đắp chăn lên người cho cô ngủ một giấc, khi cảm thấy cô hạ sốt rồi Bắc Minh Dục mới khẽ khàng nằm xuống cạnh cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, gió mưa đã tạm ngớt, sạt lở đất cũng không còn tiếp diễn nữa.
Bắc Minh Dục lại bế Lương Nặc đặt dưới gốc cây tối qua, nhìn cô rồi nói với thư ký Tôn: “Đi thôi, chúng ta về.”
“Vâng?” Thư ký Tôn trả lời theo phản xạ rồi mới giật mình hỏi: “Thế còn thiếu phu nhân thì làm thế nào?”
“Không chết được đâu.” Bắc Minh Dục lại ngoái đầu nhìn cô lần nữa, nói: “Tôi đã thông báo với Lương phu nhân rồi, chắc sẽ rất nhanh thôi bà ấy sẽ tìm tới nơi, hơn nữa dưới núi đội cứu hộ chắc cũng đã bắt đầu tìm kiếm rồi!”
“Nếu vậy thì thiếu phu nhân làm sao mà biết được là cậu đã cứu cô ấy?”
Bắc Minh Dục mím môi không nói gì, bước những bước dài về phía chiếc trực thăng, lên máy bay anh nói với phi công: “Bay về trung tâm thành phố.”
Lương Nặc nằm dưới gốc cây, cơ thể cô vẫn mặc bộ đồ còn ướt, bộ đồ dính chặt vào da cô làm toàn cơ thể cô lạnh run lên, cô dần dần có ý thức.
Không lâu sau đó, Lương Nặc cảm thấy xung quanh cô đang rất ồn ào.
“Lương Nặc? Nặc Nặc….”
Cô cố gắng mở mắt ra, lọt vào tầm nhìn của cô là một đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân Đổng Hàn Thanh ướt sũng, khuôn mặt anh hiện lên vẻ lo lắng như trời đất sắp sụp xuống nhìn cô, sợ hãi, lo lắng, áy náy, hối hận, dường như tất cả như được vẽ lên khuôn mặt anh ta trong chốc lát.
“Đổng…Anh Đổng?” Lương Nặc nói giọng yếu ớt: “Hóa ra là anh đã cứu tôi….”
Đổng Hàn Thanh đột nhiên đỡ lấy cô ôm chặt vào lòng: “Xin lỗi…xin lỗi…tôi đã tới muộn rồi!”
“Cảm ơn!”
Xung quanh còn có rất nhiều người đàn ông mặc quần áo cứu hộ đang đi đi lại lại.
Giọng nói Lương Nặc thì thầm nghe không rõ lắm, chính nó cũng đã che lấp đi sự thất vọng trong lòng cô, cô vẫn tưởng cái ôm quen thuộc đó là của Bắc Minh Dục, nhưng hóa ra lại là Đổng Hàn Thanh!
“Tôi đưa em đi bệnh viện, em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nhé!”
Lương Nặc toàn thân run lên lẩy bẩy, hay tay cố nắm lấy tay áo anh ta mà giật: “Kỷ Sênh? Kỷ Sênh đâu rồi?”
“Kỷ Sênh?” Đổng Hàn Thanh nói rất lạnh nhạt: “Không vội, em yên tâm, cô cấy chắc là cũng đã được cứu đưa đi rồi, chỉ cần em không sao, cô ấy cũng sẽ không sao.”
Cùng lúc đó, đối diện với cái cây nơi không xa, có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở đó, trong xem Kỷ Sênh cũng đang run lên cầm cập, có lẽ do vừa lạnh , vừa sợ hãi, vừa lo lắng cho Lương Nặc, cô ôm chặt lấy một chiếc chăn chùm kín từ đầu xuống chân, hai hàm răng đập vào nhau.
“Lương Nặc không sao rồi, bây giờ cô có thể cùng tôi về được chưa?” Hai ngón tay của Lý Tranh Diễn đang kẹp lấy một điếu thuốc, mắt nheo lại nhìn Kỷ Sênh.
Kỷ Sênh nhìn qua cửa xe thấy Đổng Hàn Thanh đang bế Lương Nặc lên xe, cô gật gật đầu.
“Được!”
Người lái xe khởi động chiếc xe rồi lái một mạch về trung tâm thành phố.
Không khí tĩnh mịch trong xe bị Lý Tranh Diễn phá vỡ bằng một câu nói: “Nếu không phải là tôi cứu cô thì bây giờ chắc cô chỉ còn là một thi thể cứng đơ, Kỷ Sênh, cô nói xem lần này cô nên cảm ơn tôi thế nào?”
Kỷ Sênh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhếch mép cười: “Ồ! Anh chẳng phải là anh trai tôi à? Anh trai đến cứu em gái là điều nên làm mà! Hoặc là, Bắc Minh Dục cũng tới rồi, tôi tin tôi cũng chưa chắc đã là một thi thể cứng đơ ra đấy.”
Khi nghe thấy 3 từ Bắc Minh Dục, sắc mặt Lý Tranh Diễn bỗng nhiên tối sầm lại.
Anh ta khẽ dập tắt điếu thuốc trên tay, rồi lại cầm điều thuốc nhay xuống chiếc gạt tạt làm cho nó biến hình cả đi, hé cửa xe, anh ta vứt điếu thuốc ra ngoài, giơ tay lên nắm chặt lấy cằm Kỷ Sênh.
“Tối qua khi cậu ta ôm cô, tôi nhìn ánh mắt cô thực sự cảm thấy không vui chút nào!”
Tối qua khi cô và Bắc Minh Dục chia nhau ra đi tìm người, nhưng cô vừa đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy Lý Tranh Diễn, cô cứ tưởng là tình cờ, giờ nghĩ lại cô mới thấy rất có thể anh ta cùng tới với Bắc Minh Dục.
Vì thế, sự việc cô gặp Bắc Minh Dục, nói gì, làm gì, anh ta đều nhìn, nghe thấy rõ mồn một.
“Bởi vì anh là cầm thú còn aanh ấy là thiên thần!”
Cô mãi mãi sẽ không bao giờ có thể dùng ánh mắt đó để nhìn Lý Tranh Diễn….
Sắc mặt Lý Tranh Diễn tức giận nhìn vô cùng khó coi, bàn tay anh ta như dùng lực mạnh hơn, các khớp ngón tay nổi lên rõ ràng, anh ta bóp chặt và nhấc quai hàm cô lên cao hơn, nhưng Kỷ Sênh vẫn kiên quyết không nói câu nào, cô liếc mắt nhìn chằm chằm vào anh như nhìn kẻ thù.
Ánh mắt này mới là ánh mắt cô nên dành để nhìn Lý Tranh Diễn.
Lý Tranh DIễn cười hắt ra một tiếng rồi hất cằm cô bỏ tay ra, rồi lại rút ra một điếu thuốc châm lửa, nói vẻ thích thú: “Gần đây tôi phát hiện ra một thứ rất hay ho, cô có muốn biết không?”
“Tôi không có hứng thú.”
“Nó có liên quan tới bà mẹ rẻ tiền của cô đấy, vậy mà cô cũng không có hứng thú?”
Anh ta lại cười thoải mái, trong lòng anh ta đoán chắc rằng Kỷ Sênh sẽ không bỏ qua, quả nhiên, lúc anh ngước ánh mắt ngang ngược lên nhìn cô cũng là lúc Kỷ Sênh hướng ánh mắt tò mò về phía anh ta.
“Anh muốn nói điều gì?”
“HÌnh như mẹ cô gần đây không biết điều mà an phận, ông già kia còn chưa chết mà bà ta đã muốn ở bên ngoài nuôi một thằng trẻ ranh, cô nói xem, tôi có nên nói chuyện này với ông già kia không, hoặc là….truyền tin cho các phương tiện thông tin đại chúng biết?”
“Anh điên rồi!” Kỷ Sênh nói như muốn nhổ vào mặt anh ta, cô bỏ chiếc chăn trên người ra, cắn chặt môi rồi nói tiếp: “Bà ấy yêu chú Lý nhiều như vậy, sao có thể bao người đàn ông khác ở bên ngoài chứ?”
“Tôi nói bà ta có bao thì tức là bà ta có bao.”
Nói cách khác, kể cả chuyện này không phải là sự thực thì anh ta cũng có thể biến có thành không, tạo ra những tin đồn thất thiệt.
“Anh….” Kỷ Sênh hít một hơi thở sâu rồi nhìn anh ta trừng trừng: “Anh vẫn đê tiện như vậy….anh muốn tôi làm gì?”
Điếu thuốc trên tay Lý Tranh Diễn cứ thế cháy đi mà anh ta không hút thêm một hơi nào, chỉ trong vài giây, chiếc xe tràn khói thuốc, anh ta khẽ nhếch môi giơ điếu thuốc trên tay lên nhìn, nhổ ra câu nói bẩn thỉu: “Trong vòng hai năm, sinh cho tôi một đứa con!”
“Không thể nào! ” Kỷ Sênh kịch liệt phản đối, kích động nói: “ Cha anh lấy mẹ tôi, anh chính là anh trai của tôi, vậy mà anh lại bảo tôi đi sinh con cho anh? Lý Tranh Diễn, anh điên rồi à? Anh điên chứ đừng có tôi điên theo anh, tôi tuyệt đối sẽ không sinh con cho anh đâu!”
Huyết mạch trong mắt Lý Tranh DIễn nổi lên đỏ ngầu, một tay giơ lên bóp lấy cổ cô.
“Chính là vì cái lí do nực cười này mà năm đó cô đã hại chết đứa con của tôi đúng không? Kỷ Sênh, đó cũng là con cô, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Vậy nếu nó được sinh ra nói sẽ gọi anh là gì? Gọi anh là bác hay là bố? Gọi mẹ tôi là bà nội hay bà ngoại? Gọi bố anh là ông nội hay ông ngoại?”
Lý Tranh Diễn nhìn bộ dạng tức giận phẫn nộ gào thét của cô, cười nhạt.
Cũng coi như không phải một mình đứa trẻ phải chịu khổ nơi địa ngục.
“Vậy thì phải xem sự lựa chọn của cô thế nào, cô muốn Kỷ gia phá sản, mẹ cô thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Lý gia hay là chấp nhận sinh con cho tôi?” Anh ta vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Kỷ Sênh, nói: “Đứa trẻ mang họ ai cũng đều là họ, gọi tôi là bác hay cha thì đều là người thân cả đúng không nào? Kỷ Sênh, cô đừng có trách tôi, ai bảo cô hết lần này tới lần khác thử thách khả năng chịu đựng của tôi chứ?”
Anh ta đã từng cảnh cáo cô đừng có quyến rũ những người đàn ông khác.
Thế như Hình Sở Mặc và Lưu Hàn sau khi chia tay, người đầu tiên anh ta hôn lại là Kỷ Sênh, Bắc Minh Dục tới tìm Lương Nặc vậy mà lại ôm lấy cô, từng sự việc, hình ảnh đó đang giẫm đạp lên sự chịu đựng có giới hạn của Lý Tranh Diễn.
Anh ta đã đợi bao nhiêu năm như vậy, sao có thể dễ dàng để cô đi đến bên cạnh người đàn ông khác chứ?
Lúc trước biện độ vận động quá lớn, Bắc Minh Dục cảm thấy cơ thể mỏi dã dời, nghỉ một lát tinh thần anh đã khôi phục, anh dùng hai cánh ta to lớn ôm trọn lấy Lương Nặc bế cô chạy thẳng tới chỗ chiếc máy bay trực thăng.
Cơn gió thổi mạnh làm quần áo đầu tóc anh rối tung lên, để lộ ra cơ thể cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn.
Thư ký Tôn chạy theo anh phía sau.
Gần về sáng, Lương Nặc sốt cao.
Cũng may, trên máy bay cái gì cũng có, bao gồm cả thuốc hạ sốt, sau khi cho cô uống thuốc hạ sốt, anh đắp chăn lên người cho cô ngủ một giấc, khi cảm thấy cô hạ sốt rồi Bắc Minh Dục mới khẽ khàng nằm xuống cạnh cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, gió mưa đã tạm ngớt, sạt lở đất cũng không còn tiếp diễn nữa.
Bắc Minh Dục lại bế Lương Nặc đặt dưới gốc cây tối qua, nhìn cô rồi nói với thư ký Tôn: “Đi thôi, chúng ta về.”
“Vâng?” Thư ký Tôn trả lời theo phản xạ rồi mới giật mình hỏi: “Thế còn thiếu phu nhân thì làm thế nào?”
“Không chết được đâu.” Bắc Minh Dục lại ngoái đầu nhìn cô lần nữa, nói: “Tôi đã thông báo với Lương phu nhân rồi, chắc sẽ rất nhanh thôi bà ấy sẽ tìm tới nơi, hơn nữa dưới núi đội cứu hộ chắc cũng đã bắt đầu tìm kiếm rồi!”
“Nếu vậy thì thiếu phu nhân làm sao mà biết được là cậu đã cứu cô ấy?”
Bắc Minh Dục mím môi không nói gì, bước những bước dài về phía chiếc trực thăng, lên máy bay anh nói với phi công: “Bay về trung tâm thành phố.”
Lương Nặc nằm dưới gốc cây, cơ thể cô vẫn mặc bộ đồ còn ướt, bộ đồ dính chặt vào da cô làm toàn cơ thể cô lạnh run lên, cô dần dần có ý thức.
Không lâu sau đó, Lương Nặc cảm thấy xung quanh cô đang rất ồn ào.
“Lương Nặc? Nặc Nặc….”
Cô cố gắng mở mắt ra, lọt vào tầm nhìn của cô là một đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân Đổng Hàn Thanh ướt sũng, khuôn mặt anh hiện lên vẻ lo lắng như trời đất sắp sụp xuống nhìn cô, sợ hãi, lo lắng, áy náy, hối hận, dường như tất cả như được vẽ lên khuôn mặt anh ta trong chốc lát.
“Đổng…Anh Đổng?” Lương Nặc nói giọng yếu ớt: “Hóa ra là anh đã cứu tôi….”
Đổng Hàn Thanh đột nhiên đỡ lấy cô ôm chặt vào lòng: “Xin lỗi…xin lỗi…tôi đã tới muộn rồi!”
“Cảm ơn!”
Xung quanh còn có rất nhiều người đàn ông mặc quần áo cứu hộ đang đi đi lại lại.
Giọng nói Lương Nặc thì thầm nghe không rõ lắm, chính nó cũng đã che lấp đi sự thất vọng trong lòng cô, cô vẫn tưởng cái ôm quen thuộc đó là của Bắc Minh Dục, nhưng hóa ra lại là Đổng Hàn Thanh!
“Tôi đưa em đi bệnh viện, em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nhé!”
Lương Nặc toàn thân run lên lẩy bẩy, hay tay cố nắm lấy tay áo anh ta mà giật: “Kỷ Sênh? Kỷ Sênh đâu rồi?”
“Kỷ Sênh?” Đổng Hàn Thanh nói rất lạnh nhạt: “Không vội, em yên tâm, cô cấy chắc là cũng đã được cứu đưa đi rồi, chỉ cần em không sao, cô ấy cũng sẽ không sao.”
Cùng lúc đó, đối diện với cái cây nơi không xa, có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở đó, trong xem Kỷ Sênh cũng đang run lên cầm cập, có lẽ do vừa lạnh , vừa sợ hãi, vừa lo lắng cho Lương Nặc, cô ôm chặt lấy một chiếc chăn chùm kín từ đầu xuống chân, hai hàm răng đập vào nhau.
“Lương Nặc không sao rồi, bây giờ cô có thể cùng tôi về được chưa?” Hai ngón tay của Lý Tranh Diễn đang kẹp lấy một điếu thuốc, mắt nheo lại nhìn Kỷ Sênh.
Kỷ Sênh nhìn qua cửa xe thấy Đổng Hàn Thanh đang bế Lương Nặc lên xe, cô gật gật đầu.
“Được!”
Người lái xe khởi động chiếc xe rồi lái một mạch về trung tâm thành phố.
Không khí tĩnh mịch trong xe bị Lý Tranh Diễn phá vỡ bằng một câu nói: “Nếu không phải là tôi cứu cô thì bây giờ chắc cô chỉ còn là một thi thể cứng đơ, Kỷ Sênh, cô nói xem lần này cô nên cảm ơn tôi thế nào?”
Kỷ Sênh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhếch mép cười: “Ồ! Anh chẳng phải là anh trai tôi à? Anh trai đến cứu em gái là điều nên làm mà! Hoặc là, Bắc Minh Dục cũng tới rồi, tôi tin tôi cũng chưa chắc đã là một thi thể cứng đơ ra đấy.”
Khi nghe thấy 3 từ Bắc Minh Dục, sắc mặt Lý Tranh Diễn bỗng nhiên tối sầm lại.
Anh ta khẽ dập tắt điếu thuốc trên tay, rồi lại cầm điều thuốc nhay xuống chiếc gạt tạt làm cho nó biến hình cả đi, hé cửa xe, anh ta vứt điếu thuốc ra ngoài, giơ tay lên nắm chặt lấy cằm Kỷ Sênh.
“Tối qua khi cậu ta ôm cô, tôi nhìn ánh mắt cô thực sự cảm thấy không vui chút nào!”
Tối qua khi cô và Bắc Minh Dục chia nhau ra đi tìm người, nhưng cô vừa đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy Lý Tranh Diễn, cô cứ tưởng là tình cờ, giờ nghĩ lại cô mới thấy rất có thể anh ta cùng tới với Bắc Minh Dục.
Vì thế, sự việc cô gặp Bắc Minh Dục, nói gì, làm gì, anh ta đều nhìn, nghe thấy rõ mồn một.
“Bởi vì anh là cầm thú còn aanh ấy là thiên thần!”
Cô mãi mãi sẽ không bao giờ có thể dùng ánh mắt đó để nhìn Lý Tranh Diễn….
Sắc mặt Lý Tranh Diễn tức giận nhìn vô cùng khó coi, bàn tay anh ta như dùng lực mạnh hơn, các khớp ngón tay nổi lên rõ ràng, anh ta bóp chặt và nhấc quai hàm cô lên cao hơn, nhưng Kỷ Sênh vẫn kiên quyết không nói câu nào, cô liếc mắt nhìn chằm chằm vào anh như nhìn kẻ thù.
Ánh mắt này mới là ánh mắt cô nên dành để nhìn Lý Tranh Diễn.
Lý Tranh DIễn cười hắt ra một tiếng rồi hất cằm cô bỏ tay ra, rồi lại rút ra một điếu thuốc châm lửa, nói vẻ thích thú: “Gần đây tôi phát hiện ra một thứ rất hay ho, cô có muốn biết không?”
“Tôi không có hứng thú.”
“Nó có liên quan tới bà mẹ rẻ tiền của cô đấy, vậy mà cô cũng không có hứng thú?”
Anh ta lại cười thoải mái, trong lòng anh ta đoán chắc rằng Kỷ Sênh sẽ không bỏ qua, quả nhiên, lúc anh ngước ánh mắt ngang ngược lên nhìn cô cũng là lúc Kỷ Sênh hướng ánh mắt tò mò về phía anh ta.
“Anh muốn nói điều gì?”
“HÌnh như mẹ cô gần đây không biết điều mà an phận, ông già kia còn chưa chết mà bà ta đã muốn ở bên ngoài nuôi một thằng trẻ ranh, cô nói xem, tôi có nên nói chuyện này với ông già kia không, hoặc là….truyền tin cho các phương tiện thông tin đại chúng biết?”
“Anh điên rồi!” Kỷ Sênh nói như muốn nhổ vào mặt anh ta, cô bỏ chiếc chăn trên người ra, cắn chặt môi rồi nói tiếp: “Bà ấy yêu chú Lý nhiều như vậy, sao có thể bao người đàn ông khác ở bên ngoài chứ?”
“Tôi nói bà ta có bao thì tức là bà ta có bao.”
Nói cách khác, kể cả chuyện này không phải là sự thực thì anh ta cũng có thể biến có thành không, tạo ra những tin đồn thất thiệt.
“Anh….” Kỷ Sênh hít một hơi thở sâu rồi nhìn anh ta trừng trừng: “Anh vẫn đê tiện như vậy….anh muốn tôi làm gì?”
Điếu thuốc trên tay Lý Tranh Diễn cứ thế cháy đi mà anh ta không hút thêm một hơi nào, chỉ trong vài giây, chiếc xe tràn khói thuốc, anh ta khẽ nhếch môi giơ điếu thuốc trên tay lên nhìn, nhổ ra câu nói bẩn thỉu: “Trong vòng hai năm, sinh cho tôi một đứa con!”
“Không thể nào! ” Kỷ Sênh kịch liệt phản đối, kích động nói: “ Cha anh lấy mẹ tôi, anh chính là anh trai của tôi, vậy mà anh lại bảo tôi đi sinh con cho anh? Lý Tranh Diễn, anh điên rồi à? Anh điên chứ đừng có tôi điên theo anh, tôi tuyệt đối sẽ không sinh con cho anh đâu!”
Huyết mạch trong mắt Lý Tranh DIễn nổi lên đỏ ngầu, một tay giơ lên bóp lấy cổ cô.
“Chính là vì cái lí do nực cười này mà năm đó cô đã hại chết đứa con của tôi đúng không? Kỷ Sênh, đó cũng là con cô, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Vậy nếu nó được sinh ra nói sẽ gọi anh là gì? Gọi anh là bác hay là bố? Gọi mẹ tôi là bà nội hay bà ngoại? Gọi bố anh là ông nội hay ông ngoại?”
Lý Tranh Diễn nhìn bộ dạng tức giận phẫn nộ gào thét của cô, cười nhạt.
Cũng coi như không phải một mình đứa trẻ phải chịu khổ nơi địa ngục.
“Vậy thì phải xem sự lựa chọn của cô thế nào, cô muốn Kỷ gia phá sản, mẹ cô thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Lý gia hay là chấp nhận sinh con cho tôi?” Anh ta vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Kỷ Sênh, nói: “Đứa trẻ mang họ ai cũng đều là họ, gọi tôi là bác hay cha thì đều là người thân cả đúng không nào? Kỷ Sênh, cô đừng có trách tôi, ai bảo cô hết lần này tới lần khác thử thách khả năng chịu đựng của tôi chứ?”
Anh ta đã từng cảnh cáo cô đừng có quyến rũ những người đàn ông khác.
Thế như Hình Sở Mặc và Lưu Hàn sau khi chia tay, người đầu tiên anh ta hôn lại là Kỷ Sênh, Bắc Minh Dục tới tìm Lương Nặc vậy mà lại ôm lấy cô, từng sự việc, hình ảnh đó đang giẫm đạp lên sự chịu đựng có giới hạn của Lý Tranh Diễn.
Anh ta đã đợi bao nhiêu năm như vậy, sao có thể dễ dàng để cô đi đến bên cạnh người đàn ông khác chứ?