Người ở trong bao tải bị vứt xuống đất liền tỉnh dậy, hắn vùng vẫy thò đầu ra khỏi miệng bao, mặt mày thâm tím, trên người đầy vết thương, quần áo rách rưới dính đầy máu, hắn thở phì phò.
Tăng Du vừa thấy đáng thương vừa thấy buồn nôn.
Tối hôm đó không ngờ người cô ta ngủ cùng lại là….
“Sao anh ấy lại thành ra thế này?!”
Thư ký Tôn cười như không cười: “Tăng tiên sinh đương nhiên cũng giống với Tăng tiểu thư, đắc ý tự cao tự đại, đắc tội với người ra nhưng vẫn không biết sợ, bị người ta đánh thành ra thế này kể ra cũng chẳng có gì là lạ cả!”
Tăng Du sắc mặt ảm đạm, bỗng nhiên im lặng.
“Hóa ra chúng tôi đã bị các người cho vào lưới hết rồi….tất cả từ trước tới nay đều là do Lương Nặc, đều là do Lương Nặc! Lẽ nào anh không sợ sau này tôi sẽ không chế thuốc cho người phụ nữ anh yêu đó, làm cho cho cô ta đau đớn, sống không bằng chết?”
Bắc Minh Dục vỗ vay vẻ tán thưởng.
“Hiếm có, đã lâu như thế rồi không chế thuốc mà cô vẫn còn nhớ sự việc này.”
Anh rút điện thoại trong túi quần ra, chọn một đoạn video ấn nút phát rồi để trước mặt Tăng Du, cười rồi hỏi: “Nhìn đi, người trong đoạn video này cô có quen không?”
Tăng Du ôm ngực: “Anh quay trộm tôi?”
“Tự cô không đề cao tinh thần cảnh giác thì còn trách được ai? Nếu không phải vì đứa trẻ này, sớm đã không có việc cho cô rồi!” Bắc Minh Dục thu điện thoại về, nụ cười vẫn nở trên môi: “Còn nhắc cô một chuyện nữa, tử cung của cô không còn nữa, đứa trẻ dị dạng này là đứa con duy nhất của cô, sau này cả nhà ba người các người hãy sống cho tốt!”
Hoàng hôn, một đoạn video không mấy đẹp đẽ lại được truyền lên mạng.
Trong đó nữ chính chính là cô gái được Bắc Minh Dục lúc nào cũng ở bên cạnh, đỡ lấy một cách yêu thương trong những ngày vừa qua – Tăng Du, phóng viên đều đem truyện tình của bọn họ truyền đi một cách điên đảo, dường như đường ngang ngõ hẻm mọi người đều biết tới hai người họ.
Chỉ vừa mới đưa lên, lượng người xem và lượng chia sẻ tăng lên một cách chóng mặt.
Bắc Minh Dục vô cùng hài lòng với hiệu quả này, anh nâng ly rượu trên tay lên hướng về phía Lý Tranh Diễn ngồi đối diện: “Cậu tìm phóng viên khá lắm, truyền thông làm cũng rất tốt, lượng người xem và chia sẻ tăng lên từng giờ.”
“Nhưng cũng phải nói là kĩ thuật diễn của cậu tốt, lúc nào, ở chỗ nào cũng chụp được hình ảnh cậu nhẹ nhàng đầy vẻ yêu thương.”
Lý Tranh Diễn cũng nâng ly lên, sau đó nói: “Cậu thực sự bỏ qua cho Tăng Du thế này sao?”
“Sau khi đoạn video được tung lên, Tăng Du có ở Âu Thành cũng chẳng tìm được chỗ đứng.” Bắc Minh Dục cũng không biết tại sao bản thân mình đột nhiên lại mềm lòng như thế. Kế hoạch ban đầu đó là làm cho Tăng Du gặp phải sự cố bất ngờ, nhưng tới giờ phút cuối cùng anh lại thay đổi quyết định….
Có thể nói, anh muốn nhân từ một chút, coi như tích đức.
“Nếu cậu đã quyết định rồi, sao không đi tìm Tiểu Nặc Nặc đi? Trốn ở đây làm cái gì? Tôi phải về nhà chăm vợ chăm con đây….”
“Tôi còn có một việc cuối cùng chưa làm!”
Lý Tranh Diễn nhướn mày, tò mò hỏi: “Việc gì?”
“Đặng Vũ.”
………….
Đặng Vũ nhìn thấy đoạn video ở trên mạng liền biết được mọi chuyện đã được giải quyết, màn đêm tối đã buông xuống, đột nhiên ông ta nhận được lời hẹn gặp của Bắc Minh Dục.
Quản gia nhìn thấy sắc mặt ông ta thanh thản, ung dung lại thấy hơi lo lắng: “Đặng tiên sinh, nếu nhị tiểu thư đem sự việc đó nói với Bắc Minh Dục, buổi gặp lần này chẳng phải là tiệc Hồng Môn sao?”
“Noãn Noãn nhất định hi vọng Tiểu Nặc được hạnh phúc.”
Đặng Vũ cũng chẳng chuẩn bị nhiều gì cho cuộc gặp, ông ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ thay bộ đồ bệnh nhân bằng một bộ đồ mặc ở nhà, khi tới nơi hẹn gặp, thư ký Tôn đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài.
Anh ngăn cản quản gia lại: “Thiếu gia nói chỉ muốn gặp một mình Đặng tiên sinh!”
“Thế nhưng lão gia nhà chúng tôi đang bị bệnh.”
“Thiếu gia không gặp người ngoài!” Thư ký Tôn nhấn mạnh lại lần nữa, Đặng Vũ xua tay, nói với quản gia: “Một mình tôi vào là được rồi, cậu ta sẽ không làm gì tôi đâu.”
“Đặng tiên sinh ông….”
Đặng Vũ khẽ cười, ánh mắt ông ta nhìn ra phía cửa sổ, màn đêm đã phủ kín khắp nơi, cơn gió ngoài kia nhẹ thổi: “Việc gì nên đến thì trước sau sẽ đến, có phải con bé đã nói ra hay không cũng đều tốt cả, nên kết thúc rồi.”
………….
Không có người thứ ba trong đó, cũng không ai biết rốt cuộc Đặng Vũ và Bắc Minh Dục đã nói những gì.
Chỉ là, khi hai người đi ra, không hề có bầu không khí nặng nề, dường như sự thù hận ở cả hai phía đã đều bị hóa giải.
Kỷ Sênh sinh em bé xong buồn chán liền hóng hớt chuyện khắp nơi, sau khi nhìn thấy đoạn video trên mạng đó cô dường như phát điên, lập tức kéo Lương Nặc tới: “Trời đất, cậu mau xem này…đây chẳng phải là Tăng Du sao?”
Lương Nặc ghé sát đầu vào nhìn: “Người…người đàn ông này….”
“Người đàn ông này làm sao?”
Lương Nặc vô cùng hoảng hốt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: “lẽ nào đứa con của Tăng Du là của anh ta? trời ơi! Giữa bọn họ….”
Kỷ Sênh biểu thị nghe không hiểu lắm, tuy cô cũng cảm thấy người đàn ông trong đoạn video rất quen, nhưng không tiếp xúc nhiều như Lương Nặc, vì vậy nhất thời không nhớ ra được là ai.
Khi Lương Nặc đang định trả lời, cửa phòng liền bị đẩy từ phía ngoài vào.
Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục đều đứng ở cửa, đương sự đang ở đây, Lương Nặc lập tức hỏi: “Đoạn video trên mạng là thật sao? Vậy đứa con của Tăng Du chẳng phải là….”
“Ừm, em cảm thấy là thế nào thì nó là thế áy!” Bắc Minh Dục gật đầu, dang tay hướng về phía cô, cười: “Thôi được rồi, bây giờ anh đưa em về nhà.”
Lương Nặc đột nhiên nước mắt chảy ròng ròng…..
“Về nhà, cuối cùng chúng ta cũng có thể về nhà rồi, Tiểu Bắc đã đợi chúng ta rất lâu rất lâu rồi.”
Cô đưa bà tay nhỏ bé ra đặt vào tay anh, Bắc Minh Dục nắm chặt tay cô, dắt cô đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, Lương Nặc đột nhiên quay đầu lại nhìn Kỷ Sênh: “Kỷ Sênh, tớ đột nhiên cảm thấy cả hai chúng ta đều thật hạnh phúc………..”
…….
Bắc Minh Dục chê căn biệt thự vì Tăng Du từng ở đó vì vậy đã không đưa Lương Nặc về nhà ngay, mà đi tới một căn nhà ở cùng nông thôn trên núi gần đó, người người ôm chặt lấy nhau ngồi nhìn cảnh Âu Thành về đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lương Nặc co rúm người như một con mèo con ngả vào lòng anh.
“Anh uống rượu đấy à?”
Bắc Minh Dục cúi đầu khẽ cười rồi hôn lên môi cô: “Em ngửi thấy mùi rượu rồi?”
“Một chút? Nhưng không nồng nặc lắm!”
“Uống, anh đã uống một chút chút!” Bắc Minh Dục gật đầu, anh đỡ người cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nhướn mày hỏi: “Có muốn nêm một chút không?”
“Em không….a…”
Lương Nặc còn chưa kịp nói hết liền bị đôi môi anh chặn lại hết mọi lời nói, lập tức cô tròn xoe mắt, nhìn vào khuôn mặt anh tú của anh, hai hàng lông mi dài chớp liên hồi, giống như hai cánh quạt đang phe phẩy.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi qua.
“Mùi vị thế nào?” bên tai vang lên tiếng cười đắc chí của anh, cô xấu hổ gục đầu lên vai em, đập tay vào ngực anh, bĩu môi nói: “Sao anh nói hôn là hôn thế, làm em chẳng có sự chuẩn bị gì cả.”
“Vậy em muốn chuẩn bị cái gì? Anh sẽ đợi cho em chuẩn bị!”
“Hức…” Lương Nặc ngển cổ lên nhìn anh suy nghĩ: “Hình như cũng chẳng có gì để chuẩn bị thật.”
Bắc Minh Dục bật cười, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô đắm đuối, rồi hôn lê đôi mắt đó, hơi thở anh nhẹ nhàng phả vào mặt cô, anh đưa đôi môi đó xuống gần môi cô, đột nhiên Lương Nặc đưa tay ra ngăn lại trước mặt.
“Anh…anh đợi một chút đã! Em có chuyện muốn nói với anh.”