Ăn xong cơm trưa Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn trở về nhà của bà ngoại cô.
Nhiều năm không có người ở nên bụi bám thành lớp dày, hai người họ dọn dẹp cả một buổi chiều cũng mới gọi là dọn dẹp được những cái cơ bản.
Trong lúc dọn dẹp, điện thoại của Liễu Tiêu Hàn kêu lên đến mấy lần, cô nhấc máy trả lời với vài câu đơn giản rồi đột nhiên cúp máy luôn.
Trước khi trời tối, hai người họ trở lại nhà bà Vương ăn cơm, sau đó gọi điện cho bí thư thôn để nối điện, có điện là có thể ở được ở căn nhà của bà cô rồi.
Lương Nặc nhìn vào căn phòng cũ kĩ cô cảm tưởng như được trở về thời thơ bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Nặc vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ liền nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của bà Vương truyền tới: “Nặc Tử, Nặc Tử, nhanh ra đây đi, hình như ở cổng làng có mấy người từ thành phố đến kìa.”
Người nông thôn quen gọi nam nữ đều có chữ Tử ở đằng sau, sự khác biệt giữa nam nữ cũng không lớn.
Liễu Tiêu Hàn cũng đang ngủ bị đánh thức nên nói phàn nàn vài câu rồi lại trùm chăn ngủ tiếp còn Lương Nặc thì nghe thấy vậy giật cả mình, hốt hoảng ngồi dậy, đi ra khỏi giường.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa cho bà Vương đi vào.
“Bà! Bà….bà vừa nói gì?”
“Cửa thôn có người đến, đều lái toàn xe đẹp thôi, còn có mấy người mặc đồ đen nữa, giống như trong ti vi ấy, Nặc Tử, con nói cho bà biết, có phải con đắc tội với người thành phố rồi tới đây trốn phải không?”
Sắc mặt Lương Nặc đột nhiên trắng bệch ra.
Là anh sao?
Nhanh như thế anh đã tìm thấy cô rồi?
Bà Vương chú ý thấy nét mặt cô, bà thở dài nói: “Cái con bé này, ở thành phố đã làm gì không tốt không biết nữa? Lại đi có quan hệ với cái bọn đàn ông trông như du côn đầu gấu kia….nhà ta có một cái hầm, con đi theo ta xuống đó trốn, cổng làng cách đây cũng không xa lắm, chắc chừng một lúc nữa bọn họ sẽ tới thôi.”
Sắc mặt Lương Nặc tái mét chạy đi gọi Liễu Tiêu Hàn.
“Tiêu Hàn, nhanh dậy cùng tớ đi, Bắc Minh Dục tới rồi.”
“Ư..ư…đừng có sợ ngực tôi!” Liễu Tiêu Hàn lắc lư người sau đó dụi mắt với bộ dạng chưa tỉnh ngủ: “Ngực tớ bị cậu san bằng rồi đấy, cút đi, lão nương phải tiếp tục ngủ.”
Lương Nặc lúng túng chép miệng một tiếng, ánh mắt của bà Vương nhìn họ với sắc thái khác rõ ràng so với ngày hôm qua rồi.
“Tiêu Hàn, dậy đi….”
“Muộn rồi, nhanh đi cùng ta, những người kia tới bây giờ đấy…..” bà Vươngg đột nhiên kéo tay cô lôi cô ra ngoài, Lương Nặc chỉ có thể cắn môi đi theo bà Vương.
Nhưng chưa chạy được bao xa, vừa mới bước chân vào nhà bà Vương, có mấy người đàn ông mặc đồ đen liền bao vây xung quanh.
Bên cạnh đám người đó có một người đàn ông chỉ điểm Lương Nặc, nhìn có vẻ ngốc nghếch.
“Xem đi, người mà các người muốn tìm có phải cô ta không? Tôi đã nói nếu không ở nhà ông Tôn thì sẽ ở nhà ông Vương mà!”
Đám vệ sĩ nghe thấy vậy liền rút một sấp tiền trong túi ra đưa cho người đàn ông, người đàn ông cười đểu giả liếc nhìn Lương Nặc, sau đó vui vẻ nhận tiền và rời khỏi đó, bà Vương vừa tức vừa giận.
“Các người là ai? Tìm cháu ta có việc gì?”
Đám vệ sĩ đến nhìn cũng không thèm nhìn bà cụ già mà chỉ nói với Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, thiếu gia mời thiếu phu nhân cùng chúng tôi đi về.”
“Các người nhận nhầm người rồi, tôi không phải thiếu phu nhân gì cả.” Lương Nặc trợn trừng mắt nhìn bọn họ, trên môi còn mang nụ cười gượng gượng giả vờ không hề biết bọn họ đang nói gì: “Các người tới đây tìm người à? Vậy thì chúc các người sớm tìm thấy nhé!”
“Thiếu phu nhân, xin phu nhân đừng làm khó chúng tôi.” Một tên từ từ bước lên phía trước.
Lương Nặc cũng từng bước lùi về sau, ánh mắt cảnh giác: “Các người muốn làm gì? Tôi thực sự không quen biết các người, tiến thêm bước nữa là tôi hét lên đấy….”
“Hét đi!”
Đột nhiên, một tiếng nói từ một nơi không xa vang lên.
“Thiếu gia.” Đám vệ sĩ đứng dạt về hai bên mở đường, người cúi xuống chào.
Lương Nặc không cần ngước mắt nhìn cũng biết đó là Bắc Minh Dục, giống như một tia sét từ trên trời bắn xuống, cô đứng đó như trời trồng, hai mắt mở to nhìn Bắc Minh Dục xuất hiện trước mặt cô nhưng lại bất lực không biết làm gì.
“Lương Nặc, anh nói rồi, anh sẽ tìm được em mà lại!”
Sắc mặt Lương Nặc tái mét nhưng vẫn giả vờ: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!”
“Ha ha, mới có mấy ngày mà em đã quên anh rồi à?”
Ánh mắt anh nhìn thật đáng sợ, trên môi nở một nụ cười nhạo báng, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang che giấu nỗi sợ hãi của Lương Nặc nhưng Lương Nặc vẫn quyết định một mực không nhận.
“Tôi thực sự không quen biết anh.”
“Lại còn giả vờ!” Bắc Minh Dục đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía, anh nói: “Đợi anh bắt Liễu Tiêu Hàn lại đây để xem em còn tiếp tục giả vờ được không?”
“Anh…..”
Ngực Lương Nặc như đang phải kìm nén một cơn tức giận, cô hậm hực: “Đồ không biết xấu hổ!”
“Quay đi quay lại, đến mắng người khác cũng chỉ biết có mỗi câu này, lại còn dám nói em không phải Lương Nặc?”
Bà Vương thấy bầu không khí có gì đó bất thường, lại nghe thấy cái gì mà thiếu gia thiếu phu nhân, bà ta im lặng quan sát một lúc sau đó trên miệng nở nụ cười, cố ý nói: “Anh là quý khách tới từ thành phố à? Đây là cháu gái tôi, nếu như có gì không được chu đáo xin anh hãy lượng thứ, hay là ngồi xuống rồi nói chuyện?”
Thư ký Tôn sợ Bắc Minh Dục nóng vội mà làm gì đó không phải, vội vàng nhắc nhở: “Thiếu gia, thiếu phu nhân cũng cần có một khoảng thời gian nhất định để bình tâm lại.”
“Được!” Bắc Minh Dục gật đầu.
Ba người vừa ngồi xuống, Lương Nặc liền lấy cớ vào nhà vệ sinh để tránh đi sự chú ý của Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục không nói lời nào mà muốn đi theo cô, thư ký Tôn ngăn lại: “Thiếu gia, anh đến đây mục đích là gì?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn thư ký Tôn: “Đương nhiên là đưa cô ấy cùng về.”
“Thiếu gia, nếu mục đích của anh là như vậy thì tôi không thể không mạo muội nói một câu.”
“Câu gì?”
“Nam giới phạm sai lầm, đương nhiên trong lòng nữ giới không thoải mái rồi, lúc này điều cần thiết là phải dỗ dành, lúc trước anh giam lỏng thiếu phu nhân đã là không đúng rồi, ép cô ấy phải chạy trốn, nếu như vẫn dùng biện pháp cưỡng chế để bắt cô ấy về, chỉ sợ làm cho khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa thôi!”
Nếu như lúc trước thư ký Tôn không phải vì đi tìm lão phu nhân thì nhất định anh đã ngăn cản ông chủ của mình việc bắt và giam lỏng Lương Nặc.
Vị thiếu gia này đúng là chỉ số IQ thì cao đấy nhưng có lúc chỉ số EQ lại không đủ dùng.
“Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào?”
“Dỗ!” thư ký Tôn cũng tỏ ra bất lực, anh chỉ nói theo suy nghĩ vậy chứ người bận rộn như anh làm gì có thời gian nghiêm cứu mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế này.
“Ngoài dỗ ra?” Bắc Minh Dục nheo mày: “Nhỡ dỗ dành không tác dụng gì.”
“Cái này…trước tiên đừng ép thiếu phu nhân quá.” Thư ký Tôn nhìn lên trời không biết nói gì, lúc sau mới lại nói: “Thực ra trong ba mươi sáu kế, nhất định là sẽ có kế phù hợp với thiếu phu nhân chứ?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục có chút thay đổi, anh không nói gì.
Khi Lương Nặc đi ra từ nhà vệ sinh, cô nhìn thấy đứng đó không chỉ có Bắc Minh Dục, thư ký Tôn cùng với vợ chồng bà Vương mà còn có một người đàn ông đứng tuổi đứng bên cạnh, ánh mắt tinh nhanh, lại còn để cả ria mép.
Ông ta tiến đến gần Bắc Minh Dục lấy lòng: “Tiên sinh đúng là rộng lượng quá ạ!”
“Nếu sự việc ông đồng ý với tôi có thể làm ổn thỏa vậy thì việc tôi đồng ý với ông cũng sẽ được làm ổn thỏa.”
“Đồng ý!”
Người đàn ông lúc này đã nhìn thấy Lương Nặc đi ra, lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ tay vào cô nói: “Cô là cháu ngoại của ông Tôn hả?”
“Vâng….chú là….?”
“Ông ấy là bí thư thôn.” Bà Vương nhanh nhảu đáp: “Hôm trước thông điện là nhờ có ông ấy đấy.”
“Ồ ồ, chào chú!” Lương Nặc thờ ơ nói.
Bí thư thôn tiến lên phía trước hai bước đứng trước mặt Lương Nặc nói: “Đây là khách quý từ thành phố đến, vừa may cô cũng là người từ thành phố về, tối nay anh ấy sẽ ở nhà của ông Tôn nhé! ”
Lương Nặc giật mình tròn mắt: “Dựa vào cái gì? Tôi không đồng ý! Trên huyện bao nhiêu là nhà nghỉ, hôm qua tôi đều nhìn thấy rồi!”