Bắc Minh Dục đeo một chiếc kính to đùng, trên tay cũng cầm một chiếc nữa, khi Lương Nặc tỉnh anh liền đưa cho cô, khẽ cười nói: “Thế giới lớn thế này, anh còn chưa em đi lượn vòng quanh!”
Lương Nặc lườm anh, rồi rút điện thoại ra gọi điện cho Lý Tranh Diễn.
Đột nhiên máy bay có tiếng báo động vang lên, cô mới nhớ ta cô đang ở trên máy bay không thể gọi điện thoại.
“Sao anh có thể để Tiểu Bắc lại cho Lý thiếu gia và Tiểu Sênh chứ?”
“Có gì mà không thể? Em còn lo Lý Tranh Diễn đối xử không tốt với con trai em à?”
“Đó cũng là con trai anh mà!” cô bĩu môi, cân nhắc xem sau khi xuống máy bay sẽ lại đòi về.
Còn chưa kịp nói ra ý nghĩ, Bắc Minh Dục liền lạnh lùng bỏ kính ra, nhìn cô chằm chằm vẻ tức giận: “Em dám có ý nghĩ gì khác anh sẽ cho em ba ngày ba đêm không xuống được khỏi giường.”
Lương Nặc: “………….”
Mãi mới được xuống khỏi máy bay, Lương Nặc liền phát hiện những chữ viết ở sân bay cô đều không biết, người đi qua đi lại ăn mặc cũng khác hoàn toàn với bọn họ, đột nhiên cô có chút sợ hãi kéo tay áo Bắc Minh Dục: “Anh đưa em đi đâu thế này?”
“Em đoán xem!”
Bắc Minh Dục đeo kính, sải những bước dài tiến về phía trước.
“Em làm sao mà đoán được? lại chẳng có gợi ý gì nữa….”
Lương Nặc cho tay vào túi quần túi áo, bên trong không có một đồng tiền nào, chỉ có tập chi phiếu của Bắc Minh Dục, cô chỉ có thể lặng lẽ đi theo anh, vừa đi vừa gọi điện cho Lý Tranh Diễn, đáng tiếc là gọi không được.
Bắc Minh Dục trước khi lên máy bay đã đặt xong phòng khách sạn, nhân viên của khách sạn cũng đã đứng đợi sẵn, cũng kính đưa bọn họ lên nhận phòng, còn giới thiệu những món ăn đặc sắc của khách sạn.
Ông chủ của khách sạn dường như có quen biết với anh, buổi chiều đặc biệt sắp xếp thời gian để đón tiếp bọn họ, hơn nữa còn cho người đưa bọn họ đi khu vực gần đó chơi, Lương Nặc cũng mới biết đây là Monte Carla, mọt trong bốn thành phố đánh bạc lớn nhất, thành phố đánh bạc dường như chiếm gần nửa lãnh thổ đất nước.
Nhân viên khách sạn đưa bọn họ tới một chỗ đánh bạc nằm dưới lòng đất, đưa cho bọn họ mọt đĩa những con xèng màu sắc xanh đỏ cho bọn họ: “Bắc Minh tiên sinh, hoan nghênh anh vào ở khách sạn của chúng tôi, đây là xèng mà ông chủ dành tặng cho anh, hi vọng hai người sẽ đi chơi vui vẻ!”
Trước đây Lương Nặc chưa từng tới những nơi thế này, nhìn thấy những con xèng ở trên bàn cô cảm thấy rất thú vị.
“Tôi có thể cầm cái này đi chơi không?”
“Đương nhiên có thể!” nhân viên cười cười nói: “Có điều ở đây chỉ có mười vạn, bên đó đánh từ nghìn đánh lên, tầng hai thì đánh từ vạn, những phòng càng đắt thì đánh cược sẽ càng lớn.”
“Vậy thì tôi chỉ chơi ở tầng một thôi, cảm ơn ông chủ của các anh!”
Chơi thì thường có quay vòng, đánh bài, xúc xắc, cũng có người đang đánh mạt chược, đánh cược ngũ hoa bát môn chỉ có nghĩ không tới chứ không có nhìn không thấy.
Lương Nặc hai mắt tròn xoe, trọn một trò đơn giản nhất, kéo tay Bắc Minh Dục lôi đi.
Hòa vào dòng người, cô hào hứng cầm một con xèng, nhìn Bắc Minh Dục hỏi: “Mua gì bây giờ?”
Bắc Minh Dục giải thích: “Đây là trò đoán to nhỏ đơn giản nhất rồi, người chủ trò sẽ lắc con xúc xắc, sau đó em cảm thấy là bốn năm sáu thì em đặt cược là lớn, còn nếu em cảm thấy là một hai ba thì em đặt cược là nhỏ!”
“Vậy thì chẳng phải tất cả đều dựa vào may mắn à?”
“Cũng có những con bạc chuyên nghiệp chơi lâu lắn rồi, hai tai gần như được rèn luyện và nghe rất nhạy cảm, dường như có thể dựa vào âm thanh mà nghe và đoán được là lớn hay bé từ đó các cược to hay nhỏ.” Bắc Minh Dục với tay cầm mấy xong xèng cô đang ôm trong lòng: “Em thích gì thì đặt, dù sao thua cũng chẳng sao.”
“Trời!” Lương Nặc thở hắt ra một tiếng, nói kiêu ngạo: “Nhỡ em thắng thì sao?”
“Thắng….” Bắc Minh Dục đột nhiên bật cười, từ phía sau eo cô ghé lên cắn vào tai cô rồi thì thầm: “Nếu em thắng, đêm nay sẽ để em ở bên trên là nữ vương? nhé?”
Lương Nặc đỏ tai lên, đúng lúc chủ trò lắc con xúc xắc, cô run tay làm rơi xèng trên tay xuống.
Tiểu!
không còn nghi ngờ gì nữa, thua rồi.
Lương Nặc vẫn không chịu thua, lại vứt thêm vài con xèng nữa, thua liên tiếp mấy lần, trong lòng ấm ức, cô vẫn không chịu bỏ cuộc, nhìn vào đống xèng càng lúc càng ít đi, cô nghiến răng rút từ trong túi ra một từ chi phiếu, viết một con số vào và đưa cho Bắc Minh Dục.
“Nếu không chơi nữa, chắc là có thể đổi thành tiền đúng không?”
“Đương nhiên có thể!”
Lương Nặc vung tay lên: “Dù saotới đây chơi thì phải chơi thật vui vẻ! Đây, cầm đi đổi xèng giúp em, số thừa còn lại coi như bo cho anh!”
Bắc Minh Dục cười vui vẻ: “Tuân lệnh, nữ vương của tôi.”
Anh cầm lấy tờ chi phiếu chuẩn bị đi đổi xèng, bên cạnh có một người đàn ông đột nhiên cười cợt nhả nói: “Một đêm của anh bao nhiêu tiền? chỉ nhận đàn bà con gái thôi hay là nam nữ đều nhận hết?”
Lương Nặc nghe thấy tiếng nói của người đàn ông, cô lập tức quay đầu lại nhìn, đó là một người đông phương, mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, chiếc mũi khá cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Dục.
“Anh nói gì?” tay Bắc Minh Dục nắm chặt lấy cái đĩa đựng xèng, cười lạnh lùng.
Người đàn ông rút từ trong túi quần ra một tờ chi phiếu đưa cho anh, đến số tiền cũng không viết vào, anh ta nói: “Khó lắm mới gặp được một con vịt béo, giá anh viết, thời gian tôi chọn, bỏ người phụ nữ này và đi theo tôi.”
Anh ta kiêu ngạo không coi ai ra gì, Lương Nặc bật cười: “Ha ha, không ngờ còn có người gnốc như em, khi xưa em cũng tưởng anh là trai bao.”
người đàn ông đơ người ra: “Anh không phải….?”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, để lộ hàm răng trắng đều: “Ai nói với anh tôi là hạng người đó?”
Người đàn ông liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay anh ta, lại nói vẻ thản nhiên: “Vậy cũng không sao! nhìn anh bóng bẩy thế nhưng cũng không giống với kẻ có tiền, đến đây chơi một lần cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền của nhà đúng không? Thế này đi, ở cùng tôi ba ngày, tôi cho anh 100 vạn.”
“Đi ra cửa rẽ phải, phía đó có một vườn thú đấy!”
Bắc Minh DỤc thở hắt ra một tiếng, nắm lấy tay Lương Nặc quay người rời đi.
Người đàn ông từ phía sau lưng nghiến răng nhìn theo, ánh mắt lạnh lùng.
Lương Nặc vẫn lấy tay bịt miệng cười, cô vừa liếc mắt nhìn dây thần kinh trên thái dương anh đang giật đùng đùng, vừa cố nhịn cười nói: “Có gì mà phải tức giận chứ? cười một cái xem nào, chồng em đẹp trai thế cơ mà, những cái cô mắt xanh mỏ đỏ kia thôi không tính, bây giờ còn thu hút được cả đàn ông thế này cơ!”
Bắc Minh Dục đột nhiên kéo tay cô vào một góc nhỏ, lấy tay vỗ mạnh vào mông cô vài cái.
“Lại còn dám cười anh à?!”
Lương Nặc lập tức xua xua tay nhưng miệng vẫn cười, đôi mắt to tròn vẻ trêu chọc nhìn anh, làm cho Bắc Minh Dục thấy có chút bực mình, anh nhếch mép cười khểnh sau đó đột nhiên một tay đỡ lấy cằm cô.
“Hức! không được!” Lương Nặc vội vàng đưa tay ra ngăn lại khoảng cách của hai người: “Ở đây nhiều người như thế….”
Bắc Minh Dục đẩy tay cô ra, trong lòng thấy buồn cười, bàn tay anh che mắt cô lại, nói thì thầm: “Ngoang ngoãn đừng có phản kháng, như thế thì sẽ không ai nhìn thấy cả!”
Lương Nặc: “…….”
Ở nơi khác, người đàn ông kiêu ngạo đang nhìn tài liệu mà thuộc hạ của anh ta vừa mang tới: “Chỉ có một ít thế này?”
Đứng trước mặt anh ta là một thuộc hạ có vết sẹo dao chém trên mặt, gật đầu nói: “Bọn họ sáng nay mới xuống khỏi máy bay, trước mắt chỉ biết bọn họ ở tại khách sạn Quốc tế, những tin tức khác tạm thời chưa điều tra được, xin thiếu gia bớt giận!”
“Cái đồ vô dụng!”
Tống Thần Mặc sầm mặt lại cầm tài liệu đập vào đầu tên thuộc hạ, tờ giấy tung bay anh ta nói lạnh lùng: “Người đàn ông ta đã nhắm mà lại không có được, điều tra cho tôi, điều tra không ra được gia thế thì cứ bắt cóc cho tôi.”
Thuộc hạ lặng lẽ mím chặt môi, sau đó lại nói: “Lão gia nói gần đây mời đến một vị khách quý, bảo thiếu gia tốt nhất đừng gây chuyện, thiếu gia, có phải chúng ta nên kín đáo một chút không?”
“Chẳng phải là người vẫn chưa đến à? đến rồi thì tính sau.”
Tống Thần Mặc nói vẻ tức giận.