Có vẻ như mùa đông chẳng có mồi gì ăn nên hai con sói nhìn có vẻ vừa gầy vừa yếu.
Chúng há hốc mồm, nhãi nhỏ ra dòng dòng, nhìn chằm chằm vào Lương Nặc giống như đang nhìn vào một bữa ăn thịnh soạn, đôi chân cô như đang nhũn ra, cố gắng miễn cưỡng đứng vững hai chân dưới đất.
Khi hai con sói đang trừng trừng mắt nhìn cô và từ từ tiến lại gần.
Hai chân Lương Nặc đột nhiên vấp phải mấy viên sỏi, hai mắt cô cũng nhìn chằm chằm vào hai con sói đang đói ăn đó, cố gắng biểu lộ nét mặt hung dữ sau đó từ từ lùi người về phía sau.
Trong lòng cô càng lúc càng thấy hối hận, sao cô lại có thể đi vào cái nơi này chứ?
Hai con sói nhìn thấy Lương Nặc lùi về phía sau thì tốc độ chúng tiến lại gần cô mỗi lúc lại nhanh hơn, Lương Nặc thì không ngừng cúi xuống nhặt những viên đá nhỏ, ném chúng lên phía trước.
Đột nhiên, chân cô như vấp phải cái gì đó,cô gập đầu gối ngã xuống, cũng may bên cạnh là một đống cỏ, cô kêu lên một tiếng.
“Aaaa……”
Hai con sói hoang như đã thèm quá rồi, hai mắt chúng sáng tinh anh đỏ rực lên.
Lương Nặc khi ngã vào đống cỏ thì nhanh chóng cố gắng bò lên trên….
Trong chớp mắt hai con sói hoang đã xông lên, dây thần kinh trên đầu cô giật lên đùng đùng, bên tai ù đi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, hai mắt đột nhiên tối đen như mực rồi hình như sợ quá, cô rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong cơn hốt hoảng, dường như cô nghe thấy tiếng hú không ngừng vang lên.
“Hú….hú.ú..ú….”
Chúng ăn cô rồi sao?
Trong đầu Lương Nặc lóe lên bao nhiêu suy nghĩ, sau cùng thì cô mất đi ý thức hoàn toàn.
*
Màn đêm buông xuống trong tĩnh lặng, một vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng trên cành cây, Lương Nặc từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bản thân mình vẫn còn nằm trên đống cỏ, sự việc xảy ra lúc hoàng hôn hiện lên trong đầu cô, cô rùng mình sợ hãi rồi đột nhiên ngồi dậy.
Lùm cỏ thật kinh khủng, đầu cô cũng mắc vào mấy cành cây khô, khẽ động đậy là liền chọc vào đầu cô, da đầu thấy đau rát, cô cố gắng gỡ chúng ra.
Sói hoang đâu?
Lẽ nào chúng nhìn thấy cô ngất đi rồi, cảm thấy thịt không còn ngon nữa nên đã bỏ đi rồi?
Lương Nặc vẫn còn đang rất hoảng loạn, cô cảm thấy khả năng đó là không thể.
Nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, cô khó khăn bò ra khỏi đống cỏ, chẳng thèm nghĩ thêm nữa, nhờ ánh trăng soi sáng, cô vội vàng trở về trên con đường nhỏ theo trí nhớ lúc đi tới.
Liễu Tiêu Hàn khi tắm xong liền mua một đống hoa quả đem về, sau khi cùng chia sẻ với bà Vương và thư ký Tôn cùng với mấy tên vệ sĩ, nhưng đợi trước đợi sau vẫn không thấy Lương Nặc quay về, gọi điện cũng không thấy cô bắt máy.
“Thư ký Tôn, sao Nặc Nặc vẫn chưa về?”
“Chắc không phải là gặp phải sói hay báo hoang đấy chứ?” bà Vương đột nhiên nói: “Ngày trước thôn chúng tôi có mấy đứa trẻ, tầm khoảng 3, 4 tuổi gì đấy, theo mẹ ra đồng làm việc, chớp mắt cái đã không thấy bọn trẻ đâu.”
Liễu Tiêu Hàn đột nhiên tròn xoe mắt: “Không tới nỗi khủng khiếp thế chứ ạ?”
“Sau đó có người nhìn thấy trong rừng sâu có xương người, lúc đó chúng tôi mới ý thức được rằng trong rừng có sói hoang!” Bà Vương càng nghĩ càng lo lắng, kéo tay thư ký Tôn: “Cậu ơi, các cậu đông người, mau ra ngoài tìm xem nào….”
Liễu Tiêu Hàn cũng nói: “Đúng vậy, thư ký Tôn, Nặc Nặc cô ấy…..”
“Xin lỗi, thiếu gia chỉ bảo chúng tôi ở đây giúp đỡ thím Vương chứ không nói tới việc phải đi tìm Lương tiểu thư!” thư ký Tôn với nét mặt công tư rõ ràng nói, anh từ chối rất thẳng thắn: “Hơn nữa Lương tiểu thư có thiên tướng cát lợi, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu, chúng tôi đi tìm ngược lại cô ấy lại cảm thấy khó chịu.”
Liễu Tiêu Hàn đá chân xuống đất: “Đây là lấy việc công báo thù riêng?”
“Lẽ nào tôi và Lương tiểu thư có thù gì sao?” Thư ký Tôn nhìn Liễu Tiêu Hàn với ánh mắt vô tội.
Liễ Tiêu Hàn tức giận lớn tiếng mắng: “Vốn dĩ chỉ có thiếu gia nhà các người xấu xa, bây giờ….”
Tít tít tít…..
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời mắng của Liễu Tiêu Hàn, bà Vương với ánh mắt lo lắng nhìn thư ký Tôn nhận điện thoại, không biết đối phương đang nói gì, sắc mặt thư ký Tôn đột nhiên thay đổi.
Anh ta liếc ánh mắt nhìn Liêu Tiêu Hàn sau đó mang theo hai tên vệ sĩ đi như chạy ra ngoài.
Liễu Tiêu Hàn thì đang do dự không biết có cần đi ra ngoài tìm Lương Nặc hay không thì từ một nơi không xa có ánh đèn leo lét lọt vào tầm mắt cô qua bức rèm cửa.
“Là Nặc Nặc!” Liễu Tiêu Hàn kích động hét lớn.
Bà Vương cũng bật đèn đường lên, Lương Nặc thấy ánh đèn đó thì lần theo con đường đi vào trước cửa sân nhà bà Vương, Liễu Tiêu Hàn lúc đó cũng đã chạy ra: “Cậu đã đi đâu thế? sao muộn thế này mới quay về hả?”
“Không có gì.” Lương Nặc lắc đầu, sắc mặt vẫn tái mét đi, không để bọn họ phải lo lắng nên không nói là đã gặp phải sói hoang.
Bà Vương thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấy con không sao là tốt rồi, nếu con có xảy ra chuyện gì thì thực sự bà không biết phải ăn nói với bà ngoại con thế nào dưới suối vàng!”
“Vâng ạ! bà ơi, vậy chúng con về trước đây ạ!”
Ngay sau đó, cô cùng với Liễu Tiêu Hàn đi về nhà mình, trên đường Liễu Tiêu Hàn không ngừng chất vấn: “Nặc Nặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải nói….cậu sẽ quay về nhanh thôi mà?”
Lương Nặc không trốn tránh được sự chất vấn của cô bạn, cuối cùng đã nói ra sự thật: “Trên đường về tớ đã gặp phải hai con sói hoang.”
“Cái gì?” Liễu Tiêu Hàn hai mắt tròn xoe hét lớn.
Lương Nặc vội vàng kéo tay áo Liễu Tiêu Hàn: “Có điều tớ không sao! Cậu xem! chẳng phải tớ vẫn nguyên vẹn đấy thôi?”
Cho dù Lương Nặc đã nói như vậy nhưng trong đầu cô vẫn tràn ngập sự sợ hãi và hình ảnh lúc trước hiện ra cùng với việc cô không hiểu nối tại sao cô vẫn bình yên vô sự.
Rõ ràng hai con sói đó đã bị đói rất lâu, sao lại đột nhiên từ bỏ miếng mồi ngon được dâng lên tận mồm như thế?
……….
Cùng lúc đó, trong một trạm y tế ở trên thị trấn.
Thư ký Tôn thương xót nhìn vết cắn trên vai của Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?chẳng phải là nói ở trên huyện ăn cơm cùng các vị lãnh đạo à?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn anh ta: “Ở cùng với mấy ông già đó thì có gì thú vị chứ?”
“Thế vết thương này là….?” Mắt thư ký Tôn đột nhiên sáng lên, hỏi thăm dò: “Thiếu phu nhân tối nay trở về tương đối muộn, Liễu tiểu thư và thím Vương đều đoán chắc là gặp phải sói hay báo hoang, thiếu gia, thế này là….?”
Bắc Minh Dục mím chặt môi chịu đựng cơn đau mà không nói gì.
Trong lòng thư ký Tôn lúc này cũng đang rất hỗn loạn, thật sự thiếu gia không buông tay nổi, trong lúc này lại nghe thấy tiếng thở hổn hển rồi lại có lúc cố kìm lại chịu đựng, thư ký Tôn nhìn chằm chằm bộ dạng ông chủ của mình, người y tá nam bên cạnh đang dùng lực quấn băng vào vết thương trên vai của Bắc Minh Dục.
Máu vẫn chảy ra thấm ướt ngay tấm băng gạc vừa quấn vào.
“Xin lỗi anh vì tôi đã không khống chế được việc vết thương không ngừng chảy máu.” người y tá nhìn Bắc Minh Dục với vẻ mặt xin lỗi, nói tiếp: “Tôi là người mới, anh thông cảm!”
Bắc Minh Dục: “……..”
Sau khi băng bó xong vết thương, người ý tá nam liền mang tới một chiếc kim tiêm to, lấy kéo kẹp bông rồi cho thuốc sát trùng thấm vào bông xoa vào chỗ chuẩn bị cắm kim tiêm vào, anh ta nói nghiêm tức: “Thành tích thực hành tiêm của tôi trong trường xếp thứ nhất, tiên sinh cứ yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không đau đâu ạ!”
Nói xong, sắc mặt anh ta không hề thay đổi, kéo cánh tay Bắc Minh Dục lên rồi chọc chiếc kim tiêm vào cánh tay săn chắc của anh.
Đôi lông mày của Bắc Minh Dục đột nhiên nheo lại như sắp dính vào nhau, anh nhắm mắt nghiến răng lại chịu đựng cơn đau.
Thư ký Tôn nhìn trán Bắc Minh Dục đổ mồ hôi hạt sau đó lại quay ra nhìn những động tác không thành thạo của tên ý tá mới vào nghề, trong lòng sôi sùng sục lên một sự tức giận nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Sau khi tiêm xong, tên y ta lỗ mãng kéo tay áo anh xuống.
Trong lòng thở phào tự nghĩ: “Không hiểu kỹ thuật tiêm đứng thứ nhất ở trường của anh ta là thế nào?”
Sau lúc đó, Bắc Minh Dục khoác lên người chiếc áo choàng đang định rời đi, đột nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn tên ý ta nói: “Cậu không phải học trường y ra mà học trường thể dục ra đúng không?”
Người y tá nam: “……………”