Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

1001 Đêm Tân Hôn

Chương 328: Cảm nhận được sự tồn tại của anh

Tác giả: Thiên Nam Hy
Chọn tập

Thư ký Tôn viết một bức thư nặc danh, tố cáo rằng trong bệnh viện có người giấu ma túy, một nhóm người tập trung lại với nhau hút ma túy.

Đổng phu nhân đứng phía sau thúc đẩy sự việc tiến triển nhanh hơn, cho một số lượng lớn cảnh sát lục soát toàn bộ bệnh viện, kẻ đứng sau lưng Lý đạo trưởng thế lực có mạnh đến mấy cũng không thể đối đầu với cảnh sát, trước sự nhân nhượng của bọn chúng, vú Hà lặng lẽ cứu lão phu nhân ra.

Toàn bộ cơ thể lão phu nhân đều không thể cử động, chỉ có hai mắt liếc đi liếc lại được.

Bà ta được bao bọc như một chiếc bánh chưng với băng gạc quấn quanh người. sau khi đi tìm bác sĩ và mở các tấm băng gạc ra các vết thương bên dưới các tấm băng đã mưng mủ lên, thời tiết mùa thu vừa ẩm vừa oi làm cho các vết thương càng dễ nhiễm trùng và lan ra rộng hơn.

Do là không nhận được những điều kiện điều trị phù hợp, lại bị nhiễm trùng trên một diện tích lớn cơ thể, nhìn vào bà ta thấy hết sức đáng sợ và chua xót.

Bác sĩ liên tục thở dài: “Ai mà thất đức vậy không biết, quấn chặt thế này, thế này chẳng khác nào là muốn lấy mạng người ta à?”

Nước mắt lão phu nhân chảy thành hàng dài, ngồi trên chiếc xe lăn bà ta khóc không còn ra hình người nữa, nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lương Nặc.

Vú Hà chạy đến quỳ xuống chân bà ta, nói rằng là Lương Nặc đã tận dụng các mối quan hệ để cứu bà ta ra, lại khóc lóc trách móc: “Lý đạo trưởng đúng là đồ không có tính người! Phu nhân đã nuôi ông ta bao nhiêu năm như vậy, thế mà ông ta lại đối xử với phu nhân thế này!”

Lão phu nhân khóc càng lớn hơn.

Ánh mắt bà ta nhìn Lương Nặc với đầy sự áy náy và tự trách mình.

Lương Nặc quay người bước đi không nhìn vào bà ta nữa.

Đối với lão phu nhân, trong lòng cô vẫn còn oán giận, nếu không phải là bà ta cố chấp thì Quai Bảo của cô sao lại bị người ta bế đi mất?

Đến nhìn cô còn chưa được nhìn lấy một lần.

Đó là đứa con mà cô đã mang thai sáu tháng mới sinh ra.

Vậy mà, bây giờ không biết sống chết ra sao.

Cho dù lão phu nhân đã được ra rồi, nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chuyển động đôi mắt, miệng không thể nói được gì, tay cũng không thể động đậy, về việc ở Âu Thành cũng chỉ có thể hỏi thăm dò được vài câu, nếu đúng bà ta sẽ chớp mắt hai lần, nếu sai thì chớp mắt một lần.

Cứ như vậy, cả một buổi chiều, bọn họ cũng chỉ biết được gia đình thực sự của Bắc Minh Dục là ở Âu Thành, hơn mười năm trước, đúng là thời điểm gia tộc anh gặp biến cố, cha của Bắc Minh Dục mất đi để lại mấy vị thái thái cùng với mấy vị thiếu gia ngấm ngầm đấu đá nhau.

Anh không muốn dính vào những cuộc tranh đấu đó mà liền đến Hải Thành.

Bệnh của anh cứ vào đêm trăng tròn lại phát, đó là do bị nhiễm khi ở Âu Thành, không ai biết được rốt cuộc anh đã trải qua những gì.

………….

Cũng đã một tháng trôi qua kể từ khi Bắc Minh Dục gặp chuyện.

Tất cả mọi người đều cho rằng Bắc Minh Dục đã chết rồi, vú Hà và lão phu nhân cũng không phải là ngoại lên, cuối cùng, Lương Nặc tìm một mảnh đất nhỏ ở khu vực ngoại ô để xây cho anh một phần mộ.

Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi xây dựng xong, cô để mọi người về hết, một mình cô ngồi ở đó khóc cả một buổi chiều, khóc tới nỗi ngất cả đi.

Trong cơn mơ màng, cô thấy anh xuất hiện, nhưng đôi mắt mơ màng, cô không nhìn rõ anh.

“Thiếu gia? Là anh sao?…..hu hu, anh chẳng phải đã nói là muốn em đợi anh à? Chẳng phải anh đã nói là hai chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm con của chúng ta à, vậy mà sao anh lại đi trước như thế?”

Bắc Minh Dục từ từ quỳ xuống, vuốt mái tóc bù rù của cô: “Anh luôn ở bên cạnh em chưa từng rời xa.”

“Thế nhưng em không nhìn thấy, không nghe thấy và cũng không chạm được vào anh!”

Anh nắm lấy bàn tay cô, đưa bàn tay cô lên ngực anh, cười hỏi: “Ở đây này, em cảm nhận thấy không?”

Lương Nặc lại không kìm nén được, cô khóc đỏ cả mắt, gật đầu.

“Thấy…thấy…”

“Nhớ lấy, từ trước tới nay anh chưa bao giờ rời xa em cả, kiên cường lên, không được để bản thân hạ gục chính mình.”

“Thế nhưng em nhớ anh, em rất muốn được gặp anh!”

“Ngoan, lúc nào em nhớ anh sẽ đều xuất hiện, luôn ở bên cạnh em, cùng em đi đến cuối con đường.”

Những lời động viên khích lệ ấm áp ngọt ngào được phát ra rất nhỏ nhẹ từ người cô yêu thương.

Lương Nặc hạnh phúc cảm nhận, cô đưa tay lên muốn được chạm vào khuôn mặt anh, nhưng mọi thứ mơ hồ quá, cô còn không phân biệt được chỉ là một giấc mơ hay là hiện thực.

Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang dựa lưng vào bia mộ mà ngủ say đi.

Cô không thể không cười chính mình: “Hóa ra chỉ là ảo giác.”

Nhưng cảm xúc của cô thì rất rõ ràng.

Dường như cô còn có thể nghe thấy tiếng đập của tim anh.

…………

Vết thương của lão phu nhân vẫn rất nghiêm trọng, tình hình Hải Thành thì ảm đạm, Lương Nặc lập tức đặt vé máy bay đưa bọn họ ra nước ngoài dưỡng thương.

Đương nhiên là lão phu nhân không chịu đi.

Bà ta ra hiệu cả đời bà ta sẽ chỉ gắn với Hải Thành, kể cả có chết cũng sẽ chết ở Hải Thành, nhưng vú Hà cuối cùng đã thuyết phục được bà ta.

Ngày tiễn vú Hà và lão phu nhân đi, đó là một ngày trời quang.

Ánh sáng mặt trời làm chói cả mắt.

“Thư ký Tôn, thiếu gia đi rồi, bây giờ lão phu nhân cũng đi rồi, chỉ còn lại có hai người chúng ta thôi.”

Thư ký Tôn nói dõng dạc với dáng điệu của một người đàn ông thực thụ: “Kể cả chỉ còn lại có một mình tôi, tôi cũng nhất định bảo vệ sự an toàn cho thiếu phu nhân, thiếu gia….ở dưới suối vàng mới yên nghỉ được!”

“Sau hôm trở về từ ngôi mộ của anh ấy, tôi luôn cảm thấy thiếu gia ở bên cạnh mình, anh có phát hiện ra không?”

Thư ký Tôn đơ người ra, sau đó hơi cúi đầu lắc lắc: “Không, nếu thiếu gia thực sự vẫn chưa chết thì tại sao lại không xuất hiện? Lẽ nào anh ấy không biết cô…đang buồn như thế nào?”

Lương Nặc suy nghĩ thêm một lát rồi cũng không nói về chủ đề này nữa.

Hai người nghe thấy tiếng thông báo chuyến bay lão phu nhân ngồi đã cất cánh, lúc này bọn họ mới chuẩn bị quay về, vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng gọi của một phụ nữ ở phía sau lưng.

“Nặc Nặc!”

Lương Nặc quay người nhanh như chớp, cô không thể tin vào tai mình, không ngờ đó lại là Kỷ Sênh – người đã mất tích gần tám tháng trời! Cô ấy kéo va li hành lí, từng bước tiến về phía hai người.

Hai mắt như nhòe đi.

“Xin lỗi, tớ xin lỗi!” nếu tớ sớm biết cục diện Hải Thành loạn như thế thì khi trước nhất định sẽ không bỏ đi, cũng sẽ không cùng với Bắc Minh Dục diễn vở kịch đó để kích động cậu!

Trong lòng Lương Nặc thấy buồn buồn, cô đưa ta ra kéo tay Kỷ Sênh đang đặt trên người mình xuống.

“Đều là quá khứ rồi!”

Khoảng cách rõ ràng khiến Kỷ Sênh đơ người ra, cô vứt hành lý xuống, không quan tâm tới tất cả ôm chầm lấy Lương Nặc không chịu bỏ tay ra: “Hu hu, cậu đánh tớ đi, đều là lỗi của tớ, là tớ trở về muộn quá, là tớ phải xon lỗi cậu…cậu đừng thế này được không, tớ đau lòng lắm!”

Cổ họng Lương Nặc nghẹn lại.

Cô thở dài không thành tiếng.

“Tớ không trách cậu!” Lương Nặc vỗ nhẹ vào vai Kỷ Sênh: “Chỉ là trong lòng thấy không thoải mái lắm.”

“Sau này tớ sẽ không lừa cậu nữa!” mắt Kỷ Sênh đỏ lên, không ngừng giải thích: “Lúc đó mẹ tớ quỳ xuống cầu xin tớ rời đi, chú Lý không nói ra nhưng cũng muốn tớ biến mất, nếu tớ không đi thì cũng không thể thoát được….”

“Nói rồi đấy nhé, sau này không được lừa tớ nữa!”

“Ừm ừm!” Kỷ Sênh gật đầu lia lại, chuyển chủ đề câu chuyện: “chuyện Bắc Minh Dục là thế nào? Tại sao trên báo lại nói là anh ta chết rồi? Nặc nặc, cậu nói cho tớ biết, đó không phải là sự thật đúng không?”

Lương Nặc không trả lời, cô đột nhiên cất tiếng khóc nghe chói tai.

Kỷ Sênh chấp nhận hiện thực.

Hai người ôm chặt lấy nhau khóc như mưa.

Trước ánh mắt tò mò của những người đi lại xung quanh, thư ký Tôn nhắc: “Chúng ta về nhà trước đã!”

Hai người đã mất tích hơn nửa năm, trên đường trở về họ tạt vào trường tiến hành thủ tục xin nghỉ học.

Đáng lẽ mất tích lâu như vậy mà không có lí do gì thì sẽ bị đuổi học, nhưng nhà trường nhìn vào gia thế của cả hai người mà đồng ý cho bọn họ bảo lưu.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky