Dịch thuật: nhan588
Hiệu đính: beocon
Đoàn người Tần Đức mười lăm người ngồi trên tọa kị tại thiên không dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng cao nhất ở phía Đông.
“Ta đợi lâu như vậy cuối cùng cũng được chiến đấu bên phụ vương, sự việc lần này phát triển quả kỳ diệu không phải cầu mà được. Ai mà nghĩ được với thân phận sát thủ Lưu Tinh hiện tại đem đến cho mình một hi vọng mới, thân phận Lưu Tinh từ giả thành thật biến chuyển huyền diệu làm sao.” Tần Vũ nhìn thấy tiền phương Bạch Hổ quân do phụ vương chỉ huy trên môi bất giác nở một nụ cười. Tần Vũ căn bản không biết lần độ kiếp này diễn ra ở đâu, thân phận hắn chẳng qua chỉ là một bảo tiêu mà thôi.
Bay được ba ngày ba đêm trong đó chỉ dừng lại nghỉ ngơi ăn uống một lần, đoàn người đã đến địa phương đầu tiên là một tiểu thành gần Hồng Hoang Biên Cảnh: Thanh Thạch Thành.
“Hạ xuống.” Phát mệnh lệnh xong Tần Đức đưa mọi người lao xuống, những người bay sau cũng xuống theo trực tiếp đáp xuống tại biên giới phía bắc của Thạch ThanhThành. Nhưng lúc này Tần Vũ có cảm giác Tiểu Hắc đang ở trên đầu mọi người hằng dặm.
Tần Vũ từ năm bảy tuổi đã mang Tiểu Hắc theo, bây giờ Tần Vũ đã mười chín, nó đã theo được mười hai năm. Trong mười hai năm người và chim hầu như không bao giờ tách ra, nên bọn họ thậm chí có thể đọc được ý nghĩ của nhau điều này căn bản không thể dùng ngôn ngữ có thể miêu tả được.
“Doanh tiên sinh, chúng ta phải nghỉ tại đây một đêm rồi.” Lam y lão nhân nói với Tần Đức.
Lam y trưởng lão mang theo năm sát thủ có tiếng của Thiên Võng chỉ biết trung thành với thủ lĩnh, nhưng ngay cả bọn họ cũng không biết rằng thủ lĩnh Thiên Võng là người của Tần Gia. Tần Đức lần này để đề phòng chuyện bất ngờ nên đã bảo Lam y trưởng lão và Cát Mân gọi mình là Doanh tiên sinh.
“Ở lại đây một đêm đi. Bắt đầu từ sáng mai mọi người đã tiến nhập Hồng Hoang rồi, bởi vậy tối nay mọi người phải nghỉ ngơi cho thật đầy đủ.” Tần Đức mỉn cười nói với Cát Mân:
“Cát lão, lão thu xếp chỗ ăn ở cho mọi người.” Cát Mân cung kính nói:
“Vâng, tiên sinh.” Trời tối mọi người chiếm giữ một vùng đất rộng bắt đầu ăn uống, sau đó phần lớn những người còn lại đã bắt đầu ngủ. Ngày mai sẽ tiến nhập Hồng Hoang vô biên bất chấp là người của Thiên Võng cũng có thể bị ám toán của địch, nhưng đối với chuyến đi này bọn họ một chút oán thán cũng không có.
Dù là cái chết bọn họ cũng không sợ, bởi vì bọn họ được huấn luyện từ lúc ban đầu coi thường sự sống chết của bản thân.Tuy nhiên, thời gian này lại có một người ngoài cuộc với bọn họ đó là sát thủ Lưu Tinh bản thân đạt đến tiên thiên cảnh giới. Ánh trăng lan tỏa khắp nơi giữa bầu trời sao tỏa sáng, Tần Vũ không ngủ được nên đang ngắm trăng sao.
“Hồng Hoang vô biên thật không ngờ được rằng nơi độ kiếp của phụ vương lại an bài trong đó. Hồng Hoang à.”Tần Vũ thở dài cảm thán:
“Tại những chỗ thâm sâu nhất của Hồng Hoang có nhiều yêu thú cường đại, bất quá ta mong rằng phụ vương sẽ không gặp phải địa điểm độ kiếp tại nơi sâu nhất của Hồng Hoang vô biên.” Bỗng nhiên Tần Vũ cau mày dừng suy nghĩ, cảm nhận được có người đang tiến đến gần.
“Lưu Tinh tiên sinh, làm cho ngài mất ngủ rồi, có một vấn đề cần tâm sự với ngài.” Tần Đức trên gương mặt nở một nụ cười vừa đi vừa nói.
Nhưng một âm thanh khác lại vang lên:
“Doanh tiên sinh, Hồng Hoang tất có những yêu thú lớn nhất. Bọn chúng ta sẽ tiến vào nơi sâu nhất của Hồng Hoang nếu quả gặp yêu thú đó sẽ là một nguy hiểm lớn, ngài Lưu Tinh đây có lẽ sẽ biết được con đường ít nguy hiểm nhất”. Phong Ngọc tử vừa đi vừa nói.
Nguồn: https://sachvui.comTần Đức vô ý mở lời:
“Lưu Tinh tiên sinh nếu ngài nghĩ là nguy hiểm chắc chắn có thể bỏ nhiệm vụ này, chúng tôi sẽ không trách ngài đâu rừng Hồng Hoang là một nơi nguy hiểm vô cùng.” Tần Đức không muốn nói cho Tần Vũ biết địa điểm sẽ đến là Thanh Liên Sơn Mạch bất quá tại biên cảnh của Hồng Hoang Vô Biên. Hồng Hoang là một nơi thâm sâu rộng lớn Thanh Liên Sơn Mạch chỉ là một dãy núi cao có nhiều mãnh thú, nhưng thực lực của Tần Đức tuyệt đối có xâm nhập được.
“Dừng lại, đương nhiên tôi chỉ nghĩ rằng thời gian này tiến vào Hồng Hoang không phải là tốt nhất có thể gặp được yêu thú. Một vài con có thể có cấp độ của tiên thiên cao thủ và thậm chí một số có thể ở cấp độ thượng tiên, một số có thể lợi hại hơn cả thượng tiên nữa. Nếu như gặp quái vật cỡ thượng tiên thì tôi sẽ giao chiến sinh tử với nó, tôi và yêu thú chỉ có thể còn một sống một còn mà thôi.” Tần Vũ lãnh đạm nói.
“Hai vị, tại hạ mời hai vị hãy trở về mà nghỉ ngơi.” Tần Vũ vòng tay nói.
“Lưu Tinh tiên sinh ngài cũng nghỉ ngơi đi, chúng tôi không quấy rầy ngài nữa.” Tần Đức cũng như Phong Ngọc Tử cũng hiểu ý Tần Vũ, nhưng chỉ có Tần Vũ trực tiếp trở về lều của mình còn Tần Đức Và Phong Ngọc Tử hai người vẫn còn ở ngoài sân. Phong Ngọc Tử khoa tay một lệnh cấm đơn giản bao xung quanh bọn họ, cô lập bọn họ tách rời với mọi âm thanh xung quanh.
“Phong huynh, huynh thấy gì ở tên Lưu Tinh này. Sao trên cơ thể hắn ta tôi cảm thấy được khí tức của Vũ nhi vậy?” Tần Đức cau mày nói. Đạt đến cảnh giới của Tần Đức đã có một tinh thần cảm ứng chung, nếu quả chỉ dựa vào Dịch Hình Hoán Cốt có thể lừa dối được Tần Đức thì không có khả năng. Phải người có sức mạnh cỡ tiên thiên cao thủ mới thi triển được Dịch Hình Hoán Cốt, hơn nữa bên cạnh Tần Đức còn có một vị tu chân giả Phong Ngọc Tử có kiến thức hơn người.
Phong ngọc Tử cau mày nói: “Tôi sử dụng Linh Thức tinh thần tra về cái khí của Lưu Tinh này, phát hiện được rằng có khí tức rất giống của Tiểu Vũ. Mặc dù khí tức giống Tiểu Vũ có là rất nhỏ nhưng sau đó cũng phát hiện ra Lưu Tinh này có chân khí đặc thù của tiên thiên cao thủ, mà chân khí này thì mạnh vô cùng khủng khiếp. Tiểu Vũ là một tiên thiên ngoại công cao thủ tịnh không có nội lực, Lưu Tinh tiên sinh thực sự là tiên thiên chân khí cao thủ nên tuyệt đối không phải cùng là một người.”
Tần Đức Giật mình nói:
“Tôi cảm ứng cẩn thận Lưu Tinh này thì thấy hơi thở thật dài, cũng có sự khác nhau với Tiểu Vũ.” Khí tức của một người được quyết định bởi sự điều hoà của hơi thở. Thần bí Lưu Tinh Lệ dung nhập với cơ thể Tần Vũ, Tần Vũ thì không suy nghĩ nhiều khi Lưu Tinh Lệ thần bí dung nhập vào nội thể của hắn. Làm cơ thể của Tần Vũ không ngừng biến hoá, nên nửa năm trước nội thể Tần Vũ phát sinh đại biến hóa.
Bởi vậy Tần Vũ và Tần Đức tuy mới xa nhau có nủa năm mà khi gặp lại lần nữa, bọn họ không dám xác định trăm phần trăm Lưu Tinh này là Tần Vũ. Hơn nữa ban đầu Tần Vũ nói với bọn họ mình là tiên thiên cao thủ ngoại công thì nhục thể là lực lượng, nhưng Lưu Tinh này lại sở hữu tiên thiên chân khí.
Tần Đức thì không biết được rằng Tiên thiên chân khí mà Tần Vũ tu luyện đã đạt tới đệ tam cấp Thông Thiên Đồ. Bất quá…trong tim ông thì cảm nhận rằng Lưu Tinh này thì đáng tin cậy. Tần Đức nở một nụ cười yếu ớt nhìn ngắm mặt trăng, vào thời điểm này ông ấy nghĩ tới ba người con ở nhà.
“Tiểu Vũ cha nợ con rất nhiều, thực sự không biết đến bao giờ cha mới có cơ hội gặp lại con đây.” Tứ Cửu Thiên Kiếp dù cho Tần Đức chuẩn bị chu đáo thế nào thì cũng không có được sự bảo đảm mười phần thành công.
Sáng sớm, mọi người đã sẵng sàng chuẩn bị lên đường. Tiến nhập Hồng Hoang mọi người chỉ có thể đi bộ, trong đó người yếu nhất cũng là tiên thiên cao thủ hậu kỳ. Mọi người thi triển khinh công chạy dọc theo một con đường nhỏ.
Trong đoàn người, Tần Đức thường xuyên nói chuyện nhiều nhất là Tần Vũ, như thể Tần Đức rất có ấn tượng với nhân vật Lưu Tinh thần bí này. Mọi người dừng lại vì đang phải đối diện với ba con đường, bọn họ đang phải đối diện với giới hạn Hồng Hoang vô biên. Nhưng Hồng Hoang vô biên thực sự không biết được giới hạn của nó ở đâu, vì diện tích của nó lớn hơn gấp nhiều lần so với các quốc gia.
Sau khi vào Hồng Hoang, đoàn người Tần Đức làm theo kế hoạch di chuyển với vận tốc cao nhất đi vào một con đường an toàn nhất. Trong Hồng Hoang vô biên mỗi yêu thú đều có một lãnh địa riêng, Tần Đức đang đi giữa ranh giới lãnh địa của hai yêu thú nào đó.
Đương nhiên Tần Đức có thực lực và sức mạnh nên không sợ những con yêu thú trong Hồng Hoang Vô Biên, nhưng bọn họ không muốn lãng phí sức lực cho một nguyên nhân vô ích nào.
Vì đi dọc theo tuyến đường mòn nên mọi người bỏ ra mất năm ngày đường, nhưng cuối cùng đã đến đích Thanh Liên Sơn Mạch. Vài trăm dãy đá khổng lồ lởm chởm kéo dài hàng dặm, thật sự không thể tính toán được gì trong bên trong Hồng Hoang này.