Trong ngôi đình ở giữa hồ.
Liên Khiếu, Hỗ Nghi phu phụ cùng Liên Trùng ba người đằng không bay tới, trực tiếp bay vào trong đình, Tần Vũ đang yên lặng suy nghĩ bèn ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười.
– Hai vị tiền bối không biết có chuyện gì không?
Tần Vũ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Thực tế trong lòng Tần Vũ cũng đã đoán được.
– Tần Vũ tiểu huynh đệ, ngươi hao phí sinh sinh tạo hóa đan, cứu con chúng ta, hai phu phụ chúng ta cảm kích vô cùng. Nhưng khổ não mấy ngày, thật sự không thể tìm ra cách nào biểu đạt sự cảm kích của hai phu phụ chúng ta. Vì vậy…
Không gian giới chỉ trên tay Liên Khiếu bay ra.
– Đây là không gian giới chỉ của ta, trong đó có các báu vật ta thu thập trong vạn năm, có nguyên linh thạch, lại có cả các loại dược thảo trân quý, nhưng chỉ có một ít khoáng thạch luyện khí… Những thứ này tùy Tần Vũ tiểu huynh đệ lựa chọn, bất kể ngươi chọn bao nhiêu.
– Ta cũng vậy, không gian giới chỉ này ta đã giải trừ huyết chi khế ước, ngươi lấy tất cả cũng được.
Hỗ Nghi cười nói.
Hai phu phụ, đối với báu vật mình thu thập vạn năm không một chút quan tâm.
– Hai vị tiền bối, các người…
Tần Vũ căn bản không biết nói gì, hắn cứu tính mạng nhi tử đối phương, đối phương dâng lễ vật, điều này vốn rất bình thường, nhưng tất cả của cải đều đưa ra thế này, hắn trái lại không biết nên làm thế nào.
Thực sự có thể có quyền lấy hết ư?
Liên Trùng vỗ vai Tần Vũ cười nói:
– Tần Vũ huynh đệ, không phải kiêng dè gì cả. Một viên sinh sinh tạo hóa đan của ngươi nhưng tương đương với một mạng a.
Tần Vũ cười nhẹ, nhận lấy hai không gian giới chỉ.
Linh thức quét một vòng.
Dược thảo luyện đan?
Trong Thanh Vũ tiên phủ nhiều năm tích trữ một lượng lớn tiên thảo linh chi, những dược thảo này mỗi cái đều không biết bao nhiêu năm, dược liệu so với những thứ trong không gian giới chỉ này trân quý hơn nhiều.
Khoáng thạch? Trong Thanh Vũ tiên phủ khoáng thạch tuy không thể tính là nhiều, nhưng so với trong không gian giới chỉ này nhiều hơn gấp bội, cũng cao cấp hơn. Tiên phủ của Nghịch Ương đế , tùy tiện lấy ra một ít so với ở đây cũng trân quý hơn.
Tần Vũ sở dĩ lấy không gian giới chỉ này, chỉ vì muốn xem xem có “cực phẩm nguyên linh thạch” hay không.
Nếu như có một khối cực phẩm nguyên linh thạch, điều này cũng coi như kiếm tiên Khôi Lỗi năng lực tăng thêm một cấp, đạt tới thực lực nhị cấp kim tiên.
Kiếm tiên là nhị cấp kim tiên. Thực lực mạnh mẽ, tính ra Tông Quật muốn thắng cũng rất khó khăn.
– Mấy nghìn khối hạ phẩm nguyên linh thạch, mấy nghìn khối trung phẩm nguyên linh thạch, chỉ có hai khối thượng phẩm nguyên linh thạch. Thế này cũng trân quý sao?
Tần Vũ trong lòng cười khổ.
– Xem chừng ta mà có cả nguyên linh thạch khoáng mạch của Bằng Ma đảo thì tốt quá.
Thượng phẩm nguyên linh thạch, Tần Vũ có cả trăm khối, nếu như có người có cực phẩm nguyên linh thạch, hắn sẵn sàng dùng một trăm khối thượng phẩm nguyên linh thạch đổi lấy một khối cực phẩm nguyên linh thạch.
Đáng tiếc, phàm nhân giới, Tần Vũ tới giờ chưa phát hiện ai có cực phẩm nguyên linh thạch, có lẽ… chỉ Tông Quật có.
Tần Vũ đưa hai không gian giới chỉ cho Liên Khiếu và Hỗ Nghi. Trong tay lúc này cầm một khối hạ phẩm nguyên linh thạch.
– Hai vị tiền bối, khối hạ phẩm nguyên linh thạch này, giờ chính là lễ vật của hai vị cho ta.
– Tần Vũ tiểu huynh đệ. Ngươi…
Liên Khiếu và Hỗ Nghi phu phụ nhất thời ngạc nhiên vô cùng.
Họ đương nhiên biết trong không gian giới chỉ có những gì. Tần Vũ không ngờ chỉ chọn một khối hạ phẩm nguyên linh thạch.
Ở phàm nhân giới mà nói nguyên linh thạch cực kỳ ít ỏi, một khối hạ phẩm nguyên linh thạch cũng tính là trân quý, nhưng so với Sinh Sinh Tạo Hóa đan, căn bản không thể so sánh. Tất cả các loại linh đan cùng công hiệu, hai vị đảo chủ đều thấy sự trân quý không thể so sánh được.
Hỗ Nghi nhìn Tần Vũ, trong lòng dấy lên một trận cảm động.
– Tần Vũ tiểu huynh đệ, ngươi có phải sợ chúng ta vì thiếu ân tình của ngươi mà không an tâm, nên trong số nguyên linh thạch chọn lấy hạ phẩm nguyên linh thạch giá trị thấp nhất đúng không?
Hỗ Nghi hỏi lại.
Một khối hạ phẩm nguyên linh thạch. Đối với họ có thể nói đích xác không quan trọng.
Tần Vũ quả đúng như vậy, chính xác là muốn hai người an tâm.
Nếu Tần Vũ không lấy thứ gì. Trái lại có thể khiến Hỗ Nghi phu phụ mãi mãi nợ ân tình của Tần Vũ. Nhưng Tần Vũ lấy đi, chỉ là một khối hạ phẩm nguyên linh thạch.
– Một khối hạ phẩm nguyên linh thạch để đến đáp, vậy là đủ. Chỉ là ta muốn hỏi một chuyện…
Tần Vũ nhìn Hỗ Nghi, Liên Khiếu nói.
Liên Trùng vỗ vai Tần Vũ nói:
– Hảo huynh đệ, lấy một khối hạ phẩm nguyên linh thạch, huynh đệ ta bội phục ngươi. Ngươi muốn hỏi điều gì, chúng ta nhất định trả lời.
Hỗ Nghi và Liên Khiếu cũng gật đầu nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu nói:
– Hai vị tiền bối, ta hiện tại cần giải quyết một chuyện, nhưng để giải quyết chuyện này rất cần một khối cực phẩm nguyên linh thạch.
Không biết ở đây có cực phẩm nguyên linh thạch không… Ta có thể dùng sinh sinh tạo hóa đan để trao đổi, ta cũng còn mấy viên sinh sinh tạo hóa đan.
Tần Vũ quả thật không có chế tạo nhiều “sinh sinh tạo hóa đan”.
Thứ nhất, Tần Vũ không biết lục sắc quang điểm trong Lưu Tinh Lệ có thể cạn kiệt hay không, nếu như quả thật có giới hạn, sử dụng hết sẽ rất thảm a.
Thứ hai, trân bảo quý hiếm, một khi không còn quý hiếm, cũng chẳng còn là trân bảo nữa.
Số lượng ít, chỉ càng làm tăng giá trị sinh sinh tạo hóa đan.
– Cực phẩm nguyên linh thạch.
Hỗ Nghi nhíu mày, chầm chậm nói.
– Nếu chúng ta có cực phẩm nguyên linh thạch. Căn bản không cần Tần Vũ tiểu huynh đệ ngươi dùng sinh sinh tạo hóa đan trao đổi mà trực tiếp đưa cho ngươi. Chỉ là phu phụ chúng ta quả thực không có.
Liên Khiếu nhíu mày nói:
– Đại ca huynh ấy có, chỉ là… muốn huynh ấy đem ra. Khả năng không lớn.
Liên Trùng liền phản đối:
– Cha, me, đại bá đã độ qua thập nhị kiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng yêu giới. Tới yêu giới, nguyên linh thạch số lượng so với ở phàm nhân giới nhiều hơn nhiều, đại bá hà tất phải mang theo cực phẩm nguyên linh thạch bên mình? Huống hồ con thấy đại bá đối với Tần Vũ huynh đệ rất tốt, có lẽ có thể đem ra.
Tần Vũ trong lòng minh bạch, cực phẩm nguyên linh thạch hiển nhiên chỉ Tông Quật có.
– Trùng nhi câu vừa rồi nói rất đúng.
Một âm thanh vang lên bên tai mọi người, chỉ thấy Tông Quật vô nguyên cớ xuất hiện trong đình. Trong đình có một cái bàn đá, có bốn chỗ ngồi.
– Ta đích xác là tán yêu thập nhị kiếp, thời gian đến lúc phi thăng không còn dài nữa. Cực phẩm nguyên linh thạch đối với ta mà nói, không còn bao nhiêu quan trọng.
Tông Quật nói.
Liên Trùng lập tức nói:
– Vậy đại bá lấy ra đi.
– Không thể.
Tông Quật lắc đầu nói.
Tần Vũ trong lòng chấn động, nhưng hắn không nói gì, bình tĩnh nghe Tông Quật giải thích.
– Các ngươi phải biết, trung tâm Bằng Ma đảo là nguyên linh thạch khoáng mạch, chính là nguyên linh thạch khoáng mạch lớn nhất trong Bạo Loạn Tinh Hải. Nhưng khối cực phẩm nguyên linh thạch lại là trung tâm của khoáng mạch này.
Tông Quật quét mắt nhìn mọi người.
Tần Vũ trong lòng thầm gật đầu.
Nguyên linh thạch khoáng mạch nhỏ cũng dài mấy chục dặm, không có cực phẩm nguyên linh thạch, nếu có cực phẩm nguyên linh thạch, tám chín phần cực phẩm nguyên linh thạch đó chính là hạch tâm.
– Cực phẩm nguyên linh thạch đó ta từng lấy ra một lần, chỉ là sau khi lấy ra, ta phát hiện cả khoáng mạch bị khô kiệt, nhưng khi ta đem trả cực phẩm nguyên linh thạch về liền phát hiện, khoáng mạch chầm chậm sản sinh một ít nguyên linh thạch.
Tông Quật nhìn Hỗ Nghi:
– Nhị muội, bao nhiêu năm qua, ngươi có thấy nguyên linh thạch khoáng mạch của Bằng Ma đảo chúng ta bị suy giảm chưa?
Hỗ Nghi lắc đầu nói:
– Không có.
Tông Quật gật đầu nói:
– Đúng, mỗi năm ta lấy ra một ít nguyên linh thạch, cùng với nguyên linh thạch mỗi năm sinh ra số lượng tương đương, như vậy có thể bảo trì khoáng mạch tồn tại vĩnh viễn.
Tần Vũ trong lòng đã minh bạch ý của Tông Quật.
– Trước khi ta chiếm cứ Bằng Ma đảo, cũng có tiền bối chiếm cứ rồi. Nhưng những tiền bối đó không một lần lấy ra khối cực phẩm nguyên linh thạch.
Mấy trăm vạn năm qua, luôn luôn như vậy! Ta thật không muốn vì nguyên do của ta, phá hủy khoáng mạch này.
Tông Quật ánh mắt chăm chú nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng minh bạch ý của Tông Quật, cười nói:
– Tông tiền bối không cần phải nói nhiều, vãn bối hiểu nỗi khổ của Tông tiền bối. Khoáng mạch này có thể tồn tại mấy trăm vạn năm, thì sẽ tiếp tục tồn tại mãi mãi.
Đúng lúc này, Tần Vũ trong lòng chấn động, lập tức tay phất lên, trong tay đã xuất hiện truyền tấn lệnh.
– Đại ca, đệ và hầu tử đã độ qua Cửu cửu trọng kiếp thành công, ha ha… Thành công rồi, bọn đệ thành công rồi! Ha ha…
Tiếng của Tiểu Hắc qua truyền tấn lệnh truyền tới.
Lúc này Tiểu Hắc hiển nhiên vô cùng kích động.
Tần Vũ đang có một chút tiếc nuối lúc này cũng lập tức kích động:
– Thành công rồi? Các ngươi đều độ qua Cửu cửu trọng thiên kiếp thành công, tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Chỉ là Tần Vũ trong lòng vẫn có một chút nghi hoặc, cả Ngũ Trảo Kim Long, Kim Sí đại bằng điểu đều độ kiếp thất bại. Vậy Tiểu Hắc và Hầu Phí ít nhất phải là thượng cấp thần thú, độ kiếp sao lại dễ dàng như vậy.
– Dát dát, đại ca, tạp mao điểu lần này thực sự nguy hiểm a, may mắn là những chỉ dẫn lúc đầu của Lan thúc rất có hiệu quả. Đệ và tạp mao điểu đều trong nguy hiểm độ kiếp thành công.
Hầu Phí lúc này cũng vô cùng hưng phấn.
Tần Vũ lúc này minh bạch. Nguyên lai độ kiếp và các chỉ dẫn của Lan thúc có quan hệ.
– Đại ca, đệ và hầu tử trở về bây giờ đây. Huynh đang ở đâu?
Hắc Vũ lo lắng hỏi.
…
…
Khi Tần Vũ cùng hai huynh đệ hắn truyền âm, thì tu ma giả và tu chân giả của Đằng Long đại lục đã đạt tới xung đột cao nhất.
Thời gian kéo dài đến lúc Minh Lương chân nhân chất vấn Liên Nguyệt nương nương về “Thủy mặc họa”.
Trong Phiêu Miểu điện, Âm Nguyệt cung, lúc này Liên Nguyệt điện vang lên tiếng nổ, Minh Lương chân nhân cầm nguyên anh của Liên Nguyệt nương nương, còn Vu Hắc tức giận lao tới Minh Thiện chân nhân, Lam Băng chân nhân.
– Ngươi không nói, rất tốt…
Minh Lương chân nhân ánh mắt u tĩnh như mặt hồ, bùng phát quang mang hãi nhân.
– Dừng tay!
Một tiếng rống vang khắp Phiêu Miểu điện, Vu Hắc giống như hung thần, cực tốc lao đến.
– Ngươi tiến thêm một bước, ả ta chắc chắn sẽ chết.
Minh Lương chân nhân ánh mắt khôi phục vẻ u tĩnh, chỉ nhìn lướt qua Vu Hắc, Vu Hắc lập tức dừng lại. Vừa rồi thanh âm của Minh Lương chân nhân vang lên trong đầu hắn.
Minh Lương chân nhân nhìn Liên Nguyệt nương nương, truyền âm nói:
– Như vậy, ngươi thực sự muốn tìm chết?
– Muốn giết cứ giết, đừng lãng phí thời gian.
Nguyên anh của Liên Nguyệt cười lạnh.
– Vậy… Chết đi.
Hữu thủ của Minh Lương chân nhân đang nắm nguyên anh của Liên Nguyệt nương nương đột nhiên phát sáng.
Vu Hắc thấy vậy lại bắt đầu nổi giận, vung hắc sắc cự phủ chém tới Minh Lương chân nhân, nhưng đối diện với uy thế hãi nhân của Vu Hắc, Minh Lương chân nhân ngón tay trái chỉ điểm nhẹ một cái.
Một điểm quang mang.
Sát na bao trùm tầm nhìn của Vu Hắc.
Vu Hắc lúc này thực sự cảm thấy sợ hãi, Vu Hắc lập tức vung cự phủ chém tới điểm quang mang đó. Đúng lúc chém tới, Vu Hắc cảm thấy thân thể chấn động, liên tục thối lui mấy trăm mét va vào cung điện ở bên cạnh.
– Lực lượng cường mạnh.
Những tán ma đến từ các môn phái khác trong lòng đều kinh ngạc.
Vu Hắc thực lực không cần phải nghi ngờ, nhìn Minh Thiện chân nhân, Lam Băng chân nhân bị áp đảo thì biết, tuy nhiên Minh Lương chân nhân không ngờ chỉ điểm nhẹ một cái đã làm Vu Hắc bị thương.
Vậy thì thực lực phải như thế nào?
Không ngạc nhiên là thủ lĩnh tinh thần của tu tiên giả.
– Không tự lượng sức, nếu như là Ô Không Huyết, ta còn có thể coi trọng một chút, ngươi… không có tư cách.
Lời nói lãnh đạm thoát ra khỏi đôi môi mỏng của Minh Lương, trong khi đó Vu Hắc đang thổ huyết.
Minh Lương chân nhân, đứng giữa vòng vây của các tán ma, đạo bào tung bay, ánh mắt điềm nhiên u tĩnh đó nói lên Minh Lương chân nhân không để những người phía trước vào mắt.
– Ha ha… Minh Lương, ngươi không phải nói, nếu Ô Không Huyết tới, ngươi còn coi trọng, ta tới rồi, ngươi cũng nên thả Liên Nguyệt ra.
Một tiếng cười lớn độc ác vang lên.
Đồng thời một đám mây màu huyết hồng bao trùm trời đất bay tới.
Lúc trước ở Cửu Kiếm tiên phủ, Nghiên Cơ nương nương liều mạng thi triển ra mấy đóa thiên ma huyết vân, nhưng Ô Không Huyết chỉ mới xuất trường, đã thành hàng nghìn vạn huyết vân, tuy nhiên huyết vân của Ô Không Huyết còn có một cỗ huyết tinh khí tức mạnh mẽ.
– Ô Không Huyết.
Minh Lương chân nhân hữu thủ đang định hạ sát thủ cũng dừng lại, hắn chăm chú nhìn đám mây huyết hồng sắc giữa không trung.
Một đạo hồng sắc lưu quang từ trên không đáp xuống, sát na, một thân hình xuất hiện tại Phiêu Miểu điện. Người này gương mặt anh tuấn gần giống như nữ nhân. Chính xác mà nói, trông hơi giống Minh Lương chân nhân.
Răng trắng môi hồng, da thịt như ngọc, chỉ là Ô Không Huyết đôi mắt màu đỏ đáng sợ, mình mặc trường bào màu đỏ, màu đỏ đó giống như là nhuộm máu.
– Minh Lương, lâu rồi không gặp.
– Ô Không Huyết cùng với Hỗ Nghi chiến đấu, ngươi không ngờ chưa chết, cũng thật là may mắn.
Minh Lương chân nhân điềm nhiên nói.
Ô Không Huyết cười tươi:
– Ngươi và ta lúc thập nhất kiếp, bất phân thắng bại. Bây giờ ngươi và ta đều đã thập nhị kiếp, ta không biết ngươi tu luyện “Điểm Tinh quyết” tới cảnh giới nào, không biết có thể chống lại “Huyết Ma ma đạo” của ta không?
– Không thử làm sao biết được?
Minh Lương chân nhân hữu thủ nắm nguyên anh của Liên Nguyệt nương nương, đồng thời trên tay quang mang lại bùng lên.