Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 33: Luyện Khí Tông Sư (1)

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

“Đây là cái gì nhỉ?” Tần Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát hoả hồng sắc tinh thạch trên tay, “tinh thạch này trọng lượng thật phi thường, lại phát ra ánh sáng sắc hoả hồng, bản thân tinh thạch lại âm ấm.”
Tần Vũ tại Bảo khố trong vương phủ, đã thấy vô số bảo bối, tại Vân Vụ sơn trang lại đọc không ít thư tịch, nhận biết được rất nhiều bảo vật tại Tiềm Long đại lục, tuy nhiên đối với hoả hồng sắc tinh thạch này, hắn hoàn toàn không có khái niệm. Tần Vu buông hoả hồng sắc tinh thạch xuống đất, một tiếng “Oanh!”vang lên, trọng lượng đích thực kinh nhân.
“Trước hết thử xem ngươi cứng như thế nào, tinh thạch này nặng như vậy, một chưởng của ta đánh vào, cự thạch vỡ mà tinh thạch không sao, xem ra rất cứng.”
Tần Vũ thủ biến thành trảo, triển khai Ưng Trảo công, hướng về phía hoả hồng sắc tinh thạch đánh tới. Tiếng va chạm của kim thiết vang dội khắp nơi, hoả hồng sắc tinh thạch vẫn trơ trơ không chút tỳ vết.
“Chà!”
Tần Vũ liền hít một hơi lãnh khí, cảm giác của ngũ chỉ vừa công kích trở nên tê dại, tự nghĩ bản thân dùng toàn lực tấn công cũng không để lại một chút dấu vết nào, có thể tưởng tượng độ cứng của tinh thạch như thế nào, liền lắc đầu nói: “Tiểu Hắc, ngươi thử đi, xem tinh thể này cứng rắn đến đâu.”
Tiểu Hắc hưng phấn gật đầu hai cái, song dực vũ động, trước tiên bay vọt lên trời, rồi từ trên cao đáp xuống, song lợi trảo toàn lực bổ xuống tinh thạch.
Một lần nữa tiếng kim thiết lại vang rền, tinh thạch vẫn không hề hấn gì. Tiểu Hắc hạ xuống, cặp nhãn chớp chớp nhìn Tần Vũ, lộ vẻ chán nản, tựa như vì lợi trảo của bản thân thất bại mà buồn bực trong lòng.
Tần Vũ trừng mắt há mồm lộ vẻ si ngốc, một lúc lâu sau nhãn tình mới xuất hiện tia hưng phấn: “Ha, phát tài, phát tài, ưng trảo của Tiểu Hắc có thể xé toạc huyền thiết dễ dàng như xé giấy, độ cứng có thể sánh với tiên phẩm vũ khí, có thể làm tê liệt ưng trảo của ngươi, tinh thạch trên tối thiểu cũng là luyện khí tài liệu trân quý hạng nhất, à, có lẽ nên dùng Ngư Trường kiếm để thử.”
“Hưu!”
Tần Vũ đơn thủ huy lên, một đạo hắc quang loé sáng, phóng thẳng về phía hoả hồng sắc tinh thạch.
Thanh âm lại một lần nữa vang dội, Tần Vũ trong tay nắm chặt Ngư Trường kiếm, hưng phấn nhìn hoả hồng sắc tinh thạch trước mắt: “Khoáng thạch lớn như vậy, chắc chắn là vật báu vô giá. Nói không chừng có thể luyện thành tiên phẩm thượng cấp binh khí.” Ngư Trường kiếm, tiên phẩm hạ cấp binh khí.
Khoáng thạch, trải qua nhiều trình tự phức tạp, cuối cùng tinh luyện thành binh khí, binh khí đích thực so với nguyên bản khoáng thạch còn kiên ngạnh hơn. Ví như lúc đầu từ vẫn thạch chế luyện thành Ngư Trường kiếm, tuyệt đối vô phương phủ nhận sự sắc bén của nó. Hoả hồng sắc tinh thể có thể va chạm với Ngư Trường kiếm mà không chút dấu vết, độ cứng rắn của nó tuyệt đối đạt đến cảnh giới kinh nhân.
Ngay cả trung kỳ tiên phẩm khoáng thạch, chịu một trảm của Ngư Trường kiếm cũng phải có ngân tích lưu lại, vậy thì hoả hồng sắc tinh thể này là gì?
“Khoáng thạch thượng cấp tiên phẩm, không phải…có lẽ còn hơn thế nữa.” Tần Vũ song nhãn phát quang, một tu luyện cao thủ có được tối thượng cấp binh khí là điều cầu mà không được, căn bản không ai có thể tưởng tượng nổi, Tần Vũ đương nhiên mộng tưởng có được một món thần binh lợi khí.
Chỉ riêng bản thân tinh thạch này, độ cứng rắn đã không kém gì Ngư Trường kiếm, nếu quả luyện chế thành binh khí, thì…
“Tiểu Hắc, chúng ta về sơn trang.” Tần Vũ cởi áo khoác ngoài chùm lên hoả hồng sắc tinh thạch, rồi ôm lấy nhấc lên. Đối với trân bảo, Tần Vũ cũng hiểu không nên cho nhiều người biết, cho dù hắn không lo sợ, nhưng cũng hiểu rõ quy củ trong vương phủ, ngay Ngư Trường kiếm còn là binh khí tối bảo mật, huống hồ là thứ trân quý như hoả hồng sắc tinh thể.
Vác theo khối tinh thể nặng hai nghìn cân, Tần Vũ lập tức chạy một mạch về Vân Vụ sơn trang, có lẽ chỉ có tài năng biến thái của hắn mới làm được điều này. Tại Vân Vụ sơn trang, Tần Vũ nhẹ nhàng chui vào mật thất.
“Mang theo hai nghìn cân chạy từ trong sơn lâm về đây, quả là có chút mệt mỏi.”
Tần Vũ vung mạnh hai tay, trên mặt biểu thị nét tiếu ý, tâm trạng khi có được trân bảo đương nhiên rất tốt, “nếu phụ vương biết điều này, khẳng định sẽ rất cao hứng.”
Tần Vũ vừa cười vừa đi về phía phòng của Liên Ngôn, đột nhiên có hai người âm thầm đến trước mặt, một người là thanh niên cao sấp sỉ hắn, người kia là một lục y thiếu nữ dáng vẻ nhu nhược,,thanh niên thì vô cùng cường tráng, còn lục y thiếu nữ có ngũ quan thanh tú, mặc dù khí chất nhu nhược nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
“Vũ ca ca.”
Lục y thiếu nữ vừa nhìn thấy Tần Vũ, nhãn tình tức thì phát sáng, chạy nhanh tới, “Vũ ca ca, lần này huynh ra ngoài tu luyện lâu quá, không thèm ngó ngàng gì đến ta.” Thiếu nữ lầm bầm nói.
“Tiểu Lộ, chờ khi ta rảnh rỗi, nhất định sẽ bù đắp cho muội.” Tần Vũ âu yếm xoa đầu Tiểu Lộ.
Lục y thiếu nữ này chính là Tiểu Lộ, còn thanh niên bên cạnh là Thiết Sơn. Huynh muội họ đã bái Liên Ngôn làm sư phụ. Tiểu Lộ không thích chém chém giết giết, nên chỉ tu luyện nội công, bình thường rất hay thổi sáo, ngọc địch nàng đeo ở eo lưng chính là của Tần Vũ tặng cho.
“Lúc nào cũng nói vậy, nhưng huynh có lúc nào rảnh rỗi đâu, Vũ ca ca, chẳng lẽ huynh không thể nghỉ ngơi sao.” Tiểu Lộ có chút bất mãn, Vũ ca của nàng thường nói nếu rảnh sẽ chơi với nàng, nhưng có lúc nào hắn rỗi rãi đâu?
“Nghỉ ngơi ư?” Tần Vũ khẽ run run, từ lúc mới tám tuổi, đến giờ khi đã mười tám tuổi, thời gian rảnh rỗi chân chính của hắn có thể tính được trên đầu ngón tay. Trong tâm hắn luôn chỉ có nỗ lực tu luyện, nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sớm trợ giúp cho phụ vương, có thể trở thành tả hữu tin cậy của người.
“Tiểu Lộ, không được sinh sự nữa.” Thiết Sơn giáo huấn, rồi quay sang Tần Vũ cười nói: “Tiểu Vũ, ngươi tìm sư phụ phải không, người đang nghỉ trong đình viện.”
“Phải, ta đang kiếm Liên gia gia.” Tần Vũ nói lớn, đoạn bước nhanh về phía đình viện của Liên Ngôn.
Tiểu Lộ tức thì ngưng mi nhìn theo bóng dáng Tần Vũ, mũi hơi nhăn lại: “Vũ ca ca huynh ấy luôn bận rộn, dường như không có phút nào thảnh thơi.” Tiểu Lộ sống ở Vân Vụ sơn trang đã gần năm năm, tự nhiên biết Tần Vũ tu luyện cực kỳ khắc khổ.
“Tiểu Lộ, đừng nói vậy, Tiểu Vũ và chúng ta không giống nhau, hắn ta mặc dù là tam thái tử tôn quý của Trấn Đông Vương, nhưng lại tu luyện tối khổ ngoại công. Nhớ khi trước ta đã có lần thấy hắn ta dùng tay không để xúc thiết sa.”
Thiết Sơn tựa hồ như hồi tưởng lại cảnh đó. Xúc thiết sa, Tần Vũ chỉ bắt đầu luyện sau khi chỉ lực đã đạt đến trình độ cực cao. Như quả ngay từ đầu đã dùng thiết sa, thủ chỉ của hắn tuyệt đối không thể toàn vẹn.
Thiết Sơn nhãn trung biểu lộ sự kinh ngạc tột độ: “Xúc thiết sa, ngón tay hẳn đau buốt như kim châm. Mười ngón tay thông với tim, nỗi thống khổ đó muội khó lòng cảm nhận được. Tuy nhiên mỗi ngày huấn luyện, rèn luyện chỉ lực chỉ là một phần trong cực hạn huấn luyện của hắn. Từ sáng sớm đến tối mịt, Tần Vũ mỗi lần huấn luyện đều công kích thân thể cực hạn. Thân thể luôn phải chịu sự tổn thương cực hạn hẳn là không dễ dàng gì. Vả lại phương pháp huấn luyện này…hắn ta đã bắt đầu khi mới tám tuổi.” Thiết Sơn nhìn theo hướng Tần Vũ, tỏ ra kính phục vô cùng.
Trong mắt Tiểu Lộ lúc đó loé lên tia sáng rực rỡ.
Trong tim nàng, Vũ ca ca vĩnh viễn là ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, là vị huynh trưởng cực tốt, là vầng thái dương đem lại hơi ấm cho mọi người. Vũ ca ca, thân là thế tử của Trấn Đông vương, từ khi mới tám tuổi đã bắt đầu biết dùng cực hạn để huấn luyện thân thể bất chấp tổn thương.
Tuy vậy khi đã có Lưu Tinh lệ, lại có thể phát huy hiệu lực của nó, đã giúp Tần Vũ huấn luyện đến cực hạn sinh lý. Ngón tay luyện đến mức đau đớn như muốn gãy, tập xuống tấn để huấn luyện cơ chân đến mức đầu óc choáng váng, bắp chân nứt ra…chỉ đến khi đạt cực hạn sinh lý, Lưu Tinh lệ mới phát huy hiệu lực thần kỳ của nó. Muốn đạt được điều gì, tất nhiên phải trả giá.
Để đạt được đến cảnh giới như bây giờ, cái giá Tần Vũ phải trả thật nhiều, vô cùng nhiều.
Trong đình viện của mình, Liên Ngôn nằm dài trên trường kỷ, uống trà và hưởng thụ sự tĩnh mịch.
“Liên gia gia.”
Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhãn tình Liên Ngôn liền lộ nét tiếu ý, quay đầu về phía Tần Vũ cười nói: “Tiểu Vũ a, hiếm khi con có thời gian rảnh rỗi như lúc này.”
Nhìn Tần Vũ, ông không nén nổi cao hứng trong lòng. Tựa như gia gia chợt gặp mặt tôn tử của mình, không kiềm chế nổi niềm cao hứng. Tần Vũ từ viên môn bước tới, hiện đã có hoả hồng sắc tinh thạch, Tần Vũ cần tìm một luyện khí cao thủ, đương nhiên, khi tìm luyện khí cao thủ, Tần Vũ nghĩ ngay đến Liên Ngôn.

Chọn tập
Bình luận