Dịch giả: aniguko
Tại Ngọc Kiếm Tông sơn môn ở trên Hồng Diệp tinh thuộc Ngân Huyền tinh hệ.
Bên ngoài Ngọc Kiếm Tông đại điện có chín mươi sáu bậc thang, bên ngoài bậc thang là một cái sân rất rộng rãi. Hiện tại mỗi bậc thang đều có rất nhiều đệ tử tinh anh của Ngọc Kiếm Tông. Vài trăm đệ tử phía bên ngoài đại điện xếp thành hai hàng dài từ bậc thang tới tận chiếc sân rộng kia.
Mỗi một đệ tử của Ngọc Kiếm Tông đều có nét mặt tươi cười. Tại cửa đại điện ở tầng cao nhất là Ngọc Kiếm Tông tông chủ “Ngọc Thanh Tử” cùng bốn đệ tử chân truyền đã đạt cửu cấp kim tiên. Bát cấp kim tiên đệ tử đời thứ ba và thứ tư đứng phía sau.
– Sư phụ, lần này Vũ Điển sư huynh lập đại công lớn như vậy, chúng đệ tử của Ngọc Kiếm Tông chúng ta đều được nở mày nở mặt.
Một thanh niên đứng phía sau Ngọc Kiếm Tông tông chủ “Ngọc Thanh Tử” cười nói.
Ngọc Thanh Tử vẻ mặt đầy vui mừng, gật đầu nói:
– Lần này Vũ Hoàng bệ hạ truyền tấn cho ta, người rất là cao hứng. Vũ Điển thực sự làm ta mát mặt.
Một trung niên đứng phía sau Ngọc Thanh Tử nói:
– Thiên phú của Vũ Điển sư đệ về mặt giao tiếp là không cần phải bàn.
– Sư tổ, Vũ Điển sư bá đến rồi.
Một đệ tử đời thứ ba báo cáo.
Ngọc Kiếm Tông cao thủ đều nhìn xuống phía dưới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ thấy Vũ Điển mỉm cười đi từ phía dưới cầu thang từng bậc, từng bậc đi lên. Mà ở hai bên mỗi bậc thang các đệ tử của Ngọc Kiếm Tông đều nhìn Vũ Điển với ánh mắt sùng bái.
Tinh anh của toàn Tông nghênh tiếp, vinh dự này các đệ tử khác của Ngọc Kiếm Tông chưa từng được hưởng.
Từng bậc, từng bậc.
Cuối cùng Vũ Điển cũng đi tới trước mặt Ngọc Thanh Tử.
Vũ Điển cung kính quỳ xuống hướng Ngọc Thanh Tử hành lễ:
– Vũ Điển bái kiến sư phụ.
Ngọc Thanh Tử lập tức đỡ Vũ Điển dậy, hài lòng nói:
– Vũ Điển à, giao dịch với ma giới lần này rất được Vũ Hoàng bệ hạ coi trọng. Con có thể thành công như vậy, thậm chí tiền tài thu được so với bệ hạ dự liệu còn nhiều hơn. Hiện tại, Vũ Hoàng bệ hạ đã coi trọng con như vậy, thiết nghĩ không lâu nữa…. con có thể được Vũ Hoàng bệ hạ triệu kiến.
Vũ Điển trong lòng không khỏi vui mừng.
Làm việc dưới trướng của Ngọc Thanh Tử thành tựu chỉ hữu hạn, nhưng làm việc dưới trướng người đứng ở đỉnh cao của Tiên giới là Vũ Hoàng bệ hạ tự nhiên phong quang vô hạn. Vũ Hoàng cao hứng tùy tiện thưởng bất kì thứ gì đều có thể khiến cho Vũ Điển được lợi ích lớn.
– Chúc mừng Vũ Điển sư huynh.
– Chúc mừng Vũ Điển sư đệ.
– Chúc mừng Vũ Điển sư thúc.
…….
Ngọc Kiếm Tông cao cấp đệ tử vẻ mặt tươi cười chúc mừng. Tuy Vũ Điển thực lực so với đồng bối đệ tử đời thứ hai kém hơn một bậc, nhưng hiện tại địa vị lại cao hơn.
– Sư phụ, đó là do người suy đoán thôi ạ. Có thể thường xuyên ở bên cạnh sư phụ là mong muốn của đệ tử.
Vũ Điển lập tức đáp lời.
Ngọc Thanh Tử mỉm cười hài lòng nói:
– Người hướng lên cao, nước hướng chỗ thấp. Vả lại sư phụ nếu có một đệ tử làm việc ở bên cạnh Vũ Hoàng, đối với Ngọc Kiếm Tông chúng ta là một vinh dự lớn.
– Sư phụ dạy bảo rất đúng.
Vũ Điển cung kính đáp lời.
– Tốt rồi, không cần đứng bên ngoài nữa, hiện tại có thể bắt đầu đại yến.
Ngọc Thanh Tử điềm nhiên nói.
Một trường đại yến được cử hành tại Ngọc Kiếm Tông đại điện. Trong đại điện lấy Vũ Điển làm trung tâm, mỗi đệ tử đều hướng tới Vũ Điển kính rượu. Vui vẻ tới tận khuya, chúng đệ tử mới lục tục ra về.
Vũ Điển được huynh đệ đồng môn vui vẻ đưa về tới tận chỗ của mình.
Đêm khuya.
Trời đêm lạnh lẽo, Vũ Điển dứng trong đình viện của mình, tâm trạng lắng xuống. Sự huyên náo tại đại điện vừa rồi biến mất, chỉ còn lại sự im lặng vô bờ.
– Nghiêm Cao đồ đệ ta, sư phụ nguyên muốn con tiếp nhận vị trí của ta. Ai ngờ con bị một gã Kiếm tiên giết chết. Mười năm nay, sư phụ toàn tâm để vào đại sự do Vũ Hoàng bệ hạ giao phó, không có thời gian báo thù cho con. Hiện tại… sư phụ đã thành công quay về, sư phụ ở lại Ngân Huyền tinh hệ sợ là không được lâu. Trong khoảng thời gian này, sư phụ nhất định toàn lực báo thù cho con.
Nhìn màn đêm vô tận, trong lòng Vũ Điển sát khí dâng trào.
Tại truyền tống trận trên Phong Nguyệt tinh.
Mỗi một truyền tống trận chiếm một diện tích khá lớn, khoảng mười mét dài rộng, có các chủng loại phù triện ấn kí, các loại tinh thạch vân vân…. vô cùng phức tạp. Khởi đầu xây dựng truyền tống trận rất phức tạp và khó khăn, chỉ là duy trì hoạt động thì đơn giản hơn nhiều.
Phong Nguyệt tinh có ba chiếc truyền tống trận, có khả năng thông đến ba địa phương.
Bên cạnh truyền tống trận bình thường luôn có vài chục binh lính. Tuy nhiên, hôm nay ở truyền tống trận tập kết vài trăm người, dẫn đầu bởi Nghiêm gia tân nhiệm đại trưởng lão – vốn là nhị trưởng lão Nghiêm Thước cùng với tân nhiệm gia chủ Nghiêm Tử Phàm.
Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm lẳng lặng chờ đợi, không có chút gì trễ nải.
– Đại trưởng lão, người nói Vũ Điển tiền bối bao giờ thì tới?
Nghiêm Tử Phàm nhỏ giọng hỏi.
Nghiêm Thước quay đầu nói:
– Ai mà biết được. Họ thông qua truyền tấn linh châu đưa tin là hôm nay sẽ tới, không rõ là lúc nào. Chúng ta cứ yên tâm ở đây mà đợi là được. Mấy năm nay, Liễu gia và Vương gia không ngớt áp bức Nghiêm gia chúng ta. Hôm nay Vũ Điển tiền bối giá lâm, đó chính là hi vọng của Nghiêm gia chúng ta.
Nghiêm Tử Phàm gật đầu.
Từ khi đại trưởng lão Nghiêm Cao cùng gia chủ trước đây là Nghiêm Từ Lam bị giết, hai Kim tiên đại cao thủ mất đi, Nghiêm gia không còn Kim tiên cao thủ tự nhiên bị áp bức gấp bội.
Cho dù năm vừa rồi Nghiêm Tử Phàm đã mạo hiểm đột phá, đạt đến nhất cấp kim tiên, nhưng là, vừa mới đạt đến nhất cấp kim tiên căn bản không địch lại Liễu gia và Vương gia.
Lẳng lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên trong truyền tống trận quang mang đại thịnh.
Tức thời vài trăm nhân mã của Nghiêm gia đều tập trung tinh thần, mỗi người đều cung kính phi thường.
Tuy nhiên người xuất hiện chỉ là một gã béo lùn mới đạt nhị cấp thiên tiên. Gã béo nhìn thấy trước mắt vài trăm người lại nghênh đón sợ toát mồ hôi hột. Hắn không rõ tại sao lại có đông người lại nghênh đón như vậy?
Vài trăm người của Nghiêm gia nhìn thấy gã nọ, trong lòng không khỏi bực tức.
– Nhanh chóng tống cổ hắn ra.
Nghiêm Tử Phàm lập tức quát lên.
Một gã Nghiêm gia đệ tử xuất thủ lôi gã nhị cấp thiên tiên nọ ra ngoài, những người khác tiếp tục chờ đợi.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bầu trời bắt đầu tối dần.
Đến lúc trời xẩm tối, truyền tống trận lại sáng lên, toàn bộ Nghiêm gia đệ tử cung kính đứng đợi. Đến khi ánh sáng biến mất, chỉ thấy năm người xuất hiện bên trong truyền tống trận.
Năm người này, bất kể là ai, Nghiêm Tử Phàm cũng không nhìn thấu được công lực.
Ít nhất là năm kim tiên.
Không quản là có phải đám người Vũ Điển hay không, Nghiêm Tử Phàm cũng không dám bất kính.
– Nghiêm Thước, Nghiêm Tử Phàm ở đâu?
Một thanh niên trong nhóm lên tiếng hỏi .
– Tại hạ Nghiêm Thước.
– Tại hạ Nghiêm Tử Phàm.
Nghiêm Tử Phàm tiếp tục hỏi:
– Có phải năm vị tiền bối là nhóm của Vũ Điển tiền bối không ạ?
Năm người này chính là nhóm của Vũ Điển. Vũ Điển biết rằng kẻ giết Nghiêm Cao công lực rất cao, do đó đem theo vài gã đệ tử và sư điệt lại giúp đỡ. Năm người này, người thấp nhất cũng đã đạt thất cấp Kim tiên.
– Đúng vậy.
Người thanh niên kia lên tiếng.
Thanh niên nọ tiếp tục nói:
– Ta tên Lộ Thao, Nghiêm Cao là sư huynh của ta. Mấy người các ngươi nghe cho rõ, đây là sư phụ của ta, Vũ Điển.
Vừa nói, Lộ Thao vừa hướng về một trung niên có vẻ mặt lạnh lùng.
– Bái kiến Vũ Điển tiền bối.
Nghiêm Thước, Nghiêm Tử Phàm lập tức cung kính chào, đám Nghiêm gia đệ tử còn lại cũng đều cúi người làm lễ.
– Đây là Hằng Ngự sư huynh, là đệ tử của sư bá ta, hiện tại công lực đạt cửu cấp kim tiên.
Lộ Thao hướng về một thanh niên tóc bạc giới thiệu.
Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm trong lòng chấn động.
Cửu cấp kim tiên?
Đó là thượng đẳng nhân vật a.
– Bái kiến Ngự Hằng tiền bối.
Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm hành lễ. Ngự Hằng chỉ bình thản gật gật đầu. Lần này là do nể mặt sư thúc mới tới đây, nếu không làm gì có chuyện hắn tới một tinh cầu vô danh nho nhỏ này?
– Đây là sư huynh của ta Phong Liên, Phong Liên sư huynh cũng đã đạt bát cấp kim tiên.
Lộ Thao tiếp tục giới thiệu.
Bát cấp Kim tiên?
Đối với bọn họ mà nói đó là những nhân vật cao cao tại thượng a.
– Bái kiến Phong Liên tiền bối.
Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm tiếp tục cung kính hành lễ.
Lộ Thao tiếp tục:
– Đây là Hằng Phong sư huynh. Hằng Phong sư huynh cùng Phong Liên sư huynh và ta đều là đệ tử chân truyền của Vũ Điển sư phụ. Hằng Phong sư huynh cũng đã đạt bát cấp kim tiên.
Thêm một bát cấp kim tiên nữa.
Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm hai người lại cung kính hành lễ:
– Bái kiến Hằng Phong tiền bối.
– Cuối cùng là ta, công lực thấp hơn cả, mới đạt tới thất cấp kim tiên.
Lộ Thao mỉm cười nói tiếp:
– Sau này có việc gì các ngươi trực tiếp thông báo cho ta, ta sẽ giúp các ngươi trình lên sư phụ.
Lộ Thao hiển nhiên là người quản lí công việc, cho dù là thất cấp kim tiên, Nghiêm Thước và Nghiêm Tử Phàm cũng phải hành lễ.
Sau đó, mọi người trực tiếp tiến tới Nghiêm gia.
—————–
Nghiêm gia đại sảnh.
Vũ Điển ngồi ở ghế chủ tọa, còn Hằng Phong, Phong Liên, Lộ Thao và sư điệt của Vũ Điển là Hằng Ngự, bốn người phân ra ngồi ở hai bên. Giữa đại sảnh có ba người là: Nghiêm Thước, Nghiêm Tử Phàm và một thanh tu lão giả.
– Vũ Điển tiền bối, chúng tại hạ tuân theo lời dạy của tiền bối điều tra cử động của Vương gia và Liễu gia. Vị lão giả đây trước kia là một khách khanh của Liễu gia. Từ hắn bọn tại hạ thu thập được một thông tin vô cùng trọng yếu.
Nghiêm Tử Phàm cung kính nói.
– Nói.
Mắt Vũ Điển bừng sáng.
Nghiêm Tử Phàm quay đầu nhìn thanh tu lão giả, y lập tức cung kính đáp lời:
– Tiền bối, vào khoảng mười năm trước, Liễu gia có một vị phi thường thần bí khách khanh. Vị khách khanh này công lực sâu không thể dò, đồng thời còn có bát cấp thiên yêu thủ hạ trông cửa. Sau cùng, Liễu gia gia chủ cùng Liễu gia đại trưởng lão đều đến bái phỏng. Không lâu sau…. Nghiêm gia đại trưởng lão và gia chủ đều bị giết hại.
Vũ Điển nhìn hướng Nghiêm Tử Phàm:
– Ngươi tại sao nói Vương gia không có bất kì hành động nào đáng ngờ?
Nghiêm Tử Phàm trả lời:
– Vương gia tuyệt nhiên không xuất hiện bất kì một cao thủ đặc biệt nào. Hiện tại xem ra gã khách khanh mới của Liễu gia là đáng nghi hơn cả. Vũ Điển tiền bối không phải người đã nói sao? Đại ca của tại hạ không đắc tội với bất kì cao thủ nào, khả năng lớn nhất chính là hai nơi có xung đột về mặt lợi ích với Nghiêm gia là Liễu gia và Vương gia?
Vũ Điển ném chung trà trên tay xuống đất “Choang” một tiếng vang lên cả đại sạnh đều nghe rõ, khiến cho bọn Nghiêm Tử Phàm ba người đều rúng động.
– Liễu gia khách khanh phải không?
Hai mắt Vũ Điển lạnh băng.
– Vị khách khanh này các ngươi đưa đi, các ngươi đem sự tình về gã Liễu gia khách khanh kia cho ta, việc còn lại ta sẽ lo liệu.
Vũ Điển lạnh lùng nói.
Nghiêm Tử Phàm vội đáp:
– Vâng, Vũ Điển tiền bối.
Đêm đã khuya.
Gió lạnh ào ào, tuy nhiên giữa đêm khuya vẫn có năm người ngự phong phi hành.
– Sư phụ, gã khách khanh đó còn có điểm thú vị, từ khi trở thành khách khanh của Liễu gia liền bế quan, mười năm nay chưa thấy xuất quan.
Lộ Thao cười nói.
Công lực mạnh nhất trong năm người là cửu cấp kim tiên Hằng Ngự cười lạnh:
– Như thế càng đơn giản, chúng ta không cần truy lùng hắn vất vả. Gặp được hắn lập tức bắt giữ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Vũ Điển trầm ngâm nói:
– Gã Liễu gia khách khanh này…. ta luôn có cảm giác hắn có liên hệ tới cái chết của đồ nhi Nghiêm Cao.
– Sư phụ, chúng ta năm người đồng thời xuất thủ, trừ phi hắn là tiên đế cấp biệt, còn không đừng mong sống sót, hơn nữa…. Hằng Ngự sư huynh không phải cửu cấp kim tiên bình thường mà là công kích mạnh nhất Kiếm tiên, cho dù đối diện với nhất cấp tiên đế bình thường cũng có thể không rơi xuống hạ phong.
Phong Liên cười nói.
Những người khác cũng đều cười.
Ngọc Kiếm Tông là tông phái tu kiếm, đối với cùng cấp Tiên nhân cao thủ, công lực mạnh hơn nhiều.
– Bất kể thế nào, mọi người cũng phải cẩn thận. Các ngươi đừng quên những điều tân nhiệm Liễu gia gia chủ đã nói.
Vẻ mặt Vũ Điển trở nên nghiêm túc,
– Đạt tới thất cấp Kiếm Tiên Nghiêm Cao, là bị giết bởi một kiếm duy nhất!
Vẻ cười cợt trên mặt Hằng Ngự, Lộ Thao, Hăng Phong, Phong Liên bốn người biến mất.
Một kiếm?
Một người là thất cấp Kiếm tiên, chỉ dùng một kiếm có thể giết được, không đơn giản chút nào.
– Ha ha…. sư phụ, con nghĩ tên hung thủ dù sao cũng không phải tiên đế. Con không tin rằng một tiên đế lại tự nhiên đối phó với một kim tiên.
Lộ Thao cười to nói.
– Đúng, tiên đế sao lai hạ thấp thân phận đi đối phó với một gã kim tiên?
Hằng Phong, Phong Liên cũng bật cười.
Không khí giữa năm người đã nhẹ đi rất nhiều, bởi vì bọn họ căn bản không tin rằng một tiên đế cao thủ lại đến một tinh cầu nho nhỏ là Phong Nguyệt tinh chỉ để đối phó với một gã kim tiên.
– Tốt rồi, tới Trúc viên ở Liễu Phong thành bắt gã Liễu gia khách khanh Tần Vũ nào.
Vũ Điển khẽ cười,
– Đương nhiên nhất thiết theo kế hoạch, sử dụng ‘Ngũ hành liên hoàn kiếm trận’, sư tử khi bắt thỏ còn dùng hết sức, chúng ta cũng không thể nào coi thường được.
– Vâng, sư phụ (sư thúc).
Bốn gã đệ tử đời thứ ba đồng thời cung kính tuân lệnh.
Năm đại cao thủ đột nhiên tăng tốc, biến thành năm đạo kiếm quang, trong phút chốc biến mất nơi chân trời.
Bên trong Trúc viên.
Sóc Yến, Tang Nguyên ở đình viện phía trên mật thất nghỉ ngơi. Bọn họ mấy năm nay chưa từng rời khỏi Trúc viên bởi vì Tần Vũ vẫn đang tu luyện bên trong mật thất.
– Chủ nhân bế quan đã được mười năm rồi, không biết bây giờ đã đạt tới cảnh giới nào.
Tang Nguyên mỉm cười nói.
Sóc Yến trầm ngâm nói:
– Với tốc độ tu luyện thần kì của chủ nhân, mười năm…. chỉ sợ đã vượt quá chúng ta, có thể đả khai Vạn Thú phổ tầng thứ hai. Trong Vạn Thú phổ tầng thứ hai có vô số yêu vương, chúng ta coi như không còn cơ hội làm việc cho chủ nhân nữa.
Chính vào lúc Sóc Yến và Tang Nguyên đang đoán già đoán non.
– Phụp ~~
Không khí chấn động, toàn bộ trúc trong Trúc viên vỡ tan, vô số lá trúc bay lả tả, bao phủ bầu trời của Trúc viên. Cả không gian lại bắt đầu chấn động, kiếm khí lăng lệ như vô số mũi tên hướng tới trúc viên.
– Phụp!
Thị nữ, hộ vệ trong Trúc viên bị vô số kiếm khí trực tiếp xuyên qua, mảnh vụn bay tung tóe, máu tươi ngập tràn cả Trúc viên, kiếm khí rít lên ghê rợn.
Cả Trúc viên trong nháy mắt rơi vào trong địa ngục kiếm khí.
– Tần Vũ, ra bó tay chịu trói!
Một đạo âm thanh vang khắp Trúc viên, đồng thời năm người như thiên thần xuất hiện trên bầu trời Trúc viên, xếp theo năm phương vị, lưng đeo tiên kiếm, tay kết Ngọc Kiếm Tông kiếm quyết.