Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 630: Huyền phù đích thạch bản

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Tần Vũ thử dụng không gian lực của tân vũ trụ kéo dài ra, nhưng điều Tần Vũ khiếp sợ chính là không gian lực của tân vũ trụ kéo dài đến thanh quang nguyên thủy kia thì cũng không cách nào tiếp tục tiến gần được.
Cấm chế!
Tần Vũ lần lần đầu tiên phát hiện, có người có thể ngăn cản không gian lực của tân vũ trụ.
“Xuất hiện rồi sao? Lan thúc, cái gì xuất hiện?”
Tần Vũ chỉ có thể hỏi Khương Lan.
Khương Lan nhìn Tần Vũ thoáng cười:
“Tiểu Vũ, có phải là muốn dùng thần thức khám phá thanh quang nguyên thủy nọ, nhưng lại phát hiện thần thức không cách nào tới gần phải không?”
Nghe xong lời này, Tần Vũ trong lòng vẫn chưa minh bạch: “Thanh quang nguyên thủy nọ tựa hồ có thể ngăn cách rất nhiều năng lượng, căn bản không cho thần thức của hắn tới gần, mặc kệ là không gian lực hay linh hồn lực.”
“Đó là một khối thạch bản huyền phù, cũng có thể xem như quy tắc thạch bản. mặt trên lưu lại không ít quy tắc, cũng là quy tắc chúng ta phải tuân thủ tại Thiên Tôn sơn. Chỉ có tuân thủ quy tắc, mới có cơ hội trở thành Thiên Tôn.” Khương Lan cười nói.
Tần Vũ gật nhẹ đầu.
“Tiểu Vũ, đi thôi, mau đi xem một chút. Ta thật sự muốn biết quy tắc của lần này so với lần trước có gì khác nhau.”
Khương Lan tiếp lời.
Tần Vũ nắm tay Lập Nhi, hai nguời cùng phi hành theo Khương Lan hướng ngọn núi bay tới.
Đỉnh núi Thiên Tôn sơn, phương viên bằng phẳng rộng tầm trăm thước, giờ phút này có hơn ba mươi vị thần vương đều tụ tập tại khu vực nho nhỏ bên trong, cơ hồ tất cả thần vương đều ngẩng đầu nhìn thạch bản huyền phù lơ lửng phía trên bình thai.
“Thạch bản huyền phù.”
Tần Vũ, Khương Lập, Khương Lan ba người cùng hạ xuống trên bình đài (thanh thai), ánh mắt Tần Vũ tập trung vào trên thạch bản huyền phù, toàn bộ thạch bản huyền phù màu đen, chỉ là mặt ngoài thạch bản có chữ viết. Mỗi một chữ đều ấn sau vào trong thạch bản chừng ba phần, chữ nào cũng ẩn ẩn kim quang.
Thạch bản này chất liệu đặc thù phi thường, vô luận năng lượng gì để không thể chạm vào. Mọi người trong trường chỉ có thể dùng mắt mà nhìn.
1. Xuất nhập Thiên Tôn sơn, chỉ có theo phù điêu thông đạo.
2. Phá hư bất kỳ phù điêu nào trong phù điêu thông đạo, phạm tử tội.
3. Biện pháp trở thành Thiên Tôn, đó là… thu được Thiên Tôn tầm bảo hoặc lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc. Thiên Tôn linh bảo này, là vũ khí của Thiên Tôn mới.
4. Thiên Tôn linh bảo, được luyện trong “Linh Bảo Mẫu đỉnh” của Thiên Tôn sơn.
5. Linh Bảo Mẫu đỉnh, không thể phá hư, cứ khoảng mười năm, một bộ phận của Thiên Tôn linh bảo bay ra từ trong Linh Bảo Mẫu đỉnh. Một kiện Thiên Tôn linh bảo sẽ chia làm ba bộ phận phi xuất, trước sau tổng cộng trên dưới ba mươi năm.
6. Thiên Tôn linh bảo chia ra làm ba, trong mỗi bộ phận đều ẩn chứa bộ phận thời gian pháp tắc. Nếu có Thần Vương thiên tài, chỉ cần thông qua một hoặc hai phần sẽ lĩnh ngộ đầy đủ thời gian pháp tắc, hắn là tân Thiên Tôn, đồng thời mặt của một phần khác tự động bay vào tay hắn.
7. Nếu không cách nào thông qua bộ phận mà hoàn toàn lĩnh ngộ thời gian pháp tắc. Sau đó nếu có được cả ba bộ phận của Thiên Tôn linh bảo, sẽ trở thành tân Thiên Tôn.
Bảy quy tắc.

Bảy quy tắc này khiến cho Tần Vũ trong lòng không khỏi cảm thấy rung động.
Thật sự là trong lòng Tần Vũ đã đoán ra mục đích tạo ra quy tắc này, “tranh đoạt, chém giết. Lại để cho một kiện đầy đủ Thiên Tôn linh bảo chia ra làm ba, để cho tranh đấu càng thêm thảm thiết.” Tần Vũ trong lòng cảm thán.
Quy tắc đã rất rõ rằng, nếu muốn trở thành Thiên Tôn, phải có cả ba bộ phận của Thiên Tôn linh bảo mới được.
Nếu chỉ có một bộ phận, hoặc là hai bộ phận. Nếu có thể thông qua bộ phận thiếu này, lĩnh ngộ đầy đủ thời gian pháp tắc cũng là Thiên Tôn mới. Vấn đề là phải lĩnh ngộ đầy đủ thời gian pháp tắc, không biết gian nan cỡ nào.
Tần Vũ xem ra chỉ có thể có một con đường để thành công là lấy được cả ba bộ phận của Thiên Tôn linh bảo.
Con đuờng này tuy có thể thành công, nhưng có thể tưởng tượng được là sẽ chém giết nhau thảm thiết. Một một phận đã khiến nguời khác thèm khát, nếu cần cả ba phần, vậy không phải trở thành địch của tất cả thần vương trên Thần giới sao?
Khương Lan bên cạnh cười nói:
“Lập Nhi, không cần cảm thán, Thiên Tôn mới sinh ra là kéo theo không ít thần vương chết đi, đây là điều bình thường. Hôm nay không ít thần vương ở chỗ này, chính là đợi tân Thiên Tôn sinh ra, không biết có thể còn sống một nửa hay không.”
Thanh âm Khương Lan không lớn, nhưng chỉ là trong phương viên trăm thước nên mọi thần vương cơ hồ đều nghe được.
“Chỉ còn sống một nửa? Có thể được một nửa là tốt rồi, sống hay chết là tùy vào dã tâm con người, nếu dã tâm quá lớn, mạng nhỏ có thể mất.”
Thanh âm già nua từ bên cạnh vang lên, một lão hầu râu tóc màu đen nói:
“Khương Lan, còn nhớ kỹ năm đó Tu La thần vương thực lực có thể so với “Cửu U thần vương” không? Năm đó Cửu U thần vương một mình tại cửa phù điêu thông đạo. Một người giữ quan, vạn người không phá nổi. Khí thế ra sao? Chính là cuối cùng bị quần công giết chết.”
“Cửu U thần vương…” Khương Lan tựa hồ nhớ lại chuyện năm đó, cũng cảm thán gật gật đầu.
Các thần vương sống sót qua lần tuyển chọn Thiên Tôn trước đã bắt đầu nói chuyện, còn lại cẩn thận nghe, hy vọng có thể tích lũy được một ít kinh nghiệm.
“Chặn thông đạo khẩu của Phù điêu thông đạo?”
Tần Vũ nghe được lời của lão đầu râu tóc đen vừa rồi, trong lòng không khỏi có lóe lên một ý niệm.
Chung quanh Thiên Tôn sơn này bị màng đỏ bao trùm, lớp màng màu đỏ này, theo như lý giải của Tu La Thần vương và mọi người gọi là “Thần Vương Tù Lung” bởi vậy có thể nói, căn bản không có khả năng phá bỏ màng đỏ đó.
Hơn nữa, Tần Vũ cũng có thể cảm nhận được lớp màng đỏ có khí tức uy hiếp.
Trọng yếu nhất chính là theo như bảy điều quy tắc của huyền phù thạch bản kia, thì chỉ có một con đường duy nhất xuất nhập Thiên Tôn sơn, đó là phù điêu thông đạo.
Trong lòng Tần Vũ cũng hiểu được, bảy quy tắc nọ. Mặc dù nói là quy tắc, trên thực tế xem như bảy tin tức của Thiên Tôn nói cho mọi người biết, để cho những thần vương chưa một lần có kinh nghiệm về Thiên Tôn sơn hiểu trong lòng.
“Điều thứ hai trong bảy tin tức có cái gì rất là kỳ lạ” Tần Vũ vừa sực nhớ ra liền kinh ngạc.
“Phá hư một phù điêu trong phù điêu thông đạo, đều là tội chết.” Đối với tin tức này, Tần Vũ khóc cười đều không xong. Mặc dù mỗi bức Phù Điêu đều làm cho Tần Vũ trong lòng rung động.
Nhưng trong toàn bộ phù điêu thông đạo có rất nhiều bức phù điêu, đặc biệt là bức phù điêu đầu tiên, chỉ nói về kĩ nghệ, phỏng chừng một tiên nhân cũng có thể so tài cao thấp. Thần vương mà phá hủy bức phù điêu không có giá trị đó, cũng phạm vào tử tội. Tính mạng của thần vương trong mắt người lập ra quy tắc kia quả thật là không đáng giá một xu.
Trong lúc đàm luận, các thần vương đều có ý thức kết hợp hai ba người thành một nhóm. Sắp bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt, bọn họ có thể nghĩ ra sẽ rất bi thảm, vì Thiên Tôn linh bảo chia làm ba, sợ rằng tuyệt đại đa số thần vương đều chém giết đến lãnh khốc.
Giao tình?
Thể diện?
Trước kỳ ngộ trở thành Thiên Tôn đều là lời nói đùa. Không ai bận tâm tới thể diện, mọi người đầu là kẻ địch. Cho dù chỉ có một chút khả năng thành công. Vì một cái danh, tất cả mọi người đều nguyện ý đánh nhau.
“Oanh long long..”
Đột nhiên cả Thiên Tôn sơn bắt đầu chấn động kịch liệt, các thần vương thân ở trên đỉnh Thiên Tôn sơn đều bay lên không trung, chỉ thấy Thiên Tôn sơn càng rung chuyển dữ dội hơn.
Khe hở liên tiếp mở rộng, từ trên đỉnh Thiên Tôn sơn hình thành một khe hở kéo dài xuống dưới rồi không ngưng phân liệt. Không ngừng hướng phía dưới lan xuống, vết nứt kéo dài hơn mười ngàn dặm. Cuối cùng Thiên Tôn sơn cũng ngừng chấn động, tái khôi phục yên tĩnh.
Chỉ là lúc này vẻ ngoài của Thiên Tôn sơn đã thay đổi. Vốn là một ngọn núi bỗng chia làm hai. Vừa nhìn tưởng như hai ngọn núi. Chỉ là hai ngọn núi kia cùng tọa lạc một chỗ, khối huyền phù thạch bản vốn chỉ nằm trên một ngọn núi, bây giờ thành nằm tại hai ngọn núi. Trong lúc đó hạp cốc ở giữa hai ngọn núi ẩn ẩn có chút ba động.
“Hô!” “Hô!” “Hô!”
Liền thấy vô số thân ảnh của các thần vương xuất hiện giữa hạp cốc Thiên Tôn sơn, ai cũng đều đã phát hiện ra nơi đặc thù này.
Những chấn động ngầm trên bề mặt hạp cốc làm mặt đất lõm xuống. Rồi sau đó một đỉnh khác từ từ lồi lên. Chiếc đỉnh này trông rất cổ và đơn điệu, trên mặt có chạm trổ các loại linh thú cổ. Thậm chí có cả hình khắc nổi, nhưng Tần Vũ cũng không nhận ra đó là loại linh thú kì dị nào.
“Linh Bảo Mẫu đỉnh!” Tu La thần vương cười nói.
Lần Thiên Tôn sơn trước, bọn người Tu La thần vương đã thấy qua Linh Bảo Mẫu đỉnh, lúc này đây tự nhiên rất dễ dàng phân biệt. Mà phần lớn mọi người đều chưa thấy qua Linh Bảo Mẫu đỉnh, Linh Bảo Mẫu đỉnh này cùng có một khí tức đồng dạng như “huyền phù thạch bản”, khiến cho không gian lực của Tần Vũ không cách nào chạm vào được.
“Linh Bảo Mẫu đỉnh, mẫu đỉnh có thể luyện chế Thiên Tôn linh bảo.”Nhìn thấy đỉnh này, Tần Vũ cũng than thở trong lòng.
“Loại kỹ nghệ luyện chế này, không phải là cái loại phương pháp luyện chế nguyên thủy rồi.” Tần Vũ trong lòng cảm thán. Không cách nào nghiên cứu Linh Bảo Mẫu được, Tần Vũ cũng vô pháp giải thích Linh Bảo Mẫu đỉnh vì sao lại có thể luyện chế linh bảo, thậm chí là Thiên Tôn linh tảo.
“Cứ mười năm bay ra một bộ phận. Lại là ba lần.” Khương Lập một bên âm thầm lắc đầu.
“Lập Nhi, nói chính xác, là trên dưới mười năm trong đó lại bay ra một bộ phận. Cũng không phải chính xác mười năm.” Khương Lan nói: “Đúng là trên dưới mười năm, không chính xác là mười năm, vậy mới có thể khiến cho các thần vương không dám có chút phân tâm. Nếu không để ý một phần Thiên Tôn linh bảo bay ra, bị người khác đoạt đi mất rồi, thì có hối cũng không kịp.”
“Mặc dù có ba phần Thiên Tôn linh bảo. Chỉ cần sau khi lấy máu nhận chủ một phần, uy lực cũng cao hơn nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hơn nữa trong đó còn ẩn chứa bộ phận thời gian pháp tắc.”
Tẫn Vũ cũng âm thầm gật đầu.
Ba phần Thiên Tôn linh bảo này, hấp dẫn lực của bất kỳ phần nào đối với thần vương mà nói đều rất lớn.
“Vũ ca, trở về đi.” Khương Lập đột nhiên nhìn Tần Vũ nói.
Tần Vũ thấy vẻ mặt Khương Lập, không khỏi cười nói: “Tại sao mới đến chốc lát đã muốn về?”
Khương Lập lắc lắc đầu nói: “Muội chỉ cảm thấy không khí xung quanh có chút áp lực, không ít thần vương đều đề phòng lẫn nhau, đề phòng người khác đánh lén bọn họ.” Khương Lập cau mày.
Tần Vũ không khỏi cười.
Đích xác là thế, chỉ là thần vương này mặc dù đều cẩn thận đề phòng. Nhưng không ai dám tìm đến Tần Vũ phiền toái.
“Ừm?”
Tần Vũ ánh mắt đột nhiên liếc nhìn Khương Phạm ở xa xa, từ khi Tần Vũ đến Khương Phạm cùng Chu Hoắc căn bản là không tới gần Tần Vũ, cũng không chào hỏi Tần Vũ.
“Lập nhi, chúng ta trở về.” Tần Vũ gật đầu nói.
“Lan thúc.” Tần Vũ quay đầu nhìn Khương Lan,“Con cùng Lập nhi đã sớm thương lượng thỏa đáng, sau khi thành lập xong Mê Vụ thành, liền chuẩn bị sinh hạ đứa nhỏ. Thông qua thời gian gia tốc… trong vòng một năm, đứa nhỏ tuyệt đối sẽ xuất sanh. Lan Thúc, nếu không, các người về Mê Vụ thành trước, xem đứa nhỏ ra đời, sau đó trở lại đây đoạt một bộ phận Thiên Tôn linh bảo cũng không muộn.”
“Đã chuẩn bị sinh rồi sao?” con mắt Khương Lan nhất thời sáng ngời, “Tốt, nói là trên dưới mười năm, sớm là bảy tám năm, khi đó hài tử của ngươi phỏng chừng đã có thể ba sơn thiệp hải (sinh ra) rồi.”
Trong mắt Khương Lan, hài tử của Tần Vũ và Khương Lập, so với Thiên Tôn linh bảo trọng yếu hơn.
“Ta cũng đi về trước.” Dịch Phong nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
Tả Thu Mi năm đó vẫn thân, sau đó hai giọt sinh mạng linh hồn chi lệ tuyển trúng một đôi thanh niên, hôm nay đưa nhỏ nếu xuất sinh, Dịch Phong làm sao có thể không xem?
Lập tức Tần Vũ, Khương Lập, Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm xuất phát trở về. Tần Vũ năm người rời đi khỏi Thiên Tôn sơn trở về Mê Vụ Thành.
Hạp cốc giữa Thiên Tôn sơn, Khương Phạm liếc mắt nhìn mấy người Tần Vũ xa xa, sắc mặt đạm bạc như trước.
Tần Vũ quật khởi cực nhanh, hơn nữa lần lượt biểu hiện ra thực lực kinh người. đả kích đối với Khương Phạm không cần nói cũng biết. Trong lòng không ít thần vương, Khương Phạm càng thành trò cười. Chỉ là đối với việc này, Khương Phạm vẫn bảo trì trầm mặc.
“Thiên Tôn! Thiên Tôn linh bảo chia làm ba, trong đó một cái nhất định là của ta, lúc này đây, ta nhất định sẽ trở thành Thiên Tôn.” đáy lòng Khương Phạm đối với Thiên Tôn, có khát vọng vô hạn.
Ỷ trượng lớn nhất của hắn, đó là Lôi Phạt Thiên Tôn giúp hắn một lần. Nhìn phương hướng mấy người Tần Vũ rời đi, Khương Phạm nhắm mắt lại, khoanh chân lẳng lặng ngồi trên hạp cốc. Thời gian cứ như vậy trôi đi…

Chọn tập
Bình luận