Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 361: Nguyệt Nha Loan

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Bạch Chỉ tinh hệ, một tinh hệ ở khu vực phía Tây – Bàn Noãn tinh vực, tinh cầu hạch tâm của Bạch Chỉ tinh hệ là “Bích Ba tinh”, còn Tần Vũ hiện giờ mới bước vào tinh cầu biên giới của Bạch Chỉ tinh hệ, cách Bích Ba tinh rất xa.
Một cái đại na di, xuất hiện trong Bạch Chỉ tinh hệ, trong đầu Tần Vũ đang hỗn loạn loé lên một tia sáng.
– Một chưởng, đúng, từ đầu đến cuối ta chân chính tiếp xúc với Vũ Phạm tiên đế cũng chỉ là một chưởng đó.
Tần Vũ liền cúi đầu nhìn, trên ngực mình căn bản không nhìn thấy có gì đặc thù.
Tiên thức của Tần Vũ bắt đầu tử tế xem xét trên y phục trước ngực.
Một đốm kim sắc cực nhỏ đang dán lên trên người Tần Vũ, thậm chí Tần Vũ căn bản không cảm giác được đốm kim sắc này có phản ứng năng lượng nào, nếu không phải hoài nghi mình bị đánh dấu, Tần Vũ cũng chỉ xem đốm kim sắc này là một hạt bụi mà thôi.
– Xuy xuy.
Một cỗ Hắc Động chi lực lăng lệ từ thể nội Tần Vũ dâng lên, trực tiếp công kích đốm kim sắc đó.
Đốm kim sắc bị Hắc Động chi lực công kích quả nhiên sáng bừng lên, Tần Vũ kinh ngạc phát hiện phù triện ấn văn lúc trước hiện lên trên bàn tay Vũ Phạm tiên đế lại hiện lên từ đốm kim sắc này.
Công kích thất bại!
– Năng lượng này thật quỷ dị, một đòn này của ta lại không tiêu trừ được nó.
Tần Vũ không khỏi kinh sợ, công kích lực của Hắc Động chi lực ở mức nào Tần Vũ tự biết rõ, nhưng mình lại không tiêu trừ nổi cái đốm kim sắc quỷ dị này.
– Không lẽ đây là chỗ thần diệu của “Thiên Phạm ấn quyết” của Vũ Phạm tiên đế? Đốm kim sắc này lúc bình thường không cảm giác được lấy một điểm năng lượng, mình công kích nó lại bạo phát ra năng lượng lớn như thế.
Trong lòng Tần Vũ kinh ngạc nhưng không khẩn trương, lửa không có nguồn thì làm sao cháy lâu được?
– Bằng hữu Ám Tinh giới, vui lòng nói chuyện với ta. Ta tuyệt không lại gần…
Vũ Phạm tiên đế lại đại na di xuất hiện, lúc Tần Vũ công kích “Phạm ấn” đặc thù của “Thiên Phạm ấn quyết” thì Vũ Phạm tiên đế cũng đã biết.
– Ngươi thật chán chết.
Trong lòng Tần Vũ có chút bất lực, hắn căn bản không muốn trốn vào trong Khương Lan Giới lãng phí thời gian, còn đem Phá Thiên thần kiếm chiến đấu với đối phương thì Tần Vũ cũng biết xác suất thắng lợi rất thấp.
May thay, hiện tại Tần Vũ đã phát hiện nguyên nhân mình bị đối phương đuổi kịp.
– Vũ Phạm tiên đế, Thiên Phạm ấn quyết của ngươi thật là lợi hại đó.
Tần Vũ nở nụ cười hiếm hoi, đem một hơi mấy đạo Hắc Động chi lực dồn dập công kích “Phạm ấn”.
Vũ Phạm tiên đế nhìn thấy cảnh này biết mình sau này không đuổi kịp người trước mặt này nữa.
– Bằng hữu Ám Tinh giới, ngươi có thể nói cho ta biết đáo để ngươi và Ngọc Thanh Tử có cừu oán gì không?
Trên mặt Vũ Phạm tiên đế hiện lên nét tiếu dung hữu hảo, nỗ lực thể hiện sự thân thiết của mình.
Tần Vũ lại không thèm để ý, ngược lại còn mang bộ dạng nghi hoặc nhìn Vũ Phạm tiên đế:
– Cừu oán. Vì sao ta lại phải nói cho ngươi biết?
– Ngươi…
Sắc mặt Vũ Phạm tiên đế đỏ lên.
Câu vừa rồi của Tần Vũ rõ rang là mang ý châm chọc, Vũ Phạm tiên đế sao lại không hiểu?
– A, cuối cũng đã tiêu trừ được rồi, Vũ Phạm tiên đế, nói thật ta rất bội phục chiêu này của ngươi. Có lẽ tiên giới cũng không mấy người biết.
Tần Vũ dùng tay phủi y phục trước ngực.
Phạm ấn bản thân nhiều năng lượng như thế, tuy khó để tiêu trừ nhưng bị Tần Vũ liên tục công kích, năng lượng không ngừng tiêu hao, cuối cùng phát ra một tiếng “bồng” nhỏ vỡ tan.
– Ai, bằng hữu Ám Tinh giới, ta biết Ngọc Thanh Tử cùng ngươi có chút cừu oán. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, nếu ngươi đem sự tình nói rõ ra, Vũ Hoàng bệ hạ nhất định sẽ giải quyết điều này rất độ lượng.
Vũ Phạm tiên đế nỗ lực khuyên bảo.
Đến lúc này Vũ Phạm tiên đế biết mình khó mà đuổi kịp Tần Vũ nữa.
– Giải quyết rất độ lượng, Vũ Hoàng tốt thế sao?
Trong mắt Tần Vũ có một tia trào phúng.
Vũ Hoàng có rộng lượng đến mấy cũng không thể bỏ quả Mê Thần Đồ quyển trên người mình, vì Mê Thần Đồ quyển Vũ Hoàng thậm chí trực tiếp trở mặt đánh nhau với Tuyết Thiên Nhai, có thể thấy rõ ham muốn của Vũ Hoàng đối với Mê Thần Đồ quyển.
– Vũ Hoàng bệ hạ bụng dạ rộng lớn, nhất định sẽ không…
Nhìn thấy Vũ Phạm tiên đế còn dùng lời lẽ để khuyên bảo, Tần Vũ duỗi tay liên tục không để ý nói:
– Đủ rồi, ta không có thời gian nói lời thừa với ngươi nữa, cáo từ.
Nói rồi Tần Vũ toàn thân cực tốc bay đi sau đó lại đại na di biến mất.
Mục đích tiếp theo của Tần Vũ là “Bích Ba tinh”.
Bích Ba tinh là tinh cầu hạch tâm của Bạch Chỉ tinh hệ, tinh tế truyền tống trận trong tinh cầu này đương nhiên vô cùng nhiều, giao thông phát đạt, truyền tống trận thông tới các tinh hệ khác cũng không ít.
– Bằng hữu Ám Tinh giới…
Vũ Phạm tiên đế muốn đuổi theo.
– Xem ra chỉ có thể để Vũ Hoàng tự thân giải quyết thôi, không biết hiện tại đã đến đâu rồi.
Tại Bạch Băng tinh hắn đã một lần muốn truyền tấn cho Vũ Hoàng đáng tiếc là không truyền tấn thành công.
Bời vì cự li giữa Vũ Hoàng và hắn quá xa, chỉ có vào trong “Truyền tống mê trận” mới có thể truyền tấn thành công. Cuối cùng Vũ Phạm tiên đế đành để Băng Liên tiên đế đem sự tình hồi báo cho Vũ Hoàng.
Từ tin tức do Băng Liên tiên đế truyền tấn lại Vũ Phạm tiên đế biết được lúc truyền tấn thì Vũ Hoàng đang ở căn cứ, sau đó Vũ Hoàng đã xuất phát.
Với tốc độ của Vũ Hoàng, thời gian dài như thế có lẽ đã đi qua được một-hai tinh vực rồi.
Đột nhiên một đạo tiên thức bao trùm trời đất từ Tây phương tràn tới, xuyên qua không trung tới phủ cả tinh cầu nơi Vũ Phạm tiên đế đang đứng, tiên thức to lớn đó vây lấy Vũ Phạm tiên đế.
– Vũ Phạm.
Thanh âm bình thản vang lên trong đầu Vũ Phạm tiên đế.
Trong lòng Vũ Phạm tiên đế chấn động, ông vừa tiếp xúc với tiên thức của đối phương liền cảm thấy sự cường đại của đối phương, vượt xa sự tưởng tượng của ông… đối phương tuyệt đối có thể nghiền nát ông như một con kiến.
– Không biết tiền bối là…
Lúc này Vũ Phạm tiên đế còn chưa biết đó là cao thủ thần bí nào lại có thể dùng tiên thức xuyên qua không trung bao trùm mình.
– Thanh Đế.
Thanh âm bình thản như trước.
Vũ Phạm tiên đế nghe thấy hai chữ “Thanh Đế”, toàn thân đều sinh ra cảm giác vô lực, đối diện với một người tu luyện thời gian dài đằng đẵng như Thanh Đế, Vũ Phạm tiên đế chỉ biết cung kính nói:
– Không biết tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì?
– Vũ Phạm, người vừa rồi ngươi không được đuổi theo nữa.
Thanh Đế bình thản nói.
– Thanh Đế tiền bối, người đó đã giết Ngọc Thanh Tử – một trong tam thập lục quân của Vũ Hoàng.
Vũ Phạm tiên đế không dễ dàng lùi bước,
– Hắn giết Ngọc Thanh Tử, vãn bối làm sao bỏ qua như thế này được.
Miệng thì nói cứng nhưng thực tế Vũ Phạm tiên đế cũng không đuổi kịp nữa.
– Vũ Phạm, với bản lĩnh của người đó ngươi cũng không đuổi kịp đâu, ta bảo ngươi đừng đuổi đồng thời nhờ ngươi cũng nói với Vũ Hoàng một tiếng, trong địa bàn của ta thì đừng có động đến người đó, còn khi đi ra khỏi địa bàn của ta các ngươi muốn làm gì ta không quản.
Thanh âm của Thanh Đế vang lên rõ ràng trong đầu Vũ Phạm tiên đế.
Vũ Phạm tiên đế nghi hoặc trong lòng.
Sao Thanh Đế lại xen vào chuyện này, không lẽ người của Ám Tinh giới này có thân phận không tầm thường?
– Thanh Đế tiền bối, vãn bối không thể bắt Vũ Hoàng bệ hạ đáp ứng tiền bối.
Nhưng vãn bối có thể đem chuyện này nói cho Vũ Hoàng bệ hạ, còn Vũ Hoàng bệ hạ làm như thế nào thì vãn bối không thể bảo chứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vũ Phạm tiên đế rất cung kính.
– Ừm, ngươi chỉ cần nói lại là được.
Thanh âm của Thanh Đế mập mờ,
– Nhớ, qua một lát là phải li khai khỏi Bạch Chỉ tinh hệ ngay.
– Vâng.
Vũ Phạm tiên đế không dám cự tuyệt.
————-
…Vũ Hoàng không ngừng tiến về Bàn Noãn tinh vực, lúc Ngọc Thanh Tử bị giết, Băng Liên tiên đế dùng truyền tấn mật trận trong “Băng Phong Tông” báo cho Vũ Hoàng biết tin này. Lúc đó Vũ Hoàng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, Thanh Huyết kiếm tiên lại không có mặt, đến Vũ Phạm tiên đế cũng không giải quyết nổi, chỉ có thể tự thân xuất mã.
Vì… Ngọc Thanh Tử là một trong tam thập lục quân dưới quyền ông.
Đồng thời Ngọc Thanh Tử còn là thủ lĩnh của cổ thế lực duy nhất của Vũ Hoàng tại Lam Loan tinh vực, ở Lam Loan tinh vực chỉ có Ngân Huyền tinh hệ là địa bàn của Vũ Hoàng, kiểm soát nơi đó chính là Ngọc Kiếm Tông.
Tốc độ đi đường của Vũ Hoàng rất nhanh, gần như là đường đi bình thường đều dùng đại na di, chỉ có nơi xa mới dùng tinh tế truyền tống trận xuất phát. Kết hợp đại na di và tinh tế truyền tống trận, Vũ Hoàng đi một lèo được hơn nửa đường.
Tới một tinh cầu hoang mạc thân hình Vũ Hoàng đột nhiên dừng lại.
– Cái gì, không đuổi kịp?
Vũ Hoàng bóp chặt truyền tấn linh châu, chau mày.
Lúc này Vũ Phạm tiên đế đại na di một cái sau đó thông qua tinh tế truyền tống trận về đến trong Băng Phong Tông trên Bạch Băng tinh. Ông hiện đang ở trong truyền tống mật trận của Băng Phong tông hồi báo cho Vũ Hoàng.
– Đúng vậy thưa bệ hạ, tốc độc của người đó cực nhanh, thuộc hạ cũng đuổi không kịp.
Vũ Phạm tiên đế truyền tấn đáp.
– Vũ Phạm, “Thiên Phạm ấn quyết” của ngươi một khi đánh trúng đối phương không phải có “Phạm ấn” bám lên người địch nhân sao, sao lại đuổi không kịp hắn?
Vũ Hoàng rất rõ về tuyệt chiêu này của Vũ Phạm tiên đế, Phạm ấn bám vào người, không tán phát một tí năng lượng nào, tình huống bình thường tiên thức vô pháp phát hiện.
– Người đó lúc đầu tịnh không phát hiện Phạm ấn nhưng sau này Phạm ấn lại bị phát hiện. Bệ hạ, thuộc hạ có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn bẩm báo.
Vũ Phạm tiên đế nghĩ đến “Ám Tinh giới”, trong lòng có chút lo lắng.
– Ô, chuyện gì?
Vũ Hoàng đứng bất động trong tinh cầu hoang mạc.
– Người giết Ngọc Thanh Tử đó, thuộc hạ cho là… người của Ám Tinh giới.
Vũ Phạm tiên đế nói ra tiên đoán của mình.
Sắc mặt Vũ Hoàng khẽ biến đổi:
– Người của Ám Tinh giới? Vì sao mà ngươi lại phán đoán như thế?
– Bệ hạ, người đó lúc giao thủ với thuộc hạ lại thi triển ra trọng lực lĩnh vực, bệ hạ cũng biết trọng lực lĩnh vực là thần thông đặc thù của người trong Ám Tinh giới.
Vũ Phạm tiên đế nói ra lí do.
Vũ Hoàng chấn động trong lòng.
– Lúc Băng Liên hồi báo cho ta nói người đó từng trúng một chưởng của ngươi nhưng hắn không sao lại còn giết chết Ngọc Thanh Tử, đúng không?
Vũ Hoàng hỏi lại chuyện này.
Vũ Phạm tiên đế nghi hoặc sao Vũ Hoàng không đề cập đến chuyện Ám Tinh giới mà lại hỏi ngược về quá trình đánh nhau, nhưng vẫn truyền tấn hồi đáp:
– Bệ hạ, đúng là như thế.
– Mau nói cho ta biết hắn hiện tại ở nơi nào?
Vũ Hoàng lập tức truyền tấn nói.
Cảm ứng thấy sự gấp gáp của Vũ Hoàng, Vũ Phạm tiên đế liền hồi đáp:
– Bệ hạ, người đó hiện tại đã đến Bạch Chỉ tinh hệ.
– Bạch Chỉ tinh hệ.
Vũ Hoàng nhíu mày.
– Bệ hạ, tại tinh cầu nơi biên giới Bạch Chỉ tinh hệ, tiên thức của Thanh Đế xuyên qua không trung vũ trụ trực tiếp truyền âm cho thuộc hạ, bắt thuộc hạ rời khỏi Bạch Chỉ tinh hệ đồng thời còn bảo thuộc hạ nói lại với bệ hạ một câu.
Vũ Phạm tiên đế không dám giấu diếm chuyện này.
– Nói đi.
– Bệ hạ, Thanh Đế đã nói, tại địa bàn của ông ấy hi vọng bệ hạ không ra tay đối phó với người đó, còn lúc ra khỏi địa bàn của ông ấy thì bệ hạ muốn đối phó ra sao Thanh Đế không thèm để ý.
Vũ Phạm tiên đế nói lại toàn bộ.
– Ồ.
Vũ Hoàng vốn muốn lập tức xuất phát đến Bạch Chỉ tinh hệ trước liền dừng ngay lại, nhíu tít mày,
– Vũ Phạm, ngươi an tâm ở lại Băng Phong Tông đợi mệnh lệnh của ta.
Sau đó Vũ Hoàng thu truyền tấn linh châu lại.
– Thanh Đế cũng muốn nhúng tay vào sao?
Vũ Hoàng suy xét cẩn thận.
Thực lực của Thanh Đế, Vũ Hoàng và Huyền Đế đều kiêng sợ.
Ngàn vạn năm trước, lúc Vũ Hoàng, Huyền Đế còn là tiểu nhân vật, Thanh Đế đã là một đại thủ lĩnh của tiên giới, siêu cấp cao thủ bát cấp Tiên đế. Bao nhiêu năm qua… ai cũng không dám nhận định là Thanh Đế không có chút tiến bộ.
Hơn nữa Thanh Đế của ngàn vạn năm trước là một thủ lĩnh của tiên ma yêu giới, còn ngàn vạn năm sau thì sao?
– Năm xưa lúc đi xem xét Mê Thần điện, Thanh Đế không tham gia. Đến cả phái người tới phàm nhân giới xông vào Nghịch Ương cảnh Thanh Đế cũng không tham gia… bao nhiêu năm nay hình như Thanh Đế không có toan tính gì đối với Mê Thần điện.
Vũ Hoàng nghĩ không thông.
Thanh Đế năm xưa không có mưu đồ gì với Mê Thần điện, hiện tại lại ra tay đoạt Mê Thần Đồ quyển từ Tần Vũ sao?
– Chắc chắn không phải, hừ, lão gia hoả Trì Thanh này năm xưa đã nhận của ta một kiện bảo vật, thiếu ta một món nhân tình, ta một mực không để lão hoàn trả, hiện tại đã đến lúc đòi lại rồi.
Sau đó Vũ Hoàng đại na di biến mất tại tinh cầu hoang mạc này.
———-
Bạch Chỉ tinh hệ, Bích Ba tinh.
Tần Vũ đại na di một cái đặt chân lên tinh cầu này, tâm tình nhẹ nhõm hẳn, Tần Vũ nhàn rỗi đi giữa núi rừng vô tận của Bích Ba tinh, thỉnh thoảng có tiên nhân bay ngang không trung.
– Cậu là Tần Vũ, đúng không?
Một đạo thanh âm thân thiết vang lên trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ khẽ giật mình:
– Ông là ai?
Vừa rồi mình chỉ phát tán một điểm khí tức lúc đại na di, sau đó lập tức thu liễm, thế mà còn bị người ta phát hiện, thực lực của người này tuyệt đối không tầm thường.
– Cậu có thể gọi ta là Thanh Đế.
Tần Vũ khẽ giật mình, người truyền âm lại là Thanh Đế.
Tần Vũ biết Bạch Chỉ tinh hệ này là địa bàn của Thanh Đế, nhưng Thanh Đế có không ít tinh hệ, căn cứ chân chính cũng không chỉ có ở Bạch Chỉ tinh hệ, Tần Vũ căn bản không nghĩ là Thanh Đế đang ở đây.
– Thanh Đế tiền bối, người tìm vãn bối có chuyện gì không?
Tần Vũ lễ phép.
– Nếu không ngại thì cậu có thể đến Nguyệt Nha Loan ở Bích Ba tinh một chuyến, nơi này của ta có một người bạn già muốn gặp cậu, còn ta… cũng muốn tranh thủ gặp cậu luôn.
Thanh âm của Thanh Đế rất thân thiết.
– Nguyệt Nha Loan?
Tần Vũ nhớ lại bản địa đồ của Long tộc.
Bản địa đồ đó của Long tộc, trong phần giới thiệu liên quan đến Bích Ba tinh có nói một câu:
– Nguyệt Nha Loan nằm ở nơi sâu thẳm của hải dương vô tận trên Bích Ba tinh, là một nơi ở u tĩnh ngẫu nhiên của Thanh Đế.
– Vãn bối sẽ đến.
Tần Vũ liền cung kính hồi đáp, đồng thời trong lòng Tần Vũ cũng nghi hoặc: người bạn già của Thanh Đế muốn gặp mình này là ai?

Chọn tập
Bình luận