Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 398: Nhất chiến

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thân hình Tần Vũ đột nhiên chững lại, mắt nhìn chằm chằm về Ngao Khô phía ngoài cửa.
Nhìn Ngao Khô một cái, rồi lại quét mắt về Bạch Phượng ở không trung, trong lòng Tần Vũ bất chợt có một ý niệm: Không lẽ là Tông Quật cố ý dẫn người tới đối phó mình?
Bạch Phượng trong không trung lạnh lùng nói:
-Tông Quật thiếu gia, ngươi là trụ cột tương lai của Phi cầm nhất tộc chúng ta. Hiện giờ thân phận là đệ nhị Kim Sí Đại Bằng Điểu của Kim Bằng tộc, ngươi sao có thể dám…chống lại mệnh lệnh của bệ hạ chứ. Ngang nhiên mưu đồ giao Bạch Hinh cho Hắc Vũ bọn chúng?
Lúc này sắc mặt Tông Quật có vài phần khó coi.
-Bạch Phượng, Ngao Khô, hai vị đại nhân
Tông Quật đứng thẳng người, ánh mắt hướng về hai người:
-Bệ hạ muốn giết Hắc Vũ. Hai vị thì ủng hộ bệ hạ, còn ta từ ban đầu đã sớm nói qua với hai vị….ba huynh đệ Hắc Vũ sau lưng có một cao thủ thần bí, không thể giết Hắc Vũ được, nhưng hai vị không tin, vậy được….Ngày sau, hai vị có hối hận cũng đừng trách ta.
Tông Quật nói xong thì liền chuyển mình.
Bạch Phượng lạnh giọng hô:
-Tông Quật thiếu gia, ngươi muốn đi như vậy sao?
Tông Quật quay mạnh người lại, dán mắt nhìn Bạch Phượng, sắc mặt lạnh lẽo:
-Bạch Phượng, phải chăng ngươi muốn giết ta?
Thanh âm của Tông Quật rất lớn. Về khí thế đã dồn ép được Bạch Phượng. Tông Quật lại liếc nhìn Ngao Khô một cái:
-Các ngươi dám giết ta, thì hãy giết đi!
Nói xong, Tông Quật không lý gì tới hai người nữa, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bay về chân trời.
Hai người Bạch Phượng, Ngao Khô nhìn Tông Quật li khai như vậy nhưng lại không hề cản trở.
Siêu cấp thần thú Kim Sí Đại Bằng Điểu đối với cả Phi cầm nhất tộc mà nói là cực kỳ trân quý, cho nên địa vị cao sang vô cùng. Hơn nữa, Tông Quật không phải là Phượng Hoàng, Thất Thải Khổng Tước các loại siêu cấp thần thú đó, mà là Kim Sí Đại Bằng Điểu trong “Bằng tộc”-tộc cường đại nhất của Phi cầm nhất tộc.
Dù cho Bằng Ma Hoàng muốn giết Tông Quật thì cũng phải đưa ra được một lý do hợp lý.
Còn Bạch Phượng, Ngao Khô bọn họ thì nhiều nhất chỉ có thể khiển trách Tông Quật một phen. Giết hắn? Hai người bọn họ không có đảm lượng và cũng không có cái quyền đó.
-Hừ
Bạch Phượng hừ lạnh một tiếng. Tông Quật đối với ả bất kính làm cho ả rất không vui.
Lập tức hai người Bạch Phượng và Ngao Khô chuyển chú ý về Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ. Bọn họ không dám giết Tông Quật, nhưng đối với Tần Vũ cùng với Hắc Vũ thì không vấn đề gì, còn Hầu Phí…Biết được bí mật về Hầu Phí, bọn họ cũng không dám tùy tiện giết hắn. Bởi bọn họ biết rõ, đằng sau Hầu Phí có Đại Viên Hoàng, đến cả Bằng Ma Hoàng cũng phải cố kỵ người này.
Tần Vũ cảm thấy lực lượng toàn thân đang sục sôi. Một nghìn năm đã qua, trong khoảng thời gian này Tần Vũ không hề chân chính đánh nhau một trận nào. Bản thân hắn, từ bé đến lớn, do trải qua vô số các trường chém giết, sâu trong huyết mạch đã hình thành lên một sự hiếu sát.
-Phí Phí, Tiểu Hắc, hai bát cấp yêu đế, vừa đủ để kiểm nghiệm thực lực hiện giờ của chúng ta.
Thanh âm của Tần Vũ có chút hưng phấn.
Hầu Phí liếm mép một cái, ánh mắt bắn tới liếc nhìn Ngao Khô rồi lại nhìn Bạch Phượng. Còn Hắc Vũ thì sung mãn sát ý nhìn Ngao Khô, vì hiện giờ trong tay Ngao Khô đang giữ Bạch Hinh.
-Đại ca, đệ không thể đợi thêm được nữa rồi.
Tay phải Hầu Phí cầm Hắc Bổng, quyền đầu tay trái thì đang không ngừng nắm lại mở ra. Cặp hỏa nhãn dán chặt vào đối phương.
Bạch Phượng cười lạnh nói:
-Ồ, có đảm lượng đấy.
Thân hình Ngao Khô lắc một cái đã đến bên cạnh Bạch Phượng, trong tay vẫn nắm giữ Bạch Hinh. Mọi người đều minh bạch, bằng vào thực lực của Ngao Khô thì chỉ cần dùng một ý niệm là có thể giết chết được Bạch Hinh lúc này. Ánh mắt Bạch Hinh vẫn luôn dừng trên thân Hắc Vũ:
-Tiểu Vũ.
Cơ nhục toàn thân Hắc Vũ đang run lên, nói một cách kiên định:
-Bạch Hinh tỷ, ta nhất định sẽ cứu được tỷ.
-Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ.
Thanh âm khàn khàn của Ngao Khô vang lên.
Chính vào lúc đó, ba huynh đệ Tần Vũ đều cảm ứng thấy không khí đang rung động. Giây lát, thì đã có mười mấy người bay đến bên trên đình viện, những người này đồng thời cung kính hô:
-Kính chào hai vị đại nhân.
-Các ngươi hãy đem Bạch Hinh quay trở lại Hoàng thành.
Ngao Khô ném Bạch Hinh cho thủ lĩnh của đám người kia. Tên thủ lĩnh lập tức tiếp lấy. Thân thể Bạch Hinh lúc này giống như là đã bị đặt lên một cấm chế, không thể cử động được. Thanh âm khàn khàn của Ngao Khô lại vang lên:
-Chỗ này không cần các ngươi ở lại nữa, có thể đi được rồi.
-Vâng, đại nhân
Mười mấy người đó chớp mắt đã tiêu thất trong tầm mắt của ba người Tần Vũ.
-Đại ca.
Hắc Vũ truyền âm cho Tần Vũ:
-Đệ đuổi theo cứu Bạch Hinh tỷ.
Tần Vũ vội cản trở:
-Không cần phải vội vàng.
Tần Vũ rất rõ ràng, hai đại cao thủ kia dám ở trước mặt bọn họ đưa Bạch Hinh cho đám người đó, khẳng định là có đủ tự tin…khiến bọn Tần Vũ không cách gì cứu lại Bạch Hinh một cách dễ dàng.
-Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ. Đúng chứ?
Bạch Phượng cười nhạt:
-Các người không cần nhìn nữa, Bạch Hinh, các ngươi cứu không được đâu. Tính cách của Ngao Khô ta biết, khi làm việc thì khẳng định có lưu một thủ đoạn. Trong người Bạch Hinh lúc này chắc chắn có năng lượng của Ngao Khô, dù cho các ngươi có cứu được Bạch Hinh, thì Ngao Khô vẫn sẽ có thể làm cho nó tự nổ một cách nhanh chóng.
Ngao Khô nhẹ gật đầu.
Hắc Vũ hơi biến sắc, quả nhiên là như vậy.
-Tần Vũ, khi xưa ngươi đã từng quét sạch các tiên đế dưới tay của Vũ Hoàng, giết không còn một ai. Nhưng ta tịnh không thể tin được ngươi một tiểu tử phi thăng mới vài trăm năm lại có thực lực mạnh đến vậy.
Ngao Khô nhìn chằm chằm Tần Vũ:
-Dám đến Hắc Ô tinh, ngươi cần phải hiểu thế nào là cái chết.
Nói xong, khí thế toàn thân Ngao Khô bắt đầu dâng lên.
-Phí Phí, Tiểu Hắc. Tên gia hỏa họng vỡ này để ta, nữ nhân kia giao cho các đệ.
Tần Vũ vang giọng bảo:
-Chúng ta so tài xem ai thành công đầu tiên đánh bại được địch nhân.
-Được.
Hầu Phí và Hắc Vũ đồng thời đáp. Rồi tức thì đằng sau thân thể Hầu Phí đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh cự viên lớn đến vài trăm trượng. Cự viên (khỉ khổng lồ) đó tựa hồ như đang ngẩng nhìn trời hống lên một tiếng dài, sau đó rất nhanh đã biến mất. Đồng thời thân thể Hầu Phí xuất hiện lông kim sắc, môi thì chuyển thành màu tía sáng.
Bên ngoài cơ thể Hắc Vũ cũng xuất hiện bộ lông vũ hắc sắc băng lãnh. Mỗi một chiếc lông vũ giống như hắc thiết lấp lóe sự láng bóng của kim loại. Mi tâm của hắn còn có một lớp vũ lân hắc sắc.
Hình dạng chiến đấu!
Hầu Phí và Hắc Vũ đồng thời tiến vào trạng thái chiến đấu. Một người tay nắm hắc sắc trường côn, một người thì giữ hắc sắc trường thương.
-Ha ha, mấy tên tiểu bối.
Trong thanh âm khàn khàn của Ngao Khô sung mãn sự khinh thường. Bạch Phượng cũng có dáng vẻ thờ ơ, căn bản không để Hầu Phí và Hắc Vũ trong mắt. Bởi vì ả phát hiện ra Hầu Phí chỉ là lục cấp yêu đế, còn Hắc Vũ là ngũ cấp yêu đế. Dù cho chúng có là siêu cấp thần thú, thì so với ả vẫn còn có một khoảng cách xa.
Dưới thân Tần Vũ là một trường khố (quần dài) lam sắc. Trên người mặc một chiếc áo bó sát thân lam sắc. Tất cả đều là do năng lượng Cửu Chuyển Kình Lực khi đạt đến đệ lục tầng hóa thành. Đối với Tần Vũ hiện giờ mà nói, cực phẩm tiên khí chiến y căn bản là vô dụng, còn thần khí chiến y…hắn không có.
-Gia hỏa họng vỡ kia, đừng nói lời thừa nữa.
Ánh mắt Tần Vũ ngưng nhìn Ngao Khô.
Ngao Khô nhíu mày, cặp môi thô nứt nhẹ mở ra:
-Ta ghét kẻ khác nói ta họng vỡ.
Nói xong, trong tay Ngao Khô đột ngột xuất hiện một cây Lang Nha bổng cực lớn. Cả người theo một đường cong tựa như Thuấn Di lao đến trước người Tần Vũ.
Đã động thủ!
-Lên!
Hầu Phí bắn lên giữa trời theo một đường thẳng, đồng thời mãnh liệt cử Hắc Bổng đánh xuống Bạch Phượng. Còn Hắc Vũ lại di chuyển theo một quỹ đạo quái dị, tốc độ nhanh hơn Hầu Phí vòng tới sau người Bạch Phượng bắt đầu công kích.
Tần Vũ đấu với Ngao Khô.
Hầu Phí, Hắc Vũ đấu với Bạch Phượng.
Cuộc chiến đã bắt đầu!
Lang Nha bổng của Ngao Khô, đánh một bổng thì gây ra thế lớn lực nặng, hơn nữa nó còn là một thần khí. Tuy chỉ là hạ phẩm thần khí, nhưng vì trọng lượng đặc biệt lớn của nó, do đó ngày trước Ngao khô vẫn chọn thanh Lang Nha bổng này. Để lại thanh trường kiếm trung cấp thần khí khác cho Bạch Phượng.
Đối diện với một kích đó, Tần Vũ không động đậy chút nào, mắt dán chặt vào Lang Nha bổng.
“Tìm chết.” Ngao Khô cười lạnh trong lòng. Yêu nguyên lực bên trong cơ thể tăng lên nhiều lần quán nhập vào Lang Nha bổng. Hắn muốn chỉ một bổng này là đã giải quyết được Tần Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Thân hình Tần Vũ khẽ lệch đi vài phân. Nguyên là Lang Nha bổng đang nện xuống ngực Tần Vũ thì giờ đã thành đánh vào vị trí tay trái của hắn. Tần Vũ lúc này hung hãn dùng thẳng tay trái kẹp lấy thần khí Lang Nha bổng vào giữa người và tay của mình.
-A?
Trên mặt Ngao Khô hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Một nện Lang Nha bổng cường hãn thế, tại sao dễ dàng kẹp lại được như vậy? Đáng nhẽ ra, Tần Vũ đã phải bị đập thành nhiều mảnh rồi mới phải chứ.
“Hừ, nếu không tiến vào hình dạng chiến đấu thì đến cả việc đánh gãy được gân cốt của ta, ngươi cũng không có tư cách.” Tần Vũ cười lạnh trong lòng. Quyền phải đã mang theo một lực lượng vô tận hiểm độc đấm tới. Lang Nha bổng của Ngao Khô vẫn đang bị kẹp giữ, căn bản không kịp né, một quyền đó đã đánh lên ngực hắn.
Một tiếng xương gẫy vang lên, tiên huyết tung tóe.
Cả người Ngao Khô bay lùi lại. Nhưng đồng thời khi lùi, thì thương thế trên thân của Ngao Khô cũng đang nhanh chóng được khôi phục. Lang Nha bổng bỗng nhiên biến nhỏ lại, trực tiếp bay về trên tay Ngao Khô.
-Ầm!
Chỉ thấy một đạo bổng ảnh mơ hồ bất định, giống như từ trong địa ngục hiện về, đột nhiên nện xuống eo của Bạch Phượng. Cả người Bạch Phượng bị đánh rơi xuống rất nhanh, nện mạnh lên đất. Toàn bộ mặt đất nứt thành vài chục vết nứt khổng lồ, Bạch Phượng thì đã bị bắn sâu vào trong lòng đất.
Hầu Phí chống tay lên eo, đắc ý hô lớn:
-Ha ha, nữ nhân ngốc, không tiến vào trạng thái chiến đấu. Đối phó ngươi không thành vấn đề với ta.
Bát cấp yêu đế Bạch Phượng, nếu như không biến thành hình dạng chiến đấu, mà đánh với Hầu Phí với Kinh Thiên cửu côn thì không phải là đối thủ! Chung quy, lục cấp yêu đế Hầu Phí, nếu sử dụng Kinh Thiên cửu côn, tuyệt đối có thể so được với bát cấp yêu đế ở hình dạng chiến đấu.
Lần giao thủ đầu tiên, ba huynh đệ Tần Vũ chiếm ưu thế tuyệt đối.
-Ầm!
Một đạo quang ảnh bạch sắc từ lòng đất bắn ra, đột nhiên đến bên cạnh Ngao Khô. Quang ảnh đó hóa thành một nữ nhân, toàn thân được bao phủ bởi một tầng lông vũ bạch sắc. Nhưng trên đỉnh đầu lại là một lớp lông vũ hồng sắc. Bạch Phượng….đã ở trong trạng thái chiến đấu.
Ngao Khô nhìn chăm chú Tần Vũ, giọng khàn khàn vang lên:
-Không ngờ ngươi quả thực là lợi hại.
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Dù là dùng hạ phẩm thần khí mà muốn đánh gãy thân thể ta, chỉ với chút lực lượng đó thì sao được?
Độ cứng rắn của gân cốt đã tiếp cận thần khí. Sử một hạ phẩm thần khí để phá thân thể mình, thực là rất khó khăn.
Đệ lục tầng “Cửu Chuyển Ám Kim Thân” còn chưa là gì. Đến đệ thất tầng thì gân cốt so được với hạ phẩm thần khí. Còn nếu đạt được đệ bát tầng, dù cho có công kích bằng một kiện hạ phẩm thần khí thì cũng không có khả năng đánh gãy được thân thể, có khi hạ phẩm thần khí đó còn bị mình chặt đứt.
-Xuy xuy…
Toàn thân Ngao Khô mọc ra nhiều phiến long lân (vảy rồng) hắc sắc, trên trán cũng xuất hiện một độc giác hắc sắc. Sau lưng hắn không ngờ có hai đôi cánh to lớn, đồng thời chỗ xương cụt hiện ra một chiếc long vĩ (đuôi rồng).
Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, tất cả đều ngây ngốc.
-Đây là hình dạng chiến đấu gì vậy?
Ba người kinh hãi. Kể cả người của Long tộc khi biến thành hình dạng chiến đấu, cũng sẽ không có long vĩ. Còn người của Phi cầm nhất tộc thì lúc đó nói chung sẽ không có cánh.
Chính Bạch Phượng ở trạng thái chiến đấu cũng không có cánh.
Ngao Khô thân thể cao lớn đứng thẳng, cánh tay đầy long lân nắm thanh Lang Nha bổng. Đôi cánh to lớn kia đang chầm chậm vẫy, long vĩ cũng không ngừng đung đưa. Một cỗ khí tức cường hãn phát ra không khỏi khiến cho Tần Vũ phải cảnh giác.
Bạch Phượng nhẹ giọng nói:
-Ngao Khô, ba tiểu tử này dẫu sao cũng có chút bản sự đó. Chúng ta hãy dùng toàn lực sớm giải quyết chúng đi.
Ngao Khô gật đầu:
-Biết rồi.
Đột nhiên — —
Bạch Phượng, Ngao Khô hỏa tốc lao tới ba người Tần Vũ. Vẫn quy củ cũ, Ngao Khô đánh với Tần Vũ, còn Bạch Phượng thì bay về phía Hầu Phí.
-Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Ngao Khô nhờ vào cặp cánh nên thân hình bay phi thường nhanh. Lang Nha bổng của hắn trải thành một dải tàn ảnh. Còn bản thân Tần Vũ, đồng dạng với Ngao Khô, đang không ngừng di chuyển như chớp. Một loạt các tràng kích khủng khiếp làm cho miệng của Ngao Khô phun ra tiên huyết liên tục, đôi mắt cũng trở nên càng lúc càng đỏ máu.
-Mẹ nó, tiểu tử này không sợ chết!
Ngao Khô lại bị Tần Vũ đấm cho một quyền vào bộ vị đan điền, chỉ là truyền qua long lân thì đã bị yếu đi. Một quyền đó nhiều nhất là đánh gãy được xương, nhưng năng lượng hùng hậu ở trong đan điền của Ngao Khô sớm đã hóa giải đi công kích của Tần Vũ.
-Ầm! Ầm!
Tần Vũ vừa xuyên qua Lang Nha bổng, thì long vĩ đã kéo ra tới trên người hắn. Tần Vũ không khỏi bị đẩy lui về sau vài thước.
“Nếu hắn toàn lực thi triển Lang Nha bổng thì có thể đánh gãy gân cốt ta. Còn long vĩ tuy là không thể làm như vậy nhưng lực xung kích cũng không nhỏ.” Trên mặt Tần Vũ mang một tia ngoan độc, “Nên đánh lạc hướng hắn, rồi sử dụng thần khí.”
Thần kiếm Phá Thiên!
Với lực lượng của Tần Vũ hiện giờ mà sử dụng thần kiếm Phá Thiên, uy lực sẽ rất lớn.
-Bồng!
Tần Vũ dùng một tay ngạnh chống Lang Nha bổng, một tiếng răng rắc, xương tay trái của hắn đã bị gãy.
-Bồng!
Quyền phải của Tần Vũ đồng thời nện lên bụng của Ngao Khô.
Một cách đột ngột, thần kiếm Phá Thiên xuất hiện! Tần Vũ tay nắm thần kiếm Phá Thiên, khủng long chi lực kinh người được ẩn hàm bên trong khi đã tu luyện đến đệ lục tầng “Cửu Chuyển Ám Kim Thân” bạo phát ra. Một kiếm xuyên thẳng vào trong long lân, lại một lần nữa muốn đâm vào đan điền Ngao Khô!
Nhưng Tần Vũ đã không thể tiếp tục tiến thêm.
Vì Long vĩ của Ngao Khô chính đang quấn lấy tay phải của Tần Vũ, làm cho hắn không cách gì tiến sâu thêm được dù chỉ một chút.
Cặp mắt của Ngao Khô ngoan độc nhìn Tần Vũ, truyền âm nói:
-Chúng ta đã biết ngươi cùng Hầu Phí, Hắc Vũ là ba huynh đệ. Làm sao lại không biết ở phàm nhân giới ngươi tiến nhập Nghịch Ương cảnh lấy được thần khí cơ chứ? Chính vì nắm được ngươi vẫn luôn ẩn tàng một chiêu này, nên ta mới đợi lâu như vậy, hơn nữa….nguyên anh của ta căn bản không ở trong đan điền, ngươi có đâm vào đó thì cũng vô dụng thôi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky