Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 595: Phân đạo dương tiêu

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Dịch giả : Binhchi

Trên Bắc cực Thánh Hoàng điện, chúng vị thần vương hứng thú nhìn quang cảnh trước mặt. Chỉ vì một nữ nhân, tân tượng thần mới quật khởi gần đây tại thần giới Tần Vũ không cần biết tiến thối đối đầu cùng thần vương.
Thật thú vị.
Tuy thật lực Tần Vũ rất cao nhưng vẫn không phải là thần vương. Trong mắt chúng vị thần vương cho dù là thượng bộ thiên thần lợi hại cũng không đả thương được thần vương.
Người chưa đạt đến cấp độ thần vương bất quá chỉ là… , sao có thể làm lay động một cây đại thụ?
– Không biết tự lượng sức.
Chu Hiển ở một bên trong lòng hỉ duyệt, đắc ý liếc Tần Vũ. Trong mắt có một tia xem thường.
– Hung hăng với Bắc cực Thánh Hoàng à, với nhạc phụ đại nhân của ta như thế đúng là tự tìm khổ.
Nhưng sắc mặt của Khương Phạm lúc này hết sức ngưng trọng
Bởi vì …
– Đại ca, huynh không chịu để ý đến ý nguyện của bản thân Lập nhi, cũng không quan tâm đến cảnh cáo của đệ đi tuyển chọn Chu Hiển.
Thanh âm của Khương Lan vang lên trong đầu
Bảy phần chú ý của Khương Phạm tập trung trên người của Khương Lan, chỉ có hai phần tập trung trên người Tần Vũ, bất quá ngoài mặt Khương Phạm lạnh lùng ngó Tần Vũ.
– Tần Vũ, ta có thể lí giải tâm trạng của ngươi. Chỉ là lần này chiêu thân là do chúng vị thần vương công bình quan sát tiến hành, ngươi nên chấp nhận kết quả này đi thôi.
Khương Phạm lạnh lùng nói. Tần Vũ giương mắt nhìn vào mắt Khương Phạm bật cười.
– Công bình?
Mục quang Tần Vũ lướt qua phía chúng vị thần vương:
– Chúng vị thần vương, lần chiêu thân này biểu hiện của Tần Vũ tôi mọi người cũng đã thấy. Ba tiêu chuẩn tại hạ giành được hai, Chu Hiển kia được có một cái. Hơn nữa… sính lễ của tại hạ là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo. Tại hạ thật sự muốn biết trong tình huống này ông còn tuyển chọn Chu Hiển, ai dám nói công bình?
– Nhất lưu hồng mông linh bảo?
Các thần vương trên điện cùng nhau đàm luận:
– Khương Phạm, không lẽ sính lễ của Chu gia là thiên tôn linh bảo? Nếu không vì sao ông tuyển chọn Chu Hiển chúng ta cũng nghĩ không thông đó.
Huyết yêu nữ vương ở một bên cố ý nói với giọng điệu cổ quái. Các vị thần vương còn lại cũng dùng mục quang hoài nghi nhìn Khương Phạm. Đích xác, trước đó Tần Vũ có được hai tiêu chuẩn nhập tuyển, ngoài ra sính lễ còn là nhất lưu hồng mông linh bảo. Tình huống như thế tại sao lại thua? Sắc mặt Khương Phạm nhất thời trầm xuống. Chu Hoắc liền đứng lên liếc Tần Vũ một cái rồi mới nói rõ ràng:
– Chư vị, mọi người chắc còn nhớ khi trước Khương Phạm huynh nói sính lễ chỉ cần làm cho huynh ấy kinh hỉ, kích động hoặc là thích thú là thắng. Sính lễ của Chu gia chúng ta cấp cho Khương gia, đối với Khương Phạm huynh mà nói thực sự trân quý hơn nhất lưu hồng mông linh bảo.
Khương Phạm cũng gật đầu nói:
– Ta xin bảo chứng, sính lễ này đối với ta mà nói thực sự trọng yếu hơn nhất lưu hồng mông linh bảo nhiều. vì thế, ta tuyển chọn Chu Hiển là cực kỳ công bình.
Lưỡng đại Thánh Hoàng đồng thời nói như thế, các thần vương còn lại trong lòng cũng tin tưởng. Con người trọng yếu nhất là thể diện. Không ai tin lưỡng đại Thánh Hoàng đi nói dối.
– Cực kỳ công bình?
Tần Vũ cả cười, đặt chân lên cầu thang, từng bước từng bước chậm rãi tiến về đại điện.
– Tại sao ta không thấy công bình ở đâu hết? Khương Phạm, Bắc cực Thánh Hoàng bệ hạ! Ông nói đi, sính lễ đó là cái gì?
Tần Vũ nói xong chân lại tiếp tục bước từng bậc thang đi về phía đại điện.
Chu Hoắc lạnh lùng hô:
– Ngừng bước. Tần Vũ. Ở đây không phải là nơi để ngươi hung hăng, mau lùi lại.
Tần Vũ nghe nói liền khinh thường liếc Chu Hoắc:
– Ta đang nói chuyện với Bắc cực Thánh Hoàng, ngươi chõ mồm vào làm gì?
Chu Hoắc ngạc nhiên, mọi người có mặt ở đại điện đều sửng sốt. Phiến khắc, sắc mặt Chu Hoắc đỏ bừng như tích huyết. Nhất ức lưỡng thiên vạn ức niên qua, ai dám nói với Tây bắc Thánh Hoàng như thế?
– Tần Vũ, ngươi… – Chu Hoắc muốn xuất thủ.
– Chu Hoắc huynh. – Khương Lan lạnh lùng cất tiếng. – Đừng gấp. Tần Vũ bất kính với ông đợi chút nữa hãy xử lý. Hiện tại ta đối với sự công bình của lần chiêu thân này cũng rất hoài nghi. Ta cũng muốn biết trên danh sách sính lễ của Chu gia nhà ông đáo để liệt kê những gì.
Thanh âm băng lãnh của Khương Lan bình thản vang khắp đại điện. Các thần vương còn lại đều kinh ngạc. Khương Lan là nhị đệ của Khương Phạm, sao lúc này lại có ý phản đối quyết sách của Khương Phạm?
Tần Vũ và Khương Lan nhìn nhau một cái rồi lập tức phân khai. Hai người đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người kia. Mục quang Tần Vũ lướt qua Khương Phạm rồi nhìn về phía Khương Lập ở cạnh bên, thê tử của Khương Phạm – “Thuần Vu Nhu” lạnh lùng ngó Tần Vũ, phảng phất như muốn dùng mục quang ngăn trở Tần Vũ.
– Lập nhi, xin lỗi. – Tần Vũ nhẹ nhàng nói
Khương Lập nhè nhẹ gật đầu, cô hiểu rõ hàm nghĩa lời xin lỗi của Tần Vũ là do Tần Vũ không thực hiện được sự bảo đảm khi trước về việc để Khương Lập cô được quang minh chính đại gả cho Tần Vũ. Hiện tại xem ra sự bảo đảm khi xưa không thể nào thành hiện thực.
– Chúng ta đi thôi. – Tần Vũ mỉm cười
Mọi người có mặt nghe Tần Vũ nói đều cảm thấy kỳ lạ. lúc này Khương Lập đang ở sau lưng Khương Phạm, chung quanh còn có chúng vị thần vương. Không lẽ trong tình huống này Tần Vũ còn có thể cướp người đi được sao?
– Tần Vũ. Hôm nay cho dù ngươi được thần vương giúp đỡ cũng đừng mong cướp đoạt con gái ta.
Khương Phạm bình thản cười nói, lúc này không gian chung quanh Khương Lập đã bị cấm cố rồi. Các thần vương khác cũng đừng mong dùng không gian chi lực mang người đi. Tần Vũ căn bản không thèm ngó Khương Phạm, xem Khương Phạm như không khí, mục quang của hắn hoàn toàn tập trung trên người Khương Lập. Đối với những lời tuân vấn của Tần Vũ, Khương Lập đều gật đầu.
– Từ hôm nay trở đi chúng ta vĩnh viễn không phân khai. – Tần Vũ mỉm cười nói.
Không gian chi lực của tân vũ trụ đã sớm bao phủ khu vực vài trăm dặm. Thánh Hoàng điện này tự nhiên cũng đã bị bao phủ. Tần Vũ tâm ý nhất động, Khương Lập vốn đang ở sau lưng Khương Phạm đột nhiên tiêu thất.
Tiêu thất.
Trước mặt mười ba vị thần vương, trong Bắc cực Thánh Hoàng điện, trước sự chú ý của chúng vị thiên thần, Khương Lập cứ thế tiêu thất.
– Lập nhi đâu? – Khương Phạm cả người ngây ngốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Việc này quá kinh hãi, các thần vương khác cũng cảm thấy kinh ngạc. Khương Phạm phi thường khẳng định bản thân đã hoàn toàn cấm cố không gian chung quanh Khương Lập, thần vương cao thủ cũng không thể dùng thần giới không gian chi lực để mang Lập nhi đi.
Nhưng …
Không gian chi lực mà Tần Vũ sử dụng không phải của thần giới mà là của tân vũ trụ do tự thân Tần Vũ sáng tạo. Tân vũ trụ không gian chi lực, thần vương cao thủ cũng không thể tra ra.
– Tần Vũ. Trả thê tử của ta lại đây! – Chu Hiển đột nhiên hét lớn.
– Thê tử?
Mục quang Tần Vũ phát lãnh, quay đầu về hướng Chu Hiển muốn xuất thủ nhưng lúc này Tần Vũ phát hiện Chu Hoắc, Khương Phạm đồng thời cũng muốn tự thân xuất thủ.
Không gian chi lực bao phủ nhưng phản ứng của Tần Vũ nhanh đến kinh nhân.
– Hô!
Trước sự chú ý của mọi người có mặt, Tần Vũ phi thường dễ dàng bước từng bước về phía Chu Hiển, mục quang chăm chú nhìn vào người Chu Hiển phảng phất như không phát hiện lưỡng vị thần vương sau lưng.
– A!
Chúng vị thiên thần ở dưới không khỏi lo lắng cho Tần Vũ.
Nhưng sự việc phát sinh sau đó làm cho mọi người có mặt đều một mực mục trừng khẩu ngốc. Đột nhiên có một cá nhân từ thể nội Tần Vũ ảo hóa xuất hiện, là một Tần Vũ khác, thanh bào Tần Vũ. Hắc bào Tần Vũ tiếp tục tìm giết Chu Hiển còn thanh bào Tần Vũ mỉm cười đối diện với lưỡng đại thần vương.
Phân thân chi thuật?
Khương Phạm và Chu Hoắc đều chấn kinh nhưng vẫn trầm mặt công kích Tần Vũ. Khương Phạm nhất chưởng tựa như bao dung thiên địa làm người ta không thể né tránh.
Chu Hoắc cả người như một đạo lôi đình trực tiếp phách lên Tần Vũ. Lưỡng đại thần vương hợp kích, tình huống phi thường bất diệu.
– Đại ca!
Một thanh âm vang lên trong đầu Khương Phạm đồng thời Khương Lan xuất hiện trước mặt Khương Phạm, đơn thủ nhất quyền kích xuất ngạnh tiếp Khương Phạm nhất chưởng. Không gian biến động dữ dội. Quyền chưởng giao kích, không gian hoàn toàn băng hội.
– Nhị đệ. – Khương Phạm giận dữ nhìn Khương Lan
Đối lại Khương Lan chỉ cười lạnh!
– Không hay.
Lúc này bọn Thân Đồ Phàm đều lo lắng cho Tần Vũ. Khương Lan có thể ngăn trở một người nhưng không thể ngăn người thứ hai, Tây bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc cả người hóa thành một đạo lôi đình đã phách tới:
– Không được đả thương con ta! – Thần thức truyền âm vang lên trong đầu Tần Vũ.
– Con ngươi chết chắc.
Thanh bào Tần Vũ đột nhiên nhất quyền kích xuất về phía đạo lôi đình. hính diện giao thủ với Tây bắc Thánh Hoàng? Chúng vị thần vương ở trên điện đều cảm thấy buồn cười, phân thân này của Tần Vũ không lẽ là muốn tống tử?
– Bồng!
Quyền đầu chàng kích cùng đạo lôi đình hung ác.
“Hoa…” Không gian chung quanh giống như một bức tranh bay lượn lên xuống bị chấn động tê liệt phá tổn. Cường đại cấm chế thủ hộ của Thánh Hoàng điện cũng bị băng hội, mặt đất hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ không gian trong Thánh Hoàng điện chấn động, các thạch trụ của Thánh Hoàng điện đổ sập.
Các thiên thần hoang mang phi tốc thối lui. May là trong Thánh Hoàng điện có uẩn hàm cường đại cấm chế thúc phược lực rất lớn, nếu không lần giao thủ này có thể làm cho không gian vài dặm băng hội tê liệt.
– Hảo ngạnh quyền đầu. – Chu Hoắc chấn kinh.
Thanh bào Tần Vũ chính là do liên tâm của cửu diệp hoa liên dung hợp với kim sắc viên châu tạo nên, bổn thể là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo, ngạnh độ của nhất lưu hồng mông linh bảo làm sao xác định được?
Nhưng trên mặt Chu Hoắc vẫn có một chút tiếu dung. Thần thông của thần vương đâu phải chuyện đùa? Thần vương tối lợi hại chính là khống chế không gian!
– Hô!
Không gian chung quanh thanh bào Tần Vũ đột nhiên tháp hãm. Thanh bào Tần Vũ liền bị hãm nhập vào không gian giáp phùng.
– Lực lượng thôn phệ thật khủng bố.
Hãm nhập không gian giáp phùng, thanh bào Tần Vũ trong lòng cũng phải tán thưởng, chớp mắt công phu, không gian khôi phục bình thường nhưng thanh bào Tần Vũ đã bị đưa vào trong không gian giáp phùng.
– Hừm. – Chu Hoắc bình thản cười
Nhưng Chu Hoắc không biết, thân phân của Tần Vũ bị hãm nhập trong không gian giáp phùng một chút liền thuấn di trực tiếp quay về tân vũ trụ.
*******
Lúc Chu Hoắc giao thủ cùng thanh bào Tần Vũ, chân thân Tần Vũ cũng tìm giết Chu Hiển. Bất quá lúc Chu Hoắc thi triển không gian công kích, không chỉ công kích phân thân của Tần Vũ mà còn tiến hành công kích cả chân thân của Tần Vũ.
– Ân?
Tần Vũ cảm thấy không gian chung quanh mình băng hội.
– Định.
Trong tay Tần Vũ đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, chính là Tàn Tuyết thần thương, huyền hoàng chi khí trên thân Tàn Tuyết thần thương luân chuyển, không gian muốn băng hội liền ngưng kết lại.
Huyền hoàng chi khí có một công hiệu đặc biệt: định ngũ hành. Ổn định vũ trụ không gian!
– Phốc!
Lúc này Tàn Tuyết thần thương trực tiếp xuất ra. Chu Hiển thấy sát chiêu của Tần Vũ tới, trong mắt hết sức xem thường, thầm nhủ:
– Tần Vũ, ngươi bất quá chỉ là thượng bộ thiên thần, không dùng trận pháp mà muốn giết ta? Nằm mơ đi.
Trên tay Chu Hiển liền xuất hiện một cây trường tiên điện quang thiểm thước, hung ác quất về phía trường thương của Tần Vũ.
Chu Hiển thực sự không biết, Tần Vũ vừa rồi mới chịu công kích của “không gian hủy diệt”, có thể dễ dàng đối phó với không gian hủy diệt, thực lực như thế đâu phải như hắn nghĩ?
“Hưu!”
“Bồng!”
Cây trường tiên điện quang thiểm thước của Chu Hiển quấn lấy Tàn Tuyết thần thương của Tần Vũ. Tàn Tuyết thần thương chấn động một trận, cây trường tiên liền trực tiếp bị chấn đoạn thành mười mấy khúc.
– Không!
Vì không gian hủy diệt không công hiệu, Chu Hoắc vốn đang chấn kinh nhìn thấy một thương khủng bố như thế của Tần Vũ liền cảm thấy hoảng sợ.
– A!
Bản thân Chu Hiển cũng bị dọa cho ngây người. Nhị lưu hồng mông linh bảo “Điện Quan Tiên” đã bị chấn đoạn như thế, vậy vũ khí trong tay Tần Vũ là cấp nào? Không lẽ lại là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo?
Đáng tiếc, Chu Hiển thực sự không biết, Tàn Tuyết thần thương còn khủng bố hơn nhất lưu hồng mông linh bảo.
Nói thì chậm, thực tế tốc độ xuất thương của Tần Vũ căn bản ý nghĩ của người khác không bắt kịp. Các vị thần vương trên điện mới giật mình thì trường thương của Tần Vũ đã đến bên người Chu Hiển.
– Bồng!
Một thương công kích lên người Chu Hiển, cả người Chu Hiển phảng phất như cát bụi cực tốc phi xuất, nện mạnh vào tường trên Thánh Hoàng điện, tiên huyết phun đầy tường.
– Lạ quá, còn chưa chết? – Tần Vũ phát hiện sự việc thật quỷ dị
– Tần Vũ. Buông tay!
Tây bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc trên tay xuất hiện một kiện ám hắc sắc chuy tử, Tây nam Thánh Hoàng trên tay cũng xuất hiện một kiện lam sắc trường kiếm mỏng như cánh ve, Nam cực Thánh Hoàng trên tay xuất hiện một kiện bạch sắc trường thương.
– Tam đại Thánh Hoàng. Tam kiện trấn tộc linh bảo?
Tần Vũ bật cười. Đừng nói ba người, chỉ một Thánh Hoàng toàn lực xuất thủ Tần Vũ cũng chống không nổi, ba người toàn lực xuất thủ nếu không chạy chỉ là tìm chết.
– Muốn giết ta? Nằm mơ đi!
Tần Vũ đột nhiên cười lớn.
– Xem ra mạng ngươi lớn.
Tần Vũ cười lạnh liếc Chu Hiển vừa mới đứng dậy, cả người bằng không tiêu thất trong đại điện.

Chọn tập
Bình luận