Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 151: Không gian tháp hãm – (Không gian sụp lở)

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Tiềm Long Đại Lục phần lớn là người phàm, phía nam là biển cả mông mênh, ở đó có một số tiên đảo. Ở ngàn dặm xa có mấy trăm đảo gần nhau hình thành một khu vực đó là Bồng Lai Tiên vực, đó chính là khu vực trung tâm của hải ngoại tu tiên giả.
Tông phái ở Bồng Lai Tiên vực đông như rừng. Mấy trăm đảo có diện tích rất rộng, nhân số người phàm ở trên mỗi đảo có đến trăm vạn, người tu tiên mỗi đảo là cả ngàn. Người tu tiên ở Bồng Lai Tiên vực tính ra có cả mười vạn người.
Do đó, Bồng Lai Tiên vực có tông phái thật rất nhiều, nhưng tất cả đều do Thanh Hư Quán dẫn đầu.
Đệ tử Thanh Hư Quán không có nhiều, trong các tông phái tại Bồng Lai Tiên vực chỉ có thể tính là hạng trung bình, nhưng đại trưởng lão Ngôn Tự Chân Nhân của Thanh Hư Quán nghiễm nhiên đã đạt tới cảnh giới Không Minh hậu kỳ, chỉ cách Độ Kiếp kỳ một bước, người này chính là nhân vật cao cường nhất của Bồng Lai Tiên vực.
Bồng Lai Tiên vực, Thanh Hư đảo.
Thanh Hư đảo bố trí hơn mười tụ linh trận, trên đảo linh khí dày đặc gấp cả chục lần phía ngoài biển. Càng vào gần giữa đảo linh khí càng đậm đặc, thậm chí làm người ta cảm thấy được Vụ Khí của những linh trận, các tu tiên giả không ngự kiếm, thì ngự không, hoặc đằng vân, hoặc độn quang.
Tại một ngôi lầu cổ kính, có một ngân phát lão giả khuông mặt tròn trĩnh hồng hào như trẻ sơ sinh, ngồi bên cạnh chính là quán chủ Thanh Hư Quán Ngôn Lan Chân Nhân. Ngân phát lão giả kia chính là đại trưởng lão Thanh Hư Quán Ngôn Tự Chân Nhân.
– Sư huynh, trà Bách Lộ chỉ ở Tử Dương Môn mới có, bọn họ thường xuyên đưa tới cho sư huynh, ta chỉ là hưởng phúc của sư huynh thì mới có thể thường được thưởng thức trà Bách Lộ.
Ngôn Lan chân nhân thích thú nhấp một ngụm trà nói. Ngôn Tự chân nhân cũng nhẹ cười đáp:
– Tử Dương Môn dã tâm rất lớn, mộng tưởng tranh được đệ nhất, Thanh Hư Quán chúng ta dầu không có dã tâm nhưng mà có thực lực. Bọn họ lấy lòng như vậy, cũng không lạ lùng gì.
Ngôn Tự chân nhân ở Bồng Lai Tiên vực thực lực cực mạnh, đúng là đệ nhất nhân vật của Bồng Lai Tiên vực.
– Sư huynh, Tử Dương Môn tại Bồng Lai Tiên vực có cả vạn đệ tử. Chúng ta bất quá vài ngàn. Trên thực tế nếu không phải lúc đầu khai sơn tổ sư có huấn từ, thì số đệ tử của Thanh Hư Quán đã sớm vượt qua bọn họ nhiều. Cho dù chúng ta đệ tử ít, nhưng bất kể ở nơi này hay là ở Đằng Long đại lục bên kia, thì thực lực cao thủ Thanh Hư Quán đều vượt trên bọn họ xa.
Ngôn Lan chân nhân nói tới chổ này, cũng có chút ngạo khí.
– Sư đệ, công pháp tu luyện Thanh Hư Quán ta chỉ xem nặng tâm cảnh, tâm cảnh cần phải yên tỉnh đạm bạc, hướng đi như vậy mới có khả năng đạt mức đại thành. Nếu chúng ta nhận nhiều đồ đệ, kéo bè kết phái, ngược lại làm Thanh Hư Quán ta một mảnh chướng khí đen mờ, đệ tử không thế nào đạt được mức đại thành.
Ngôn Tự chân nhân cười nói. Ngôn Lan chân nhân cũng gật đầu.
– Nếu không phải lúc trước trên Đằng Long Đại Lục cứ tị hiềm, người tu chân cứ tranh đoạt lẫn nhau các thiên tài địa bảo, nhiều cao thủ các môn phái cứ độc chiến với nhau. So với nơi này thật quá loạn. Vì sao ta lại không đi Đằng Long Đại Lục, mà ngược lại cứ ở tại đây?
Ngôn Tự chân nhân nói tới đây cũng thở dài.
Đột nhiên, Ngôn Tự chân nhân ngửa tay hiện ra một Truyền Tấn lệnh, linh thức đảo qua. Ngôn Tự chân nhân bèn cười nói:
– Sư đệ, không ngờ Thanh Long Cung, Thanh Long lại truyền tin cho ta.
– Thanh Long à? Không phải Thanh Long ở long tộc chứ?
Ngôn Lan chân nhân cười hỏi. Ngôn Tự chân nhân gật đầu nói:
– Hội long tộc cái gì chứ? Tại long tộc hắn chỉ là vãn bối, có nào như ở chỗ này tiêu diêu tự tại. Ủa, Tinh Thần Các…
Ngôn Tự chân nhân đột nhiên ngừng nói, chú tâm cùng Thanh Long đàm luận qua Truyền Tấn lệnh.
Một lát sau-
Sắc mặt Ngôn Tự chân nhân có chút nghiêm túc thu hồi Truyền Tấn lệnh, cau mày (1), hiển nhiên đang suy nghĩ.
– Sư huynh, rốt cuộc là sự tình gì mà đáng cho sư huynh suy nghĩ dử vậy, không lẽ Ngọc kiếm thứ tám xuất hiện, hoặc Ngọc kiếm thứ chín xuất hiện?
Ngôn Lan chân nhân cười nói, đáng cho năm thế lực lớn ở hải ngoại Tu Chân Giới chú ý cũng chỉ có Cửu Kiếm Tiên Phủ.
Ngôn Tự chân nhân gật đầu nói:
– Đúng, Ngọc kiếm thứ tám đã xuất hiện rồi.
– Úi chà! Ở đâu vậy?
Ngôn Lan chân nhân ánh mắt sáng lên nói:
– Sư huynh, Tử Diễm Ma Vực được tới hai thanh Ngọc kiếm, Thanh Long Cung cũng được hai thanh, Bồng Lai Tiên vực chúng ta chỉ có một thanh … thanh thứ tám và thứ chín tóm lại cũng có một thanh cho chúng ta chớ.
Ngôn Tự chân nhân lắc đầu nói:
– Đừng nghĩ vậy, thanh thứ tám đã là vật có chủ, hơn nửa chủ nhân lai lịch lại thật rất lớn. Hôm nay, hải ngoại Tu Chân Giới ngũ đại thế lực, đã đổi thành Lục Đại Thế Lực rồi.
– Sáu thế lực? Trong Hải Để tu yêu giả ngòai Thanh Long cung, Bích Thủy phủ, Cửu Sát điện lẻ nào lại suất hiện thêm một thế lực?
Ngôn Lan chân nhân ngay lập tức đưa ra phán định, đệ lục thế lực này khẳng định là xuất hiện ở Hải Để tu yêu giả. Nguồn: https://sachvui.com
Bởi vì tu tiên giả và tu ma giả đều là tập trung ở những khu vực nhất định. Một Bồng Lai Tiên vực, một Tử Diễm Ma Vực, tuyệt đối sẽ không thêm ra. Ngôn Tự chân nhân gật đầu đạo:
– Đúng, tên là Tinh Thần Các.
– Tinh Thần Các? Các chủ là ai?
Ngôn Lan chân nhân lập tức hỏi. Ngôn Tự chân nhân đạm bạc danh lợi, nhưng Ngôn Lan chân nhân thân là quán chủ Thanh Hư Quán nên rất nhiều sự tình cũng cần phải biết đến.
– Tên là Tần Vũ, bất quá lai lịch Tần Vũ này quả không nhỏ, huynh đệ hắn là một thần thú, hơn nữa là một thần thú cực kỳ lợi hại. Thúc thúc hắn cũng là sư tôn của thần thú kia là một Tán tiên!
Nói đến đây, ngữ khí của Ngôn Tự chân nhân cũng có phần trầm trọng. Ngôn Lan chân nhân trong lòng cũng chấn động.
– Tán tiên?
Trong lòng Ngôn Lan chân nhân suy nghỉ “Tán tiên làm sao mà chạy đến Bạo Loạn Tinh Hải Bắc Biên, nơi đó cũng đáng cho bọn họ đến sao?”
– Sư huynh, Thanh Long có nói thực lực của Tán tiên kia ra sao không?
Ngôn Lan chân nhân lập tức hỏi, Thanh Hư Quán này mặc dù tại Bồng Lai Tiên Vực cao thủ có không nhiều, nhưng Đằng Long Đại Lục bên kia cao thủ thật nhiều như mây. Nếu là nhất kiếp đến tam kiếp Tán tiên, bằng vào thanh danh sư môn thì có thể ứng phó.
– Ít nhất là lục kiếp Tán tiên, chủ yếu là Thanh Long không thể khẳng định chính xác, phán đoán này cũng tối thận trọng rồi.
Ngôn Tự chân nhân nói ra lục kiếp Tán tiên thì cảm thấy tâm tình có điểm áp lực.
– Lục kiếp Tán tiên sao?
Sắc mặt Ngôn Lan chân nhân đại biến.
Ngôn Lan chân nhân hiểu được rằng Lục kiếp Tán tiên kia đại biểu cho cái gì, nhân vật cỡ này cho dù tại Đằng Long Đại Lục cũng hô phong hoán vũ, đúng là Thanh Hư Quán trăm ngàn năm cũng không nghĩ đến đắc tội với cao thủ như thế.
Hà huống, Lục kiếp Tán tiên chỉ là đoán, tối thận trọng ước đoán, thực lực thật sự hoàn tòan vô pháp phán đoán.
– Sự tình này cần phải hồi báo cho môn phái bên Đằng Long Đại Lục. Sư huynh, cấp siêu việt tứ kiếp Tán tiên tìm được ở Đằng Long Đại Lục quả đã không nhiều. Cao thủ như thế phải cẩn thận đối đãi, vạn lần chớ đắc tội.
Ngôn Lan chân nhân vội vàng nói. Ngôn Tự chân nhân cười nói:
– Sư đệ cứ yên tâm, ta há có thể đắc tội với cao thủ như thế là sao? Ba năm sau là Tinh Thần Các chánh thức khai các, ta phải đem tin tức này truyền lại cho các tông môn khác ở Bồng Lai Tiên vực nửa. Bồng lai tiên vực chúng ta còn phải tặng lễ trọng nửa.
-Đúng. Lễ trọng!
Ngôn Lan chân nhân gật đầu nói, sau đó lại dặn them:
– Sư huynh, tạm thời cũng không cần cho các môn phái khác biết sự tình sau lưng Tinh Thần Các là ít nhất Lục kiếp Tán tiên. Tạm thời chớ nói rõ ràng cho các tông phái mà chỉ cho bọn họ biết là có vị Tán tiên. Chuyện khác đừng nói.
Cho dù Thanh Hư Quán là môn phái trọng sự đạm bạc yên tỉnh như vậy. Lúc đối mặt một Tán tiên ít nhất Lục kiếp mức độ hay còn cao hơn là khác, bọn họ cũng động đến tâm cơ.
Ngôn Tự chân nhân gật gật đầu.
Bồng Lai Tiên Vực, Thanh Hư Quán cầm đầu, phụ gồm có Tử Dương môn, Lam Ương môn. Sau đó còn có mười hai tông, cùng với hằng loạt môn phái nhỏ lớp lớp.
Tử Diễm Ma Ngục cách xa Tiềm Long Đại Lục mười vạn dặm là chủng loại biển sâu, gồm hơn trăm đảo gần nhau tạo thành. Nhân vật đứng đầu Tử Diễm Ma Ngục cũng là một cao thủ vô môn vô phái . Người ta gọi là ‘Tử Phát Ngục Vương’ Y Đạt, thực lực cực kỳ cường hãn đã đạt tới Không Minh hậu kỳ.
Ngục Vương đảo là chỗ của Y Đạt, ít người ở dân số chỉ có vài trăm. So sánh với đảo khác mấy trăm vạn người phàm, mấy ngàn tu ma giả. Thì thấy rỏ kích thước quá nhỏ.
Trung tâm Ngục Vương đảo là ngọn núi đơn độc, ngọn núi này nghiên thẳng góc, giống như một phiến kiếm phong.
Tại đỉnh núi, một nam tử anh tuấn nhắm mắt khoanh chân yên lặng ngồi, phía xa xa có hai thị giả cung kính ở phia sau. Đầu nam tử này là một mái tóc dài màu tím, tóc dài tự nhiên buông xõa rủ xuống tận đất, nhưng lạ là không nhiểm chút bụi bặm, người này chính là ‘Tử Phát Ngục Vương’ Y Đạt.
Y Đạt mở mắt, trong mắt thấp thóang tia tử quang chợt lóe rồi tan biến, một Truyền Tấn lệnh liền xuất hiện trong tay Y Đạt .
Y Đạt liền bắt đầu cùng Thanh Long thận trọng trao đổi qua lại, một lát thì Y Đạt thu hồi Truyền Tấn lệnh, mặt không biểu tình nói về phía sau:
– Truyện lệnh xuống, mời môn chủ Viêm Ma môn và cung chủ Âm Nguyệt cung đến đây, ta có chuyện cần bàn bạc cùng bọn họ.
– Vâng!
Hai thị giả phía sau khom người nói, lập tức biến mất tại đỉnh núi.
– Ít nhất đạt tới Lục kiếp Tán tiên.
Y Đạt cắn môi, vài giọt máu rỉ ra, Y Đạt lè lưởi liếm cho đến lúc hết hẳn, sau đó lại nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa, phảng phất như không hề xảy ta sự tình gì.
Tần Vũ cùng Hầu Phí nhìn thoáng qua phía trước.
Phía trước chính là Xích Huyết động phủ, Tần Vũ và Hầu phí đều cảm thấy một cơn hoảng sợ. Trời ạ, từ Hắc Thạch Hải đảo tới Xích Huyết động phủ xa đến tám ngàn vạn dặm , khoảng cách xa đến như thế mà cánh nhiên một loáng bọn họ đã trở lại.
“Thuấn Di. Trong truyền thuyết tiên nhân có thể sử dụng Thuấn Di.”
Tần Vũ nhớ rõ trong tu chân thư tịch có ghi lại, thế nhưng Lan thúc thật quá khác thường đi, mang theo hai người mà triển khai thẳng Thuấn Di đến nơi này. Công lực mức này, ít nhất hiện tại Tần Vũ căn bản vô phương tưởng tượng.
– Hai đứa ngây ra làm gì vậy, không trở về sao?
Lan thúc cười nói. Hầu Phí lập tức từ trong kinh hài tỉnh táo lại, liền nói:
– Sư tôn à, ta chưa hề có được cảm giác đi qua Thuấn Di này, thật thích quá, người có biết ta từ đây đi theo đại ca tới tận bên Hắc Thạch hải đảo phải mất bao nhiêu thời gian không ? Một năm đó, hiện tại một loáng đã về tới. Sư tôn, người còn có thần thông kiểu gì chưa có phô diễn không, cho ta cảm giác một phen đi.
Hai mắt Hậu Phí sáng lên.
– Thần thông sư tôn ngươi có nhiều lắm, chỉ sợ ngươi không có can đảm nếm thử .
Lan thúc vuốt râu cười nói. Hầu Phí ngạo mạn bất kể nói:
– Ai không có can đảm? Sư tôn, không lẽ người không biết đồ đệ người lợi hại chừng nào chứ, ta còn có sự việc gì mà không dũng cảm làm, nói đi, có thần thông gì cứ việc dùng đi, cho ta cảm thụ một phen.
– Tốt, ta đây cho ngươi cảm thụ một phen …… Ngự Phong thuật của ta.
Lan thúc quay về Hầu Phí cười nói.
Ánh mắt Tần Vũ cũng sáng ngời, liền tới bên cạnh cẩn thận quan sát. Từ lúc biết Lan thúc đến nay, Tần Vũ chưa từng thấy qua Lan thúc xuất thủ quá vài lần. Cao thủ như vậy ra tay, bình thường có muốn nhìn củng nhìn không rỏ.
– Tới đi, cứ việc tới, cho bổn hầu gia cảm giác thử xem, xem Ngự Phong thuật là cái quái quỷ gì.
Hầu Phí hưng phấn nói, hai mắt hồng quang chiếu lóe.
– Chuẩn bị tốt nhé.
Lan thúc nhắc nhở, đồng thời tại phạm vi trăm thước chung quanh Lan thúc bố trí một vài cấm chế. Hắn không nghĩ cho người khác thấy đuợc ít phương pháp của hắn.
Hầu Phí hai tay vội nắm chặt, toàn thân tập trung lực lượng, hắn lúc này chuẩn bị hoàn toàn rất tốt.
Chỉ thấy Lan thúc hai tay thoáng rung động.
– Nhanh quá!
Trong lòng Tần Vũ chấn động mạnh, vừa mới một loáng mà hắn cảm giác Lan thúc dường như kết ra mấy trăm thủ ấn, thậm chí như kết ra cả ngàn thủ ấn, thế nhưng vì tốc độ hết sức là nhanh nên Tần Vũ căn bản vô phương phán đoán Lan thúc rốt cuộc kết ra bao nhiêu thủ ấn.
Lan thúc cười, sau đó ngón tay nhẹ trỏ vào Hầu Phí :
– Xong!
Chỉ thấy một cuộn gió xoáy màu xanh vụt bao phủ Hầu Phí, cơn gió xoáy màu xanh xấp xỉ năm sáu thước cao, đường kính cũng không lớn chỉ vừa đủ bao phủ Hầu Phí thôi. Phạm vi không phải rất lớn. Thậm chí đứng ngay bên cạnh cách đó không xa mà Tần Vũ không bị một chút ảnh hưởng.
Xoay tròn, cực nhanh xoay tròn.
Gió xoáy thành màu xanh, xoay tròn với tốc độ đạt tới mức kinh người. Hầu Phí cũng bắt đầu xoay tít, đồng thời cũng bắt đầu la lên oai oái mấy tiếng kỳ quái.
Bên ngoài gió xoáy, vì gió xoáy cực nhanh xoay tròn nên không gian chung quanh vì vậy không thể chịu nổi áp lực, sau đó lún xuống. Một thoáng, Tần Vũ rõ ràng thấy được không gian sụp lở, phạm vi sụp lở xuống so với gió xoáy lớn hơn một chút.
– Không hay.
Sắc mặt Tần Vũ biến đổi. Vết nứt không gian, Tần Vũ đúng là có nghe nói qua. Một khi rơi vào vết nứt của không gian thì Tán tiên củng không sống nổi, Tần Vũ không khỏi bắt đầu lo lắng cho Hầu Phí .
Tuy nhiên lúc này vẻ mặt Lan thúc vẫn như trước, trên mặt thoáng cười và không lo âu chút nào, Tần Vũ thấy vậy cũng bình tĩnh một chút, Hầu Phí bây giờ bị gió xoáy cuốn quay không ngừng xoay tròn cực nhanh. Tốc độ như thế, thân thể người thường sớm đã bị xé tan rồi.
Gió xoáy màu xanh kia ở trong phạm vi không gian sụp lở, vậy mà không bị khu vực không gian sụp lở nuốt đi một chút nào năng lượng cường đại. Tần Vũ nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi không gian sụp lở, thông đạo năng lượng len lỏi hỗn loạn, mỗi một đạo năng lượng mãnh liệt đến nổi làm Tần Vũ kinh hồn khiếp đảm, thế nhưng dòng năng lượng kia chạm mạnh vào gió xoáy liền tan biến, không hề tổn thương Hầu Phí mảy may.
– Dừng.
Lan thúc chỉ tay lần nữa, chỉ thấy gió xoáy màu xanh kia tốc độ dần dần chậm xuống, vết nứt của không gian sụp lở cũng tự động khôi phục. Dòng nuớc biển phủ lấp qua, phảng phất chưa từng có một phen không gian sụp lở xảy ra.
Gió xoáy màu xanh cũng tiêu tan, Hầu Phí giống như say rượu một cú té nhào, hai mắt hoa lên, miệng lẩm bẩm nói:
– Chóng mặt…quá….
(1) Thành chử ‘Xuyên’ -川. ý là nhíu mày thật lâu.

Chọn tập
Bình luận