Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 70: Thân Tử (2)

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đang bị năm đại cao thủ Thiên Võng cùng năm đại cao thủ Ám Tiễn vây công, Ngũ Hành đột nhiên vô cùng cuồng bạo.
“Mười con kiến hôi thối kia, chết đi!”
Ngũ Hành nhãn trung loé lên hàn quang hung bạo, từng luồng chân nguyên lực to bằng cánh tay từ trong thân thể Ngũ Hành trực tiếp trùng xuất ra ngoài, giống như mười con Thanh Sắc Du Long bay đi bốn phương tám hướng, hơn nữa căn bản không công kích mười người kia, khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc. Mười đạo chân nguyên lực giống như Du Long kia phân bố khắp nơi trong phạm vi mười mấy mét vuông xung quanh mười đại cao thủ.
Hốt nhiên sắc mặt Ngũ Hành trở nên dữ tợn, điên cuồng quát: “Nổ”
“Đùng!”
Ngũ Hành vừa quát xong, tiếng nổ không ngừng nổi lên, vài đạo chân nguyên lực kia hoàn toàn bùng nổ, mặc dù thực lực của mười Tiên Thiên cao thủ kia thật mạnh, nhưng gặp phải lực nổ cường liệt như vậy do chân nguyên lực hình thành nên cũng không thể nào kháng cự nổi. Tiếng kêu la đau đớn vang rền, tàn chi đứt đoạn bay tứ tung, tiễn huyết phun đầy trời…
Trong nháy mắt thập đại cao thủ vừa vây khốn Ngũ Hành đã bị sát tử bởi đạn nổ hình thành từ chân nguyên lực. Từ trước tới giờ Ngũ Hành chưa từng dùng qua phương thức công kích này, mặc dù uy lực của đạn nổ chân nguyên lực không tệ, nhưng chủng loại công kích này, căn bản không phá được phòng ngự của chân nguyên lực tu chân giả.
Không có tu chân giả nào sử dụng loại công kích cấp thấp này, họ đều dùng phi kiếm, tập trung chân nguyên lực trên phi kiếm, thông qua trận pháp trên phi kiếm phát xuất công kích mạnh nhất.
Vừa nãy khi Ngũ Hành thấy Hạng Bắc tự nổ, cũng đã có linh cảm. Dùng chân nguyên nội lực trong cơ thể cũng hình thành đạn nổ. Chân nguyên lực thực tế ở một tầng cao hơn so với Tiên Thiên chân khí, uy lực to lớn tuyệt đối vượt trên lực tự nổ của Hạng Bắc. Mặc dù đạn nổ này không đủ để uy hiếp tu chân giả, nhưng đối với Tiên Thiên cao thủ thì hoàn toàn dư sức.
Quả nhiên, thập đại cao thủ bị nổ tung thành từng mảnh, ngay cả một thi thể lành lặn cũng không còn. Còn năm kiện trung phẩm linh khí cũng rơi xuống mặt đất, chỉ thấy ba đạo lưu quang phóng tới. Một là Tần Vũ, một là Lam y trưởng lão, đạo còn lại là Phong Ngọc Tử, bọn họ đều muốn cướp đoạt năm kiện đoản đao trung phẩm linh khí kia.
“Sư đệ, nhanh!” Ngũ Đức truyền âm vào tai Ngũ Hành, chỉ thấy một đạo phi kiếm trực tiếp cấp tốc phóng về phía Phong Ngọc Tử, Phong Ngọc Tử cũng dùng phi kiếm đỡ lấy, hai đạo thần binh vừa va chạm, hai đại cao thủ lại tiếp tục quấn lấy nhau. “Cút!”
Ngũ Hành quát to một tiếng, tay áo phất lên, năm kiện trung phẩm linh khí đã trực tiếp bị Ngũ Hành dùng lăng không nhiếp vật hút vào tay, sau đó lại trực tiếp bị Ngũ Hành thu nhập vào trữ vật thủ trạc (vòng tay để trữ vật). Còn hai đạo lưu quang đang phóng tới tức thì bị chân nguyên lực cuồn cuộn kích lui. Tần Vũ thân hình liên tục quẫy động, thoát khỏi lực lượng cường đại kia. Lam y trưởng lão thân hình bay ra phía sau, khoé miệng cũng đã rướm máu.
“Các người cũng chỉ là phàm nhân, lại muốn đoạt lấy trung phẩm linh khí, rõ ràng là nằm mộng giữa ban ngày!” Ngũ Hành nhìn Tần Vũ và Lam y trưởng lão, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ. Tu chân giả vượt xa phàm nhân, bọn họ đều có tâm lý coi thường phàm nhân, tất nhiên là không để phàm nhân trong mắt.
“Tốt lắm, sư đệ, làm rất tốt, ha ha, trung phẩm linh khí a!”
Ngũ Đức cũng cười lớn, đồng thời cũng gia tăng hưng phấn cùng Phong Ngọc Tử tiếp tục đại chiến, “Phong Ngọc Tử, ngươi hiện tại dựa vào trung phẩm linh khí kia mà coi thường hạ phẩm linh khí của ta, đã có thể bình thủ giao đấu với ta, đợi khi ta luyện hoá xong trung phẩm linh khí, xem ngươi làm sao đấu lại ta đây!”
“Oanh!” “Oanh!” “Oanh!”
Sơn thạch vỡ nát, thạch bích đổ nhào, tiếng nổ vang lên không ngớt.
Ngũ Đức vừa nói, vừa giao đấu cùng Phong Ngọc Tử, Phong Ngọc Tử sắc mặt lạnh lùng không nói lời nào. Năm kiện trung phẩm linh khí bị cướp, đúng là tổn thất cực đại. Trận chiến giữa hai người đích thị là hôn thiên ám địa. “Tiền bối, người là thành viên của Hạng gia, vạn lần hy vọng tiền bối sẽ sát tử ba tên Tần Đức, Lưu Tinh và Lam y trưởng lão.” Cát Mân khom lưng nói.
Ngũ Hành ha hả cười lớn: “Được, hôm nay tâm tình của ta rất tốt. Vốn là ta đáp ứng với Hạng Quảng sẽ giết chết Tần Đức, còn hai con kiến hôi kia, ta cũng tiêu diệt luôn thể!”
Ngũ Hành lúc đó vui sướng nhẹ nhàng vô cùng, lấy được trung phẩm linh khí, hơn nữa đối phương chỉ có duy nhất một tu chân giả là Phong Ngọc Tử cũng đã bị kiềm chế. Ngũ Hành hắn một điểm cũng không cần bận tâm, thích giết ai là sẽ giết kẻ đó.
“Trước hết hãy thu lấy một thanh đoản đao, đợi sau khi trở về sẽ chuyên tâm luyện hoá.” Ngũ Hành lúc đó cực kỳ thoải mái, xem ra vận mệnh của đám người Tần Đức hoàn toàn nằm trong tay hắn nên không vội vã lập tức giết ngay, ngược lại xem trọng nhất chính là trung phẩm linh khí vừa đoạt được.
Ngũ Hành trong tay xuất ra một đoản đao trung phẩm linh khí, lập tức trích huyết nhận chủ. Sau đó đoản đao này liền thuộc về Ngũ Hành, một tu chân giả muốn chân chính nắm trong tay một kiện linh khí, không chỉ đơn giản phải trích huyết nhận chủ, đồng thời còn phải dùng chân hoả thể nội để tái luyện hoá, để có thể hoàn toàn khống chế được trong tay. Bất quá lúc đó Ngũ Hành cũng không thể lãng phí thời gian nữa.
Đêm tối trong sơn cốc, hàn phong thổi ào ào từng cơn.
“Chết đi!”
Trong tai Cát Mân hốt nhiên nghe thấy một thanh âm, tức thì đại kinh, nhưng chỉ trong sát na cả đại não liền cảm thấy chấn động…
“Oanh!”
Đại não Cát Mân giống như quả dưa hấu liền nổ tung, một thân hình xuất hiện. Tần Vũ lạnh lẽo nhìn thi thể Cát Mân.
“Ngươi…” Ngũ Hành lúc đó vừa trích huyết nhận chủ, trông thấy cảnh đó không kìm được đại nộ, “Ngươi cái tên hỗn đản tiểu tử kia, không ngờ lại thừa lúc ta trích huyết nhận chủ để hạ sát lão đầu tử đó.”
Ngũ Hành lúc đó vô cùng giận dữ, bất kể thế nào, Cát Mân kia cũng kể là người bên cạnh hắn.
Tần Vũ trong lòng tức thì nói với bản thân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, Tần Vũ, ngươi phải thật bình tĩnh!!!”
Theo như tình hình hiện tại, ở trên chiến trường, Phong Ngọc Tử đã hoàn toàn bị Ngũ Đức kiềm chế. Hắn và Lam y trưởng lão phải giết chết Ngũ Hành, thật là quá nan giải. Ngũ Hành lấy được trung phẩm linh khí, thực lực bây giờ so với lúc trước còn cường bạo hơn. Còn Tần Đức vừa vượt qua bốn đạo thiên lôi, thương tích rất nặng. Hiện đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tĩnh tọa dưỡng thương.
“Cơ hội duy nhất!”, ánh mắt Tần Vũ loé lên hàn quang.
Cơ hội duy nhất chính là trung phẩm linh khí của Tần Vũ, Diễm Sí kiếm và Diễm Sí quyền sáo. Công kích lực của trung phẩm linh khí có thể đột phá qua phòng ngự của tu chân giả, nhưng hắn chỉ có một cơ hội, một khi bị Ngũ Hành kia phát hiện hắn có trung phẩm linh khí, căn bản sẽ không cho hắn cơ hội để tiếp cận.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Tần Vũ một mực không dùng Diễm Sí kiếm và Diễm Sí quyền sáo, tuy nhiên dù không dùng trung phẩm linh khí cũng đủ sức để hạ sát mấy tên lúc nãy. Lá bài duy nhất trong tay!
“Há há…tất cả các người đều sẽ bị ta hạ sát!” Ngũ Hành đột nhiên cười lớn.
Chỉ thấy một đạo ám hồng sắc quang mang xạ xuất ra, rồi quang mang tối dần trên thân thể Lam y trưởng lão, trong sát na Lam y trưởng gào to một tiếng ngã vật ra đất, ông ta dĩ nhiên đã chết, đối diện với sự công kích của tu chân giả, lại không có linh khí nên ông ta căn bản không có chút lực kháng cự nào.
“Trung phẩm linh khí mặc dù chưa luyện hoá, tốc độ đã gần như nhanh hơn một chút so với phi kiếm của ta, uy lực này quả không hổ danh.” Ngũ Hành tâm ý chấn động, phi đao vừa xạ xuất đã phi hồi lại trên tay hắn.
Mắt nhìn đoản đao trong tay, Ngũ Hành cực kỳ kích động.
“Lão già chết tiệt này mạnh quá, một kích, chỉ có một cơ hội, chỉ có tiếp cận hắn thì sau đó mới có thể dùng Diễm Sí kiếm và Diễm Sí quyền sáo.” Tần Vũ nghiến chặt răng, cái chết của Lam y trưởng lão, hắn cũng không có chút xung động, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội duy nhất này. Một khi thất bại, hắn sẽ xong đời, phụ vương hắn cũng phải chết. Không thể thất bại!
“Trấn Đông Vương Tần Đức, quyền thế của ngươi trong nhân gian cũng đã cực đại, đáng tiếc, ngươi lại phải chết trong tay ta.” Ngũ Hành thời khắc đó vô cùng đắc ý, nhẹ nhàng phất tay, muốn lập tức xạ xuất đoản đao sát tử Tần Đức, ngay lúc đó…
Không có một chút phong thanh.
Nhưng linh thức của Ngũ Hành tức thì đã phát hiện thân hình Tần Vũ đang cực tốc di động, với cự ly vài chục mét, trong sát na Tần Vũ đã tiếp cận gần trước thân hắn.
“Oanh!”
Ngũ Hành phất tay một cái, một đạo chân nguyên lực lập tức xạ xuất ra đồng thời nổ tung, còn trên thân thể Tần Vũ đột nhiên tử sắc quang mang bùng cháy, lớp da bên ngoài cơ thể trở nên trong suốt như một loại tử ngọc, chân nguyên lực bùng nổ bất ngờ lại không làm hắn bị thương. Tần Vũ kiên cường chấn áp sự kích động trong tâm, một quyền lập tức đánh về phía Ngũ Hành.
Mắt thấy quyền đầu của Tần Vũ công kích tới, Ngũ hành trong tâm chấn động: “Tên hạ đẳng này ở bên cạnh Tần Đức, nói không chừng là một con cờ bí mật, cũng có thể có trung phẩm linh khí trong tay. Bất kể thế nào, tuyệt đối không thể mạo hiểm.” Trong lòng một ý niệm loé lên.
“Chết!”
Tần Vũ nhãn trung loé lên chút lệ sắc, trong tay đột nhiên xuất hiện Diễm Sí kiếm. Nhưng khi Diễm Sí kiếm của Tần Vũ còn chưa hoàn toàn phát xuất, thì Ngũ Hành đã bắt đầu động thân, đợi khi Diễm Sí kiếm trong tay Tần Vũ xuất ra, Ngũ Hành đã tránh ra ngoài xa vài chục mét. Ngũ Hành nhìn thấy trên tay Tần Vũ xuất hiện Diễm Sí kiếm, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt bốc lên bừng bừng.
“Tiểu tử kia, không ngờ lại ám toán ta!” Ngũ Hành cực giận, may mắn là sát na tối hậu hắn hoá thành đạo linh quang tránh thoát được. Nghĩ lại tình cảnh bấy giờ, Ngũ Hành trong tâm một phen sợ hãi, đồng thời cũng càng thêm phẫn nộ, chân nguyên lực từ thể nội mãnh nhiên nhập vào trong đoản đao trung phẩm linh khí.
Chỉ thấy một đạo ám hồng sắc quang mang từ Ngũ Hành phóng tới Tần Vũ.
“Bồng!”
Tần Vũ không có sự lựa chọn, liền vội vã dùng Diễm Sí kiếm kháng cự, Tần Vũ sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn chỉ cảm thấy một cổ năng lượng vô cùng khủng bố từ trong đoản đao truyền lại, cỗ năng lượng sắc nhọn và cường mãnh mang tính xuyên phá đó trực tiếp công kích lên người Tần Vũ. “Bồng!”
Tần Vũ phảng phất giống như túi cát bắn tung lên, đồng thời tiễn huyết phun ra, sau đó vô lực rơi xuống đất.
Đang cùng Ngũ Đức đại chiến, linh thức của Phong Ngọc Tử tức thì chú ý đến cảnh đó, trong lòng ông ta chấn động: “Diễm Sí kiếm, đó là Diễm Sí kiếm, sát thủ Lưu Tinh này…chẳng lẽ là Tiểu Vũ? Không đúng, Tiểu Vũ không phải tu luyện ngoại công sao, sao lại có chân khí. Nhưng khí tức của Tiểu Vũ cũng rất giống với sát thủ Lưu Tinh kia, chẳng lẽ sự thật…” Lúc đó Phong Ngọc Tử mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng ông ta căn bản không thể thoát thân, Ngũ Đức kia không ngừng quấy nhiễu ông ta.
“Thất bại rồi!” Tần Vũ trong lòng cảm thấy đau xót. Hắn không thể minh bạch tại làm sao, vào lúc tối hậu khi hắn xuất nhất kích tất sát, Ngũ Hành bất ngờ thoái lui, chẳng nhẽ hắn biết mình muốn xuất chiêu sao? Tần Vũ căn bản vô phương minh bạch vì sao lại như vậy.
Cổ họng Tần Vũ thấy ngòn ngọt, tiên huyết lại muốn phun ra. Vừa rồi trong tình huống Ngũ Hành cực kỳ giận dữ, rõ ràng đã hạ sát chiêu, truyền chân nguyên lực cực mạnh vào trong đoản đao, đoản đao này cũng là trung phẩm linh khí, Diễm Sí kiếm của Tần Vũ cũng là trung phẩm linh khí. Nhưng trong đoản đao hàm chứa chân nguyên lực cực mạnh, chân lực mạnh như vậy đã xuyên thấu qua đoản đao trung phẩm linh khí công kích, uy lực đúng là cực đại. Vũ khí cùng đẳng cấp, người sử dụng lại chênh lệch quá xa.
Từng đạo thanh lưu từ trong Lưu Tinh Lệ phát tán ra ngoài, bắt đầu tan ra len lỏi trên khắp toàn thân Tần Vũ, thương thế của Tần Vũ liền được khôi phục với tốc độ nhanh đến khủng bố. Đáng tiếc là việc hắn có trung phẩm linh khí đã bị Ngũ Hành biết được.
“Chẳng lẽ lão thiên muốn cắt đứt đường sống của phụ vương ta sao.” Tần Vũ đang nằm trên mặt đất liếc mắt nhìn Tần Đức ở đằng xa.
Tần Đức vẫn tiếp tục bình tĩnh ngồi nhắm mắt tĩnh toạ, trận chiến vừa rồi Tần Đức căn bản không hề chứng kiến. Thực tế Tần Đức bây giờ, căn bản không có chút tinh lực nào để chú ý đến mọi việc xung quanh, thể nội ông ta đang phát sinh một biến hoá nghiêng trời lật đất. Vượt qua thiên kiếp, mặc dù bị trọng thương rất nặng, nhưng Tiên Thiên chân khí toàn thân thực sự đã phát sinh biến hoá đặc thù.
Như một đại dương mênh mông, trong đan điền lúc này như một khoảng không gian rộng lớn. Từng đạo “thuỷ lưu” lưu chuyển trong không gian ở đan điền, “thuỷ lưu” này không ngừng lưu chuyển, sau đó bắt đầu tụ tập, tụ thành một quả cầu tròn.
Năm đó khi Thuỷ Hoàng vượt qua thiên kiếp, cũng kết xuất thành Kim đan, phương pháp này Tần Đức cũng biết. Lúc đó Tần Đức bắt đầu vận chuyển bí pháp này, “thuỷ lưu” tụ tập hình thành “thuỷ cầu” thể tích khá lớn so với nó, đột nhiên thể tích nhỏ đi một nửa, sau đó lại một lần nữa biến to ra một chút. Thu nhỏ, rồi từ nhỏ lại hơi biến thành lớn. Cứ biến to biến nhỏ như vậy, “thuỷ cầu” không ngừng nhỏ đi, màu sắc cũng liên tục biến hoá, bắt đầu từ từ chuyển biến sang kim sắc, cứ chuyển biến như thế chín chín tám mươi mốt lần, một quả cầu màu vàng nhạt kích thước phảng phất như quả trứng bồ câu xuất hiện, chính là Kim Đan. Xung quang Kim Đan có đạo đạo khí lưu lưu chuyển.
“Cuối cùng cũng thành công”. Tần Đức trong lòng thư thái vô cùng, tức thì từng đạo chân nguyên lực từ dòng khí lưu xung quang Kim Đan xuất ra, bắt đầu chảy khắp toàn thân, Kim Đan mặc dù đã thành, nhưng lục phủ ngũ tạng vừa phải chịu thượng tổn cực lớn, thậm chí là chân nguyên lực đối với thương hại của thân thể cũng cực khó khôi phục, lúc đó Tần Đức chỉ có thể từ từ khai mở nhãn thần.
Vừa mở mắt, Tần Đức đã thấy một việc kinh nhân, một đạo ám hồng sắc quang mang ập đến.
“Đùng!”
Tần Đức căn bản là phản xạ không điều kiện, chân nguyên lực truyền qua, trực tiếp dùng trường kiếm của bản thân đỡ lấy ám hồng sắc quang mang kia, đồng thời Tần Đức thân hình chấn động, liền lánh ra đằng xa.
“Không ngờ đã kết thành Kim Đan, tốc độ thật nhanh, đáng tiếc, ngươi vừa kết thành Kim Đan, thực lực cũng rất yếu. Hơn nữa thương thế trên thân thể cũng rất nặng, ài…kể ra ngươi là tu chân giả đoản mệnh nhất. Vừa trở thành tu chân giả đã phải chết, thật đáng tiếc” Ngũ Hành ngự không bay lên, chân đạp phi kiếm, sắc mặt đầy ngạo khí.
Tần Vũ thở phào một cái, vừa thấy Ngũ Hành muốn giết phụ vương mình. Tần Vũ liền trở nên khẩn trương, tiếc là, thứ nhất hắn đang trọng thương, thứ hai tốc độ cao nhất của hắn cũng không theo kịp tốc độ phá không của đoản đao. May mắn thay thời khắc tối hậu Tần Đức đã kết thành Kim đan. Kim Đan tiền kỳ Tần Đức, thân thể đang bị trọng thương, có một trường kiếm trung phẩm linh khí.
Kim Đan trung kỳ Ngũ Hành, thân thể không có chút thương thế, có một phi kiếm hạ phẩm linh khí, ngoài ra còn thêm một đoản đao trung phẩm linh khí.
Kinh nghiệm khống chế chân nguyên lực của Ngũ Hành cũng vượt xa Tần Đức, tại trường đại chiến này, hai người căn bản là không cùng đẳng cấp. Tần Vũ trong lòng vừa nghĩ qua như vậy, lập tức khẩn trương trở lại, nhưng ngay cả thực lực của Tần Vũ hắn kết hợp với phụ vương vẫn không thể bằng.
“Muốn giết ta?” Tần Đức cười lạnh, lúc đó Tần Đức cũng đã thấy cục diện tại trường. Phong Ngọc Tử bị Ngũ Đức cầm chân, sát thủ Lưu Tinh thì trọng thương, còn thủ hạ của bản thân thì chết sạch. Ông ta không có một ai để nương tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Hứ, một tiểu gia hoả vừa bước vào tu chân giả cũng càn rỡ nhỉ, ta có hảo tâm muốn tiễn ngươi đi một đoạn!” Ngũ Hành cười lạnh một tiếng, sau đó căn bản không nói lời thừa, thanh đoản đao trung phẩm linh khí hoá thành lưu quang, không ngừng công kích cực nhanh.
“Bồng!” “Bồng!” “Bồng!” “Bồng!”
Trong sát na, Tần Vũ chỉ mới hai lần hô hấp, hai người đã mấy chục lần giao thủ, độ kịch liệt thậm chí không thua kém trận đại chiến của Phong Ngọc Tử và Ngũ Đức. Nhưng Tần Vũ dần dần biến sắc, hắn đã thấy rõ trên khoé môi của phụ vương đã bắt đầu ứa máu. Mỗi một lần giao thủ, thương thế trong nội thể Tần Đức lại càng thêm trầm trọng.
“Há há…”
Ngũ Hành cất tiếng cười lớn điên cuồng, công kích càng thêm kịch liệt, hắn hoàn thàn thấy được thương thế trên thân thể Tần Đức rất trầm trọng. Thương tích trên thân thể, thật sự là rất khó khôi phục. Giao chiến kịch liệt như vậy, tiên huyết trong miệng Tần Đức không ngừng tuôn ra.
“Cút đi!” Phong Ngọc Tử cực kỳ sốt ruột, mãnh liệt gia tăng phi kiếm công kích, muốn giải cứu cho Tần Đức đào tẩu.
“Nằm mơ!” Ngũ Đức ha hả cười lớn, chân nguyên lực trong thể nội điên cuồng truyền vào phi kiếm, Ngũ Đức ỷ vào công lực thâm hậu, ngạnh tiếp khiến Phong Ngọc Tử phải đứng lại.
“Phụ vương!” Mắt thấy sắc mặt Tần Đức càng lúc càng trắng xanh, thương thế cũng càng thêm trầm trọng. Tần Vũ chỉ cảm thấy trong tim như có vạn con kiến cắn xé, rất sốt ruột thống khổ đến mức hô hấp cũng khó khăn, nóng ruột quá, khiến cho tâm can đau đớn, đại não tất cả đều sinh ra ảo giác.
Tần Đức bỗng nhiên hét lớn một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, trường kiếm của ông cùng đoản đao của Ngũ Hành va chạm một cú mạnh nhất.
“Phốc…”
Tiễn huyết phún mạnh ra, thương thế trên thân thể Tần Đức tiếp tục nặng hơn, trực tiếp ngã xuống mặt đất, còn sắc mặt Ngũ Hành cũng hơi có chút trắng xanh, Ngũ Hành thu hồi đoản đao, trong mắt đều là cười nhạo: “Đáng tiếc a, tên tiểu tử mới gia nhập tu chân giới!”
Nói xong đoản đao lại loé sáng trong tay hắn ta, từng đạo chân nguyên lực được thâu nhập vào trong đao.
“Dừng tay!” Phong Ngọc Tử cũng biết là không ổn, điên cuồng quát lớn một tiếng, nhưng Ngũ Đức cũng phát cuồng, ngang nhiên kiềm chế Phong Ngọc Tử.
Tần Vũ thấy phụ vương bị trọng thương ngã xuống đất, lại thấy quang mang từ thanh đoản đao đang gia tăng nhiệt độ, trong lòng đột nhiên chấn động, gần một sát na, toàn bộ ký ức mười chín năm như thiểm điện lướt qua đầu hắn, mười chín năm khắc khổ tu luyện là vì cái gì. Vì muốn biểu hiện giá trị của bản thân, muốn phụ vương vì hắn mà kiêu ngạo, vì khiến cho phụ vương hiểu rằng, hắn cũng hữu dụng như đại, ca nhị ca của mình.
“Chết đi!” Ngũ Hành khẽ nói, tay hơi chuyển động, đoản đao trong tay với năng lượng đạt đến cực trí lập tức hoá thành ám hồng sắc lưu quang trực tiếp bắn về phía Tần Đức đang trọng thương, Ngũ Hành nhãn tình hơi rũ xuống, trên khoé môi hiện ra chút tiếu ý, hắn chuẩn bị chứng kiến cái chết của Tần Đức.
Tần Vũ tại thời khắc Ngũ Hành xuất thủ, liền cực tốc phóng về phía Tần Đức, đợi Ngũ Hành xạ xuất đoản đao, Tần Vũ đã cực tốc di động đến.
Ngũ Hành cách Tần Đức cự ly trên trăm mét, Tần Vũ thì ở cạnh Tần Đức, cự ly cách nhau chỉ có vài chục mét thôi. Mặc dù chỉ là vài chục mét, nhưng tốc độ của đoản đao quá nhanh, Tần Vũ căn bản cản không được, chỉ biết nhìn đoản đao cực tốc di chuyển tới. Trong lòng Tần Vũ chỉ còn duy nhất một tín niệm là “Chặn lấy đoản đao”.
“Chặn lấy!” Thanh âm trong lòng Tần Vũ đột nhiên vang lên, tốc độ hoàn toàn đạt đến cực trí, tuy nhiên tốc độ như vậy vẫn chưa đủ. Tâm can phảng phất như bị vô số côn trùng cắn xé vô cùng đau đớn, đại não như muốn nổ tung, lúc đó nhãn thần của Tần Vũ đã hoàn toàn đỏ ngầu.
Đột nhiên, một đạo thanh lưu băng lãnh lưu nhập vào trong đầu Tần Vũ, Tần Vũ đột nhiên trở nên trong suốt, trong khoảnh khắc đó, cả thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, thời gian cũng hoàn toàn đứng yêu, trong đầu Tần Vũ hốt nhiên xuất hiện ba mươi sáu bộ đồ tượng của ba khối “Thông Thiên Đồ”. Tổng cộng một trăm linh tám bộ đồ tượng, từ bộ đồ tượng đầu tiên đến bộ cuối cùng, trong khoảnh khắc, Tần Vũ có cảm giác minh ngộ.
“Oanh…”
Trên cơ thể Tần Vũ liên tục xuất hiện ba mươi sáu đạo ngân sắc khí trụ, ba mươi sáu đạo kim sắc khí trụ, ba mươi sáu đạo tử sắc khí trụ, tổng cộng là một trăm linh tám đạo khí trụ tương hỗ quấn quít lấy nhau, hình thành nên một đồ hình tam sắc khải giáp vô cùng hoàn mỹ tự nhiên. Đồng thời cái cảm giác thời gian ngừng lại vừa rồi biến mất, đoản đao vẫn tiếp tục cực tốc phi hành.
“Có điểm khác biệt!” Tần Vũ chiếu theo tốc độ của mình, tâm trung trong nháy mắt phán đoán ra điểm khác biệt, tuy nhiên…
“Vút!”
Với một trăm linh tám đạo khí trụ vây quanh Tần Vũ giống như mũi tên rời dây cung, tốc độ đột nhiên nhanh hơn gấp hai lần, chớp mắt đã xuất hiện phía trước Tần Đức, song thủ mãnh nhiên xuất ra, Diễm Sí quyền sáo tự nhiên xuất hiện trên tay. Tần Vũ song thủ giống như ưng trảo, chụp thẳng về phía đoản đao dưới dạng lưu quang.
Ngũ Hành lúc đó đã hạ sát chiêu, năng lượng trong đoản đao mạnh đến đáng sợ.
“Bồng!” Diễm Sí quyền sáo trong tay Tần Vũ mặc dù đón trước đoản đao, nhưng đạo đao khí từ đoản đao vẫn tiếp tục phóng đến, bắn thẳng vào người Tần Vũ, tam sắc khải giáp này nhìn thì tựa như có uy lực rất lớn, trên thực tế chỉ có khí thế thôi, căn bản không thể phòng ngự.
Vài chục đạo đao khí liên tục bắn vào người Tần Vũ, Tần Vũ nhục thể tuy mạnh, nhưng vẫn bị bắn xuyên qua bụng, chỉ thấy vết thương trên bụng Tần Vũ rất đáng sợ, tiên huyết phun ra như mưa, mất máu nhanh làm thân thể Tần Vũ run lên.
“Diễm Sí quyền sáo!” Trong phút giây nỗ lực đứng dậy Tần Đức đã thấy quyền sáo trên tay Tần Vũ, nhất thời ngây người ra, “Sát thủ Lưu Tinh này tại sao lại có Diễm Sí quyền sáo, không phải chỉ có Vũ nhi mới có sao?”
Tần Đức nghĩ lại cái ngày mình cùng Phong Ngọc Tử phán đoán thân phận thực sự của sát thủ Lưu Tinh.
“Chẳng lẽ…” Tần Đức trong lòng chấn động, “bất quá Vũ nhi không có chân khí mà.”
“Hừ hừ…” Ngũ Hành đại nộ, thân hình loé lên lập tực phóng đến, đồng thời đơn thủ chỉ tới, phi kiếm nguyên bản của hắn lập tức phóng về hướng Tần Vũ, Tần Vũ bị đao phí phá thủng bụng, bị thương ở nơi yếu hại, căn bản không kịp tránh né. “Phốc…”
Một đạo phi kiếm tựa như chạm vào đoản đao trên tay Tần Vũ, trước tiên bay đi đâm thủng lồng ngực Tần Vũ, sau đó đâm thủng tim Tần Vũ. Cùng lúc đó Lưu Tinh Lệ phát xuất từng đạo thanh lưu không ngừng chảy đến khôi phục, tiếc rằng trái tim là chỗ yếu hại trên cơ thể con người.
“Phụ vương!” Tần Vũ nhìn về phía phụ vương, nỗ lực tạo ra một chút tiếu dung, thời khắc đó thanh âm của hắn đã khôi phục lại thành thanh âm của Tần Vũ. “Cái gì!” Tần Đức cuối cùng đã biến sắc, sát thủ Lưu Tinh thực sự là nhi tử của mình!
“Tái kiến…hiện tại xem ra, con cũng có chút hữu dụng…” Tần Vũ nỗ lực mỉm cười, tuy nhiên vết thương yếu hại trên ngực khiến cho cơ nhục trên mặt Tần Vũ hơi giật giật. Đột nhiên trong mắt Tần Vũ xuất hiện vẻ quyết tâm liều mạng vô cùng dữ dội. “Cả hai cùng chết đi.” Ngũ Hành đã phóng tới.
“A…”
Tần Vũ mãnh nhiên ngửa cổ hú dài một tiếng, sắc mặt trở nên dữ tợn, tốc độ của song thủ đang nắm đoản đao liền đạt đến cực hạn, chỉ thấy bóng long trảo mơ hồ liên tiếp phóng đến, một trăm linh tám đạo khí trụ trên thân thể Tần Vũ đều vội vã lưu động. “Xích…”
Song trảo của Tần Vũ tốc độ cực nhanh, thậm chí vượt qua cả tốc độ phi hành cực tốc vừa rồi của đoản đao, trực tiếp cắm thẳng vào ngực Ngũ Hành, Tần Vũ hữu thủ mãnh liệt nắm chặt, tâm tạng của Ngũ Hành liền trực tiếp bị Tần Vũ bóp nát.
“Không thể nào…” Ngũ Hành nhãn tình trợn tròn, mắt nhìn song thủ xuyên qua ngực mình, sắc mặt lộ vẻ khó tin, vừa rồi phi kiếm cũng đã xuyên qua ngực Tần Vũ, trực tiếp đâm thủng trái tim. Thậm chí ngay cả tu chân giả cũng phải chết, nhưng tại sao Tần Vũ lại có thể kiên trì lâu như vậy?
Ngũ Hành căn bản không biết, Tần Vũ vừa thụ trọng thương, Lưu Tinh Lệ liền vội vã phát xuất đạo đạo thanh lưu không ngừng dung nhập vào trái tim, khiến cho Tần Vũ có thể kiên trì một lúc lâu, lại tung ra một kích tối hậu.
“Sư đệ!” Ngũ Đức điên cuồng gào lên một tiếng.
Hốt nhiên…
Một tiếng ưng kêu thê lương chợt vang lên, một đạo lưu quang tử cao không vạn mét trên chín tầng mây hạ xuống, chính là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bay ở rất cao, phát hiện thấy sinh mệnh Tần Vũ đang gặp nguy hiểm liền vội vã phóng xuống, Tiểu Hắc điên cuồng ai oán kêu lớn cực tốc bay xuống.
Tần Vũ trái tim bị đâm xuyên qua, thậm chí là Lưu Tinh Lệ cũng không có khả năng khôi phục, Tần Vũ chỉ cảm thấy trước mắt dần dần tối sầm, cũng không thể hô hấp được, hắn biết rõ…hắn sắp phải chết. Ánh mắt của hắn mờ đi rất nhanh. Đồng thời, thân hình Tần Vũ cũng bắt đầu biến đổi, khôi phục lại hình dạng vốn có của Tần Vũ. Lúc này Tần Vũ không thể tiếp tục duy trì hình dạng đã được Dịch Hình Hoán Cốt nữa.
Mắt thấy biến hoá trên thân hình Tần Vũ, Tần Đức chỉ cảm thấy trong tim nhói đau như bị thắt lại, nước mắt căn bản không thể kiềm chế nổi đã chảy ròng ròng, Tần Vũ nhìn Tần Đức, trên mặt bất ngờ lại có chút tiếu dung, sau đó nhãn thần hoàn toàn tắt lịm.
“Vũ nhi chết rồi!”
Tần Đức toàn thân chấn động, cả thân thể phảng phất như bị lôi điện tập trung.
“Nhưng…cha không cho con cơ hội, một chút cơ hội cũng không cho con. Cha chỉ nói, con tham gia cũng không có chút hữu dụng. Phụ vương à, cha không cho con cơ hội, sao dám khẳng định con không hữu dụng? Vì sao, vì sao chứ!”
“Hắc hắc…ta đúng là vô dụng, một kẻ tối vô dụng, vô luận ta nỗ lực ra sao, vô luận ta tu luyện đến cảnh giới nào, ta vĩnh viễn là kẻ tối vô dụng. Thật đáng cười, bao nhiêu năm nay, ta tu luyện vì cái gì, ta tu luyện để làm gì, ta tu luyện có tác dụng gì chứ?”
Thanh âm trong quá khứ của Tần Vũ vọng về bên tai, toàn thân Tần Đức trở nên run rẩy, ông nhớ rõ câu nói cuối cùng nhi tử của mình lưu lại: “Tái kiến…Bây giờ xem ra, con cũng có chút hữu dụng…”
“A…”
Tần Đức ngửa mặt lên trời gào lớn, cực kỳ bi thương.
Lúc đó cả thiên không đột nhiên xuất hiện sắc hồng u ám, phảng phất như lúc mới bắt đầu thiên kiếp, tuy nhiên lần này diện tích bao phủ rộng lớn hơn, nhìn qua thấy cả thiên không toàn sắc hồng ảm đạm, ở trung tâm ám hồng sắc là một đám mây hoả hồng sắc, phảng phất như Kiếp vân.
“Oa!” Tiểu Hắc xoè cánh ra, quạt về phía Tần Đức một cái, không ngừng kêu lên đau đớn, từ trong ưng nhãn của Tiểu Hắc nước mắt chảy ra như vô số hạt trân châu, nhưng Tần Vũ vẫn bất động. Tần Đức bị Tiểu Hắc quạt tới, tức thì ngã ngồi xuống đất.
“Oanh!”
Hoả hồng sắc Kiếp vân từ thiên không bỗng nhiên vang lên một tiếng, một đạo quang trụ cực kỳ to lớn từ thiên không giáng xuống, đạo quang trụ này kể ra phải ba bốn người trưởng thành mới ôm xuể, hoả hồng sắc quang trụ cự đại này phảng phất như thiên lôi đánh xuống. Mục tiêu là Tần Vũ.
Lúc đó song thủ của Tần Vũ vẫn nằm trong ngực Ngũ Hành, còn Tiểu Hắc dùng hai cánh ôm chặt Tần Vũ, ngay cả khi quang trụ khủng bố từ thiên không bổ xuống, thì nó vẫn bất động. “Oanh!”
Quang trụ đánh thẳng lên người bọn Tần Vũ, phạm vi của quang trụ rất rộng, bao trùm lên cả Tần Vũ, Ngũ Hành lẫn Tiểu Hắc.
“Vũ nhi!” Lúc đó Tần Đức đã tỉnh lại, bất kể thế nào, ngay cả khi nhi tử đã chết, cũng không thể chết không toàn thây chứ, nhưng đợi khi quang trụ tiêu thất, ở địa phương vừa bị tập kích, thậm chí ngay cả vũ khí chiến đấu của hai người cũng biến mất, không còn sót lại vật gì.
“Vũ nhi!” Tần Đức nghiến chặt răng, toàn thân lại run lên, từng chuyện trong quá khí hoàn toàn xuất hiện trong đầu, cảnh nhi tử trách vấn mình lại không ngừng hiện ra: “Hắc hắc…con đúng là vô dụng, một kẻ tối vô dụng, vô luận con nỗ lực ra sao, vô luận con tu luyện đến cảnh giới nào, con vĩnh viễn là kẻ tối vô dụng. Thật đáng cười, bao nhiêu năm nay, con tu luyện vì cái gì, con tu luyện để làm gì, con tu luyện có tác dụng gì chứ?”
Trong lòng Tần Đức tràn đầy sự đau thương, căn bản không ngăn được nước mắt đầm đìa trên mặt. Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ là vì quá thương tâm.
“Hạng Quảng! Ngũ Đức!” Tần Đức đột nhiên nhìn về phía Ngũ Đức, lúc đó trong lòng Tần Đức ngập tràn cừu hận, nếu không phải là Hạng Quảng, nếu không phải là hai tên tu chân giả, với thực lực của nhi tử, làm sao có thể chết được. Tần Đức không đếm xỉa đến vết thương trên thân thể, mãnh liệt huy động chân nguyên lực, cầm trường kiếm trong tay nhắm hướng Ngũ Đức phóng tới.
Ngũ Đức vốn đang giao tranh bất phân cao thấp với Phong Ngọc Tử, mắt thấy Tần Đức điên cuồng phóng tới truy sát, tức thì cả kinh, bất kể thế nào, Tần Đức cũng là Kim Đan tiền kỳ, trong tay lại có trung phẩm linh khí, vả lại còn thêm Phong Ngọc Tử cũng đang cuồng loạn công kích.
Ngũ Đức lập tức ngự trên phi kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất như một làn khói trực tiếp phá không bay đi, công kích lực của hắn cực cao, tốc độ phi hành cũng vượt qua tốc độ truy đuổi của bọn Tần Đức. Thấy Ngũ Đức chạy thoát, Tần Đức cuồng nộ công tâm bỗng nhiên thổ xuất một tia tiễn huyết, lục phủ ngũ tạng của ông đã bị thương rất trầm trọng.
“Vương gia, hãy bình tĩnh, ông hãy bình tĩnh lại!” Phong Ngọc Tử vội vã đỡ Tần Đức xuống, ông biết lúc này vết thương của Tần Đức rất nghiêm trọng, tuy vậy trong mắt Tần Đức là nỗi uất hận cực độ, “Ngũ Đức, Hạng Quảng, thê tử của ta đã chết, bây giờ, nhi tử của ta cũng chết! A…Hạng Quảng, Ngũ Đức. Tần Đức ta tại đây xin thề, không giết chết các ngươi, Tần Đức ta sẽ chết không chỗ chôn!!!”
“Phong huynh, cùng ta trở về thôi. Mọi kế hoạch đề ra trước đây, nhanh chóng khởi động. Nửa năm sau nhất định phải chuẩn bị xong xuôi. Ta phải dẫn trăm vạn đại quân đạp bằng Hạng gia, tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Hạng. Và khiến cho tên Ngũ Đức kia hồn phi phách tán!” Tần Đức nghiến răng ken két, nhãn thần đỏ ngầu cuồng dại, khiến người khác cảm thấy khiếp đảm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com

Chọn tập
Bình luận