Yên tĩnh, cả thế giới tràn đầy yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ!
Trên mặt mấy người Tần Vũ, Tông Quật chả có lấy một chút vui mừng, ngược lại còn rất cẩn thận, ai ai cũng đều quan sát kỹ lưỡng bốn phương tám hướng.
Trên mặt đất rộng lớn vô biên này không có cỏ cây, không có đá sỏi, chỉ có đất vàng. Ở đây chỉ có ba cây thạch trụ đứng cô đơn, ba chữ
“Nghịch”,
“Ương”,
“Cảnh” gây ra cho người ta một sự áp bức vô tận.
– Tần Vũ huynh đệ, huynh đệ bảo đây chính là Nghịch Ương Cảnh, nơi có vô số trân bảo?
Tông Quật lên tiếng, đồng thời hai mắt lướt ra bốn phía để xem xét
– Nơi đây chả có gì sất, đâu giống với nơi chứa vô số bảo bối đâu.
Thanh âm của Tông Quật làm mọi người giật thót, vừa rồi quá yên tĩnh nên thanh âm đột ngột làm người ta giật mình.
– Ha ha……Tông Quật. – Man Càn đột nhiên cười lớn – Ta thấy chúng ta quá khẩn trương rồi. Ngươi quên rằng muốn tiến nhập Nghịch Ương Cảnh phải dùng đến Phá Thiên kiếm khí sao. Bọn ta còn chưa dùng đến Phá Thiên kiếm khí, vì thế vẫn đang ở bên ngoài Nghịch Ương Cảnh.
Đám Tần Vũ tỉnh ra.
– Tần Vũ huynh đệ ngươi vừa rồi cũng bị khí thế to lớn này gây áp bức sao?
Man Càn cười nói.
Tần Vũ xấu hổ gật đầu,
– Vừa rồi đúng là bị gây áp lực, nhìn thấy ba chữ lớn
“Nghịch” “Ương” “Cảnh”, ta còn cho là chúng ta đã đến Nghịch Ương Cảnh. Hiện tại mới nghĩ ra muốn vào Nghịch Ương Cảnh cần phải dùng Phá Thiên kiếm khí. Vì thế nên bây giờ chắc chắn là chúng ta đang ở bên ngoài Nghịch Ương Cảnh.
– Bị gây áp lực cũng bình thường thôi, vừa rồi ta cũng thế.
Man Càn cười ha ha.
Mặt đất vô biên, ba cây thạch trụ cô độc, cùng với uy lực của ba chữ lớn, dư sức gây áp lực cho người ta.
Tần Vũ nhìn kỹ ba cây thạch trụ, gật đầu nói:
– Ta thấy hiện tại chúng ta chắc chắn đã tới bên ngoài Nghịch Ương Cảnh, có lẽ phải dùng Phá Thiên kiếm khí bao bọc chúng ta thì mới có thể tiến vào trong.
Đám Man Càn, Tông Quật nhìn qua lại bốn phía, sau cùng cũng gật đầu.
Bởi vì mọi người phát hiện được một điểm, bây giờ không có phương hướng nào để đi. Hơn nữa… điểm kết thúc trong địa đồ đi Nghịch Ương Cảnh của Tần Vũ chính là đây.
– Đại ca, đoàn người của tán tiên, tán ma và Long tộc đâu nhỉ? Sao bọn chúng chưa xuất hiện. Không lẽ địa đồ của bọn chúng là giả?
Hầu Phí đột nhiên lên tiếng.
Mọi người kể cả Tần Vũ đều giật mình, sau đó nghĩ tới đoàn người của Long tộc.
Đám Tần Vũ và đám Long tộc chia làm hai đường ở ngoài Tử Vong thâm uyên, theo đạo lý thì đám Long tộc cũng phải đến đây rồi.
– Địa đồ của chúng ta là thật, của bọn họ là giả rồi. Đạo lý đơn giản này còn phải nói sao? – Hoá thạch thú “Thạch Biến” cười nói – Hy vọng bọn chúng đều chết tại Tử Vong thâm uyên cho rồi.
Tông Quật nhíu mày.
– Ta thấy hai bản địa đồ đều không phải giả, địa đồ của bọn chúng có được từ ba bức Phá Thiên Đồ, chắc chắn không thể giả được.
Ngữ khí của Tông Quật đầy khẳng định.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLTần Vũ cũng gật đầu tán đồng.
– Không cần quản sự sống chết của đám người đó, Tần Vũ huynh đệ, hiện tại chúng ta vào Nghịch Ương Cảnh càng nhanh càng tốt. Mau dùng Phá Thiên kiếm khí đưa bọn ta vào Nghịch Ương Cảnh đi.
Man Càn đề tỉnh.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Tần Vũ đầy hồi hộp.
Tần Vũ chịu thua, gật đầu nói:
– Quả nhiên là mọi người đều muốn vào ngay. Được, ta sẽ thi triển Phá Thiên kiếm khí ngay, mọi người đứng sát vào chung quanh ta đi.
Tần Vũ vừa ra lệnh.
Lập tức Man Càn, Dư Lương, Khổng Tào, Tông Quật, Thạch Biến, Thạch Hoá cùng với Hầu Phí, Hắc Vũ đều đứng chung quanh Tần Vũ. Linh thức của Tần Vũ tiến vào Hắc Diễm Quân chi giới, chuẩn bị bắt đầu khởi động Phá Thiên kiếm khí trong Hắc Diễm Quân chi giới.
Vào ngay lúc này, cơ hồ mọi người đều nhìn về một phía.
Chỉ nghe ở phía đó tiếng bước chân vang lên.
– Ha ha, cuối cùng cũng an toàn rồi, hô.
Một tiếng hống lớn vang lên. Người đầu tiên xuất hiện là Vu Hắc của phe tán ma.
Chỉ trong phút chốc.
Ngao Phụng, Phương Điền, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, từng cao thủ một xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng đều mặt cháy sém, tóc đầy tro.
Giờ phút này mười ba người phần lớn đều te tua, vết thương lỗ chỗ, y phục rách rưới, mặt dơ dáy… phảng phất như một đoàn ăn mày, chỉ có đám cao thủ như Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân dễ coi hơn một chút.
– Ây da, ta hỏi nè Ngao Phụng huynh, Hoa Nhan huynh, các người làm sao thế? – Man Càn vờ như kinh ngạc – Không phải các người đi con đường thập phần chính xác sao. Bọn ta ai cũng an nhiên không chút tổn hại, sao các người lại trở nên khó coi như thế?
Đám Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân nhìn về đoàn người của Tần Vũ, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khó tin, bọn họ có thể đến đây tự nhiên cho rằng địa đồ của mình thật còn của Tần Vũ là giả. Ai biết được phe Tần Vũ lại đến trước hơn nữa còn an toàn.
Tông Quật cười nói:
– Rất rõ ràng, hai địa đồ đều là thật, có điều địa đồ của bọn ta an toàn, còn của các ngươi lại gian nan hơn nhiều. Ài… nhìn lại các ngươi thì cũng còn tốt, từ Tử Vong thâm uyên tới đây không chết mất ai cả.
Đám Ngao Phụng, Hoa Nhan ai cũng thi triển năng lượng trong thể nội để chỉnh sửa lại bề ngoài, y phục bị rách thì dùng năng lượng tạo lại một bộ khác, chỉ phút chốc đoàn
“ăn mày” đã thay đổi hẳn.
– Đây là Nghịch Ương Cảnh sao?
Hoa Nhan nhìn ba chữ lớn trên ba cây thạch trụ cao tận mây xanh, hai mắt không khỏi sáng lên lấp loé quang mang.
Bọn Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân cũng hăm hở nghiên cứu.
– Tần Vũ huynh đệ, đừng nhìn đám ngốc tử đó nữa, chúng ta vào Nghịch Ương Cảnh trước đoạt lấy bảo bối, để đám người đó ở lại đây ngây ngốc đi.
Man Càn trêu chọc.
Tần Vũ cười thầm, biết rằng Man Càn cố ý chọc tức đám Ngao Phụng liền phối hợp:
– Được. Mọi người đứng chung quanh ta đi. Ta thi triển đây.
Chỉ thấy từ trung tâm là Tần Vũ, từng đạo Phá Thiên kiếm khí kinh nhân tán phát ra hình thành nên một cái lồng lớn bằng kiếm khí bao bọc lấy chung quanh Tần Vũ.
Nhìn thấy cảnh này Hoa Nhan liền quát:
– Minh Thiện, Lam Băng, Xích Dương và Tuyết Vũ Ương, mau tập hợp chung quanh ta.
Vừa nói bốn đại chân nhân bọn Minh Thiện lập tức vây lấy chung quanh Hoa Nhan.
Hoa Nhan không dám lãng phí thời gian, lập tức khởi động Phá Thiên kiếm khí trong Phá Thiên đồ, từ trung tâm là Hoa Nhan cũng tán phát ra một cái lồng kiếm khí bao phủ mấy người vào trong.
Lúc này không ai hoài nghi nữa, không chỉ Hoa Nhan, Ngao Phụng và Đỗ Trung Quân lúc này cũng đã triệu tập người của mình ở chung quanh sau đó trực tiếp dẫn động kiếm khí.
Chỉ thấy bốn cái lồng kiếm khí đều bao trùm người của bốn phe, trong đó của Tần Vũ là lớn nhất.
– Ông ~~~
Trên mặt đất vô biên, ba cây thạch trụ cô độc đột nhiên lay mạnh, từ trung tâm là ba cây thạch trụ cao ngất tán phát ra từng đạo sóng âm mang theo lực phá hoại cực kỳ kinh nhân.
Dưới sự tấn công của sóng âm, mặt đất như nổi sóng.
Không khí chấn động.
Hoả diễm phun ra từ lòng đất. . .
Hàn khí từ bốn phương tám hướng bay tới.
—————
Trong chốc lát, mặt đất vốn đang yên tĩnh biến thành một thế giới như địa ngục.
Lam Thỉ thiên hoả, … Kim hàn khí bay lượn khắp nơi. Nhìn thấy cảnh này đám người Man Càn cảm thấy kinh hãi trong lòng. Quái dị thay, bốn đoàn người ở trong bốn cái lồng bằng kiếm khí lại không hề bị tổn hại. Giống như công kích xung quanh khi tới gần cái lồng kiếm khí thì tự động tránh ra.
Vô luận thế giới này chấn động như thế nào, ba cây thạch trụ vẫn đứng vững, đột nhiên…
– Chói quá!
Ba đạo bạch quang chói mắt từ ba cây thạch trụ bắn lên không, sau đó tản ra khắp bốn phương tám hướng, ánh sáng làm mắt mọi người nhoè đi.
Tần Vũ cảm thấy mắt nhoè đi một chốc mới khôi phục lại như cũ, lúc này trước mắt Tần Vũ toàn là bạch quang vô tận bao trùm cả thiên địa.
Tần Vũ chỉ nhìn thấy một số hình người mơ hồ ở bên cạnh, linh thức căn bản không có cách nào để tra xét không gian này.
– Đại ca. Huynh có nghe thấy đệ không?
Hầu Phí lên tiếng.
– Ta nghe rõ. – Tần Vũ thấy trong lòng nhẹ nhõm – Bạch quang này rất kỳ lạ, hình như không hề gây thương hại gì cho chúng ta, chỉ làm tầm mắt giảm xuống một cách khủng bố. Đệ cứ ở bên cạnh ta, ta chỉ nhìn thấy hình ảnh của đệ rất mơ hồ.
Thanh âm của Man Càn vang lên:
– Đừng lo. Nghịch Ương tiên đế an bài như thế này chắc có thâm ý. Huynh đệ không cảm thấy năng lượng hỗn loạn bên ngoài không hề làm tổn hại chúng ta sao? Có lẽ là nhờ Phá Thiên kiếm khí.
– Đúng. – Dư Lương cười nói – Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.
Chỉ có thể chờ đợi.
Tần Vũ mỉm cười một cách bất lực, chỉ có thể yên lặng chờ đợi thôi. . .
Chỉ là một khắc, hay nửa ngày, hay là một tháng.
Trong thế giới bạch quang này căn bản khó mà cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng đột nhiên bạch quang bắt đầu yếu dần… đám Tần Vũ bất giác nhìn ra bốn phía.
Bạch quang từ từ tan mất, đồng thời kiếm khí cũng biến mất.
Nước dưới khe chảy róc rách, lá rụng bay bay trong không trung.
Có cầu có suối, một thế giới như thế ngoại đạo nguyên xuất hiện trong mắt mọi người.
– Thật là một thế giới đẹp đẽ!
Tần Vũ cảm thán.
Bầu trời xanh ngắt, mây trắng như bông, nước suối trong veo nhìn thấy đáy, cổ thụ cao vài trăm mét, trên lớp vỏ sần sùi in đầy vết tích thời gian.
Thế giới này đẹp như trong tranh, trong mộng.
Mọi người trong lúc nhìn bốn phía cũng thấy được nhân mã của các phe kia.
Năm người của Long tộc, năm người của phe tán tiên cùng với ba người của phe tán ma.
– Đây là nơi bắt đầu của Nghịch Ương Cảnh trong truyền thuyết – Minh Tâm cảnh. Quả nhiên đây là Minh Tâm cảnh của Nghịch Ương Cảnh, ha ha… đây là Nghịch Ương Cảnh, cuối cùng đã tới Nghịch Ương Cảnh rồi.
Tiếng cười lớn của Đỗ Trung Quân vang lên trong thế giới yên tĩnh, nhưng vào lúc này…
Một đạo lôi điện hung ác giáng xuống đầu Đỗ Trung Quân.
– Không được gây ồn ào trong Minh Tâm cảnh.
Một đạo thanh âm vang lên trong trời đất.
Nụ cười trên mặt Đỗ Trung Quân vụt tắt, sắc mặt đỏ bừng, yết hầu nhấp nhô nhịn không được phun ra một vòi máu. Sau đó Đỗ Trung Quân lập tức lấy ra một viên đan dược nuốt vào bụng.
– Biết nơi đây là cảnh thứ nhất của Nghịch Ương cảnh – Minh Tâm cảnh mà lại không biết quy củ của nó sao, đúng là đáng phải chịu tội.
Hoa Nhan ở bên cạnh cười nhẹ nói.
Thân là người đến từ thượng giới, bọn họ tự nhiên phải biết một số chuyện liên quan đến nơi ở của Nghịch Ương tiên đế — Nghịch Ương Cảnh.
Dù gì thì năm xưa lúc Nghịch Ương tiên đế tung hoành ở tiên ma yêu giới cũng đã từng mời một số thủ lĩnh các giới tới nơi ở của mình để đàm đạo.
Vì thế bọn họ đều biết cảnh thứ nhất của Nghịch Ương Cảnh chính là – Minh Tâm cảnh.
Cũng biết rằng Minh Tâm cảnh là một thế giới thập phần yên tĩnh, tuyệt đối không được lớn tiếng gây ồn ào, càng không được phép động thủ chém giết.
– Tần Vũ huynh đệ, các ngươi nhớ lấy một điểm, ở Minh Tâm cảnh không được nói lớn tiếng, nếu không… vừa rồi chắc cũng đã thấy hậu quả Đỗ Trung Quân phải gánh. May mà năm xưa Nghịch Ương tiên đế chỉ tạo nên đại trận mang tính trừng phạt, uy lực của lôi điện tự động phán định theo người nói, nếu không Đỗ Trung Quân không chỉ bị thương thôi đâu.
Man Càn cười nói, tiếng nói nhỏ nhẹ hẳn, không còn oang oang như trước.
Hầu Phí liền bụm miệng.
Vừa rồi hắn định hống lớn lên, may mà Đỗ Trung Quân đi trước một bước.
– Trong Minh Tâm cảnh cũng không được động thủ, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Man Càn lại đề tỉnh tiếp.
Tần Vũ ghi nhớ trong lòng.
– “May mà khi trước quyết định đi cùng với sứ giả của thượng giới, nếu đi riêng thì sẽ không biết được nhiều cấm kỵ của Nghịch Ương Cảnh, có thể sẽ vô ý phạm phải mà mất mạng.”
Tần Vũ thầm kêu may mắn.
Tần Vũ đã nghĩ từ trước rằng nơi ở của Nghịch Ương tiên đế sao có thể chỉ dùng sức trâu mà phá được? Bản thân tuy có Kiếm tiên Khôi Lỗi, nhưng cứ xông bừa vào thì chết chắc. Sứ giả của thượng giới lại không như thế, ai cũng có chuẩn bị cả.
Cùng đi với sứ giả thượng giới có thể tránh được đi lạc, khi gặp được bảo vật mình cần thì có thể sử dụng Kiếm tiên Khôi Lỗi đoạt lấy như chớp.
– Ta là Nghịch Ương tiên đế, hoan nghênh các vị tới Nghịch Ương Cảnh.
Một đạo thanh âm đạm bạc vang lên trong trời đất vô tận.
Trong chốc lát mọi người đều im lặng.
Lời Nghịch Ương tiên đế lưu lại ai dám không nghe.
– Người muốn vào Nghịch Ương Cảnh có của tiên giới, có của ma giới, sợ rằng có cả của yêu giới nữa, ha ha… nơi ở của một kẻ sắp chết như ta mà hấp dẫn được nhiều người tới như thế, đúng là tự hào.
Tần Vũ cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Lúc trước khi ở Cửu Kiếm tiên phủ, thanh âm của Nghịch Ương tiên đế ẩn chứa sự trêu chọc, nhưng trong Nghịch Ương Cảnh này lại cảm thấy bình đạm.
– Các ngươi đã tới rồi, chắc phải chịu không ít khổ ải. Nghịch Ương tiên đế ta thân là chủ nhân của Nghịch Ương Cảnh tự nhiên phải chuẩn bị ít lễ vật tặng mọi người.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đến nhẹ nhàng từ tốn,
– Đi qua Minh Tâm cảnh các ngươi sẽ tìm thấy Tán Bảo Nham. Nơi đó có không ít bảo vật, các ngươi cứ lấy tận tình, đây xem như là quà gặp mặt của ta.