Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tinh Thần Biến

Chương 306: Bái kiến

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Dịch giả:mdb
Biên dịch: Dịch giả TTV

Liễu Phong thành đường xá ngang dọc, trong đó ở gần khu bắc hoàn toàn là các loại kiến trúc cung điện của Liễu gia, ở nơi này phần lớn là tử đệ của Liễu gia. Nhưng trên một nhai đạo rộng rãi của khu bắc đang có vài trăm người vây xem.
– Chậc chậc, hiếm có thay, cái tên phế vật Liễu Hàn Thư mà lại đạt tới Nguyên Anh tiền kì.
Một trung niên nhân đứng ngoài xem cười nói.
– Liễu Hàn Thư, trong đám con cháu hắn là kẻ yếu kém nhất. Căn bản không thể so bì với Liễu Hàn Minh được. Liễu Hàn Minh cùng tuổi với hắn, bây giờ thực tế đã đạt tới Đổng Hư hậu kì. Liễu Hàn Thư này hôm nay dám đi lại trên đường chính trung ương, Hàn Minh bọn họ nhìn không thuận mắt tiểu tử này nên dạy dỗ một trận cũng phải.
Một người trung niên bên ngoài cười nói.
—————–
Chính giữa con đường, Liễu Hàn Thư cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, lại trào ra một dòng máu tươi. Nhưng Liễu Hàn Thư vẫn nhìn chằm chằm thanh niên vận bạch y trước mặt, chính là huynh đệ đồng bối Liễu Hàn Minh của mình.
– Liễu Hàn Thư, cho dù ngươi đạt tới Nguyên Anh tiền kì, thì vẫn là kẻ yếu nhất trong bọn ta. Ngươi xem xem, trừ ngươi ra trong bọn ta còn có ai ở tại Nguyên Anh tiền kì không?
Một bạch y thanh niên dửng dưng cười nói, người này chính là Liễu Hàn Minh, kẻ số một trong hàng chữ “Hàn” của Liễu gia, được bồi dưỡng trở thành một anh tài kiệt xuất.
Nhưng Liễu Hàn Minh nói không sai, ngay cả khi đạt tới Nguyên Anh tiền kì, Liễu Hàn Thư vẫn là kẻ yếu nhất trong thế hệ bọn họ.
– Đại công tử, đừng lãng phí thời gian với tên phế vật này, lão gia hôm nay chính là mời khách khanh trong Liễu tộc tự thân tới dạy ngài.
Đứng bên cạnh bạch y thanh niên nhân Liễu Hàn Minh là một trung niên nhân nho nhã, đằng sau hai người này còn có vài chục hộ vệ.
Trung niên nhân nho nhã chính là nhị cấp thiên tiên cao thủ, chỉ là hắn không phải là người của Liễu gia. Hắn được gia gia của Liễu Hàn Minh mời đến chiếu cố cho Liễu Hàn Minh. Liễu Hàn Minh và Liễu Hàn Thư đều là trực hệ tử đệ, đãi ngộ lại khác nhau xa, chủ yếu là do thực lực chênh lệch quá lớn, Liễu Hàn Minh mới chỉ hai mươi nhăm tuổi. Nhưng đã là Đổng Hư hậu kì, chỉ thiếu một bước nữa là Không Minh kì rồi.
– “Liễu Hàn Minh, rồi có một ngày ta sẽ vượt qua ngươi.”
Liễu Hàn Thư đứng dậy lau sạch tiên huyết nơi khoé miệng, nhìn chòng chọc Liễu Hàn Minh, thầm nhủ.
Liễu Hàn Thư lúc này nghĩ tới sư tôn Tần Vũ của mình, nghĩ tới sư tôn, Liễu Hàn Thư trong tâm tràn đầy tự tin.
– Một tên phế vật còn dám nhìn đại công tử, đại công tử, bọn ta trở về đi.
Trung niên nhân nho nhã nói, lập tức hờ hững vung tay định đẩy Liễu Hàn Thư đang đứng cản đường.
– Cút sang một bên.
Thiên tiên nhị cấp thật lực căn bản là không cần nghi ngờ.
Hốt nhiên — —
– Bồng!
Lấy Liễu Hàn Thư làm trung tâm, một cỗ khí kình khủng bố tán phát xung quanh, bất luận là bạch y thanh niên, trung niên nho nhã hay là đám hộ vệ. Cả người bị ngã dúi dụi xuống đất, những người đứng xem xung quanh đều cuống quýt dạt về phía sau.
Chờ khi khí kình tiêu tan, những người xung quanh mới phát hiện một thanh niên vận hắc y khoanh tay đứng cạnh Liễu Hàn Thư, khí thế lăng lệ đó khiến những người xung quanh trong tâm bất giác lạnh run : “đó là cao thủ chân chính!”
Hắc y thanh niên mục quang thanh lãnh, hời hợt quét mắt qua những người có mặt tại trường.
Tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân phảng phất giống như tiến nhập vào băng thiên tuyết địa. Trong tâm một trận băng hàn.
– Sư tôn.
Liễu Hàn Thư nhìn thấy Tần Vũ không ngăn được vui mừng, lập tức cúi mình hô to.
Bạch y thanh niên hơi ngớ ra rồi lập tức đứng dậy, mỉm cười khom người nói với Tần Vũ:
– Vãn bối Liễu Hàn Minh, bái kiến tiền bối. Không ngờ Hàn Thư huynh đệ đó của ta có thể bái tiền bối làm sư phụ, thật là phúc khí của Hàn Thư huynh đệ.
Tần Vũ sắc mặt vẫn băng lãnh như trước, không một chút biểu tình.
Liễu Hàn Minh trong lòng không ngăn được thầm nhủ:
– Liễu Hàn Thư khi nào lại có được sư tôn như vậy, bộ dạng cũng quá lạnh lùng. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Chủ nhân.
Sóc Yến cùng Tang Nguyên cũng xuất hiện đằng sau Tần Vũ, cung kính phi thường.
Nhưng Tần Vũ mục quang vẫn băng lãnh nhìn nhóm người Liễu Hàn Minh, điều này khiến Liễu Hàn Minh cùng mọi người trong lòng bất giác cảm thấy lo lắng, trung niên nhân nho nhã có công lực cao nhất trong nhóm người này liền đứng ra.
– Vãn bối Thương Phàm, không biết tiền bối đến từ nơi nào?
Trung niên nhân nho nhã chính là thiên tiên nhị cấp, cũng là có chút tên tuổi.
Tần Vũ không trả lời. không hề nể mặt trung niên nhân nho nhã một chút nào.
Liễu Hàn Minh, Thương Phàm mấy người căn bản không dám trực tiếp li khai, khí thế của Tần Vũ hoàn toàn bao trùm lấy bọn họ. Tuyệt đối có thể lập tức giết chết bọn họ.
– Nói, vừa rồi ai đả thương đồ nhi của ta.
Tần Vũ lãnh đạm nói.
Liễu Hàn Minh cúi mình nói:
– Tiền bối, Hàn Thư huynh đệ vừa mới đi trên đại nhai trung ương, bị một hộ vệ của ta đả thương.
Liễu Hàn Minh tự cho mình là cao quý, không muốn xuất thủ đối phó với Liễu Hàn Thư.
– Là ai?
Tần Vũ tiếp tục nói.
– Là tôi.
Một hộ vệ đứng ra, hộ vệ này cũng chỉ là Đổng Hư kì mà thôi, tại Liễu Phong thành vẫn thuộc lớp người đẳng cấp khá thấp. Hộ vệ này ngay thẳng nói:
– Liễu Hàn Thư thực lực quá yếu, tôi đả thương hắn thì sao?
Tần Vũ hờ hững nhìn lướt qua người đó.
– Bồng!
Hộ vệ đó trực tiếp ngã xuống, đôi mắt vẫn mở trừng trừng .
– Đối với chủ nhân ta mà dám bất kính, đáng chết.
Tang Nguyên lạnh giọng nói, vừa rồi trong chớp mắt chính là Tang Nguyên xuất thủ, đương nhiên…. Tang Nguyên động thủ là do thụ mệnh lệnh của Tần Vũ.
Những người vây xem xung quanh, bao gồm nhóm người Liễu Hàn Minh đều phát run.
Ngay cả người có công lực cao nhất trên hiện trường là một tiền bối của Liễu gia công lực đạt đến thiên tiên lục cấp thậm chí cũng không nhìn ra Tang Nguyên xuất thủ như thế nào. Rất hiển nhiên… Tang Nguyên thực lực vượt quá xa thiên tiên lục cấp.
Chỉ nghe một trận âm thanh xé gió, vài chục cao thủ phi tới lăng không đứng giữa không trung, trực tiếp quan sát bên dưới, cực kì cuồng ngạo.
– Kẻ nào giở thói ngang ngược tại Liễu gia của ta, báo…
Người ở trên không vừa nói được một nửa đã đột ngột tắc lời, phi xuống như thiểm điện, biểu tình trên mặt cũng nhanh chóng biến thành vẻ tươi cười.
Đó là một trung niên nhân anh tuấn.
– Thái gia gia.
Liễu Hàn Minh nhìn thấy trung niên nhân này lập tức cung kính nói.
Liễu Hàn Thư đồng dạng cung kính nói:
– Thái gia gia.
Hóa ra Liễu Hàn Thư và Liễu Hàn Minh cùng có một thái gia gia này.
– Tại hạ Liễu Vân Sơn, ra mắt tiền bối. Không biết giữa hai đứa tằng tôn Hàn Minh và Hàn Thư của tại hạ đã xảy ra chuyện gì khiến tiền bối nổi giận.
Liễu Vân Sơn trên mặt nở ra nụ cười rất thân thiết.
Vị thiên tiên lục cấp vẫn đứng xem bên cạnh cũng đã bước ra, diện mạo tương tự như Liễu Vân Sơn, cũng hướng về Tần Vũ nói:
– Tiền bối. Tại hạ Liễu Vân Đàm, tiền bối người là sư tôn của Hàn Thư, tự nhiên cùng là người nhà, việc này nên tha thứ cho Liễu Hàn Minh đi. Hai tên tiểu bối này cũng chỉ là ý khí tranh đấu mà thôi.
Liễu Vân Đàm truyền âm cho Liễu Vân Sơn:
– Vân Sơn, vừa rồi huynh tại không trung cao ngạo quát tháo như thế, nếu không phải là đệ truyền âm, không thể chọc tức tới tên này, thì xem ra Liễu gia ta lần này sẽ mắc phải đại tội rồi.
– Vân Đàm, lần này tính là ta thiếu đệ một ân tình rồi, thật sự không thể nghĩ đến nơi đây đột nhiên cùng lúc lại xuất hiện tới ba cao thủ. Ba người này thực lực ta quả thực nhìn không thấu.
Liễu Vân Sơn cũng truyền âm nói.
Liễu Vân Đàm và Liễu Vân Sơn đều thuộc tầng lớp cao cấp của Liễu gia, lúc này đều đang chờ Tần Vũ phát lời.
Tần Vũ trong lòng cảm thấy buồn cười.
Thật không nghĩ ra bây giờ lại trở thành người một nhà rồi.
– Hàn Thư, ngươi nói xem hôm nay sự việc này nên giải quyết thế nào?
Tần Vũ trái lại nhìn về phía đệ tử Liễu Hàn Thư của mình.
Liễu Hàn Thư phát ngốc.
Liễu Vân Sơn và Liễu Vân Đàm đều nhìn về phía Liễu Hàn Thứ, đồng thời Liễu Vân Sơn cũng vội vàng nói:
– Hàn Thư à. Đây chỉ là việc nhỏ của lũ tiểu bối bọn ngươi, đừng làm phiền sư tôn của ngươi nữa. Đúng rồi, Hàn Thư ngươi và phụ thân rất lâu rồi không đến chỗ ta mà. Sau này có thời gian có thể thường xuyên tới dạo chơi.
Liễu Hàn Thư trong lòng cảm thấy đau xót.
Trước ngày hôm nay không một ai ngó ngàng tới, ngay đến cung điện hào hoa của thái gia gia, bản thân chưa được tới một lần. Đi trên đường lớn thì bị thủ vệ đó đuổi đi. Bây giờ thái gia gia cao cao tại thượng này lại đối với mình tốt như vậy…
– Sư tôn, sự việc này cũng xong rồi mà. Xét lại cũng không phải việc gì lớn cả.
Liễu Hàn Thư hướng tới Tần Vũ nói.
Tần Vũ gật đầu nói:
– Hàn Thư đã nói như vậy thì tha cho mấy người này một mạng, nhưng tội chết có thể tha. Tội sống khó dung. Tang Nguyên, khiến cho tất cả những người này trở về nằm giường ba tháng đi.
– Tiền bối!
Liễu Vân Sơn, Liễu Vân Đàm hai người ánh mắt trừng lên không thể tin được, Liễu Hàn Minh mấy người cũng là sợ phát run.
– Dạ, chủ nhân.
Tang Nguyên cung kính nói.
Chỉ thấy tàn ảnh loáng lên.
Thời gian chỉ một lần hô hấp, Tang Nguyên lại đứng sau thân Tần Vũ. Một kẻ nằm trong mười yêu thú đứng đầu trong hơn hai trăm thiên yêu cửu cấp, đối phó với một nhóm người mạnh nhất mới chỉ là thiên tiên nhị cấp, còn lại toàn là tu chân giả phổ thông, căn bản là không tốn bao nhiêu sức lực.
Nhóm người đó tất cả cùng thổ huyết ngã xuống.
– Tiền bối, người như vậy là hơi có chút quá đáng rồi.
Liễu Vân Sơn có chút tức giận. Khí thế hưng thịnh trở lại.
Tần Vũ lạnh lẽo quét mắt qua Liễu Vân Sơn này, Liễu Vân Sơn toàn thân phảng phật như bị tạt một bồn nước lạnh hoàn toàn thanh tỉnh lại .
– Đồ đệ của Tần Vũ ta, không một ai có thể bắt nạt. – Tần Vũ hờ hững nói – Hàn Thư, ngươi theo ta trở về. Ở tại Liễu gia này căn bản không có ai coi ngươi là đệ tử Liễu gia, ngươi hà tất phải quá quyến luyến.
Liễu Hàn Thư tức thì trong tâm nhớ lại hồi ức hơn hai mươi năm nay, những hồi ức đó nghĩ lại không khỏi cảm thấy run sợ.
Nhà?
Đó là nhà sao?
Những huynh đệ đó giễu cợt hắn bắt nạt hắn, cái loại nhà này như vậy có cũng như không, Liễu Hàn Thư lập tức vứt bỏ gánh nặng trong lòng.
– Dạ, sư tôn.
Liễu Hàn Thư nhìn Tần Vũ cung kính nói.
Liễu gia mặc dù xưng là một trong tam đại gia, nhưng mà kim tiên cao thủ chỉ có một, còn lại cũng chỉ là thiên tiên cao thủ mà thôi, Vạn Thú phổ của Tần Vũ tuỳ tiện đều có hơn hai trăm thiên yêu cửu cấp, muốn diệt Liễu gia này quả là một việc quá nhẹ nhàng.
– Đi!
Tần Vũ kẹp lấy Liễu Hàn Thư, tức thời biến mất trên đại nhại.
Sóc Yến và Tang Nguyên quay đầu hướng về Liễu Vân Sơn và Liễu Vân Đàm, hai người cười lạnh một tiếng rồi cũng đằng không tiêu thất.
Liễu Vân Đàm, Liễu Vân Sơn hai người nhìn nhau, đầu mày đều cau lại.
Trong cái trang viện hoang tích này rõ ràng không giống với những trang viện cung điện hào hoa khác của Liễu gia. Tuy thế ngày hôm nay, bên ngoài trang viện hoang tích này của Liễu Hàn Thư lại tụ tập một nhóm người.
– Chủ nhân lúc này đang dạy Liễu Hàn Thư công tử, trong vòng ba tiếng không muốn gặp ai.
Hai đại hán to lớn đứng ở lối vào trang viện, hai người này là hai thiên yêu bát cấp được Tần Vũ triệu xuất từ Vạn Thú phổ đệ nhất tầng. Nên biết Vạn Thú phổ này bên trong thiên yêu cửu cấp rất nhiều, Tần Vũ triệu xuất ra hai thiên yêu bát cấp, điều này khiến cho Bì Hoàn và Bì Phiên đều muốn phân tranh nhau, trước mặt chủ nhân Tần Vũ biểu hiện thật tốt. Cũng phải vì bộ mặt vài trăm thiên yêu bát cấp mà tranh đấu.
Gia chủ Liễu gia ở ngoài trang viện, tam đại trưởng lão còn có một khách khanh chỉ còn có thể cười khổ, đằng sau bọn họ còn có một nhóm hộ vệ Liễu gia, đây là nhóm hộ vệ tinh anh, thấp nhất cũng là thiên tiên nhất cấp.
– Vân Sơn, đệ nói hai thủ hạ ban đầu của người đó không phải là hai người này?
Gia chủ Liễu gia Liễu Vân Lộ hỏi.
Liễu Vân Sơn gật đầu:
– Đệ khẳng định, hai thủ hạ mới rồi một người là nữ, còn một người là nam tử gầy gò, dĩ nhiên không phải là hai đại hán to lớn này được.
– Thiên yêu bát cấp.
Khách khanh duy nhất đi cùng cau mày nói,
– Nếu ta không có nhìn nhầm, hai vị thiên yêu bát cấp này bản thể chính là Hoả Sư. Thực tế công kích lực còn bỏ xa cảnh giới thiên yêu bát cấp, ngay cả lão hủ cũng chỉ tối đa địch được một tên mà thôi.
– Trông cửa cũng là hai thiên yêu bát cấp.
Gia chủ Liễu gia cũng cảm thấy một trận áp lực,
– Thủ hạ thân cận của gã “Tần Vũ” đó thực lực càng mạnh hơn. Quái lạ…. Ôi, nhân vật như thế đến đây từ khi nào vậy.
Gia chủ Liễu gia cũng đau đầu, bởi vì ngay cả yêu thú bình thường so với tiên nhân đồng đẳng cấp cũng mạnh hơn nhiều, trừ phi tiên nhân đó tu luyện công pháp đặc thù, uy lực cũng lớn.
– Đại ca, hai tên thủ hạ Tần Vũ gọi hắn là “chủ nhân”. Nếu là quan hệ thông thường, chỉ cần xưng hô “đại nhân”, tự nhiên xưng hô “chủ nhân”, hàm nghĩa đó có thể rất sâu.
Liễu Vân Đàm mở miệng nói.
Gia chủ Liễu gia gật đầu.
Điểm này lão làm sao lại không biết.
Thông thường chỉ có những siêu cấp đại gia tộc, khống chế không ít tinh cầu gia tộc, chuyên môn bồi dưỡng những cao thủ, những cao thủ này mới xưng hô “chủ nhân” như vậy.
Qua một lúc lâu —
– Ken két~~
Cửa gỗ đó mở ra.
– Chủ nhân nói rằng bọn ngươi có thể tiến vào rồi.
Một trong hai thiên yêu bát cấp thông báo,
– Còn nữa, những hộ vệ đó không được tiến vào, đình viện quá nhỏ không thể chứa được.
Gia chủ Liễu gia cuời nói:
– Ở đây còn có một người cũng muốn vào trong, hắn là Liễu Niên Hư phụ thân Liễu Hàn Thư.
– Để hắn cùng vào luôn đi.
Từ trong đình viện truyền ra một thanh âm bình đạm.
Lập tức gia chủ Liễu gia cùng với ba trưởng lão, một khách khanh, ngoài ra còn có Liễu Niên Hư phụ thân Liễu Hàn Thư. Sáu người này liền bước vào trong đình viện.
Trong đình viện.
Lúc này Liễu Hàn Thư cuối cùng đã hoàn toàn khống chế “hắc nguyên”, trên người hắn cũng hình thành một bộ chiến bào, đó là do một bộ phận hắc nguyên ảo hóa thành, bộ phận còn lại biến thành một thanh phi kiếm.
Tần Vũ ngồi trên ghế đá, Sóc Yến, Tang Nguyên một trái một phải đứng đằng sau, Liễu Hàn Thư thì đứng bên cạnh.
– Gia chủ, hai tên thủ hạ đó thực lực rất mạnh, ta nhìn cũng không thấu, ít nhất cũng là thiên yêu cửu cấp. Còn gã Tần Vũ đó, thực lực vào khoảng thiên tiên bát cấp.
Khách khanh đó truyền âm nói.
Sau khi linh hồn Tần Vũ dung hợp với Lưu Tinh Lệ, đối với việc khống chế linh thức đã đạt một bước tiến kinh người, khách khanh đó tiên thức vừa quét qua thì hắn đã cảm ứng thấy rồi.
– Ồ, thực lực quả không tồi.
Tần Vũ cười nói, đồng thời linh hồn khí tức hoàn toàn thu liễm vào trong Lưu Tinh Lệ, đừng nói là khách khanh thiên tiên cửu cấp đó, ngay cả là kim tiên cao thủ cũng đừng mong nhìn thấu Tần Vũ một chút.
Khách khanh đó sắc mặt đại biến.
– Gia chủ, tên Tần Vũ này thực lực sâu sắc khó dò.
Khách khanh vội vàng nói với Gia chủ Liễu gia, bởi vì lúc này hắn căn bản cảm ứng không ra một chút khí tức nào của Tần Vũ, ngay cả công lực khí tức thể nội cũng cảm ứng không ra.
Gia chủ Liễu gia cũng tức giận hắn lúc thì nói là thiên tiên bát cấp, lúc thì nói là thâm bất khả trắc.

Chọn tập
Bình luận