Dịch giả: aniguko
Đại… đại trưởng lão chết rồi!
Đám con cháu của Nghiêm gia đều ngẩn người ra. Đại trưởng lão Nghiêm Cao bao lâu nay trong lòng con cháu là biểu tượng của vô địch, là thần bảo hộ của Nghiêm gia.
Không ngờ… hôm nay tại đại đình, trước mắt mọi người, đại trưởng lão bỗng nhiên bị kẻ địch quang minh chính đại một kiếm hạ sát.
– Bắt hung thủ, bắt giữ hung thủ! ! !
Nghiêm Tử Phàm điên cuồng hét lên.
Ngay sau tiếng hét đó, toàn bộ đại đình hỗn loạn. Đệ tử của Nghiêm gia hoặc là hô hào bắt hung thủ hoặc là kinh khủng chạy toán loạn. Kì thật mọi người đều hiểu rằng nói bắt hung thủ chỉ là “nói” mà thôi.
Có thể một kiếm hạ sát đại trưởng lão, muốn diệt Nghiêm gia dễ như trở bàn tay.
Cả đại đình hỗn loạn.
– Nhị trưởng lão.
Nghiêm Tử Phàm đến bên cạnh nhị trưởng lão Nghiêm Thước.
Nhị trưởng lão vẻ mặt rất khó coi, chầm chậm nói:
– Đại ca là đệ tử đời thứ ba của Ngọc Kiếm Tông. Kẻ vừa rồi dám hạ sát đại ca tức là khiêu khích Ngọc Kiếm Tông. Đem sự tình vừa qua thông báo cho họ, để họ xuất thủ.
Nghiêm Tử Phàm gật đầu nói:
– Nghiêm gia chúng ta mỗi một trăm năm lợi nhuận kiếm được có tới chín phần nộp cho Ngọc Kiếm Tông, hiện tại cũng nên để họ xuất thủ giải quyết sự tình cho chúng ta.
—————
Sư phụ của Nghiêm Cao là Vũ Điển, đệ tử đời thứ hai duy nhất của Ngọc Kiếm Tông vẫn còn là bát cấp kim tiên.
Tại một tinh cầu vô danh trong Lam Loan tinh vực, Vũ Điển đang chuẩn bị thông qua truyền tống trận trên tinh cầu này để đi tiếp thì cảm giác thấy có người truyền tấn cho mình qua truyền tấn linh châu.
Lấy truyền tấn linh châu ra.
Một gã đệ tử của Vũ Điển có tên “Phùng Sơn” vội vã thông báo:
– Sư phụ, có chuyện rồi.
Đứng bên cạnh truyền tống trận, Vũ Điển nghiêng đầu bất lực. Bản thân có vài tên đệ tử, nếu luận tâm tính thì công lực thấp nhất là Nghiêm Cao nhưng lại bình tĩnh nhất, có thể nói là gặp loạn không kinh.
Đối với Nghiêm Cao, Vũ Điển có một phần cảm tình đặc biệt.
Bởi vì…. luận trong tám đệ tử đời thứ hai của Ngọc Kiếm Tông, hắn là kẻ có công lực thấp nhất. Bảy người kia đều là cửu cấp kim tiên, chỉ có mình hắn là bát cấp. Nhưng xét trên phương diện sự hiểu biết về tính tình và quản lý đại sự, hắn chính là người giỏi nhất trong số tám đệ tử đời thứ hai.
Nghiêm Cao đồng dạng với hắn, thực lực yếu nhất nhưng tâm tính lại thành thục nhất.
Nhìn Nghiêm Cao, hắn cảm thấy như nhìn thấy mình thủa trước.
Sở dĩ, Vũ Điển lần này li khai Ngân Huyền tinh hệ là bởi hắn muốn cho Nghiêm Cao tới tiếp quản tinh cầu trung tâm của Ngân Huyền tinh hệ là “Hồng Diệp tinh”. Hắn muốn bồi dưỡng Nghiêm Cao trở thành người thừa kế của hắn.
– Phùng Sơn à, có việc gì mà gấp gáp như vậy? ngươi nên học Nghiêm Cao sư đệ bình tĩnh một chút.
Sau khi giáo huấn xong, Vũ Điển nói tiếp:
– Nói xem, có việc gì mà gấp gáp thế?
– Sư phụ, Nghiêm Cao sư đệ bị người ta hạ sát rồi!
Phùng Sơn báo tin làm cho Vũ Điển lặng cả người.
– Ngươi, ngươi nói cái gì?
Vũ Điển có điểm khó tin. Hôm qua, ái đồ Nghiêm Cao của hắn còn truyền tấn cho hắn, báo là đã đột phá lục cấp kim tiên đạt tới thất cấp, nhưng hôm nay lại nghe nói….
– Nghiêm Cao sư đệ chết rồi, là bị người ta giết. Sư đệ ở đại đình của Nghiêm gia bị một tên kiếm tiên quang minh chính đại giết chết.
Phùng Sơn nói tử tế,
– Tin này là do người của Nghiêm gia mới truyền đến.
Vũ Điển cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng chỉ một lát liền trở lại bình thường.
– Phùng Sơn, ngươi nói là do một tên Kiếm tiên giết, gã Kiếm tiên đó là ai?
Vũ Điển có chút nộ khí.
Phùng Sơn nói:
– Sư phụ, con cũng không rõ, nhưng con có hỏi tử tế người của Nghiêm gia. Người của Nghiêm gia có truyền tới dung mạo của hung thủ. Chỉ là, mới biết dung mạo thì khó có thể xác định được hung thủ nếu hắn thay đổi dung mạo….
Vũ Điển là người quản lý chuyện lớn nhỏ của Ngọc Kiếm Tông. Chỉ trong chốc lát từ cơn bi thống do ái đồ bị giết liền khôi phục lại.
– Tốt, việc này tạm thời ngươi không cần lo.
Vũ Điển bắt đầu phân phó.
– Hiện tại, sự tình trên Hồng Diệp tinh do đại sư huynh của ngươi tạm thời quản lí. Còn việc của Nghiêm Cao đợi ta về hãy hay.
Vũ Điển biết rằng, có thể quang minh chính đại giết chết thất cấp kim tiên, tên Kiếm tiên này thực lực tuyệt đối không tầm thường.
– Rõ, sư phụ.
Trong lòng Phùng Sơn cảm thấy nhẹ người, sư phụ hắn có thể cảm thấy thực lực của hung thủ giết Nghiêm Cao tự nhiên sẽ đến điều tra.
Vũ Điển thu lại truyền tấn linh châu.
Lần này Vũ Điển mang trọng trách trên mình, hắn không chỉ đại biểu cho Ngọc Kiếm Tông tông chủ mà đồng thời còn đại biểu cho Vũ Hoàng thương lượng một việc với ma giới. Do vậy vô luận như nào cũng không thể nóng vội.
Hắn bây giờ phải đến trung tâm của Lam Loan tinh vực là Lam Hỏa tinh.
– Lần này cùng với ma giới thảo luận sự tình không biết mất bao nhiêu thời gian.
Vũ Điển cảm thấy có chút bất lực,
– “Bất kể thế nào, công việc của Vũ Hoàng là quan trọng nhất. Nếu việc này mà hỏng, không chỉ ta gặp việc không hay mà ngay đến sư phụ cũng không xong. Trước tiên là cho tốt việc này đã, việc Nghiêm Cao bị giết quay về rồi tính.”
Vũ Điển bước vào trong truyền tống trận, tốn mất ba khối trung phẩm Nguyên Linh thạch, sau đó dùng truyền tống trận li khai.
—————-
Tại trúc viên.
Liễu Danh Hàn cùng Liễu gia gia chủ đang cảm tạ Tần Vũ.
– Tần tiên sinh, sự việc vừa rồi thật cảm tạ ngài.
Liễu Danh Hàn lên tiếng. Hắn đã nhận được tin Nghiêm Cao bị giết. Một khi Nghiêm Cao bị giết, Nghiêm gia lập tức bị Liễu gia áp chế hoàn toàn.
Tần Vũ cười một tràng:
– Việc đó không cần cảm tạ, dù sao sư thúc ta cũng đã nhận lễ vật của các ngươi. Chỉ có điều sư thúc ta có chút không mãn ý
– Có việc gì?
Liễu Danh Hàn nghi hoặc hỏi.
Tần Vũ nhíu mày nói:
– Các ngươi nói Nghiêm gia đó gần như luôn nắm giữ Truyền tống trận trên Phong Nguyệt tinh. Án theo đạo lí thì Nghiêm gia tài vật nhiều hơn các ngươi hàng trăm lần. Tại sao sư thúc ta giết Nghiêm gia gia chủ và đại trưởng lão chỉ thu được có vài ức (mỗi ức = một trăm triệu)?
Điểm này Tần Vũ vẫn còn rất nghi hoặc.
Liễu Danh Hàn và Liễu gia gia chủ vẻ mặt vẫn rất bình thường.
– Tần tiên sinh, điểm này các vị không biết ư?
Liễu gia gia chủ lên tiếng tham gia.
Tần Vũ nhìn thấy phản ứng của hai người liền biết rằng mình đã hỏi một vấn đề rất ngớ ngẩn. Chỉ là bản thân đối với tiên ma yêu giới có rất nhiều điểm không biết. Không hiểu thì làm thế nào đây?
– Ta đương sơ nói với sư thúc rằng Nghiêm ra tài sản rất nhiều. Nhưng sau khi sư thúc giết chết hai người của Nghiêm gia mới phát hiện tiền tài thu được quá ít nên tiện thể nói với ta. Do vậy ta mới hỏi hai vị.
Liễu Danh Hàn trông có vẻ bất chợt hiểu ra:
– Nguyên lai như vậy, Tần tiên sinh, xem ra ngài đích xác không hiểu đạo lí trong đó rồi.
– Bao nhiêu năm qua, Nghiêm gia kiếm tiền từ truyền tống trận đích xác là kinh người. Nếu quả những tiền tài đó thuộc về Nghiêm gia thì tài sản của Nghiêm gia tự nhiên hơn Liễu gia chúng tôi hàng trăm lần.
– Chỉ là, tiền tài Nghiêm gia kiếm được từ truyền tống trận không hoàn toàn thuộc về Nghiêm gia. Quá chín phần là bọn họ nộp lên Ngọc Kiếm Tông, Ngọc Kiếm Tông cuối cùng đem tuyệt đại bộ phận nộp cho Vũ Hoàng!
Liễu Danh Hàn cảm thán nói:
– Vũ Hoàng nắm trong tay một thế lực rất lớn. Lẽ nào y lại không thu tiền tài từ thủ hạ? Ngọc Kiếm Tông thu từ Phong Nguyệt tinh, Vũ Hoàng lại thu từ Ngọc Kiếm Tông. Do vậy… cả tiên ma yêu giới, tuyệt đại bộ phận tài sản đều tụ tập trong tay những người đứng đầu như Vũ Hoàng, Huyền Đế…
Tần Vũ đột nhiên đại ngộ.
Nguyên lai như vậy.
Việc này giống như việc thu thuế tại một quốc gia ở phàm nhân giới. Mỗi một thành trì đều thu thuế, chỉ là hầu hết đều nộp lại cho quốc gia.
Hiện tại, Ngọc Kiếm Tông tương đương nha môn, thu tiền tài từ Phong Nguyệt tinh. Còn như Vũ Hoàng, Huyền Đế thì tương đương Hoàng Đế của quốc gia. Như thế Tần Vũ có thể tưởng tượng được sự giàu có của những người cỡ như Vũ Hoàng.
– Cho dù nộp lên đại bộ phận, nhưng Nghiêm gia được sự bảo hộ của thủ hạ Vũ Hoàng tự nhiên sống thoải mái. Luận tài sản tối thiểu hơn Liễu gia chúng tôi cả chục lần.
Liễu Danh Hàn nói tiếp.
– Do vậy so sánh lại, đầu quân cho một đại thế lực như Vũ Hoàng càng cần phải tính toán.
Tần Vũ cười:
– Liễu tiên sinh nói rất đúng. Đầu quân cho Vũ Hoàng, ít nhất tiền tài từ truyền tống trận trên tinh cầu còn có một một bộ phận rơi vào gia tộc. Nếu như không thì cơ hội để được một phần cũng không có. Đúng vậy không?
– Đúng.
Liễu Danh Hàn gật đầu.
Tần Vũ quay ra uống trà không nói gì thêm.
Liễu Danh Hàn cảm thấy Tần Vũ không muốn nói chuyện nữa liền nói:
– Tần tiên sinh, chúng tôi đi trước.
– Không tiễn.
Tần Vũ cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Liễu Danh Hàn và Liễu gia gia chủ hai người rời khỏi Trúc viên, chỉ lưu lại lễ vật có giá trị như các loại tiên đơn, nguyên linh thạch, bảo bối. Những thứ đó Tần Vũ tự nhiên không từ chối.
– Hàn Thư.
Tần Vũ lên tiếng. Liễu Hàn Thư ứng tiếng từ phía ngoài tiến vào, cúi người nói:
– Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Tần Vũ chỉ vào lễ vật được Liễu gia gia chủ mang đến:
– Những thứ này do Liễu gia mang đến, ta không dùng đến, tất cả đều cho ngươi.
Tần Vũ tựa hồ như không để vào mắt.
Liễu Hàn Thư ngây người.
– Sư phụ, người nói tất cả cho con?
Liễu Hàn Thư có điểm không tin.
Tần Vũ gật đầu nói:
– Nhanh thu chúng, ta còn có không ít việc muốn bàn với ngươi.
Ngữ khí của Tần Vũ có điểm không hài lòng.
Liễu Hàn Thư sợ Tần Vũ nổi giận liền thu những lễ vật đó.
– Hàn Thư, ta nhận ngươi làm đồ đệ thời gian chưa lâu, nhưng dù thời gian không lâu, ta cũng cảm thấy ngươi có thay đổi kinh người.
Giọng Tần Vũ có chút chậm rãi đê trầm.
Thay đổi?
Liễu Hàn Thư mỉm cười.
Những ngày này không có một người nào dám bất kính với hắn, dù là Liễu gia gia chủ cũng thân thiết chào hỏi. Trong chốc lát Liễu Hàn Thư trở thành bảo bối của Liễu gia. Liễu Hàn Thư cũng cảm thấy bay bổng.
– Quá khứ ngươi khắc khổ chuyên tâm tu luyện. Nhưng những ngày này, ta thấy thời gian tu luyện của ngươi giảm rất nhiều. Ngược lại, cùng với đám Liễu gia đệ tử ở bên ngoài tụ tập hưởng thụ. Ta nói chắc đúng chứ?
Thanh âm Tần Vũ lạnh đi.
Liễu Hàn Thư cả người chấn động.
Những ngày này, Liễu Hàn Thư đích xác không chịu cố gắng. Do hắn không có một hoài bão lớn lao gì, thấy địa vị của mình trong gia tộc được đề cao nên lấy làm mãn ý, không còn chí tiến thủ nữa.
– Đồ nhi sai rồi.
Liễu Hàn Thư vội nói.
– Ngươi không sai.
Tần Vũ lắc đầu.
– Người sai là ta.
– Sư phụ, người….
Liễu Hàn Thư kinh hoàng nói.
Tần Vũ than:
– Nếu quả ta không xuất hiện, ngươi kiên định khắc khổ tu luyện như vậy, cho dù bây giờ đứng dưới người ta, chỉ cần ngươi ngày ngày khắc khổ tu luyện, cuối cùng ngươi cũng đạt tới Độ kiếp kỳ. Đợi tới sau khi ngươi độ kiếp, vô luận thành thiên tiên hay tán tiên, kinh mạch đã làm khổ ngươi cũng không còn tồn tại. Sau đó ngươi như Phượng hoàng tái sinh trong biển lửa, tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, bay đến tận trời, không ai có thể cản trở ngươi. Nhưng bởi vì ta xuất hiện, khiến sinh hoạt của ngươi cải biến, đồng thời nghị lực của ngươi cũng không còn kiên định như trước nữa
Tần Vũ thở dài.
– Hàn Thư, ngươi có biết, ngươi có thể được mọi người tôn kính như bây giờ, là ai cho ngươi?
– Là sư phụ cho con.
Hàn Thư liền đáp.
Đích xác, chính vì Tần Vũ là sư phụ của Liễu Hàn Thư, điều đó mới khiến Liễu gia gia chủ xem trọng Liễu Hàn Thư, khiến cho Liễu gia đệ tử cung kính với hắn như vậy.
Hai mắt Tần Vũ bỗng hiện ra một tia lăng lệ, nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Thư:
– Hàn Thư, ngươi cần phải biết một điều. Muốn người khác tôn kính ngươi, nhất định phải tự mình cố gắng, nếu chỉ dựa vào uy thế của sư trưởng, cuối cùng cũng không được bền lâu.
– Có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi mới được như vậy. Chỉ là, nếu quả có một ngày ta không còn ở bên cạnh ngươi, với công lực thấp kém so với đồng bối, ngươi liệu có còn được người khác tôn trọng?
Tần Vũ hỏi lại.
Cả người Liễu Hàn Thư ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dựa vào người khác không thể tồn tại lâu dài. Duy chỉ có dựa vào bản thân đạt được, đó mới là chân thật nhất.
– Ta cũng không muốn nói nhiều, ta sắp bế quan tu luyện. Đến lúc ta xuất quan, ta muốn thấy sự biến hóa kinh người ở ngươi, nếu không…. ngươi cũng không cần gọi ta hai tiếng sư phụ nữa.
Tần Vũ điềm nhiên nói.
Liễu Hàn Thư mục quang kiên định nói:
– Vâng, sư phụ, đồ nhi nhất định không làm sư phụ thất vọng.
—————
Trong mật thất tu luyện của Trúc viên.
Trong mật thất trống rỗng không có bóng người. không ai có thể tưởng tượng trong số đám đất đá dưới sàn mật thất lại có một khỏa do “Thanh Vũ tiên phủ” ảo hóa thành. Mà Tần Vũ đang ở trong “Thanh Vũ tiên phủ” tu luyện.
Bên trong Thanh Vũ tiên phủ.
Tần Vũ ngồi xếp bằng phía trong hoa viên, một bên là suối phun.
Bỗng nhiên Tần Vũ mở hai mắt.
– Năm đó….
Tần Vũ nhìn chiếc bàn đá không xa. Tần Vũ vẫn nhớ rõ năm đó mình cùng Tiểu Hắc và Phí Phí , ba huynh đệ tại chiếc bàn đó uống rượu sảng khoái. Thế nhưng giờ chỉ còn lại mỗi mình.
Phụ Vương và những người thân khác còn ở phàm nhân giới, ý trung nhân Lập Nhi thì không biết ở nơi nào.
Dù là hai huynh đệ đã lâu không gặp cũng ở Yêu giới xa vời.
Vô luận là trong con mắt của Sóc Yến, Tang Nguyên, hay là Liễu Danh Hàn, Liễu gia gia chủ hay đệ tử mình Liễu Hàn Thư thì Tần Vũ đều là loại người có lí trí đến cực điểm.
Nhưng mà Tần Vũ cũng muốn tìm người tâm sự.
Trong quá khứ có thể cùng huynh đệ giao lưu, nhưng bây giờ?
Chỉ có thể một mình tự suy tưởng.
Miên man tự hỏi, bao giờ mới có thể tìm được huynh đệ của mình? Tần Vũ cảm giác một sự cô độc khó lòng nhẫn nại. Loại cảm giác cô độc này khiến cho Tần Vũ biểu hiện càng lạnh lùng.
– Lần này bế quan tu luyện, trực tiếp đưa linh hồn cảnh giới đề thăng tới cảnh giới nhất cấp kim tiên. Sau đó luyện hóa nhất cấp kim tiên nguyên anh. Nếu tốt có thể mở được Vạn Thú phổ tầng thứ hai. Đợi thành công rồi có thể xuất phát.
Tần Vũ đã không thể nhẫn nại thêm được nữa, chàng muốn gặp lại huynh đệ của mình.
Lấy lại bình tĩnh, Tần Vũ đem toàn bộ ý thức tiến nhập bên trong linh hồn, bắt đầu tu luyện “Tam Hồn Cửu Luyện”, không ngừng đề cao cảnh giới của linh hồn bản thân.
Một năm,
Hai năm,
Tại bên trong không gian linh hồn tầng thứ nhất tu luyện, Tần Vũ căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, linh hồn của Tần Vũ cũng không ngừng biến đổi….