Dịch giả: bachlonghl
Biên dịch: 0011
‘Thanh Huyết Kiếm tiên’ Tri Bạch trong lòng cực kì tức giận, ánh mắt hướng tới thiên tài tiên đế Quân Lạc Vũ.
Tu luyện mấy trăm năm, đã đạt tới nhị cấp tiên đế, loại tốc độ này vô luận là ai nghe được đều cảm thấy kinh hãi. Tên đó khẳng định là thiên tài chẳng thể nghi ngờ.
Giờ phút này, Quân Lạc Vũ đang bị Chu Ngữ, Ai Khiếu, Đóa Mật ba vị tiên đế vây quanh, ba vị tiên đế đối mặt Quân Lạc Vũ, vì chưa biết tuyệt kĩ của hắn như thế nào nên đều không dám ra tay một cách mù quáng, còn Quân Lạc Vũ thì đứng giữa vòng vây hờ hững uống rượu, không hề tỏ ra lo lắng.
Hắn không trốn, không hoảng sợ.
Cứ như vậy đứng uống rượu.
Chu Ngữ ba người thần kinh bị kéo căng ra hết mức, vừa rồi Quân Lạc Vũ đột ngột xuất hiện tại bên cạnh tam cấp ma đế Biền Dị, một kiếm giết chết Biền Dị Ma đế. Bọn họ ba người hoàn toàn nhớ rõ tình hình lúc ấy, không ai biết Quân Lạc Vũ có thi triển lại cái loại tuyệt kĩ kì dị này hay không, đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.
– Các ngươi thối lui.
Tri Bạch vung tay lên cho Chu Ngữ, Ai Khiếu, Đóa Mật ba vị tiên đế lui lại một bên.
Chu Ngữ, ba người trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy truy bắt Quân Lạc Vũ khiến bọn họn phải tâm kinh đảm chiến ( vừa lo lắng vừa run sợ ) một phen. bây giờ ba người mừng rỡ nhanh chóng thối lui ra thật xa.
‘Thanh Huyết Kiếm tiên’ Tri Bạch nhìn Quân Lạc Vũ.
– Ngươi vừa rồi vì sao không đào tẩu?
Tri Bạch lên tiếng hỏi.
Quân Lạc Vũ lạnh nhạt cười:
– Đào tẩu? Ta vì cái gì mà phải đào tẩu, uống hết bình rượu này rồi đi cũng không muộn.
Tri Bạch mặt thoáng không khỏi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ:
– Quân Lạc Vũ a Quân Lạc Vũ, ta thật sự không biết nên khen ngươi can đảm, hay chửi ngươi là Thiên tài ngu ngốc đây.
Đối mặt với kẻ danh tiếng như ‘Thanh Huyết Kiếm tiên’. Quân Lạc Vũ vẫn như trước, không lo lắng chút nào, vẫn ung dung uống rượu.
– Ngươi uống xong hết chưa?
Tri Bạch cố ý ra tiếng nói.
– Vẫn chưa hết.
Quân Lạc Vũ thật thà trả lời lại.
Tri Bạch không nói những câu vô ích nữa, gặp phải loại người tính tình quái dị này, hắn thong thả hít một hơi. Tri Bạch cười nói:
– Quân Lạc Vũ, lần này …… hình như là chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.
Quân Lạc Vũ từ từ, thong thả gật đầu.
– Thiên tài tiên đế, ngươi mấy trăm năm tựu tu luyện thành nhị cấp huyền tiên, loại kỳ tích này bình thường đúng là gây chấn động, ta lúc trước tu luyện lên nhị cấp huyền tiên, hao phí thời gian mất mười ngàn năm.
Tri Bạch không một chút nóng nảy.
– Ngươi mấy trăm năm, ta mười ngàn năm, khoảng cách rất lớn.
– Ta uống xong hết rồi.
Quân Lạc Vũ tùy tiện vứt vò rượu đi khiến nó bay theo một đường cong rồi rơi xuống.
Tri Bạch trên mặt hiện ra nụ cười:
– Quân Lạc Vũ. ngươi là một thiên tài, ai cũng không thể phủ nhận. ta hỏi ngươi …… ngươi tương lai rất có năng lực, có phải nhất định là muốn giết Huyết Y Lãnh?
Quân Lạc Vũ gật đầu đạo:
– Đúng. Thủ hạ dưới tay Huyết Ma đế ta đều muốn giết.
– Nhưng vừa rồi Huyết Y Lãnh tha không kết liễu mạng ngươi.
Tri Bạch từ từ nhướng mày, cả giận nói.
– Ngươi không cảm kích hắn tha cho ngươi, ngược lại ngày sau muốn giết hắn, ngươi có phải là quá vô tình không?
Quân Lạc Vũ cười nhạt:
– Không phải hắn không muốn giết ta, chỉ là không thể giết ta mà thôi.
– Không thể giết?
Tri Bạch nhớ lại lời Huyết Y Lãnh lúc trước truyền âm. Huyết Y Lãnh đích xác nói qua chính mình không thể giết Quân Lạc Vũ, điểm ấy Tri bạch cũng có chút nghi hoặc.
– Huống chi, hắn muốn giết cũng không giết được ta.
Quân Lạc Vũ lại nói.
Tri Bạch cảm thấy chính mình nghe được một chuyện cười. Một nhị cấp tiên đế nói một tên thất cấp Ma đế không giết được hắn, đây chẳng lẽ không phải một chuyện cười ư?
– Giết không được ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Tri Bạch tiếp tục hỏi.
Quân Lạc Vũ từ tử mở mắt ra,thong thả đưa hai túy nhãn liếc mắt nhìn Tri Bạch:
– Vì cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết?
Tri Bạch cũng không giận, cười nói:
– Ngươi phải biết rằng, Huyết Y Lãnh hắn vừa rồi rời đi nhưng có nhắc nhở ta một việc ……
– Nhắc nhở ngươi giết ta à.
Quân Lạc Vũ ngắt lời hỏi lại, trong mắt mang theo một tia khinh thường,
– Ta có thể đoán được, hắn tuyệt đối không dám để cho ta sống sót như vậy.
Tri Bạch gật đầu nói:
– Đúng. hắn đúng là nhờ ta giết ngươi. Hắn đương nhiên không dám để cho ngươi sống sót, mấy trăm năm đã đạt tới nhị cấp tiên đế, nếu đạt tới bát cấp, cửu cấp tiên đế, ai biết ngươi phải cần nhiều ít bao nhiêu thời gian. Nói không chừng một ngàn năm ngươi tựu đạt tới cấp bậc ấy. Ngươi tu luyện tốc độ thật sự nhanh đến kinh người, ngay cả ‘Bạch Phát Huyết Ma’ cũng muốn giết ngươi tiêu trừ mối hậu họa.
Đối mặt với một nhân vật thiên tài.
‘Bạch Phát Huyết Ma’ làm như thế nào có thể yên tâm mặc cho hắn trưởng thành ngày càng nguy hiểm?
Quân Lạc Vũ vươn vai, cầm lấy chuôi kiếm phủi nhẹ rồi đặt lên vai, cứ như vậy nhìn Tri Bạch nói:
– Đừng nói vậy, ta biết ngươi muốn giết ta, ngươi không phải đoán để biết rằng ‘Bạch Phát Huyết Ma’ Huyết Y Lãnh vì cái gì không giết được ta? Ngươi thử xem thì biết, bởi vì …… ngươi cũng không giết được ta.
Tri Bạch thầm cười lạnh.
Một cao thủ, tuyệt đối phải có lòng tự tin, nếu một chút tự tin cũng không có, đương nhiên không thể xưng là cao thủ được. Tri Bạch có thể tung hoành tiên ma yêu giới như thế đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ vì mấy câu nói mà hoài nghi mình có thể giết được đối phương hay không.
– Ta không giết được ngươi ư? Nói miệng ai cũng có thể, nhưng có thể biến được lời nói thành sự thật, không có mấy ai thành công đâu.
Tay của Tri Bạch chậm rãi hướng ra sau thân mình cầm lấy chuôi kiếm.
– Ta, đúng là người đầu tiên thành công.
Quân Lạc Vũ mỉm cười nói.
– Vậy sao, ngươi lợi hại như vậy sao? Để ta kiểm chứng một chút!
Tri Bạch cổ tay nhất động.
Bạt kiếm!
Một đạo lục sắc Kiếm quang trong sát na bắn về phía Quân Lạc Vũ, với tốc độ đạo kiếm quang này, Quân Lạc Vũ muốn tránh cũng không có khả năng, hơn nữa Tri Bạch còn có thể khống chế phương hướng đạo kiếm quang lục sắc này.
Mắt nhìn đạo kiếm quang xanh biếc xuyên qua thân thể Quân Lạc Vũ, ‘Thanh Huyết Kiếm tiên’ Tri Bạch ảm đạm cười:
– Thế mà nói thật mạnh miệng.
Thật vậy chăng?
– A ……
Liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên.
Vừa rồi đạo kiếm quang xanh biếc kia bắn thùng thân hình Quân Lạc Vũ, năng lượng tựa hồ một chút cũng không có tổn thất, tiếp tục bắn tới phía trước. Tất nhiên với tốc độ đạo kiếm quang màu xanh biếc này, trong nháy mắt công phu đã bay ra ngoài ngàn dặm.
Do vậy đám người xung quanh quan chiến như kim tiên, yêu vương, ma vương không ít người bị đạo kiếm quang xanh biếc này sát tử.
– Không đúng.
Tri Bạch sắc mặt biến đổi. Lại hướng về phương vị Quân Lạc Vũ vừa rồi nhìn lại.
Chỉ thấy ……
Quân Lạc Vũ đứng ở mấy chục thước cách đó, nhìn về hắn mỉm cười.
– Ngươi không chết?
Tri Bạch trong lòng căn bản không nghĩ ra,
– Chính mắt ta nhìn thấy ngươi bị kiếm quang xuyên qua, nhưng ngươi như thế nào không có lấy một vết thương?
Quân Lạc Vũ không thay đổi, bộ dạng vẫn như trước:
– Ta đã nói rồi, chẳng những Bạch Phát Huyết Ma Huyết Y Lãnh giết không được ta. Ngay cả ngươi cũng không thể, ngươi bây giờ đã tin chưa?
– Ta ……
Tri Bạch lại ngay mặt đối mặt Quân Lạc Vũ,
– Vẫn không tin!
– Hưu!
Thần kiếm ra khỏi vỏ.
Tri Bạch từ một kiếm biền thanh mười kiếm, rồi sau đó hơn mười trường kiếm mang theo vô số đạo quang hoa phá không, bắn về phía chung quanh Quân Lạc Vũ.
Thần kiếm ‘Thanh Huyết’, sắc bén vô cùng.
Hơn mười trường kiếm kia có đến ba chiếc bắn thủng thân thể Quân Lạc Vũ, còn có hơn mười đạo lao đến Quân Lạc Vũ trong phạm vi mười trượng.
Thần kiếm vào vỏ.
Tri Bạch như trước cẩn thận quan sát thân thể Quân Lạc Vũ, lúc này Tri Bạch mới phát hiện, thân thể bị bắn xuyên qua của Quân Lạc Vũ dần dần hóa thành hư vô, cách đó mấy chục thước thân thể Quân Lạc Vũ lại xuất hiện.
– Ta nói rồi, ngươi không thể giết được ta.
Quân Lạc Vũ mỉm cười .
Tri Bạch tại vừa rồi chú ý đồng thời, cũng dụng tiên thức cẩn thận quan sát không gian vừa rồi có biến đổi rất nhỏ. Tại một khắc lúc mình xuất kiếm không gian quanh Quân Lạc Vũ phảng phất có sự biến hóa
– Chẳng lẽ là ……
Tri Bạch nghĩ tới một khả năng.
– Thần khí Chuyển Không, ngươi như thế nào có được Thần khí Chuyển Không?
Tri Bạch sắc mặt đại biến,
– Thần khí Chuyển Không vốn có trên người một cô gái, ngươi như thế nào có được cái Thần khí này?
Tiên ma yêu giới biết ‘Thần khí Chuyển Không’ đúng là rất ít cao thủ biết được, mà Tri Bạch là một trong số đó. Đúng là bởi vì biết ‘Thần khí Chuyển Không’ tồn tại, cho nên Tri Bạch không có tiếp tục ra tay nữa.
– Chẳng lẻ ngươi giết cô gái kia?
Tri bạch sắc mặt đầy kinh hãi.
– Không có.
Quân Lạc Vũ ảm đạm cười,
– Không nghĩ tới ngươi cũng biết ‘Thần khí Chuyển Không’. Đúng. Ta nói các ngươi giết không được ta, đúng là có người tặng cho ta ‘Thần khí Chuyển Không’ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
– Tặng cho ngươi?
Tri Bạch trong lòng trù trừ.
Người khác không biết Thần khí Chuyển Không đại biểu cái gì, nhưng ‘Thanh Huyết Kiếm tiên’ Tri Bạch thân là thuộc hạ đệ nhất nhân của Vũ Hoàng, đương nhiên phải biết, ‘Thần khí Chuyển Không’ này khống chế một khu vực không gian, chuyển hoán người sử dụng đến một vị trí khác.
Nhưng cũng không thể tính là vô địch, chỉ cần chính mình công kích che kín khu vực khống chế của đối phương, cũng có thể làm trọng thương thậm chí giết chết đối phương.
Chỉ là ‘Thần khí Chuyển Không’ chính là đại biểu một món đồ Thần khí, cũng là đại biểu một thân phận.
– Mặc kệ, dù sao vị…kia chỉ là cùng Vũ Hoàng thỏa thuận, không thể động đến tiểu đồ đệ của y. Ta đúng là giết Quân Lạc Vũ, vị…kia cũng không có lý gì đến Vũ Hoàng ta gây phiền toái.
Tri Bạch trong lòng tự trấn an chính mình.
Tri Bạch biết ‘thần khí Chuyển Không’ đại biểu ‘vị…kia ‘thực lực có cường hãn bao nhiêu, nhưng mà hắn cùng’ Bạch Phát Huyết Ma’ Huyết Y Lãnh lại là sinh tử chi giao, vì sinh tử huynh đệ, hắn còn do dự cái gì?
Hơn nữa vị…kia chỉ nói là, không thể động đồ đệ của y – tiểu cô nương mà thôi, cũng không phải Quân Lạc Vũ.
– Ngươi dựa vào ‘thần khí Chuyển Không’ thật sự tưởng là mình không thể chết sao?
Tri Bạch đưa tay ra sau lưng chậm rãi nắm lấy lấy thần kiếm ‘Thanh Huyết’, hắn trực tiếp rút kiếm đánh một chiêu.
Hiện giờ Tri Bạch rốt cục đã nảy sinh ác ý.
Thanh huyết kiếm quyết – Huyết Ảnh, loạn!
Chỉ thấy vô số bóng kiếm trong nháy mắt bao trùm Quân Lạc Vũ trong phạm vi trăm thước, trực tiếp như vậy đan xen bắn tới. Vô luận Quân Lạc Vũ tránh ở địa phương nào cũng đều bị đánh trúng.
– Bồng.
Âm thanh vang vọng, Quân Lạc Vũ thân ảnh tại một phương vị khác xuất hiện, Quân Lạc Vũ khóe miệng có tia máu:
– Thanh Huyết Kiếm tiên không hổ là Thanh Huyết Kiếm tiên, quả nhiên lợi hại …… chỉ là muốn giết ta, nằm mơ.
Thanh đâm vừa dứt, Quân Lạc Vũ cả người cũng đạp trường kiếm Tú Tích nhanh chóng bay đi.
– Mặc dù lực công kích tán loạn ra, mỗi một đạo kiếm khí uy lực không đủ mười phần uy lực của ta, nhưng hắn là một nhị cấp tiên đế, ngăn trở cũng không dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Tú Tích trường kiếm của hắn không phải là thanh kiếm bình thường?
Tri Bạch trong lòng nghi hoặc, đã sớm đuổi theo.
Tri Bạch nghĩ không sai, Tú Tích trường kiếm của Quân Lạc Vũ vốn không phải là thanh kiếm bình thường, chính là một thần khí, thần kiếm trên tay Quân Lạc Vũ.
Chân đạp Tú Tích Thần kiếm, Quân Lạc Vũ tốc độ phi thường nhanh.
Nhưng là Tri Bạch cũng chân đạp Thần kiếm, tốc độ cực nhanh vượt qua Quân Lạc Vũ không ít, chỉ là …… ‘Thần khí Chuyển Không’, Tri Bạch rất khó đuổi kịp Quân Lạc Vũ.
Quân Lạc Vũ phi hành trong chốc lát rồi sử dụng ‘Thần khí Chuyển Không’ biến ảo phương vị, cả người giống như thuấn di tới một vị trí khác, thậm chí phương hướng phi hành cũng là đại biến.
Kiếm khí gào thét, Tri Bạch căn bản không dám thuấn di, hắn mặc dù tốc độ nhanh, nhưng là Quân Lạc Vũ đột nhiên thay đổi phương hướng cùng với vị trí, điều này cũng sẽ khiến cho hắn ứng phó không kịp, hắn chỉ có thể hung hăng đuổi theo Quân Lạc Vũ.
– Phốc xích.
Quân Lạc Vũ vừa mới biến ảo vị trí, hơn mười đạo kiếm khí hung hăng phóng tới, Quân Lạc Vũ liền tiếp tục biến ảo phương vị:
– Tri Bạch này có thể đoán được hướng ta biến đổi vị trí.
Quân Lạc Vũ cẩn thận, Tri Bạch cũng quyết không tha.
Tri Bạch khép ngón trỏ, ngón giữa thành kiếm chỉ, phát ra từng đạo kiếm khi sắc bén, dựa vào công lực cao thâm, Tri Bạch không ngừng công kích như thế, khiến Quân Lạc Vũ không ngừng dùng Thần khí dịch chuyển vị trí.
Quân Lạc Vũ dễ dàng dịch chuyển.
Nhưng trên Lam Hỏa tinh, chỉ cần không cẩn thận thì một đạo kiếm khí trên không bất ngờ bắn xuống có thể giết chết không ít người.
Tại bầu trời Lam Hỏa Tinh ở một khu vực khác, cũng có một đôi đang truy đuổi nhau.
‘Bạch Phát Huyết Ma’ Huyết Y Lãnh cước đạp Huyết Tế kiếm, điên cuồng phát động năng nượng trong cơ thể truy đuổi Tần Vũ ở phía xa:
– Thần bí nhân này tốc độ thật quá nhanh.
Huyết Y Lãnh, thất cấp ma đế, dưới chân đúng là một thanh hạ phẩm thần khí. Thân là thuộc hạ đệ nhất nhân của Huyết Ma đế, chẳng nhẽ lại không có một món đồ thần khí?
Tần Vũ, dưới chân đúng là thần kiếm ‘Phá thiên’, là một thanh trung phẩm thần khí.
Thần khí của Tần Vũ cao hơn Huyết Y Lãnh một bậc, hơn nữa thân thể là Kiếm Tiên Khôi Lỗi, cũng có thể so với thần khí, nhân kiếm hợp nhất, tốc độ cực nhanh căn bản không cần nhiều lời. Duy nhất nhược điểm …… đúng là việc Tần Vũ phi hành dùng năng lượng chính là cực phẩm nguyên linh thạch, hiệu suất chỉ tương đương cửu cấp kim tiên mà thôi.
Huyết Y Lãnh, vô luận thân thể, cùng thần kiếm đều không bằng Tần Vũ, nhưng dựa vào năng lượng cơ thể so với Tần Vũ tinh thuần, mạnh hơn nhiều, tốc độ ngược lại so với Tần Vũ nhanh hơn một chút.
– Lúc trước ta cước đạp thần kiếm Phá Thiên, Tiềm Khải Tiên đế trong nháy mất công phu không thể nhìn thấy ta, Huyết Y Lãnh này mặc dù là thất cấp ma đế, nhưng tốc độ so với Tiềm Khải Tiên đế nhanh hơn nhiều.
Tần Vũ nhớ rõ lúc trước trên Phong Nguyệt tinh chính mình cước đạp ‘thần kiếm Phá Thiên’ tạo ra chiến tích khiến cho Tiềm Khải Tiên đế hít khói.
– Huyết Y Lãnh không chậm hơn ta, ngược lại so với ta nhanh hơn một chút, thật sự là gặp quỷ rồi.
Tần Vũ không hề cảm thấy đuối sức, liên tục chuyển hoán phương hướng né khỏi những công kích bất ngờ của Huyết Y Lãnh.
Tần Vũ trong lòng khúc mắc, nhưng Huyết y Lãnh trong lòng có thể thống khoái được ư?
Đường đường thất cấp ma đế, dựa vào hạ phẩm thần kiếm, liều mạng già huy động hết năng lượng trong cơ thể đuổi theo Tần Vũ.
Đúng là có hai cặp đại đối thủ truy đuổi nhau không ngừng trên bầu trời Hỏa Lam tinh.