website:
– Hai người có nghe nói đến nó không?
Chờ đợi khiến có chút nóng vội Tần Vũ không khỏi mở miệng hỏi.
Mông Hoành suy nghĩ mãi rồi đành bất lực lắc đầu, nói với Tần Vũ:
– Tần Vũ, ta căn bản không có nghe nói yêu giới Phi cầm nhất tộc hai trăm năm gần đây có thần thú tên “Hắc Vũ”.
Nhìn thấy Tần Vũ có chút thất vọng, Mông Hoành liền nói:
– Ngươi hỏi Vô Danh coi, hắn là Long tộc hoàng tử, hơn nữa khu vực Long tộc tiếp liền với địa bàn Phi cầm nhất tộc, hắn biết nhiều hơn ta, nói không chừng hắn biết đó.
Tần Vũ vừa nhìn qua Ngao Vô Danh, Ngao Vô Danh đã bất lực lắc đầu nói:
– Tần Vũ, ngươi nói Hắc vũ đó tối thiểu là thượng cấp thần thú? Còn là trong hai trăm năm gần đây mới phi thăng lên?
– Phải, tối thiểu là thượng cấp thần thú.
Tần Vũ gật đầu liền.
Tiểu Hắc có truyền thừa ký ức, cái đó quyết định Tiểu Hắc tối thiểu phải là thượng cấp thần thú, nói không chừng còn có thể là siêu cấp thần thú.
– Ngươi vừa rồi còn nói hắn là hắc ưng?
Trên mặt Ngao Vô Danh thoáng hiện một nụ cười.
Tần Vũ gật đầu.
– Tần Vũ, ta nói cho ngươi…. siêu cấp thần thú ít đến cực điểm, thượng cấp thần thú cũng không nhiều. Nếu như “Hắc Vũ” đó là thượng cấp thần thú mới phi thăng hai trăm năm gần đây, ta tuyệt đối phải biết!
Ngao Vô Danh nói như chém đinh chặt sắt,
– Nhưng ta căn bản không có nghe qua thượng cấp thần thú phi thăng lên trong hai trăm năm gần đây có “Hắc Vũ”.
Tần Vũ nao nao, trong đầu loé lên một tia linh quang nói:
– Hoặc là…. hoặc là nó che dấu tên của mình thì sao?
– Cái đó cũng có khả năng. – Biểu tình kiên định của Ngao Vô Danh khẽ động, – Căn cứ theo tin tức tình báo của Long tộc, thượng cấp thần thú của Phi cầm nhất tộc phi thăng lên trong hai trăm năm có ba, một là hồng loan, một là bằng tộc, còn có một là hạc tộc, căn bản không có ưng tộc.
– Do vậy, căn bản không tồn tại thượng cấp thần thú như ngươi nói.
Ngao Vô Danh lại cắt đứt hy vọng của Tần Vũ.
Tần Vũ cảm thấy đầu đau lên.
Trong lòng có chút phiền toái, không khỏi bắt đầu nhíu mày.
– Không phải à, Tiểu Hắc và Phí Phí cùng phi thăng, Phí Phí đã phi thăng lên tẩu thú nhất tộc. Vậy vì sao lại không có tin tức của Tiểu Hắc? Tiểu Hắc có truyền thừa ký ức, cái đó tuyệt đối không sai, rốt cục là có chuyện gì?
Tần Vũ trong đầu chuyển động rất nhanh, trong lòng rất lo lắng.
Tiểu Hắc từ nhỏ đã đồng mệnh với Tần Vũ, hai người cảm tình phi thường sâu sắc, hiện tại Ngao Vô Danh nói khiến lòng Tần Vũ có một sự khủng hoảng không tên. Hắn tin rằng Ngao Vô Danh tuyệt đối không lừa hắn.
Nhưng đường đường Long tộc tuyệt đối không thể ngay cả một chút tin tức này cũng sai được.
– A, Hắc Vũ nó có thể là siêu cấp thần thú không?
Tần Vũ lên tiếng hỏi.
Bên cạnh Mông Hoành bắt đầu cười lớn:
– Ha ha…. Tần Vũ huynh đệ, ta nói với đệ. Phi cầm nhất tộc tổng cộng có 4 loại siêu cấp thần thú, trong đó có hai loại là bằng tộc, hai loại còn lại là thất thải khổng tước và phượng hoàng, tuyệt đối không có hắc ưng.
Ngao Vô Danh cũng gật đầu nói:
– Tần Vũ, nếu như Phi cầm nhất tộc xuất hiện siêu cấp thần thú, ta làm sao không biết được? Ta nói với đệ, hai trăm năm nay phi cầm nhất tộc chỉ xuất hiện một siêu cấp thần thú, đó là Kim Sí Đại Bàng Điểu của Bằng tộc, tên là Tông Quật!
– Tông Quật.
Tần Vũ trong lòng đã biết.
Phàm nhân giới Bạo Loạn Tinh Hải đệ nhất nhân, đảo chủ Bằng Ma đảo Tông Quật, Tần Vũ đương nhiên là hiểu.
– Trừ Tông Quật đó. Tuyệt đối không có siêu cấp thần thú nào khác.
Ngao Vô Danh khẳng định,
– Hà huống ưng tộc từ trước giờ không có xuất hiện qua siêu cấp thần thú, trừ khi ưng tộc chó ngáp phải ruồi, xuất hiện biến dị siêu cấp thần thú.
Tần Vũ ánh mắt loé sáng.
Phải.
Tiểu Hắc có ngoại hình hắc ưng. Không phải bằng tộc, cũng không phải khổng tước, phượng hoàng. Nói không chừng thực đúng là biến dị thần thú của ưng tộc.
– Tần Vũ, được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Siêu cấp thần thú rất ít ỏi, muốn xuất hiện một đặc thù biến dị thần thú, độ khó lại càng khó hơn nhiều. Trong lịch sử long tộc ta xuất hiện “Huyết Long”, cũng chỉ có một mình đại ca ta.
Ngao Vô Danh nói đến đại ca hắn, biểu tình trên mặt buồn bã.
– Trong lịch sử Long tộc xuất hiện “Huyết Long” chỉ có một người?
Quân Lạc Vũ chấn động.
Long tộc đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?
Không mấy người biết được, nhưng khẳng định là một con số phi thường lớn. Nhưng lâu như vậy không ngờ lại chỉ xuất hiện có một Huyết Long.
– Cho dù là biến dị thần thú, bất kể là thượng cấp thần thú, hay là siêu cấp thần thú. Cũng đều không thể yên lặng không dấu vết…. nếu như tồn tại, Long tộc chúng ta chắc là phải biết, nhưng chúng ta thực không biết.
Lời Ngao Vô Danh khiến Tần Vũ tựa như bị thiên lôi đánh trúng vào đầu.
– Tiểu Hắc rốt cuộc là sao đây?
Tần Vũ trong lòng không ngừng suy nghĩ, hắn lúc này vô cùng lo lắng. Nhị đệ Hầu Phí đã có tẩu thú nhất tộc
“Song Hoàng” là Đại Viên Hoàng chiếu cố, trong lòng Tần Vũ vô cùng yên tâm, nhưng còn Tiểu Hắc?
– Này….
Thấy biểu tình Tần Vũ như vậy, Ngao Vô Danh, Quân Lạc Vũ, Mông Hoành ba người nhìn nhau không biết nói sao.
Ba người bọn họ đều nhìn ra, Tần Vũ đối với
“Hắc Vũ” này vô cùng quan tâm.
– Tần Vũ, có thể là một ít nhân mã trong Long tộc ta lười nhác. Đối với tin tức của Phi cầm nhất tộc không có thu thập. Hơn nữa địa bàn Phi cầm nhất tộc vô cùng lớn, có thể so lớn nhỏ với tiên giới. Địa bàn lớn như vậy, nói không chừng ở địa phương nào đó sẽ có Hắc Vũ thì sao.
Ngao Vô Danh ngược lại khuyên Tần Vũ.
Tần Vũ hít lấy một hơi sâu, sau đó từ từ thở ra.
– Tốt rồi, đừng có lo, đệ không sao.
Tần Vũ mặc dù nói như vậy, nhưng bọn người Quân Lạc Vũ đều nhìn thấy sắc mặt Tần Vũ có chút tái xanh.
– Nào, uống rượu.
Mông Hoành lớn tiếng nói, lập tức bốn người lại tiếp tục chén lớn chén nhỏ, không khí trong đại sảnh nhất thời náo nhiệt trở lại, chỉ là Tần Vũ trong lúc uống rượu nói cười, tận sâu trong đôi mắt luôn có một chút ưu lự.
—————-
Đông Tinh thành lớn rộng vô cùng, Tần Vũ đúng thực là trước giờ chưa từng thấy qua thành thị nào rộng lớn như vậy, cho dù là thành trì của Lam Hoả tinh, so với Đông Tinh thành vẫn còn nhỏ hơn một tầng.
Từ khi đến Ẩn Đế tinh, Tần Vũ, Quân Lạc Vũ vẫn chưa bế quan liền.
Hai người bọn họ phải bồi tiếp Ngao Vô Danh, Mông Hoành – vốn rảnh rỗi vô cùng. Mấy người bọn họ bắt đầu đi dạo Đông Tinh thành, ngay Khương Nghiên vốn luôn ở trong
“Vô Danh long phủ” lúc này cũng ra khỏi Vô Danh động phủ, cùng đi dạo Đông Tinh thành.
Năm người cùng đi, thoải mái dạo khắp Đông Tinh thành.
Lúc này, Mông Hoành thân là địa chủ ở đây, cẩn thận giới thiệu cho mọi người.
– Lâu này tên là “Thông Thiên lâu”, tộng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín tầng, là đệ nhất cao lâu của Đông Tinh thành. Trong “Thông Thiên lâu” này có đổ trường, có chợ đấu giá, có các loại chợ, có tửu lâu, trà lâu, cũng có những chỗ giải trí.
Mông Hoành chỉ vào một toà cao lâu cao đến tận trời xuyên qua mây mà nói.
Vừa nhìn qua,
“Thông Thiên lâu” đã sáp nhập vào trong mây, căn bản nhìn không thấy Thông Thiên lâu rốt cuộc cao bao nhiêu. Nhưng Thông Thiên lâu cự đại kia vẫn khiến cho người ta cảm nhận được một cỗ khí tức mênh mông.
… …
– Tọa lạc trên khuôn viên vài trăm dặm là cung điện lớn “Tiên Phủ Nhạc viên”. Bên trong có nhiều thứ giải trí, khi tu luyện nhàm chán thì có thể tiến vào trong đó buông lỏng thân tâm.
Mông Hoành chỉ
“Tiên Phủ Nhạc viên” rộng lớn cách đó không xa.
“Tiên Phủ Nhạc viên” tịnh không cao, vừa nhìn qua thấy bên trong có vô số kiến trúc kỳ diệu, thấp chỉ có một tầng, cao thì cũng chỉ tám-chín tầng mà thôi. Trên mặt tường Tiên Phủ Nhạc viên này điêu khắc một con Du long cực dài.
– Điêu khắc Thần Long này bao phủ hầu như quá nửa tường viện của Tiên Phủ Nhạc viên, độ dài ước chừng ngàn dặm.
Mông Hoành cười nhìn Ngao Vô Danh,
– Thế lực phía sau Tiên Phủ Nhạc viên này, cũng có phần Long tộc trong đó.
Ngao Vô Danh gật đầu cười nói:
– Thu nhập của Tiên Phủ Nhạc viên này. Mười phần có năm phần thuộc về Long tộc ta, ý tưởng kiến tạo Tiên Phủ Nhạc viên này do lúc xưa một tu chân giả nói ra.
– Trong Tiên Phủ Nhạc viên này, có thứ giải trí giúp người, khiến người hưng phấn, sợ hãi. Các chủng các dạng tác dụng, thông qua các quy tắc du hí kỳ diệu thêm vào một số cao thủ trận pháp cấm chế phối hợp, hình thành nên các loại diệu cảnh thú vị, hơn nữa trong Tiên Phủ Nhạc viên cũng có địa phương khiến tu luyện giả càng thêm tiếp cận và cảm ngộ thiên địa tự nhiên.
Ngao Vô Danh hiển nhiên đối với
“Tiên Phủ Nhạc viên” này phi thường rõ ràng.
– Thú vị, thú vị, đi. Chúng ta vào.
Khương Nghiên hai mắt rực sáng.
Tần Vũ và các đại nam nhân nhìn nhau cười khổ. Chỉ đành cùng Khương Nghiên đi vào.
… …
Trong thời gian ba tháng, bọn người Tần Vũ dưới sự dẫn dắt của Mông Hoành đã đi khắp các địa phương đại biểu của Đông Tinh thành, các loại địa phương kỳ diệu. Ngay cả Tần Vũ cũng có cảm giác tâm cảnh chính mình đã thay đổi theo.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Có những khi tu luyện không nhất định phải bế quan. Hình thức du lãng cuồng nhai này cũng là một loại tu luyện, đặc biệt đối với Tần Vũ loại hình thức này hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi.
——————
Trong Vô Danh long phủ.
– Ba tháng thấy nhiều như vậy, ta không thể không nói…. các tu luyện giả có thực lực phiên giang đảo hải, không chỉ là chém giết lợi hại, tại phương diện kiến tạo thành trì cùng các loại cung điện kỳ đặc cũng không đơn giản.
Tần Vũ cảm thán.
Cao lâu chín ngàn chín trăm chín mươi chín tầng.
“Tiên Phủ Nhạc viên” chiếm phương viên tới vài trăm dặm, điêu khắc Thần Long chiều dài cả ngàn dặm, nói thì bao giờ cũng dễ, nhưng thực sự có người nào đứng ra làm không ?
Đứng phía dưới
“Thông Thiên lâu”, nhìn thấy cao lâu sáp nhập tận trời.
Đứng trước cửa lớn
“Tiên Phủ Nhạc viên”, liếc mắt nhìn qua không thấy được đầu cuối của điêu khắc Thần Long.
Đứng trong
“Điêu Tượng quán” vô biên. Nhìn thấy hàng ngàn vạn tác phẩm điêu tố sống động như người thật.
… …
Tất cả, tất cả, cái khí tức bàng bạc đó không khỏi khiến người kinh hãi.
Nguyên lai…. bản lĩnh của tiên nhân khi dùng vào phương diện nghệ thuật càng khiến tâm linh chấn động à. Đây chính là tiên ma yêu giới, là thế giới tồn tại của thiên tiên, kim tiên, thiên ma, ma vương, thiên yêu, yêu vương, thậm chí là cao thủ đế cấp.
Đây là một thế giới hoàn toàn vượt xa phàm nhân giới.
Thế giới phồn hoa, huyên náo này cũng đồng thời tàn nhẫn, lãnh khốc.
… …
– Tần Vũ huynh đệ, đây đều là những mật thất tu luyện do ta tại động phủ chuyên môn kiến tạo ra, ngươi và Lạc Vũ cứ tuỳ tiện chọn lấy một gian mà tu luyện, tuyệt đối không người nào đến quấy rối các người.
Ngao Vô Danh cười ha hả chỉ một nhóm mật thất trong
“Vô Danh long phủ”.
Ngao Vô Danh không yên tâm để bọn Tần Vũ tu luyện chỗ Mông Hoành. Dù gì đó cũng là bên ngoài, tại Vô Danh long phủ này vẫn an toàn hơn nhiều.
– Tạ ơn Vô Danh đại ca.
Tần Vũ và Quân Lạc Vũ đều cảm kích nói.
– Bế quan, bế quan, đã biết là bế quan.
Khương Nghiên ngoác cái miệng nhỏ, mở lớn mắt nhìn Tần Vũ và Quân Lạc Vũ,
– Khi bế quan ai biết được là thời gian bao lâu, chỉ còn lại có mình tôi.
– Nghiên Nhi, yên tâm, ta bế quan thời gian không quá dài, ta tu luyện đến nhị cấp huyền tiên mới được bao nhiêu thời gian đâu? Chờ ta tu luyện đến tam cấp huyền tiên sẽ xuất quan, chắc là không cần đến trăm năm.
Quân Lạc Vũ cười nói.
Tần Vũ cuối cùng đã kiến thức được sự phi thường của
“Thiên tài Tiên đế”.
Người khác từ nhị cấp huyền tiên lên tam cấp huyền tiên, không biết phải tu luyện bao nhiêu năm. Duy chỉ có Quân Lạc Vũ này dám nói không cần đến trăm năm.
– Lạc Vũ, ngươi thuần tuý là phô trương, thuần tuý là phô trương!
Ngao Vô Danh nói không chút hảo khí.
Lạc Vũ không khỏi lộ vẻ cười khổ, trên thực tế hắn không có khoa trương.
– Thời gian tôi tu luyện chắc là cũng gần bằng Lạc Vũ huynh, khả năng là ngắn hơn một chút.
Tần Vũ cười nói theo, hắn vẫn luôn không nói cho người khác biết tốc độ tu luyện của mình.
Nếu như nói cho người khác, bản thân từ khi phi thăng lên tiên ma yêu giới, đến thực lực hiện tại mới hao phí thời gian khoảng vài chục năm, chắc là bọn người Ngao Vô Danh còn khiếp sợ hơn.
“Tam Hồn Cửu Luyện” tu luyện linh hồn, luyện hoá nguyên anh đề cao năng lượng, luận tốc độ ai có thể bằng?
– Tốt, các người tu luyện cho tốt đi, dù sao tu luyện giả thời gian rất dài, ta cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, trong trăm năm này ta sẽ không li khai Ẩn Đế tinh.
Ngao Vô Danh cười ha hả nói.
Lập tức Tần Vũ, Quân Lạc Vũ tiện đó tuyển chọn một mật thất bắt đầu bế quan tu luyện.
————
Trong mật thất Vô Danh long phủ.
Tần Vũ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn không động đậy, không có thứ quang mang chói sáng ở những người tu luyện khác, thậm chí không cần thôn phệ nguyên linh chi khí, Tần Vũ tu luyện tựa như đang ngủ.
Trong linh hồn địa hồn không gian đệ nhất tầng.
Mây mù quay cuồng, trong không gian vô hạn của địa hồn, Tần Vũ lăng không xếp bằng, hai tay không ngừng kết các loại thủ ấn quyết ẩn hàm đại thần thông, đạt đến cảnh giới địa hồn, ba mươi sáu thức thủ ấn quyết do Tần Vũ thi triển đã khác hẳn.
Đồng dạng, ba mươi sáu thức thủ ấn quyết này thi triển bắt đầu tiêu hao linh hồn chi lực rất lớn khiến Tần Vũ muốn cắn lưỡi.
Từng thủ ấn vừa được kết ra, Tần Vũ liền cảm thấy linh hồn chi lực điên cuồng tiêu hao, Tần Vũ chỉ có thể chầm chậm thi triển, thi triển được hai-ba thủ ấn quyết lại phải chờ linh hồn chi lực khôi phục lại mới tiếp tục thi triển được.
Muốn hoàn toàn thi triển hết ba mươi sáu thức thủ ấn quyết, Tần Vũ cần phải có thời gian phi thường dài.
Nhưng đồng thời hiệu quả lại rất tốt, Tần Vũ rõ ràng có thể cảm thụ được tốc độ không ngừng trưởng thành của linh hồn mình.
Linh hồn biến đổi, bình thường mà nói có ba phương pháp, cũng tương ứng với ba loại tu luyện cao thủ.
Phương pháp thứ nhất là theo thời gian trôi qua để linh hồn từ từ tiến bộ, loại phương pháp này tốc độ chậm vô cùng, nhưng thắng ở ổn định. Có nhiều cao thủ tu luyện trăm vạn năm, thậm chí ngàn vạn năm cũng là vì nguyên nhân này.
Loại tu luyện cao thủ này linh hồn đề cao luôn phi thường chậm.
Phương pháp thứ hai — Đốn ngộ.
Đốn ngộ là để linh hồn tại một thời khắc nào đó đạt đến một loại trạng thái huyền diệu, dưới trạng thái đó, linh hồn sẽ trưởng thành với một tốc độ khủng khiếp. Nhưng loại trạng thái đó chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Loại tu luyện cao thủ này, bình thường linh hồn tu luyện tốc độ không nhanh, nhưng tại một khắc đốn ngộ thì nhanh phi thường.
Phương pháp thứ ba, thuộc về một nhóm người khá đặc biệt mới có. Bọn họ thông thường được gọi là — thiên tài.
Đám người này không cần đốn ngộ, nhưng tốc độ tu luyện linh hồn của bọn họ luôn rất nhanh, mặc dù tốc độ đề cao linh hồn của bọn họ không bằng đốn ngộ, nhưng bọn họ thực sự so với loại người thứ nhất nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Quân Lạc Vũ thuộc về loại người thứ ba, hơn nữa là loại đặc biệt trong loại thứ ba. Thiên tài, tiên ma yêu giới có, nhưng thiên tài vài trăm năm đã đạt đến nhị cấp huyền tiên, đã xem như là thiên tài trong thiên tài.
Còn Tần Vũ….
Loại nào cũng không thuộc về, tốc độ đề cao linh hồn của hắn so ra còn nhanh hơn Quân Lạc Vũ.
Thời gian như thoi đưa, một năm lại một năm, bên ngoài không ngừng phát sinh biến hoá. Trong mật thất, bụi bặm bám lên toàn bộ thân thể Tần Vũ càng lúc càng nhiều….
Trong không gian tu luyện linh hồn, Tần Vũ căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, hắn chỉ cảm thấy bản thân kết ba mươi sáu thức thủ ấn quyết, ẩn hàm đại thần thông truyền từ
“Lưu Tinh Lệ” dễ dàng hơn.
Quá khứ linh hồn chi lực một lần chỉ có thể kết xuất hai đạo thủ ấn quyết, nhưng hiện tại một lần đã có thể kết xuất tám đạo, do Tần Vũ nỗ lực, cho nên bên ngoài đã trải qua bao nhiêu năm, Tần Vũ căn bản không có cảm giác, hắn vẫn chìm đắm trong tu luyện….