Tần Vũ hoàn toàn hiểu được.
– Nghịch Ương đáng thương a.
Tần Vũ trong lòng thầm than, rất hiển nhiên ba đại cao thủ này đối với Nghịch Ương căn bản không phải nói là nghe lời, cao thủ có ngạo khí của cao thủ, những người này thà chết cũng không khuất phục.
Ngao Vô Hư nghe ra còn tốt được một chút.
Đáp ứng Nghịch Ương hai yêu cầu: Khi sinh tử quan đầu sẽ ra bảo vệ Nghịch Ương, còn có một lần tuân theo mệnh lệnh Nghịch Ương.
Ốc Lam thì cứng, không ngờ một lần mệnh lệnh cũng không nghe, chỉ đáp ứng khi nguy hiểm đến gần sẽ bảo vệ mà thôi.
– Tiểu tử Tần Vũ.
Ngao Vô Hư hốt nhiên nhìn Tần Vũ,
– Mặc dù người thành chủ nhân Vạn Thú Phổ, nhưng thực lực ngươi kém ta xa, ta vốn chuẩn bi mệnh lệnh cũng không nghe ngươi, bất quá nể mặt Ốc Lam đại ca, ta sẽ nghe ngươi một lần mệnh lệnh.
Một câu nói đầy ngạo mạn này khiến Tần Vũ chấn động.
– Nếu như không phải Nghịch Ương lúc xưa, ngươi sao lại có thể mệnh lệnh cho ta?
Ngao Vô Hư căn bản coi thường Tần Vũ.
– Ta chỉ khi sinh tử quan đầu sẽ ra bảo vệ ngươi, khi bình thường ngươi chỉ có một lần cơ hội mệnh lệnh cho ta, chờ khi phi thăng thần giới, ngươi nhất định phải trả tự do cho ta. Ngươi nếu như không đáp ứng, vậy thì giết ta đi.
Từ đầu đến cuối, Ngao Vô Hư trong khi nói sắc mặt cũng không biến đổi.
Tần Vũ cười nhạt:
– Ngao Vô Hư, Ngao Vô Danh là huynh đệ của ta, ta cũng tôn trong huynh, tốt, ta đáp ứng yêu cầu của huynh.
– Vô Danh là huynh đệ của ngươi?
Ngao Vô Hư sắc mặt hơi biến đổi nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu.
Nguyên bổn lạnh lùng Ngao Vô Hư hiếm hoi lộ ra một nụ cười:
– Vô Danh, nó tốt chứ?
– Vô Danh đại ca rất tốt, cùng chị dâu Liên Trúc đang du ngoạn các nơi tại tiên ma yêu giới.
Tần Vũ nói. Ngao Vô Hư nghe vậy liền gật đầu, thở phào một hơi liền bước ra xa không nói chuyện với Tần Vũ nữa.
Tần Vũ nhìn bóng lưng Ngao Vô Hư.
– Ngao Vô Hư này cùng Long Hoàng và Long tộc đều có trở ngại, hình như hắn và thân huynh đệ cảm tình không tệ.
Tần Vũ cảm nhận ra, Ngao Vô Hư đối với Ngao Vô Danh thái độ bất đồng.
Tần Vũ căn bản không biết sinh hoạt khi nhỏ của Ngao Vô Hư. Khi đó, chỉ có Ngao Vô Danh thân huynh đệ này, đối với Ngao Vô Hư không có kỳ thị.
Dã Cù và Ốc Lam đối với Tần Vũ thái độ ngược lại tốt hơn nhiều.
– Tần Vũ, ngươi có thiên tư cũng có vận may, với tốc độ tu luyện của ngươi, muốn đạt đến phi thăng thần giới có lẽ không cần thời gian dài.
Ốc Lam mỉm cười nói.
– Chỉ là, ngươi nhất định phải yêu cầu nghiêm khác với bản thân, nếu như dựa vào người khác, tâm cảnh đề thăng tự nhiên chậm lại. Ngươi biết chưa?
Tần Vũ gật đầu.
Tu luyện giả, trên đường đầy nguy hiểm, luôn dựa vào người khác, sao có thành tựu lớn được?
Ốc Lam gật đầu an ủi:
– Ngươi hiểu được là tốt, nói thực lòng, ta căn bản không quan tâm đến Nghịch Ương kia, với tâm tình hắn muốn độ qua thần kiếp? Hừ, có năm mươi phần trăm tỷ lệ là tốt rồi.
Ốc Lam đối với Nghịch Ương tiên đế không hề để tâm.
Bên cạnh Dã Cù cũng nghi hoặc nói:
– Ốc Lam đại ca, ta nhớ rõ lúc xưa huynh đối với Nghịch Ương, gần như không đồng ý nói chuyện, căn bản không nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ có chuyện Nghịch Ương trước khi chết nhờ vả huynh, huynh mới làm một lần. Huynh vì sao đối với tiểu tử Tần Vũ này lại tốt như vậy?
Cặp mắt hổ của Dã Củ quét qua trên dưới Tần Vụ một lượt:
– Ta cũng không có cảm giác tiểu tử Tần Vũ có gì phi thường à, ngay thực lực cũng kém Nghịch Ương. Huynh làm sao đối với hắn tốt vậy?
Lúc này ở đằng xa Ngao Vô Hư cũng nhìn qua.
Hiển nhiên, hắn đối với chuyện này cũng nghi hoặc.
Ốc Lam thản nhiên cười nhìn Tần Vũ:
– Bởi vì ta có niềm tin vào Tần Vũ. Chuẩn xác mà nói… …là có niềm tin vào Lan thúc kia.
– Lan thúc?
Tần Vũ ngạc nhiên,
– Ốc Lam tiên sinh, người cũng biết Lan thúc?
Ốc Lam cười lắc đầu:
– Không, ta căn bản không biết Lan thúc, nhưng khi ở tại Nghịch Ương Cảnh, ta từng nhìn qua một con rối, ta hỏi ngươi là ai luyện chế, ngươi nói với ta, là Lan thúc, phải không?
– Phải.
Tần Vũ còn nhớ rõ chuyện trong Nghịch Ương Cảnh.
Khi đó Ốc Lam không ngờ lập tức nhìn ra con rối kiếm tiên không phải chân chính là người, còn hỏi là ai luyện chế. Tựa hồ sau khi biết điều này, Ốc Lam đối với mình thái độ có biến hoá lớn.
– Ốc Lam đại ca, Lan thúc đó là ai?
Dã Cù nghi hoặc tra hỏi.
– Không thể hỏi, không thể hỏi.
Ốc Lam thần bí nói.
Tần Vũ trong lòng có thể phán định, Ốc Lam này hiển nhiên chắc là biết được một chút chi tiết về Lan thúc, hoặc là… …từ trên con rối kiếm tiên nhìn ra một chút chi tiết về Lan thúc. Hốt nhiên Tần Vũ nghĩ đến một chuyện —
Ốc Lam từ đâu đến?
Tần Vũ căn bản nhìn không ra bản thể của Ốc Lam, cũng không biết được lai lịch.
Ốc Lam liền đó lại nói:
– Dã Cù, khủng long chân thân của ngươi uy lực cực lớn, nhưng vậy… …ngươi và Vô Hư giống nhau, trong Vạn Thú Phổ, Tần Vũ có thể mệnh lệnh một lần, thời khắc sinh tử thì ra bảo vệ Tần Vũ.
– Vâng, đại ca.
Dã Cù tựa hồ nghe lời đối với Ốc Lam.
Ốc Lam cười nhìn Tần Vũ:
– Tần Vũ, nếu như luôn có Dã Cù ở bên bảo vệ ngươi, cho dù ngươi công lực đề thăng, nhưng thực lực không trải qua thực chiến cọ xát, thì không thể hoàn toàn thi triển ra được.
Tần Vũ gật đầu hiểu.
Điểm này hắn hoàn toàn lí giải được, chính khi đối mặt sự truy sát của Vũ Hoàng, Tuyết Thiên Nhai tại Lam Tuyết Tinh, Tần Vũ mới có thể lĩnh ngộ ra “Lưu Tinh chỉ pháp” cùng với “vực” của đế cấp cao thủ.
– Tần Vũ, lực chiến đấu của Vô Hư và Dã Cù, ngươi cũng không hiểu rõ, ta sẽ cẩn thận nói lại với ngươi.
Ốc Lam sắc mặt có chút nghiêm túc.
Tần Vũ cẩn thận lắng nghe.
Thực lực của một cá nhân, tuyệt đối không thể chỉ từ đẳng cấp mà phán xét.
Ốc Lam chầm chậm nói:
– Vô Hư hiện tại là bát cấp yêu đế, bản thể hắn lại là biến dị siêu cấp thần thú “Huyết Long”, dưới hình thái chiến đấu, cả tiên ma yêu giới có thể vượt qua hắn cũng chỉ vài ngươi … …
– Vài người nào?
Tần Vũ truy hỏi.
Ốc Lam bật cười:
– Ta đã lâu năm không ở trong tiên ma yêu giới, ta chỉ nói một số người ta biết, yêu giới có Long Hoàng của Long tộc, Bằng Ma Hoàng của phi cầm nhất tộc và Nghê Hoàng.
Bằng Ma Hoàng đương nhiên Tần Vũ biết.
Tộc quần lớn nhất trong phi cầm nhất tộc chính là bằng tộc, Bằng Ma Hoàng chính là hoàng giả của bằng tộc, đồng thời cũng là hoàng giả của phi cầm nhất tộc.
Nghê Hoàng mặc dù thực lực lớn mạnh, nhưng phượng hoàng lại do trời đất sinh ra. Cả phi cầm nhất tộc mới có một phượng hoàng, vậy có mấy người nghe mệnh lệnh của Nghe Hoàng? Dù gì sau lưng Bằng Ma Hoàng còn có bằng tộc lớn mạnh.
– Ma giới… …theo như ta biết không có ai. Đương nhiên có khả năng có một số ẩn giả cao thủ lợi hại mà ta không biết.
Ốc Lam cười nói.
Tần Vũ gật đầu. Ma giới bề mặt có tam đại cư đầu, còn những cao thủ ẩn lánh, ai biết có hay không?
– Tiên giới, Ẩn Đế thực lực có lẽ tương đương Vô Hư. Mạnh hơn Vô Hư, tiên giới theo như ta biết chỉ có một — Thanh Đế.
Ốc Lam thập phần khẳng định nói.
Tần Vũ trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
Thanh Đế khẳng định không phải chỉ một chút thực lực biểu hiện bề ngoài.
– Còn Ám Tinh Giới, tam đại quân chủ đều không yếu hơn Vô Hư… …
Ốc Lam thản nhiên nói.
Tần Vũ cả kinh.
Tam đại quân chủ của Ám Tinh Giới này thực đúng là khủng bố, lúc xưa khi ở tại Nguyệt Nha Loan, mấy người Thanh Đế còn nói, đứng đầu tam đại quân chủ Ám Tinh Giới — tiền nhiệm Kim Hình Quân còn là lão đại ca của bọn họ.
– Trừ một số cao thủ ẩn tàng, những người khác, ví như mấy người Vũ Hoàng, Huyền Đế, Huyết Ma Đế, tuyệt đối không phải là đối thủ của Vô Hư.
Ốc Lam thản nhiên nói.
Tần Vũ nghe Ốc Lam nói liền biết một điểm —
Ốc Lam tuyệt không biết sự tồn tại của Ngân Hoa mỗ mỗ.
– Thực lực của Vô Hư người chắc đã biết rồi hả? Trừ vài đỉnh cấp cao thủ của tiên ma yêu giới, cũng không có người nào là đối thủ của hắn.
Ốc Lam mỉm cười nói.
– Còn Dã cù, thực lực tiếp cận Vũ Hoàng.
Tần Vũ trong lòng đối với thực lực Ngao Vô Hư, Dã Cù đã hoàn toàn có đánh giá.
Có sự đánh giá chính xác, mới biết sử dụng cơ hội duy nhất một lần mệnh lệnh cho bọn họ càng tốt.
– Phải rồi, ngươi phải đề phòng sự liên thủ của Vũ Hoàng và Huyền Đế.
Ốc Lam hốt nhiên nói.
– Hai người bọn họ đều là bát cấp tiên đế. Nhưng một khi liên thủ, không chỉ sánh ngang cửu cấp tiên đế, quan trọng nhất là… …thần khí của bọn họ có thể hợp hai thành một, đó là thượng cấp thần khí. Cho dù là Vô Hư có lẽ cũng không chống được.
Ốc Lam mục quang mờ ảo, tựa hồ nhớ lại chuyện năm xưa, rất hiển nhiên, Ốc Lam biết được lực công kích khi liên thủ của Vũ Hoàng, Huyền Đế.
– Điểm này ta biết.
Tần Vũ gật đầu.
Mặc dù Vũ Hoàng, Huyền Đế liên thủ cũng không làm gì được Khương Lan Giới, nhưng cũng không thể coi thường lực công kích của hai người đó.
Ở đằng xa Ngao Vô Hư hốt nhiên lên tiếng.
– Tiểu tử Tần Vũ, Đây là đâu?
Đến hiện tại Ngao Vô Hư mới chú ý đến chỗ bất đồng của nơi này.
Trong tiên ma yêu giới, còn chưa có đất đai của một tinh cầu nào rộng lớn như Khương Lan Giới.
Đất đai vô biên. Ai cũng cảm thấy quái dị.
– Tiểu tử Tần Vũ, cả tiên ma yêu giới, không có địa phương nào lại có đất đai rộng lớn như vậy, không ngờ ngay cả yêu thức của ta cũng không thể thăm dò được biên giới của mảnh đất này.
Ngao Vô Hư kinh hãi.
Yêu thức của bát cấp yêu đế, tuyệt đối có thể bao trùm phạm vi một tinh hệ.
– Nơi đây nguyên linh chi khí cũng dày đặc quá mức.
Ốc Lam cũng kinh ngạc.
Tần Vũ bật cười lên:
– Nơi đây là bên trong Khương Lan Giới.
– Khương Lan Giới?
Ốc Lam, Dã Cù, Ngao Vô Hư đều nhìn qua.
Tần Vũ gật đầu, mấy người này cũng bị hạn chế bởi Vạn Thú Phổ, Tần Vũ liền nói ra:
– Khương Lan Giới là một món thần khí do Lan thúc luyện chế, bên trong món thần khí này chính là một không gian rộng lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
– Không gian thần khí?
Ốc Lam sắc mặt kinh hoàng.
– Không gian thần khí, sao chưa có nghe qua?
Dã Cù và Ngao Vô Hư đều nghi hoặc.
– Cái này cũng là Lan thúc kia luyện chế?
Ốc Lam vội vàng truy hỏi.
Tần Vũ gật đầu.
Ốc Lam hít một hơi sâu, tựa hồ muốn bình tĩnh lại sự kinh hãi trong lòng, pha chút thâm ý nhìn Tần Vũ:
– Tần Vũ, Lan thúc đó đối với ngươi thực đúng là quan tâm.
– Lan thúc đối với ta rất tốt.
Tần Vũ thở dài nói, hắn nhớ lại khi ở phàm nhân giới, những ngày sống cùng Lan thúc, Lập Nhi.
Qua một lúc lâu, Tần Vũ mới từ trong hồi ức bừng tỉnh lại:
– Ốc Lam tiên sinh, còn một chuyện chưa nói, các người sau này chắc là cũng hiểu được, Khương Lan Giới này thời gian trôi đi với bên ngoài không giống nhau. Nơi đây qua mười năm, bên ngoài mới một năm.
– Ở đây mười năm, thế giới bên ngoài mới một năm?
Dã Cù kinh ngạc, đằng xa Ngao Vô Hư cũng bước qua trên mặt đầy kinh ngạc.
– Quá kỳ diệu đi.
Dã Cù thực khó mà tin.
Thời gian, đây là một sự tồn tại hư ảo, hai không gian có thời gian trôi qua bất đồng, đây đích xác là rất kỳ diệu.
– Ốc Lam tiên sinh, người làm sao vậy?
Tần Vũ nghi hoặc nhìn hướng Ốc Lam.
Lúc này —
Trong mắt Ốc Lam đầy kinh hãi, sắc mặt thậm chí còn có chút nhợt nhạt, một bộ dạng như “thấy quỷ”.
– Ốc Lam tiên sinh.
Tần Vũ lại lên tiếng.
– Ốc Lam đại ca, huynh làm sao vậy?
Dã Cù, Ngao Vô Hư cũng nhìn hướng Ốc Lam.
Mọi người la lên mấy lần, Ốc Lam mới bừng tỉnh lại, Ốc Lam hít lấy mấy hơi sâu, mới khiến biểu tình trên mặt bình tĩnh lại một chút, chỉ là trong mắt Ốc Lam vẫn còn một tia chấn hãi:
– Tần Vũ, ngươi nói là thật chứ, thời gian trôi đi trong Khương Lan Giới và bên ngoài là khác nhau?
– Phải.
Tần Vũ gật đầu.
Ốc Lam thở phào một hơi, lại nhìn thâm sâu Tần Vũ vài cái, cảm thán:
– Tần Vũ, ta cũng đáp ứng ngươi: Khi sinh tử quan đầu có thể bảo vệ tính mạng ngươi, bình thường, ngươi cũng có một lần cơ hội mệnh lệnh cho ta.
– Ồ.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
Ốc Lam căn bản không cho Nghịch Ương cơ hội mệnh lệnh hắn, có thể cho mình cơ hội, Tần Vũ đã rất mãn ý rồi.
– Ốc Lam đại ca.
– Ốc Lam đại ca.
Dã Cù, Ngao Vô Hư hai người đều kinh ngạc nhìn Ốc Lam.
Ốc Lam tiếp tục mỉm cười nhìn Tần Vũ:
– Tần Vũ, chờ khi đến thần giới, ngươi có trả tự do cho ta hay không ta cũng không quan tâm, tuỳ ý ngươi.
Dã Cù, Ngao Vô Hư càng thêm giật mình, Ốc Lam không ngờ không thừa cơ đòi tự do khi đến thần giới, theo Dã Cù, Ngao Vô Hư hai người thấy, căn bản là một chuyện không thể lí giải.
Ốc Lam cũng không giải thích, chỉ là mỉm cười.
Tần Vũ gật đầu, người ta đối với mình như vậy, bản thân cũng không thể quá đáng, trong lòng Tần Vũ đã có quyết định, nếu như bản thân có thể đến thần giới, khẳng định sẽ để Ốc Lam phục hồi tự do.
– Tần Vũ, chờ khi ngươi rời khỏi Khương Lan Giới, hy vọng ngươi tiếp tục để ta ở trong Khương Lan Giới tu luyện, tại đây tu luyện, có thể tiết kiệm được mười lần thời gian.
Ngao Vô Hư hốt nhân nói.
Tần Vũ cười lên, hỏi ngược lại:
– Cái này có tính là ngươi nhờ ta không?
Ngao Vô Hư lạnh lùng gật đầu nói:
– Tính, ta tuyệt đối không cầu không ngươi, ngươi để ta trong Khương Lan Giới tu luyện, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội mệnh lệnh ta.
Vậy là đã có hai lần cơ hội mệnh lệnh Ngao Vô Hư, Tần Vũ đương nhiên cao hứng.
– Ngao Vô hư, ta hiện tại muốn sử dụng một lần cơ hội.
Tần Vũ nói thẳng.
– Tần Vũ, đừng lãng phí cơ hội, mặc dù ngươi có hai lần cơ hội khiến Ngao Vô Hư làm việc, nhưng sau này ngươi muốn để Ngao Vô Hư nhờ ngươi, gần như là chuyện không thể.
Ốc Lam nhắc nhở.
Tần Vũ tức thì lắc đầu:
– Ta hiểu, Ngao Vô Hư, hiện tại bên ngoài có Vũ Hoàng và một đám thủ hạ của Vũ Hoàng, gần hai mươi tiên đế, còn chủ trì một Toả Nguyên Luyện Hoả trận, ta hy vọng ngươi… …cho hắn ta một lần giáo huấn sâu sắc.
– Một đám người dưới trướng Vũ Hoàng, hơn hai mươi tiên đế, Toả Nguyên Luyện Hoả trận?
Khuôn mặt Ngao Vô Hư có một nụ cười.
– Muốn giết Vũ Hoàng thì có chút khó, nhưng mà giáo huấn hắn… …ta sẽ khiến lần giáo huấn đó rất sâu sắc, Vũ Hoàng cả một đời cũng quên không được.
Ngao Vô Hư nhìn Tần Vũ:
– Để ta ra ngoài.
Chủ nhân Khương Lan Giới là Tần Vũ, Ngao Vô Hư cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể tự mình ra được.
Tần Vũ gật đầu.
– Tần Vũ, ta nhắc nhở ngươi một chuyện.
Ngao Vô Hư hốt nhiên thấp giọng.
– Ốc Lam đại ca cho ngươi một lần cơ hội mệnh lệnh huynh ấy, không đến giờ khắc tối quan trọng, ngươi đừng nên lãng phí.
Ngao Vô Hư thấp giọng than,
– Ta thực không hiểu được… …vì sao Ốc Lam đại ca đối với ngươi tốt vậy.
Tần Vũ không khỏi kinh ngạc.
– Tốt rồi, để ta ra ngoài, giáo huấn Vũ Hoàng và đám người này.
Ngao Vô Hư thản nhiên nói.
Tần Vũ không nghĩ nhiều nữa, tâm ý khẽ động, Ngao Vô Hư liền biến mất khỏi Khương Lan Giới.