Chỉ nghe:
“Dạ phải. Chủ nhân, Tần Chính đã biết người về rồi, vì vậy lần này y mới triệu tập các tộc nhánh về Đức Viên”.
Mặc Kì Lân vô cùng thành thật nói.
– Nhị ca đã biết ta về thì chờ chút nữa gặp mặt cũng chẳng sao, bây giờ ta xem hậu bối tử đệ của Tần gia thế nào.
Tần Vũ khẽ nói.
– Dạ, chủ nhân.
Mặc Kì Lân nói. Tần Vũ thản nhiên từ cửa chính Đức Viên tiến vào, đối với không gian cảm ngộ của Tần Vũ. Đám hộ vệ cả tiên thiên cảnh giới vẫn chưa đến làm sao có thể thấy được Tần Vũ.
Tần Vũ từng bước đi trên hành lang quen thuộc .
“Nơi này là nơi năm xưa đại ca đã từng sống” Tần Vũ nhìn một đình viện
“bất quá bốn ngàn năm rồi nơi này sớm đã sửa chữa thay đổi quá nhiều”. Tần Vũ cảm thụ được sự thay đổi mới trong cảnh vật.
“Nơi này đã trở thành cấm địa, người ngoài không thể vào” Tần Vũ khẽ cười.
Đi khắp cả Đức Viên, cũng chính là Trấn Đông vương phủ năm xưa, Tần Vũ phát hiện…… nơi năm xưa mình cùng Tần Phong và phụ vương sinh hoạt đều được hộ vệ bảo hộ. người ngoài căn bản không thể tiến vào.
“Nhị ca tu luyện tốc độ quả là chậm thiệt.” Tần Vũ thần thức đã quan sát thấy rõ thực lực của nhị ca mình ___ Không Minh trung kì. Bốn ngàn năm mới đạt tới KhôngMminh trung kì, loại tốc độ tu luyện này quả là làm người ta không nói nên lời.
Về đến nhà xưa, tâm của Tần Vũ vô cùng bình tĩnh.
Những đình viện năm xưa được dùng làm nơi ở cho khách bây giờ đã có vài người thuộc chi tộc của Tần gia, những người này ở Đường triều đế quốc đều là những nhân vật quan trọng nhất. Nhưng trong đại bản doanh của gia tộc, mỗi người điều rất khiêm nhường. Bởi vì những người thuộc những chi tộc này đều hiểu rằng địa vị của họ đều nhờ sự giúp đỡ của tộc chính (trực hệ) của Tần gia, hơn nữa thực lực thật sự của Tần gia thì quả là kinh người.
Đi đến cửa một đình viện.
– Cha, chúng ta sau này không gặp lại đệ đệ nữa sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Là Tần Vũ Đồng.” chân Tần Vũ khẽ nhấc liền tiến vào trong đình viện.
Lúc này Tần Vũ Đồng đang nói chuyện với cha mình.
– Vũ Đồng. Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này là do người cao nhất của Tần gia nhất tộc chúng ta – thái thượng nhị trưởng lão ra lệnh, không chỉ chi tộc của chúng ta, mà các tinh anh đệ tử của tất cả các chi tộc khác cũng phải đi.
Cha của Tần Vũ Đồng – Tần Phúc Lam không khỏi than mà nói.
Tần Vũ khẽ ngẩn ra.
Thái thượng nhị trưởng lão là người duy nhất tồn tại?
– Biết rồi.
Tần Vũ Đồng vẻ mặt có chút bất lực, sau đó hướng về cha mình hỏi tiếp.
– Cha, cha đã gặp qua thái thượng nhị trưởng lão chưa?
– Gặp qua một lần, thân phận của thái thượng nhị trưởng lão thì con cũng đã biết, đó là hoàng đế chân chính đầu tiên của
“Tần hoàng triều” chúng ta năm xưa.
Tần Phúc Lam cảm động nói.
Tần Vũ Đồng trong mắt không khỏi lộ ra một tia sùng bái nói:
– Con đương nhiên là biết thái thượng nhị trưởng lão. Không chỉ có người mà còn thái thượng đại trưởng lão năm xưa thống lĩnh đại quân của Tần triều chúng ta đánh đông dẹp bắc, không ai ngăn nổi. Hơn nữa lợi hại nhất là thái thượng tam trưởng lão, nghe nói thái thượng tam trưởng lão thực lực thông thiên. Là người đầu tiên của Tần gia chúng ta phi thăng tiên giới.
– Không chỉ đơn giản như vậy. Thái thượng tam trưởng lão thực lực còn đáng sợ hơn so với suy nghĩ của con, cả những thế lực trong Bạo Loạn Tinh hải chiếu cố đến Tần tộc chúng ta như vậy cũng là vì thái thượng tam trưởng lão.
Tần Phúc Lam cảm thán nói.
– Ta từ nhỏ đã nghe kể về sự tích của thái thượng tam trưởng lão. Ài, đó mới thật sự là nhân vật thiên tài.
– Con cũng không phải như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đã được nghe sự tích của thái thượng tam trưởng lão. Người đầu tiên của Tiềm Long đại lục mà chỉ dựa vào ngoại công đạt đến tiên thiên cảnh giới, trong hai mươi năm ngắn ngủi đã bước chân vào tu chân cảnh giới…… quả thật khó mà tin được, nhờ ngoại công mà bước vào tiên thiên cảnh giới không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ cái đám công tử đó trước mặt con ra vẻ này nọ, tên nào tên nấy đều dựa thế gia đình mà còn cho là hay lắm, so với thái thượng tam trưởng lão mà nói thì quả là ……
Trong mắt Tần Vũ Đồng không khỏi có chút tức giận.
Tần Vũ đứng một bên nghe mọi chuyện không khỏi cười thầm.
Thì ra thái thượng tam trưởng lão này là đang nói về mình à!
– Chỉ tiếc là nhờ ngoại công đạt đến tiên thiên cảnh giới thực quá khó khăn. Nghe nói trong tộc mỗi đời đều tuyển mười đệ tử ưu tú để tu luyện ngoại công, nhưng trong bốn ngàn năm nay, hình như tất cả những người đó chỉ có thể luyện đến ngoại công cực trí là không thể tiến thêm được nữa, tu luyện thành công thì chỉ có một người mà thôi, chính là Tần Thạch Thiên thúc thúc của con…… nhưng mà nghe nói công pháp tu luyện của thái thượng tam trưởng lão quả thật vô cùng lợi hại!
Tần Phúc Lam nói.
– Tần Thạch Thiên thúc thúc, con biết thúc ấy mà. Con cháu các tộc của Tần gia đều vô cùng sùng bái thúc ấy. Thúc là truyền nhân duy nhất trong bao nhiêu năm nay của thái thượng tam trưởng lão.
Tần Vũ Đồng cảm thán nói.
Nghe đến đây, Tần Vũ kinh ngạc.
công pháp có truyền nhân rồi? Tần Vũ thần thức liền bao trùm cả Đức Viên. Lúc trước thần thức của Tần Vũ phát ra chỉ để tìm kiếm nhị ca của mình. Không quan sát kĩ những người khác.
Còn lần này tìm kiếm thì Tần Vũ dễ dàng tìm thấy người tu luyện công pháp.
“Tinh Vân tiền kì, gần bốn mươi năm đã đạt đến mức này cũng coi như không tệ”.
Tần Vũ đã tìm ra người được gọi là “Tần Thạch Thiên”.
– Vũ Đồng, con chừng nào mới chịu kết hôn đây? Cha chờ không được nữa rồi, nói thật những con cháu Tần gia theo đuổi con cũng có những người không tệ.
Tần Phúc Lam cười nói.
Tần Vũ Đồng không khỏi lắc đầu:
– Tạm thời không nghĩ tới. Con không hy vọng chồng tương lai có nghị lực và thiên phú như thái thượng tam trưởng lão. Chỉ cần bằng một phần mười của thái thượng tam trưởng lão là được rồi nhưng mà cái đám công tử đó……
Tần Vũ không khỏi ngớ ra, khẽ cười: “Thú vị, thú vị”.
– Ngươi là ai?
Tần Vũ Đồng kinh ngạc phát hiện không xa bỗng nhiên có một thanh niên áo đen.
Tần Phúc Lam xoay người nhìn thấy thanh niên áo đen liền khiêm tốn nói:
– Ngươi cũng là con cháu của Tần gia?
Tần Phúc Lam biết rằng…… cho dù là người tu chân cũng không thể tự ý đi vào Đức Viên của Tần gia, bởi vì trong Đức Viên có “hộ tộc thần thú”. Sự hiện diện của hộ tộc thần thú thì hầu như người nào của Tần gia cũng nghe nói qua.
– Đúng, ta là người của Tần gia.
Tần Vũ gật đầu cười nói, ánh mắt chuyển sang Tần Vũ Đồng.
– Tiểu nha đầu, có lúc đối với chồng của mình thì yêu cầu đừng nên quá cao, chỉ cần hợp ý là được rồi.
– Tiểu nha đầu?
Tần Vũ Đồng không khỏi mở to mắt.
– Ngươi so với ta lớn hơn được bao tuổi chứ?
– Ta so với ngươi lớn hơn nhiều đó.
Tần Vũ khẽ cười nói.
Tần Phúc Lam lúc này tim đập như trống, y có thể cảm thụ được khí tức đặc thù của Tần Vũ, đó là khí tức hòa cùng trời đất, cho dù lần duy nhất gặp thái thượng nhị trưởng lão y cũng không cảm thấy như vậy. Thái thượng nhị trưởng lão so ra không bằng người trước mặt rồi.
“Có lẽ là tán tiên cao thủ của Tần gia chúng ta.”
Tần Phúc Lam khẽ nhủ thầm. Bốn ngàn năm trở lại đây, Tần gia cũng đã có một vài tán tiên cao thủ.
Nhưng vào lúc này bên ngoài đình viện có một người đi tới.
– Tần Phúc Lam.
Người tới khẽ nói.
– Sứ giả đại nhân.
Tần Phúc Lam chỉ nhìn thấy người này liền nghiêng mình cả Tần Vũ Đồng cũng cúi chào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần thị nhất tộc có hộ tộc sứ giả, những hộ tộc sứ giả này phân làm ba tầng cấp. Thấp nhất là áo vàng, áo lam thì cao hơn chút ít, còn cao nhất chính là hộ tộc sứ giả áo đen.
Cho dù là sứ giả áo vàng, địa vị thấp nhất công lực kém nhất cũng đạt đến Nguyên Anh kì.
– Gia chủ có lệnh, một thời thần sau, mọi người đến “Phong Vãn thính” tham dự tiệc.
Kim y sứ giả nói xong liền chuyển mình đi. Tựa như không thấy Tần Vũ vậy.
Chờ cho sứ giả đi rồi Tần Phúc Lam mới cùng Tần Vũ Đồng đứng thẳng lên.
– Ủa, sứ giả đại nhân hồi nãy tại sao hình như không nhìn thấy y vậy?
Tần Vũ Đồng nghi hoặc nhìn Tần Vũ. Nếu như Tần Vũ có địa vị cao, kim y sứ giả ít nhất cũng phải hành lễ, còn như nếu Tần Vũ địa vị thấp ít nhất cũng hành lễ cùng kim y sứ giả, chỉ là từ đầu đến cuối hình như không nhìn thấy Tần Vũ vậy. Chuyện này quả làm người ta nghi hoặc.
Tần Vũ đi đến một bậc đá ngồi xuống nói:
– Ta muốn y thấy ta thì y sẽ thấy, ta ko muốn thì y dù nhìn mà vẫn không thấy.
Sau đó Tần Vũ liền lấy ra một bình rượu, uống một ngụm:
– Ừ, quả là rượu của viêm kinh vẫn ngon nhất.
Tần Vũ Đồng cùng Tần Phúc Lam nhìn nhau chẳng nói được tiếng nào.
Đứng trước mặt người khác, muốn người ta thấy mình thì thấy, muốn không thấy sẽ không thấy, có loại thần thông này sao? Trước giờ chưa từng nghe nói.
Tần Vũ vẫn ở trong đình viện từ từ thưởng thức rượu.
Một thời thần sau.
Trong “Phong Vãn thính”
Phong Vãn thính lúc này tụ tập số lượng lớn các nhân vật của các chi tộc của Tần gia. Những người này ngồi đầy cả mười bàn, có thể biết được số người rất đông. Bất quá lúc này mọi người không hề nhúc nhích bởi vì tộc trưởng còn chưa đến.
Tần Vũ đã ngồi một bàn trong “Phong Vãn thính”.
Tần gia chỉ có một cửa kiểm tra thiệp mời, sau đó không hề kiểm đến nữa. Bởi vì mọi người đều biết…… Tiềm Long đại lục chẳng có một ai dám đến gia tộc họ Tần làm loạn.
Bởi vì có rất nhiều chi tộc của Tần gia, có tộc đến một người có tộc đến hai người, cũng có tộc ba người đến, vì vậy yến tiệc chuẩn bị rất nhiều, Tần Vũ ngồi trong đó, người khác còn tưởng Tần Vũ là người trong các chi tộc.
– Gia chủ đến!
Một kim y sứ giả đứng phía trước “Phong Vãn thính” nói. Tức thì mọi người đều đứng dậy.
Cùng bốn lam y hộ tộc sứ giả đi tới là gia chủ của gia tộc họ Tần. Người gia chủ này trong mắt toát ra vẻ trầm ổn. Tần Vũ khẽ gật đầu, người này thật lực không mạnh chỉ là Nguyên Anh trung kì mà thôi.
– Mọi người, hôm nay là một ngày đại hỉ!
Câu nói này của gia chủ làm cho mọi người trong các chi tộc kinh ngạc.
Bởi vì mọi người đều nhớ rằng…… không lâu trước đây, thái thượng nhị trưởng lão tự mình hạ lệnh cho tinh anh đệ tử trong mọi chi tộc đều phải được đưa về Đức Viên. Để tinh anh đệ tử được đưa đi trú ẩn, lưu lại tông mạch của Tần gia. Đồng thời còn nói rằng…… Tần thị nhất tộc đang đứng trước nguy nan to lớn, mọi chi tộc đều phải cẩn thận, nhưng mà chớp mắt gia chủ lại tuyên bố “ngày đại hỉ”. Tuy kinh ngạc, nhưng người bên dưới vẫn không ai ồn ào.
– Mọi người yên tâm, thái thượng nhị trưởng lão đã tự mình hạ lệnh, tất cả tinh anh đệ tử đều được đưa trở về cho các chi tộc. Còn thái thượng nhị trưởng lão…… sẽ nhanh chóng đến “Phong Vãn thính”.
Gia chủ cao giọng nói.
Mặc dù bình tĩnh nhưng lúc này bên dưới đã bắt đầu có tiếng xì xào.
– Thái thượng nhị trưởng lão sẽ nhanh chóng đến đây? Ta không nghe lầm chứ.
– Thật sao, thái thượng nhị trưởng lão muốn đến đây sao?
……….
Cả đẳng cấp như Tần Phúc Lam chỉ gặp qua thái thượng nhị trưởng lão một lần. Chuyện này nguyên nhân là do Tần Phúc Lam là một trong các lãnh tụ trong các chi tộc, còn trong “Phong Vãn thính” gặp qua thái thượng nhị trưởng lão thì không đến mười người.
– Yên lặng.
Một tiếng nói từ cửa vào “Phong Vãn thính” vang lên. Chí thấy một hắc y sứ giả tiến đến.
Tất cả mọi người đều yên lặng lại.
Truyền thuyết trong Tần thị nhất tộc, hộ tộc sứ giả phân ra làm ba cấp biệt: áo vàng, áo xanh, áo đen. Người áo đen này là cấp độ cao nhất, cho dù người yếu nhất cũng là Không Minh kì. Còn mạnh thì ít nhất cũng đến giai đoạn Độ Kiếp.
Ba hắc y sứ giả đi trước mở đường. Một thanh niên mặc trường bào màu vàng nhạt đi tới.
– Thái thượng nhị trưởng lão.
gia chủ cung kính hành lễ.
Gia chủ của Tần thị nhất tộc mỗi trăm năm đổi một lần. Nhưng còn vị trí thái thượng trưởng lão là vĩnh cửu. Trong ba vị thái thượng trưởng lão, dù vị nào quyền lợi cũng hơn xa gia chủ rất nhiều.
– Thái thượng nhị trưởng lão.
Mọi người phía dưới lúc này mới sực tỉnh, tất cả đều cung kính cúi người hành lễ.
Chỉ có một người không hành lễ chính là Tần Vũ.
– Nhị ca.
Tần Vũ chỉ khẽ gật đầu.
Tần Chính nhìn thấy Tần Vũ trong mắt hiện rõ niềm vui cực độ. Chỉ là Tần Chính ngày xưa đã từng là hoàng đế một đời. Nắm giữ gia tộc họ Tần trong cả bốn ngàn năm. Chớp mắt đã khống chế được sự kích động, rồi cũng khẽ gật đầu với Tần Vũ.
Bên cạnh mấy hộ tộc sứ giả thấy Tần Vũ không hành lễ liền tức giận hét lớn.
– Không được lỗ mãng.
Tần Chính linh thức truyền âm đến não mấy người.
Chờ cho mọi người trong các chi tộc đứng lên. Tần Chính khẽ cười nói:
– Mọi người, trước đây không lâu là thời gian nguy hiểm của Tần gia chúng ta. Chỉ là bây giờ nguy hiểm đã qua. Những tinh anh đệ tử ta đã cho về nhà. Tin rằng trong một tháng đều có thể về tới nhà. Mọi người có thể yên tâm rồi.
Bên dưới người trong các chi tộc nghe được đích thân thái thượng nhị trưởng lão nói ra câu này mới có thể khẽ thở phào.
Những ngày trước vì hai chữ “Nguy hiểm” mà đã làm cho các chi tộc như chim gặp cung vậy.
– Mọi người, mời vào nhập tiệc thôi.
Tần Chính nói xong thì đi xuống bên dưới.
Những người này thấy Tần Chính đi xuống, mỗi người đều kích động không biết nói gì, Tần Chính chỉ gật đầu khẽ cười hướng về Tần Vũ đi tới.
– Nhị ca, huynh quản lí thật không tệ, bây giờ con cháu của Tần gia chúng ta đã hơn vạn rồi.
Tần Vũ đã đứng lên.
– Nói cho đúng thì Tần gia đã hơn tám vạn rồi.
Tần Chính nói.
Tần Vũ đi đến trước mặt Tần Chính.
– Nhị ca!
– Tam đệ.
Tần Chính cũng hướng về Tần Vũ.
Tần Vũ Đồng ngồi cùng bàn với Tần Vũ nghe được đối thoại của hai người thì như trở nên ngây ngốc.
– Mọi người, những gì hôm nay nghe được xin đừng nói ra ngoài.
Tần Chính đảo mắt nhìn mọi người trong “Phong Vãn thính” một lượt.
Liền sau đó Tần Vũ cùng Tần Chính sánh vai rời khỏi Phong Vãn thính.
– Cha, con hồi nãy không nghe lộn chứ?
Tần Vũ Đồng nhìn cha mình là Tần Phúc Lam trong mắt như hiện vẻ “không thể tin nổi”:
– Nếu như ta không nghe lầm, thì người đó chính là thái thượng tam trưởng lão trong truyền thuyết rồi.
“Y là thái thượng tam trưởng lão?” Tần Vũ Đồng nghĩ lại, tự mình đã trước mặt Tần Vũ nói về đều kiện tuyển chồng thì không khỏi đỏ mặt.
Còn trong “Phong Vãn thính” các thủ lĩnh của các chi tộc đều vô cùng hưng phấn. Thái thượng tam trưởng lão đã về rồi? Còn gì nguy hiểm nữa chứ. Cả đám người đều hưng phấn vô cùng, ai nấy đều an tâm rồi.
Để những người trong tộc yên tâm. Bởi vậy Tần Vũ lúc đó mới gọi nhị ca trước mặt mọi người.
Với thực lực của mình, căn bản chẳng cần che che dấu dấu.