Phúc bá gật đầu cười nói:
-Tạm thời đừng nóng vội, đồ vật trong căn phòng khác tuy là trọng yếu, nhưng ba kiện hồng mông linh bảo ở nơi này sẽ là linh bảo cần cho ngươi sau này hành tẩu ở Thần giới.
-Phúc bá xin nói rõ hơn.
Tần Vũ nhất thời nhận thức được một số chuyện.
Phúc bá kiến nghị:
-Hai kiện hồng mông linh bảo phụ trợ “Phi Viên” Thần Chu, Tỏa Thần Tháp, nếu ngươi có thời gian thì tốt nhất là trước tiên luyện hóa “Phi Viên” Thần Chu. Sau đó mới luyện hóa tới Tỏa Thần Tháp, còn “Tuyết Ti Thủ Sáo” thì để cuối cùng.
Tần Vũ hơi thấy nghi hoặc hỏi:
-Phúc bá, linh bảo mang tính công kích, vì sao lại luyện hóa cuối cùng?
Từ vị trí Tần Vũ mà nhìn, khi đến Thần giới thì thực lực của bản thân là quan trọng nhất. Cho nên Tuyết Ti Thủ Sáo đó đáng nhẽ phải sớm luyện hóa thì mới đúng chứ.
Phúc bá cười lắc đầu bảo:
-Ngươi đã có thần thương “Tàn Tuyết” rồi thì công kích lực của ngươi đã rất mạnh. Hơn nữa thượng phẩm thiên thần khí không khó luyện hóa như hồng mông linh bảo. Do đó không cần phải vội vàng luyện hóa Tuyết Ti Thủ Sáo.
Tần Vũ gật đầu cưới nói:
-Điều này ta đồng ý. Thiên thần khí đích xác dễ luyện hóa hơn hồng mông linh bảo.
Thiên thần khí chỉ cần linh hồn cảnh giới đạt tới
“Linh hồn kim đan” thì liền có thể luyện hóa một cách nhẹ nhàng vô cùng. Ngoài ra, luận về uy lực, thượng phẩm thiên thần khí cũng sánh được với nhị, hay tam lưu hồng mông linh bảo. Đương nhiên, cùng là thượng phẩm thiên thần khí cũng có sự phân biệt cao thấp với nhau.
-Ba kiện hồng mông linh bảo này tạm thời lưu ở đây. Đợi sau này ngươi có thời gian thì từ từ luyện hóa. Với hồng mông linh bảo, chỉ khi hoàn toàn luyện hóa thì mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất.
Phúc bá cảm thán nói:
-Đi, theo ta tới một phòng khác.
Tần Vũ lập tức gật đầu, theo sau Phúc bá, cùng nhau ly khai khỏi căn phòng có giấu ba kiện hồng mông linh bảo đó, đi vào căn phòng phía đối diện.
Vừa bước vào trong. Cảnh sắc xung quanh biến đổi hẳn, Tần Vũ cẩn thận quan sát tứ phía. Đó là một bầu trời sao lóa mắt mênh mang vô bờ. Từng ngôi sao sáng từ phía xa phát tán ra những ánh sáng rực rỡ. Nơi Tần Vũ đứng chính là khoảng không bầu trời.
Phía trước Tần Vũ không xa có một căn nhà sao được treo lơ lửng trên bầu trời. Xung quanh căn nhà này nổi lên một loạt quyển trục màu vàng, tổng cộng phải có đến mấy nghìn quyển. Mấy nghìn quyển trục đó cứ trôi nổi như vậy xung quanh căn nhà.
-Nơi này sao lại như vậy?
Tần Vũ nghi hoặc nhìn Phúc bá bên cạnh.
Phúc bá mỉm cười đáp:
-Tần Vũ, thoạt nhìn thì đây là cả một bầu trời sao, nhưng trên thực tế không gian nơi này tịnh không to lớn. Bất kể là mặt sau hay mặt trước, trái hay phải, trên hay dưới, đều chỉ có khoảng cách một dặm. Bên ngoài một dặm này, ngươi căn bản không cách gì tiến lên được một bước.
-Phúc bá, ý của người là…những ngôi sao này chỉ là một loại ảo thuật?
Thoáng chốc, Tần Vũ đã hiểu ra.
-Đúng, chính là ảo thuật.
Phúc bá mỉm cười:
-Thực lực của chủ nhân tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đến mức luyện chế được một không gian. Nhiều nhất là bố trí được một địa phương có phạm vi nhỏ mà thôi.
Phúc bá chỉ về căn nhà đá lơ lửng ở chính giữa đó:
-Bên trong căn nhà đá này, có hạch tâm của cả Mê Thần Điện, chính là “Luyện Hỏa Thủ Hoàn” do chín viên Tử Nguyên Hỏa Châu được luyện chế mà thành.
-Luyện Hỏa Thủ Hoàn?
Tần Vũ không khỏi thấy khích động. Luyện Hỏa Thủ Hoàn chính là hạch tâm để khống chế Mê Thần Điện.
-Bản thân Tử Nguyên Hỏa Châu vốn là tam lưu hồng mông linh bảo. Chủ nhân đã đem chín viên ngọc đó luyện chế thành một thể duy nhất, hình thành nên
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”. Có Luyện Hỏa Thủ Hoàn, thì có thể tăng cao năng lực dùng lửa của ngươi. Bản thân nó có thể coi như là nhị lưu hồng mông linh bảo. Bất quá, đối với cao thủ luyện khí mà nói, thì nó có thể sánh được với nhất lưu hồng mông linh bảo.
Phúc bá mỉm cười nhìn Tần Vũ.
Thoáng chốc, Tần Vũ đã đoán ra ở trong lòng. Đối với cao thủ luyện khí, năng lực khống chế ngọn lửa chính là thứ quan trọng vô cùng. Năng lực đó không chỉ là khống chế được thời gian và mức độ lửa, đồng thời còn là đẳng cấp của ngọn lửa nữa.
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn” do chín viên Tử Nguyên Hỏa Châu được luyện chế mà thành đó, tin rằng là loại linh bảo mang thuộc tính hỏa, hiển nhiên là giúp đỡ được cho việc luyện khí.
-Tần Vũ, trọng yếu nhất với ngươi hiện giờ chính là…lập tức luyện hóa
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn” này.
Phúc bá nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu, ánh mắt hướng về căn phòng đó. Luyện hóa được
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”, chính là đại biểu cho việc mình điều khiển được Mê Thần Điện. Tần Vũ lập tức bước trên hư không, đi thẳng tới căn nhà nọ. Nhưng mới đi được vài bước, ánh mắt Tần Vũ không khỏi chuyển về những quyển trục màu vàng.
Tần Vũ nghi hoặc hỏi:
-Những quyển trục này là cái gì vậy?
Phúc bá mỉm cười giải thích:
-Những quyển trục này, là những ghi chép các công pháp, các bí mật hay là những loại tri thức. Chúng giống với ngọc giản của Tiên Ma Yêu giới các ngươi. Bất quá, dung lượng có thể ghi lại của quyển trục lớn hơn nhiều so với ngọc giản.
Tần Vũ có phần kinh ngạc trong lòng. Dung lượng mà ngọc giản có thể ghi chép, Tần Vũ biết rất rõ. Dung lượng đó có thể coi là lớn đến kinh người…dù là những thứ để lưu dữ liệu trong khoa học kỹ thuật vũ trụ ở quê hương của sư tôn Lôi Vệ, cũng không thể bằng một phần vạn của ngọc giản. Quyển trục màu vàng này, không ngờ có dung lượng còn lớn hơn nhiều ngọc giản, xứng đáng là vật phẩm mà Thần giới dùng để ghi chép tin tức.
Phúc bá trịnh trọng nói:
-Tần vũ, sở dĩ ta nói thứ ở trong phòng này, so với hồng mông linh bảo trong phòng bên phải trân quý hơn, chủ yếu chính là vì những quyển trục này.
Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên trong lòng. Ngay từ đầu, Tần Vũ vẫn nghĩ là vì sự liên quan đến
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”, Phúc bá mới nói đồ trong phòng này trân quý hơn phòng kia. Không ngờ rằng là vì những quyển trục đó.
-Vài nghìn quyển trục này, giá trị của chúng không thể dùng con số để miêu tả được. Những ghi chép đối với các dược thảo, các loại yêu thú kỳ lạ, các nơi hiểm địa của Thần giới…và nhiều thứ khác nữa bên trong chúng, tóm lại rất nhiều thứ, sự việc đều có sự mô tả. Muốn trở thành một người thợ tài giỏi về luyện khí có địa vị cao quý, thì cần phải học hết tất cả những cái đó!
Phúc bá chỉ về những quyển trục màu vàng đang được treo đó. Ánh mắt Tần Vũ cháy sáng, nhìn về chúng.
-Những quyển trục này, là tất cả các ghi chép tri thức của chủ nhân. Với cảnh giới năm xưa, có rất nhiều thứ mà ngôn ngữ không thể nào miêu tả được. Chỉ có thể đợi ngươi sau này tự mình lĩnh ngộ thôi.
Phúc bá mỉm cười nói:
-Bất quá, con đường ngàn dặm, khởi nguồn dưới chân. Hiện giờ việc ngươi cần phải làm là nắm được kỹ năng hạng nhất của thứ tối căn bản và tối quan trọng của một cao thủ luyện khí, đó là trận pháp!
Tần Vũ dò hỏi:
-Trận pháp? Là quyển nào vậy?
Tần Vũ đã có quyết tâm học tập nghiên cứu.
-Quyển nào ư?
Phúc bá thoáng ngạc nhiên.
Tần Vũ mỉm cười nói đùa:
-Đúng vậy, sao thế Phúc bá? Không lẽ người định nói với ta, một cái quyển trục không đủ để ghi lại những lĩnh ngộ đối với trận pháp của Xa Hầu Viên tiền bối à.
Phúc bá gật đầu nói:
-Đương nhiên, chủ nhân người đã truyền lại chín trăm quyển “Trận Đạo”. Ngươi cần phải hoàn toàn lĩnh ngộ được chín trăm quyển đó thì mới được coi là đi được bước đầu trên con đường tiến tới là một cao thủ về trận pháp.
Tần Vũ cảm thấy một sự áp lực:
-Phúc bá, người ngàn vạn lần đừng nói với ta là chín trăm quyển đó, mỗi quyển đều được ghi trọn vẹn dung lượng nhé!
Dung lượng lưu trữ của ngọc giản, Tần Vũ biết rất rõ. Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn chưa từng thấy qua một ngọc giản chứa đầy tin tức. Dung lượng của quyển trục màu vàng còn lớn hơn cả ngọc giản, một quyển trục có thể lưu trữ bao nhiêu, Tần Vũ chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Dù cho là tốc độ thần thức của cao thủ Thần giới được coi là cực nhanh rồi, nhưng toàn bộ lượng tin tức của một quyển trục này, vẫn rất đáng sợ.
-Chín trăm quyển đó, tịnh không phải là được ghi đầy toàn bộ.
Phúc bá cười nói. Tần Vũ tức thì thở phào một hơi. Phúc bá lại tiếp:
-Trong chín trăm quyển, thì tám trăm chín mươi chín quyển đầu là được ghi trọn vẹn dung lượng, còn quyển cuối cùng ghi chép chỉ chiếm một nửa sức chứa thôi.
Tần Vũ sững sờ giây lát. Hắn buồn rầu hỏi :
-Phúc bá, người nói cần bao nhiêu lâu thì ta mới xem hết chín trăm quyển?
Dù cho đến hiện giờ, đối với sức chứa của quyển trục màu vàng của Thần giới, Tần Vũ vẫn chưa có khái niệm chuẩn xác. Dung tích lớn hơn ngọc giản, nhưng rút cục là lớn hơn bao nhiêu đây?
Phúc bá mỉm cười nói:
-Ta cũng không rõ lắm, bất quá ta ước chừng… nếu không ngưng nghỉ, ngươi mà xem hết chín trăm quyển này có lẽ phải mất ít nhất vài trăm năm. Chỉ cần ngươi xem xong, thì có thể coi như là ngươi đã đi lên bước đầu tiên ở đệ nhất cảnh giới của “Trận Đạo”!
-Xem hết phải mất vài trăm năm ư? Như thế mới là bước đầu lĩnh ngộ đệ nhất cảnh giới à?
Tuy là Tần Vũ đã có sẵn chuẩn bị với việc phải gặp khó khăn để trở thành cao thủ luyện khí, nhưng chỉ một việc lĩnh ngộ trận pháp, vẫn khiến cho hắn rúng động trong lòng.
Phúc bá cười nhạt nói:
-Ngươi không có nghe rõ, ta đã nói….sau khi xem hết chín trăm quyển, ngươi mới đi qua khỏi bước đầu tiên, và có tư cách tiến quân vào đệ nhất cảnh giới của “Trận Đạo”. Lúc đó, căn bản là ngươi còn xa với việc lĩnh ngộ được đệ nhất cảnh giới.
Tần Vũ cảm thấy một trận áp lực. Muốn thành được đệ nhất cao thủ luyện khí tung hoành Thần giới, quả thật rất khó, rất khó a!
Tần Vũ dò hỏi:
-Phúc bá, muốn lĩnh ngộ được đệ nhất cảnh giới của “Trận Đạo”, cần bao lâu?
Phúc bá cười nhạt đáp:
-Việc đó muốn nhanh có nhanh. Nhanh thì vài vạn năm là thành. Muốn chậm cũng có chậm…lĩnh ngộ vài tỷ năm vẫn chưa đạt được đệ nhất tầng cảnh giới.
-Vài vạn năm?
Tần Vũ thầm gật đầu. Mọi người có thể làm được vậy, mình có thể sẽ làm tốt hơn.
Phúc bá lại nói:
-Tần Vũ, lĩnh ngộ về “Trận Đạo”, không phải như lĩnh ngộ các công pháp nói chung. Nó không phải là lĩnh ngộ càng nhanh càng tốt, ngược lại…người có tư chất càng tốt, thì đi qua đi lại ở đệ nhất cảnh giới càng lâu càng hay.
-Chủ nhân người đã hao phí hơn một trăm vạn năm, thì đạt đến đệ nhất cảnh giới về
“Trận Đạo”, rồi lại mất tiếp hơn nghìn vạn năm thì tới được đệ nhị cảnh giới của
“Trận Đạo”.
Phúc bá chầm chậm nói tiếp:
-Nhưng về sau, chủ nhân đã bỏ đi hết những lĩnh ngộ trong quá khứ, nghiên cứu lại từ đầu. Lần này, lĩnh ngộ được đệ nhất cảnh giới mất trọn vẹn hơn tỷ năm, còn với đệ nhị cảnh giới, lại chỉ cần có một canh giờ!
Tần Vũ chấn động trong lòng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Nghị lực của Xa Hầu Viên thật là to lớn. Ngay lần đầu tiên, y chỉ hao phí trăm vạn năm là đạt đệ nhất cảnh giới của
“Trận Đạo”, rồi tiếp nghìn vạn năm nữa là đến đệ nhị cảnh giới. Nhưng sau đó, không ngờ Xa Hầu Viên lại dám bỏ đi tất cả những lĩnh ngộ cũ, nghiên cứu lại từ đầu. Chịu khó nghiên cứu hơn tỷ năm, mới hoàn thiện đệ nhất cảnh giới. Sau đó chỉ cần một canh giờ là đạt được đệ nhị cảnh giới.
Trăm vạn năm rồi nghìn vạn năm.
Tỷ năm và một canh giờ.
-Vậy là sao? Rút cục là thế nào?
Tần Vũ cảm thấy bên trong ẩn chứa một bí ẩn lớn.
Phúc bá cười nhạt nói:
–
“Trận Đạo” vốn là khảo nghiệm thiên phú và tính kiên nhẫn. Chủ nhân có tư chất trời ban, có tài hoa tuyệt thế, có nghị lực lớn, có trí tuệ cao vời, cuối cùng mới lĩnh ngộ ra đệ tam cảnh giới của
“Trận Đạo”. Điều này cũng giúp cho chủ nhân trở thành cao thủ luyện khí số một của Thần giới!
Phúc bá đạm nhiên nói tiếp:
-Nếu không phải là nhờ lần thứ hai tu luyện cố gắng, thì chủ nhân căn bản không thể lĩnh ngộ được đệ tam cảnh giới của
“Trận Đạo”.
-Vậy là sao? Ngay từ lần đầu, không phải là Xa Hầu Viên tiền bối đã cảm ngộ ra đệ nhất cảnh giới rồi sao? Vì cớ gì lại cảm ngộ thêm lần nữa vậy?
Tần Vũ cảm thấy đầu óc có phần rối loạn.
Phúc bá lắc đầu nói:
-Bởi vì mỗi người cảm ngộ đệ nhất cảnh giới không giống nhau. Đệ nhất cảnh giới không giống nhau đó, sẽ quyết định tương lai của cá nhân họ trên phương diện
“Trận Đạo”. Tần Vũ, hiện giờ lời mà ta nói cho ngươi, cũng là lời mà trước khi chủ nhân đi đã phó thác ta nói cho người kế thừa của người. Đệ nhất cảnh giới, ngươi cần phải đạt được cảnh giới hoàn thiện nhất, đúng, là hoàn thiện nhất… càng đi sâu hơn bằng hết sức mình, sẽ càng thêm thấm thía.
Tần Vũ có phần chua chát trong lòng. Không còn gì nghi ngờ, Xa Hầu Viên có thiên phú cực cao, nhưng lần thứ hai vẫn phải sử dụng hơn tỷ năm để cảm ngộ đệ nhất cảnh giới, bản thân sẽ cần bao lâu đây? Mình có nhiều thời gian như vậy không?
-Phúc bá, trước tiên ta luyện hóa
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”. Lĩnh ngộ về
“Trận Đạo” để tới Thần giới hãy nói lại vậy. Thời gian ở Tiên Ma Yêu giới đã không đủ cho ta rồi.
Tần Vũ nói xong, liền đi vào căn nhà nọ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLKhoảng một trăm linh tám năm nữa, Tần Vũ sẽ phải độ kiếp rồi phi thăng.
Một trăm linh tám năm này, hắn còn cần phải làm không ít chuyện, căn bản không có thời gian để lĩnh ngộ về
“Trận Đạo”. Thời gian một trăm năm ư? Ngay cả việc xem hết chín trăm quyển
“Trận Đạo” cũng làm không được.
Trong căn nhà đó, tỏa ra ánh hồng ấm áp. Nơi phát ra ánh sáng hồng đó là chiếc vòng tay được treo ở tại chính giữa căn phòng, nó do một loạt các viên ngọc gần như trong suốt màu đỏ đậm nối với nhau mà thành. Đôi mắt Tần Vũ nhìn không rời chiếc vòng đó.
Luyện Hỏa Thủ Hoàn!
Tần Vũ tin tưởng chắc chắn. Bấy giờ, Phúc bá đã đi đến, lên tiếng:
-Tần Vũ, luyện hóa
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn” này có chút khó khăn. Chủ yếu là dựa vào chân hỏa trong người cùng với linh hồn cảnh giới của ngươi. Đầu tiên ngươi trích một giọt máu lên trên nó, theo như bố trí khi chủ nhân luyện chế chiếc vòng này, có lẽ sẽ rất dễ dàng trích huyết nhận chủ thu vào cơ thể.
Tần Vũ gật đầu. Ngón tay duỗi ra, sau đó thì một giọt máu tươi từ đầu ngón tay bay ra, rơi xuống trên bề mặt
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”. Lập tức nơi đó phát ra tiếng
“xuy xuy”, rồi tức thì toát ra một luồng sương trắng.
-Xong rồi.
Tần Vũ cảm thấy rất rõ ràng một cảm giác liên hệ của linh hồn.
Tâm ý thoáng động, Luyện Hỏa Thủ Hoàn liền trực tiếp dung nhập vào cơ thể Tần Vũ. Bản thân Tần Vũ thì gần như đồng thời rất nhanh đã ngồi xếp bằng xuống, lúc này hắn bắt đầu luyện hóa.
Khoảng cách tới lúc Tần Vũ phi thăng không còn xa nữa. Hắn không muốn việc luyện hóa chiếc vòng này lãng phí quá nhiều thời gian. Hắn muốn lưu một phần thời gian để ở cùng với người nhà của mình.
-Thật là có cố gắng a.
Phúc bá thấy Tần Vũ bắt đầu luyện hóa như vậy, không khỏi nhẹ gật đầu, nở nụ cười :
-Với linh hồn cảnh giới của ngươi, cộng thêm yêu cầu luyện hóa đã được chủ nhân hết sức giảm xuống lúc trước, thì có lẽ vài nghìn năm là đủ cho ngươi luyện chế thành công.
Vài nghìn năm?
Khoảng một trăm lẻ tám năm nữa thôi là Tần Vũ phải độ thần kiếp, đáng thương là lúc này Tần Vũ đang toàn tâm luyện hóa
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”, nên căn bản không biết Phúc bá đã nói gì. Nếu không hắn nhất định sẽ rất thất vọng.
Phúc bá cảm thán nói:
-Chủ nhân thật là lợi hại. Nếu tiên thiên hồng mông linh bảo do trời đất sinh ra mà muốn luyện hóa, nói chung phải mất vài chục vạn năm. Một vài hồng mông linh bảo lợi hại, thời gian, tinh lực cần thiết cho việc đấy lại càng kinh người hơn nữa. Nếu hồng mông linh bảo phản kháng, dù cho mất thời gian nhiều hơn nữa thì có lẽ cũng không luyện hóa được. May thay
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn” là nhờ bàn tay chủ nhân luyện chế, Tần Vũ mới vớ được tiện nghi a. Vài nghìn năm là có thể luyện chế thành công rồi.
Rất hiển nhiên, từ vị trí Phúc bá mà nhìn thì vài nghìn năm luyện hóa một kiện hồng mông linh bảo, quả thật là quá nhanh.
Sau đó, Phúc bá ngồi xuống bên cạnh, sấp tay lấy ra một bình trà, ung dung từ từ mà uống. Ở một bên Tần Vũ ngồi khoanh chân, toàn tâm toàn ý luyện hóa
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn”.
Thời gian trôi qua…một năm rồi lại một năm…
Trong không gian đan điền của Tần Vũ.
Luyện Hỏa Thủ Hoàn đang lơ lửng trong không gian này. Đạo đạo hỏa diễm màu đen không ngừng dung nhập vào Luyện Hỏa Thủ Hoàn, đồng thời linh hồn chi lực của Tần Vũ cũng liên tiếp dung nhập vào trong nó.
“Sao lại vậy nhỉ? Làm sao mà Luyện Hỏa Thủ Hoàn này bị luyện hóa chậm như vậy?” Tần Vũ đã trích huyết nhận chủ, nên biết được khoảng cách tới lúc luyện hóa được hoàn toàn
“Luyện Hỏa Thủ Hoàn” còn rất xa. Theo như lời của Phúc bá, tốc độ luyện hóa nó, có quan hệ với linh hồn cảnh giới và chân hỏa bên trong người. Hơn nữa sau khi trích huyết nhận chủ, Tần Vũ cũng biết…Nếu muốn tăng tốc độ đấy, chỉ có cách là đề cao linh hồn cảnh giới của mình, hoặc là đề cao chân hỏa bên trong cơ thể.
“Như vậy, đến khi nào mới kết thúc đây?” Tần Vũ lo lắng,
“Đem Luyện Hỏa Thủ Hoàn cho vào trong “Tinh thần không gian
“, trực tiếp đặt ở nguồn sinh ra chân hỏa trong cơ thể, có lẽ sẽ nhanh hơn chút ít.”Tâm ý thoáng động, Luyện Hỏa Thủ Hoàn đã tiến thẳng vào
“Hắc Động”, men theo thông đạo Hắc Động, đi tới Tinh thần không gian.
Tinh thần không gian hiện giờ đã vô cùng rộng lớn rồi. Ý thức của Tần Vũ theo dõi khắp nơi bên trong.
Bên ngoài Tinh thần,
“Cưỡng Hồ không gian” giống như không gian vũ trụ không bờ không bến, vẫn không hề khác biệt gì với trước đây, cưỡng hồ dày đặc không ngừng chảy, đồng thời đạo đạo khí tức chảy vào Tinh Thần không gian.
“Khoảng cách tới Nguyên Điểm hậu kỳ vẫn còn có một chút nữa a.” Tần Vũ chú ý tới một hình cầu tối tăm. Hình cầu đó vẫn đang lóe lên tia tia kim quang. Án chiếu theo sự ước chừng của Tần Vũ, nếu hoàn toàn đạt đến Nguyên Điểm hậu kỳ thì sẽ không còn những tia kim quang phát ra mới đúng.
Tinh thần không gian không ngừng hấp thu
“cưỡng hồ khí tức” bên ngoài.
“Còn phải hấp thu một khoảng thời gian nữa mới đủ.” Tần Vũ cảm thán rồi tức thì chú ý tới Luyện Hỏa Thủ Hoàn.
Luyện Hỏa Thủ Hoàn đang bay về phía nguồn sinh ra
“hắc sắc thần hỏa”.
Nhưng chính vào lúc này — —
“Sao lại như thế?” Tần Vũ kinh dị nhìn thấy một cảnh tượng. Chỉ thấy một đạo
“cưỡng hồ khí tức” không ngờ đã bay tới trên Luyện Hỏa Thủ Hoàn. Luyện Hỏa Thủ Hoàn lập tức rung động lên, sau đó bắt đầu thôn phệ đạo cưỡng hồ khí tức đó nhưng tựa hồ như là vô cùng
“gian nan”.
Một đạo cưỡng hồ khí tức thì rất nhỏ bé. Hạch tâm của Tinh thần không gian mình – hình cầu màu vàng tối, cứ một tích tắc là đã thôn phệ cả lượng lớn cưỡng hồ khí tức rồi.
Nhưng Luyện Hỏa Thủ Hoàn hao phí gần một tháng thời gian còn chưa thôn phệ được một phần mười đạo cưỡng hồ khí tức đó.
Chính lúc gần thôn phệ được một phần mười, Tần Vũ cảm giác thấy…Độ bị luyện hóa của Luyện Hỏa Thủ Hoàn thoáng chốc đã đề cao lên một phần mười!
“Trời ơi.” Tần Vũ thấy kinh hãi. Đồng thời cũng vui mừng như điên, một tháng đã luyện hóa được một phần mười, cộng với hai phần đã được luyện hóa ngay từ đầu, Tần Vũ tin rằng…thêm bảy tháng nữa là đủ để luyện hóa được Luyện Hỏa Thủ Hoàn.
Bất quá, mấy ngày sau, Tần Vũ lại phát hiện…Tốc độ Luyện Hỏa Thủ Hoàn thôn phệ
“cưỡng hồ khí tức” càng lúc càng chậm.
Lúc trước, mất một tháng là thôn phệ được một phần mười của một đạo cưỡng hồ khí tức. Về sau hao phí hai tháng, mới thôn phệ được cái một phần mười thứ hai.
Trọn mười năm!
Sau mười năm, cuối cùng Luyện Hỏa Thủ Hoàn đã hoàn toàn bị luyện hóa. Lúc này một đạo
“cưỡng hồ khí tức” đó còn có một bộ phận nhỏ chưa bị thôn phệ. Luyện Hỏa Thủ Hóa cũng không cách gì thôn phệ được thêm phần
“cưỡng hồ khí tức” đó, tựa như là nó đã bão hòa vậy.
Một chút cưỡng hồ khí tức còn lại và trăm triệu vạn đạo
“cưỡng hồ khí tức” khác cùng nhau hội tụ về
“Nguyên Điểm” hạch tâm của Tinh Thần không gian. Mỗi một tích tắc Nguyên Điểm đều không ngừng thôn phệ
“cưỡng hồ khí tức” với tốc độ khủng khiếp.