Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 15: Chuyện ở Thiên Kim đường

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả: Bachdaide

Độc Cô thế gia quả “xứng” với tên gọi, bất kì một thành viên nào trong gia tộc, từ già tới trẻ, đều sở hữu một “cá tính” độc nhất vô nhị, mà tiêu biểu nhất chính là vị đương kim gia chủ Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, vốn nổi tiếng là kẻ không cần nói lý lẽ, rất xứng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất lưu manh! Đến mức lão có thể lập tức điều động cả đế quốc đại quân nếu có kẻ dám trêu ghẹo cô con gái bảo bối.

Thử hỏi với phong cách vô pháp vô thiên đầy chất lưu manh như vậy, kẻ nào dám chọc đến Độc Cô gia? Quân Mạc Tà có Quân lão gia tử bảo kê nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn chà đạp hắn không nể nang, không phải vì Quân lão không dám ra tay với Độc Cô tướng quân. Thật ra cả hai đều thuộc một dạng giống nhau, nên rốt cuộc lại là huề cả làng, chẳng ai làm gì được ai cả. Chỉ tội cho tên tiểu tử Quân Mạc Tà lúc trước, sợ nhất là gia gia, thứ hai đến Tiểu Nghệ, không, không, phải là sợ nhất Tiểu Nghệ, sau mới tính đến ông nội, vì Quân lão có dữ cũng không dám nặng tay với hắn. Nhưng rơi vào tay bà cô không biết “thương hoa tiếc ngọc” kia lại khác, khẳng định kết cục của hắn sẽ vô cùng bi thảm. Loại “đại nhân vật” đến cả Quân Mạc Tà cũng không dám trêu chọc này, độ “ngoan hiền” càng không cần phải nói.

Tình hình trở nên rất tệ, dường như vị tiểu công chúa của Độc Cô thế gia đang đi thẳng về phía bọn hắn…

” Ta cũng bó tay”. Quân Tà cố nghiêng đầu né tránh, chỉ chỉ vào bàn tay giống tựa ngó sen đang vặn tai mình:

– Ngươi xem bộ dáng ta lúc này còn làm gì được nữa? Các ngươi tự nghĩ cách đi, chính họ hạ lệnh trục khách, không liên quan gì đến ta!

– Sao? Các ngươi không hoan nghênh ta? Chẳng lẽ tưởng bổn cô nương đây không có bạc sao? – Độc Cô Tiểu Nghệ mắt phượng trợn tròn, lập tức móc ra một túi tiền không nhỏ, lắc lắc vài cái, bộ dáng cực kì đắc ý: – Bổn cô nương xuất bạc ra đây!

“Ta ngất!” – Mấy gã á khẩu vô ngôn, không biết nói gì cho phải, đành chửi thầm trong bụng, lưu manh đến bậc của bà cô này quả thật đã đăng phong tạo cực – “Ai nói ngươi không có bạc cơ chứ? Nhưng bố kẻ nào dám thắng ngươi? Đấy mới là vấn đề! Thắng tiền ngươi hôm trước, sợ rằng hôm sau lão cha ngươi đã sai đại quân đến cửa “hỏi thăm“. Thế còn đỡ, nếu xui xẻo, Độc Cô lão gia bỗng nổi hứng bất tử muốn đến tận cửa viếng chúng ta, vậy tương lai của bọn ta quả là sáng lạn rồi!”

Đường Nguyên nào thèm quan tâm trong lòng bọn chúng nghĩ cái rắm gì, đôi mắt hắn đã muốn tóe lửa:

– Đừng nói những lời thừa thãi vô dụng! Mau đem mấy thứ kia trả lại cho ta! Quân tam thiếu đã tới, ta cũng làm xong yêu cầu của các ngươi! Đại trượng phu nói ra, chín ngựa khó đuổi, kẻ nào thất hứa mau tự gắn lỗ mũi xuống mông đi!

Nghe mấy lời chính khí lẫm thiên phát ra từ miệng tên mập, đến trầm ổn như Quân Tà còn xém chút té xỉu tại trận. Ngươi cũng xưng là đại trượng phu? Trời ơi, đại công tử ngươi sao nỡ xúc phạm ba từ đó như vậy?

Trong sáu kẻ đứng cản đường này, gã có vẻ trầm ổn nhất tên gọi Lý Phong, chính là cháu của thái sư Lý Thượng. Hai thanh niên đứng phía sau đều là huynh đệ của hắn, một kẻ tên Lý Chấn, kẻ còn lại gọi Lý Lâm. Riêng ba tên còn lại đều là người Mạnh gia, phân biệt là Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Mạnh Lương, gã thanh niên gầy ốm vẻ thâm trầm Mạnh Hải Châu là con trai Lại bộ Thượng thư Mạnh Giang, rất có năng lực.

Lý Phong tiến lên, cười cười:

– Độc Cô tiểu thư hạ cố giá lâm, bọn tại hạ hoan nghênh còn không kịp, lẽ đâu dám đuổi? Mời tiểu thư vào!

Nói xong, hắn quay mặt lại quát:

– Hầu hạ Độc Cô tiểu thư cho chu đáo! Nếu dám để Độc Cô tiểu thư có một chút không vừa ý, ta sẽ lột da các ngươi!

– Giờ Quân tam thiếu gia đã tới, mọi chuyện nên nể mặt thiếu gia một chút, phải không? – Hắn quay sang nháy nháy mắt với Mạnh Hải Châu – Nhìn bộ dáng Đường đại công tử gấp đến nỗi toát cả mồ hôi, ta thấy thật không phải. Đại trượng phu sống trong trời đất, đã hứa tất phải làm, mau đem mấy món đồ kia đem trả cho hắn.

Mạnh Hải Châu gật gật đầu, nói với Đường Nguyên:

– Đường thiếu gia, đồ vật có thể trả ngươi, nhưng một trăm năm mươi vạn lượng bạc kia ngươi cũng tuyệt đối không được trả thiếu một cắc nào!

Trong lòng tên mập lúc này chỉ nghĩ làm sao lấy lại mấy thứ kia, còn 150 vạn lượng bạc tuy không phải là con số ít, nhưng hắn chẳng hề để tâm, lập tức gật đầu lia lịa.

Quân Tà hờ hững nhìn vở kịch diễn ra, trong lòng không ngừng cười khẩy, trong chuyện này Đường Nguyên tất nhiên lo đến són đái, nhưng mấy người này cũng có không ít cố kị. Kể cả tên mập không mời được mình tới, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đem chuyện Đường Nguyên cầm cố mấy đồ vật kia công bố ra ngoài, bởi vì điều đó tất dẫn tới hai nhà Đường – Tôn triệt để trở mặt, biến thành tử thù, kết cục tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương, vàng đá đều tan. Vì thế, sự việc mới nhìn có vẻ lớn, thực ra chẳng tính là gì, mục đích chân chính của bọn chúng, chính là đặt trên người Quân Mạc Tà hắn.

Có điều chuyện này tất sẽ bị truyền ra ngoài, dùng miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu mà đả kích Đường gia, âu cũng là việc không tránh khỏi!

– Đồ vật gì có thể khiến Đường đại thiếu gấp gáp như vậy? Cho ta xem qua một chút đi, coi như để mở rộng tầm mắt!

Độc Cô Tiểu Nghệ tất nhiên không chịu đứng im một chỗ, thấy Đường Nguyên sau khi cầm được tờ giấy trên tay, khuôn mặt nhẹ nhõm giống như vừa trút được gánh nặng khiến cô ả lập tức nổi dạ hiếu kì, nhanh như cắt vươn tay ra giật lấy. Đường Nguyên sắc mặt đại biến, lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét tờ giấy vào miệng, nhai nhai vài cái rồi trợn mắt nuốt xuống. Xong việc, hắn chép chép miệng như vừa được chén sơn hào hải vị, nét mặt đầy vẻ vô tội. Chỉ thương cho cần cổ béo núc toàn ngấn thịt của hắn trong nháy mắt phải vươn dài ra chẳng khác gì hươu cao cổ.

-Tên mập chết tiệt, dám giỡn mặt với bổn cô nương sao? Đúng là gan to tày trời!

Độc Cô tiểu thư tức thì nổi giận đùng đùng, nhe nanh múa vuốt nhào đến túm lấy thắt lưng tên mập, không ngờ xách luôn cả thân hình nặng đến gần bốn trăm cân của hắn lên khỏi mặt đất, hét lên một tiếng như sấm giữa trời quang:

– Nôn ra cho ta!

Bảy gã đàn ông đứng cạnh, bao gồm cả Quân Tà, nhìn thấy cảnh tượng này đều đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, trợn mắt há mồm, mặt mũi tái mét!

-Khụ khụ! Độc Cô tiểu thư, kì thực tờ giấy đó cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua bọn ta thấy Quân tam thiếu gia dạo này bị Quân lão gia phạt cấm túc, không cho ra ngoài nên mọi người mới thử đánh cược một phen. Trên tờ giấy đó viết ba chữ “tới hay không”, nếu Quân thiếu gia tới thì tên mập thua, hắn phải ăn tờ giấy, ngược lại nếu hắn không tới thì ta ăn. Chuyện chỉ có vậy thôi. Đường bàn tử, ngươi quả không hổ là nam nhi đại trượng phu, xuất ngôn vô hối, ha ha ha!

Mạnh Hải Châu cười khan mấy tiếng, vội vàng ra mặt hòa giải, người này quả nhiên tâm cơ linh mẫn, chỉ cần một hai câu nói đã giải thích kín kẽ mọi việc, không chỗ sơ hở. Vạn nhất tên mập nôn tờ giấy đó ra thật, nội dung trong đó bị Độc Cô Tiểu Nghệ đọc được thì hậu quả thật không biết đâu mà lường.

Quân Tà nhướng mày, ngấm ngầm nhìn Mạnh Hải Châu một cái, người này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã nghĩ ra lời chống chế toàn vẹn, hơn nữa nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, quả nhiên là nhân vật không hề đơn giản. Nói thật lòng, mới nháy mắt trước đây Quân Tà hắn còn định ngấm ngầm ra lệnh cho tên mập đưa nội dung tờ giấy ra, qua đó mượn tay Tiểu Nghệ gây ra một trận phong ba. Hắn hoàn toàn tự tin, chỉ cần mình tùy tiện dùng một ít thủ đoạn cũng đủ xoay mấy con gà lạc này như chong chóng, có điều Đường bàn tử dù không ra gì cũng là hảo bằng hữu của Quân Mạc Tà, nên hắn đành đau khổ từ bỏ ý định. Chẳng qua vạn nhất nếu…. thì hắn cũng…. Khụ khụ khụ! Không tốt!Không tốt!

Độc Cô Tiểu Nghệ bán tín bán nghi nhìn mấy người xung quanh, tức thì cả bọn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc

“Xem ra là hắn nói thật!”, lúc này tên mập mới được thả xuống.

Đường Nguyên bị một trận hoảng vía, tưởng đã chết đến nơi, vừa rơi xuống đất đã ọe liên tiếp mấy cái, nhưng rốt lại do sợ sẽ nôn luôn tờ giấy ra nên đành cố nhịn.

– Mời các vị vào bên trong.

Lý Phong chính là chủ nhân của tòa trạch viện này, lập tức làm động tác mời khách.

Quân Tà cười hắc hắc, mang bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo bước vào rồi “rầm” một tiếng ngồi lên chiếc ghế thái sư, hai chân bắt chéo, rung rung cái đùi. Bộ dáng hắn bây giờ quả thực đạt đến tiêu chuẩn lưu manh cực điểm, du đãng cực điểm!

Độc Cô Tiểu Nghệ hai hàng lông mày nhăn tít lại, có vẻ rất không vừa mắt, thậm chí muốn đi lên đá hắn mấy cái cho bõ ghét.

-Các ngươi chẳng phải muốn gặp ta sao? Ha ha, lão tử cũng rất nhớ các ngươi… Đem bạc ra! Muốn làm gì, hãy sảng khoái mà làm đi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky