Núi lửa là gì? Đơn giản, nó cũng là một ngọn núi bình thường như bao ngọn núi khác, chỉ khi có những tình huống đặc biệt xảy ra thì nham thạch nóng chảy từ trong lòng núi đột nhiên phun trào, sức nóng của nham thạch có thể dung kim hóa thiệt, vô luận là cường giả mạnh như thế nào cũng vô pháp đối kháng, cho dù là ngọn núi lửa nhỏ nhất phun trào thì uy thế của nó cũng bảo phủ xung quanh vài trăm dặm. Bây giờ, nếu toàn bộ núi lửa bên trong Thiên Trụ Sơn cùng nhau phun trào thì nghìn dặm xung quanh sinh linh đồ than, chúng sinh khó thoát khỏi cái chết!
Quân Mạc Tà cúi đầu nói.
– Thì ra Ma Quỷ Sơn Hỏa đã từng bộc phát mà chúng ta thường nói lại chính là một ngọn núi lửa.
Mai Tuyết Yên khiếp sợ nói:
– Vậy giờ nên làm thế nào?
– Đây là thiên tai, không ai có thể đối kháng, không người nào có thể trốn tránh!
Quân Mạc Tà thầm nghĩ. Thì ra người của thế giới này gọi núi lửa là Ma Quỷ Sơn Hỏa, xem ra cái tên này cũng khá đúng
– Thiên phạt cỡ như Ma Quỷ Sơn Hỏa trên Huyền Huyền đại lục đã im lặng từ mấy ngàn năm, tại sao bây giờ lại đồng thời bạo phát?
Đôi mi của Mai Tuyết Yên nhíu lại:
– Nếu ngươi nói là đúng thì chỉ cần một tòa Ma Quỷ Sơn Hỏa thôi cũng đủ để bách tính lầm than, nếu thực sự bạo phát nhiều như vậy thì thật khó tưởng tượng bách tính sẽ như thế nào.
– Núi lửa bạo phát cùng một lúc cũng không có gì bất ngờ. Ta đã từng quan sát địa thế của Thiên Trụ Sơn, nếu toàn bộ núi non ở bên trong đều bị sụp đổ thì núi lửa bạo phát với đại quy mô cũng là điều tất nhiên.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói:
– ở bên dưới mặt đất mà chúng ta đang đứng, cách chừng vạn trượng thì đã tồn tại một khu vực cực nóng. Nhiệt độ ở đó có thể hòa tan mọi vật trên thế gian này!
Tựa như nó là một biển lửa ngầm dưới mặt đất, lúc thì im lặng, lúc thì mãnh liệt.
Phần lớn thời gian nó sẽ không lao ra khỏi mặt đất, nhưng một khi đã bị cản trở hoặc là chấn động mãnh liệt thì nó sẽ gặp kích thích và trở nên dao động. Cứ thế cho đến một trình độ nhất định, nó sẽ khiến mặt đất thay đổi, nếu cách mặt đất khá gần thì nó sẽ dâng lên, tạo thành núi lửa phun.
– Thiên Trụ Sơn cao vạn trượng, từ xưa tới nay, cho dù huyền công cao thâm đến mức nào cũng chưa có ai có thể chân chính đi lên đỉnh! Ngọn núi to lớn như vậy, một khi bị sụp đổ thì nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục! Lúc nãy ta đã nói, đại lục bị chấn động thì bên dưới cũng bị. Nhất là những khu vực xung quanh Thiên Trụ Sơn sẽ xuất hiện vô số khe nứt sâu đến trong lòng đất.
– Mà nham thạch nóng chảy trong lòng đất sẽ theo những khe nứt này chảy ngược lên trên, lúc đầu còn chậm rãi, nhưng càng ngày tốc độ sẽ càng tăng, hơn nữa nó có xu thế biến thành ngọn lũ không thể chống đỡ! Địa chất ở những nơi có khe nứt sẽ trở nên xốp hơn do nhiệt độ cực nóng của nham thạch, mà nham thạch nóng chảy lại từ các hướng chảy tới càng lúc càng nhiều, mặt đất sẽ lần nữa bị nứt ra, cứ như thế, cuối cùng nham thạch nóng chảy sẽ phun lên mặt đất.
Quân Mạc Tà cau mày:
– Lần này chỉ sợ là hỏng bét rồi.
Kỳ thật, nguyên lý này Quân đại thiếu gia cũng chỉ biết một ít, cái hiểu cái không, nhưng cũng đủ để giải thích một phen, Mai Tuyết Yên nghe xong thì cứ như lọt vào sương mù, không biết cái gì. Nhưng lúc này thời gian cấp bách lại khiến nàng không thể hỏi thêm gì nữa.
Bên trong Thiên Phạt Sâm lâm, mặt đất đang liên tục chấn động như khiêu vũ thì vô số cao thủ từ bốn phương tám hướng đang tiến đến cực nhanh!
Triệu Tập Lệnh phát ra, vô số Huyền thú cao thủ tiến đến, thế như vạn mã bôn đằng!
Bên trong Thiên Không Thành, vô số phi hành huyền thú của các tộc cũng phô thiên cái địa bay tới. Vô số loại phi hành huyền thú tựa như mây đen che khuất cả bầu trời, sau đó “vụt” một cái thu cánh hạ xuống đất, khiến bầu trời khôi phục ánh sáng.
Theo từng đội từng đội tiến đến, quảng trường trước Tà Quân phủ càng ngày càng nhiều, về sau đã là rậm rạp, không hề có chỗ hạ cánh. Những người đã đi vào quảng trường thì lại đứng yên, không hề xuất ra một chút gì thanh âm.
Từng đám đều phân biệt rõ ràng, đội ngũ chỉnh tề. Tuy mặt đất vẫn run rẩy nhưng bọn họ vẫn đứng trên mặt đất, không hề động đậy!
Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đồng thời tiến tới, đứng trước mặt tất cả mọi người, Quân Mạc Tà vận dụng thổ lực khiến mặt đất tự động dâng lên một tòa tháp, nâng hai người lên cao.
Bóng người lóe lên, Lộc Thánh Tôn cùng với bảy đại Thánh Tôn khác đều đến đủ trước mặt hai người.
– Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy?
Vẻ mặt của bát đại Thánh Tôn ai cũng nghiêm túc.
– Theo như phân tích tình huống thì có khả năng là Thiên Trụ Sơn sẽ sụp đổ!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói:
– Chúng ta nhất định phải hành động trước, nếu không, chờ đến khi dị tộc nhân vượt qua được những nơi hiểm yếu, tiến vào giữa đại lục thì muốn đuổi chúng đi cũng không phải chuyện dễ dàng! Chắc chắn sẽ gian nan hơn gấp vạn lần!
– Đoạt Thiên Chi Chiến bạo phát trước thời gian!
Lộc Thánh Tôn chấn động, không thể tin mà mở mắt nhìn.
– Hậu quả lần này so với những lần Đoạt Thiên Chi Chiến trước kia nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Quân Mạc Tà miễn cưỡng cười:
– Không, như ngươi đã nói trước kia, chưa hẳn là không thể, chỉ là lần quyết chiến này, chắc chắn sẽ thảm thiết tới cực điểm!
Sắc mặt của tám người đều hiện lên vẻ nôn nóng, sau đó lại đồng thời lùi sang một bên, không nói câu nào.
Ý của bọn họ đã rõ ràng, họ đang chờ mệnh lệnh của hai người!
Bát đại Thánh tôn năm đó đã từng tận mặt nhìn thấy những nhân vật phong vân của Đoạt Thiên chi chiến, cho nên so với người bình thường bọn họ càng biết đên sự hung tàn, đáng sợ của dị tộc nhân.
Hôm nay, Thiên Trụ Sơn sắp sụp, nơi hiểm yếu của đại lục bỗng nhiên bị mất, hậu quả nghiêm trọng của chuyện này bọn họ là người rõ nhất!
Cho nên bọn họ không hề lãng phí một chút thời gian nào. Cho dù là có nghi vấn thì vẫn cố nhẫn nhịn không hỏi. Bởi vì mỗi lần hỏi và trả lời đều cần thời gian!
Mà trong thời gian một câu hỏi và trả lời đó hoặc là một chút thôi, nhưng chút thời gian đó có thể khiến dị tộc nhân giết hại mấy trăm bách tính bình dân thậm chí là nhiều hơn.
Bọn họ vốn đã già, đã quyết định toàn bộ lui ra phía sau, đem toàn bộ Thiên Phạt Sâm Lâm giao cho Quân Mạc tà và Mai Tuyết Yên cùng với đám con cháu hậu bối, nhưng trước đại sự như thế này, bọn bọ vẫn không hề lui bước mà xông lên hàng ngũ phía trước.
Bởi vì sứ mệnh của Thiên Phạt là thủ hộ muôn dân!
Tuy rằng đã qua một thời gian khá dài sống an nhàn, thế nhân đã sớm quên lãng họ, quên đi những chiến công lẫy lừng, bị mọi người khinh thường, thậm chí còn có rất nhiều người có địch ý với họ, muốn ăn thịt, lột da, uống máu, đoạt đan, thỏa mãn những dục vọng ti tiện của mình…
Nhưng vào thời khắc nguy nan như lúc này, bọn họ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt sứ mệnh mà tổ tông muôn đời trước giao cho!
Vì đại lục, vì muôn dân! Vì giữ vững một phần cũng không tiếc hi sinh thân này!
Lần thứ hai bọn họ đứng ra, vẫn sôi trào nhiệt huyết, trái tim vẫn còn dâng trào! Bọn họ vẫn luôn là trường thành bằng sắt thép đáng tin cậy nhất!
Giờ phút này, toàn bộ chiến lực đã đến đông đủ!
– Những người có tu vị bên dưới chí tôn thượng đỉnh lập tức tách ra
Quân Mạc Tà liếc mắt một cái, âm thanh vang vọng như sắt thép, không hề có thương lượng bên trong.
Dưới mệnh lệnh, toàn bộ huyền thú tu vi chưa đủ không hề chần chờ, nhanh chóng rời khỏi trung tâm mà đứng bên cạnh, dùng ánh mắt nóng bỏng, hâm mộ đối với những đồng bọn có thể lưu lại giữa sân.
Bọn họ cũng muốn đi giết địch!
Nhưng lúc này thì bọn họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, chấp hành một cách vô điều kiện!
Lúc này không thể chậm trễ cho dù chỉ một giây!
Anh mắt Quân Mạc Tà như tia chớp, tựa như lợi kiếm, nhanh chóng đảo qua những người đang đứng ở giữa sân!
– Chư vị, lần này, Thiên Trụ Sơn sụp đổ ngoài ý muốn! Toàn bộ đại lục đang chuẩn bị lâm vào nguy cơ! Muôn đời nay, Thiên Phạt đã vô số lần tham gia Đoạt Thiên chi chiến, bảo vệ tôn nghiêm của phiến đại lục này! Hiện giờ, khảo nghiệm càng tàn khốc đang chờ chúng ta! Lúc này, ta hỏi các ngươi nên làm cái gì để đối phó với cuộc khảo nghiệm tàn khốc này?
– Chiến! Chiến! Chiến!
Toàn bộ huyền thú đồng thời há miệng hô lớn, âm thanh rung trời, vang vọng cửu tiêu!
Quân Mạc Tà thân thẳng như kiếm, trầm trầm nói:
– Thiên Phạt muôn đời luôn đem hết sức lực ra cống hiến cho thế nhân, vô số nhiệt huyết của các bậc tiền bối đã thấm trên Thiên Trụ Sơn, vĩnh viễn lưu xác tại chiến trường Đoạt Thiên! Nhưng cách thế nhân nhìn nhận Thiên Phạt lại tồn tại khúc mắc, không hề ủng hộ, theo thời gian hòa bình càng lúc càng dài, cách thế nhân nhìn vào Thiên Phạt càng lúc càng tồi tệ!
Quân Mạc Tà lớn tiếng:
– Hiện giờ, đang trong lúc hòa bình lại đột nhiên xảy ra sự kiện ngoài ý muốn này và tai nạn sắp đến! Ta hỏi các ngươi, đối mặt với sự căm thù khó hiểu của thế nhân, các ngươi lựa chọn như thế nào!
– Chiến! Chiến! Chiến!
Âm thanh rung trời, như trường hồng quán nhật!
Vẫn là chiến, chiến, chiến, câu trả lời không hề do dự!
Quân Mạc Tà cảm thấy mũi cay cay, những tên huyền thú đáng yêu này, thế nhân đã gây cho họ bao nhiêu thương tổn, đuổi giết bọn họ bằng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng ở thời khắc mấu chốt, khi đại lục sắp phải nhận một trường hạo kiếp, bọn họ vẫn vô oán vô hối đứng dậy bảo vệ những người mà bọn họ không đáng bảo vệ!
Chân thật, tinh khiết, thiện lương như tấm lòng son!
– Chiến! Vì vinh dự!
– Chiến! Vì đại lục!
– Chiến! Vì Thiên Phạt!
– Chiến! Vì mình!
– Chiến! Vì ngọn lửa bất diệt không bao giờ tắt! Vì bầu nhiệt huyết muôn đời sôi trào!
Quân Mạc ta vung tay la hét, trên quảng trường chiến ý hừng hực bốc lên, xông thẳng trời xanh.
Giờ khắc này, sĩ khí toàn quân của Thiên Phạt đã lên tới cực điểm.
– Ưng Vương, Hùng Vương!
Quân Mạc Tà hét lớn, trong mắt bắn ra hung lệ quang mang.
– Có!
Ưng Vương Ưng Toái Không, Hùng Vương Hùng Khai Sơn sắc mặt ngưng trọng, cùng nhau tiến lên phía trước, chắp tay nghe lệnh!
Bước chân vững chắc, dẫm cho trong viện bụi bay mù mịt!
Thân hình lực lưỡng, một mảnh kính nể
Bọn họ đã nhìn được từ nét mặt của Quân Mạc Tà là bọn họ sẽ phải nhận nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, cũng là nhiệm vụ hung hiểm tới cực điểm!
Nhưng hai Vương không hề do dự, ánh mắt kien quyết, bén nhọn!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.