Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 281: Không trả nợ?

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Vậy dùng tôn nữ ngươi gán nợ đi!

Một tên thái giám mập mạp cầm phất trần xuất hiện ở bậc thang cao nhất ở cửa đại điện, vẻ mặt trắng bệch khắc khổ, hắn cất tiếng lanh lảnh quái dị mà nói to:

– Đã tới giờ, xin mời các vị vị đại nhân, các vị tài tử, các vị công tử dời bước tới Hàm Hương Điện chờ yết kiến bệ hạ!

Quân Mạc Tà nôn khan một tiếng, thanh âm này quả thực là con mẹ nó mất hồn nha. So với trên tivi còn muốn khó nghe hơn.

Cái này cũng không gì đáng trách, truyền hình đều là bắt chước theo, chưa bao giờ có một thái giám chân chính lên đài biểu diễn, nhưng hiện tại vị này chính là một người hàng thật giá thật dưới háng thiếu “một bộ phận” quan trọng nha!

Các vị lão tử và nhân sĩ nhất tề nhìn nhau, lòng hiểu mà không nói ra. Hàm Hương Điện chính là một trong những cung điện lớn nhất trong hoàng cung, đủ chứa hơn một ngàn người đồng thời ngồi ăn cơm, xem ra Tài Tử Yến lần này, quy mô lớn hơn những lần trước vô cùng, tại sao lại không thông báo sớm vài ngày a, rất nhiều tài tử tài giỏi bên ngoài còn chưa trở về!

Đám người Quân đại thiếu đang muốn đi thì nghe thái giám the thé nói:

– Bệ hạ có chỉ, vời Trung Dũng Hầu Đường Vạn Lý và tôn tử Đường Nguyên vào yết kiến!

Đường Nguyên hoảng sợ nhìn Quân đại cao nhân:

– Cái chó gì nữa đây?

Quân đại cao nhân đảo cặp mắt trắng dã, xoay người không thèm để ý tới Đường Nguyên: “Ngươi nghĩ ca ca ta là thần tiên sao? Cái gì cũng lôi ta ra hỏi?”

Quân đại quần áo lụa là lắc lắc mông, xoay xoay đầu nhẹ nhàng theo hướng Hàm Hương Điện mà bước, mọi người đều trợn tròn mắt mà nhìn.

Quân Chiến Thiên lão gia tử đang đứng trên bậc thang nhìn thấy tôn tử bày ra cái bộ dáng ấy liền cảm thấy đầu có chút đau đớn: “Lão phu kêu ngươi ẩn giấu cho tốt, cũng không kêu ngươi ẩn giấu cái kiểu quái dị thế này ah? Đây đúng là hạc trong bầy gà mà, không đúng, phải gọi là gà trống giữa đàn hạc mới chính xác! Xong rồi xong rồi, cả đời lão tử tên tuổi anh hùng, liền bị hủy trên cái mông đang lắc lắc của tiểu tử ngươi rồi!”

Độc Cô Vô Địch lão gia tử vênh mặt lên tiến tới, mắt thì nhìn vào cái mông đang xoay xoay lắc lắc của Quân Mạc Tà, miệng thì tấm tắc không ngớt lời:

– Lão Quân, tính ra đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy tôn tử của ngươi sau khi hắn trưởng thành phải không? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy nổi tiếng. Giỏi lắm a. Thật sự là không giống người thường tí nào, anh dũng bất quần nha ha ha ha…

Tuy miệng hắn thì luôn mồm khen, nhưng ngữ khí thì vô cùng cổ quái!

Quân Chiến Thiên hừ một tiếng, nhíu đôi mày bạc, đột nhiên dừng bước nói:

– Lão Độc Cô, ta nhớ hình như Độc Cô gia các ngươi đang thiếu Quân gia chúng ta chín trăm ngàn lượng bạc thì phải, ngươi còn ở đây giả bộ ngây thơ với ta là sao? Chuyện này nói cho rõ ràng một lần đi.

Quân lão gia tử xưa nay tuy già những vẫn cường mãnh, tranh đấu cả đời với Độc Cô lão gia tử, làm sao chấp nhận chế giễu thế này, sẵn đang nắm nhược điểm trong tay, lúc này lão thất phu lại cả gan liều lĩnh đến trêu chọc, Quân lão gia tử sao có thể nhịn? Lão vừa mở miệng liền ép trả nợ!

Độc Cô Tung Hoành sửng sốt, trợn tròn mắt nói không ra lời, ngây người một lúc mới hung hăng nhổ nước miếng nói:

– Con bà nó! Ngươi sao không giết ta luôn đi! Chín trăm ngàn lượng, ngươi nghĩ Độc Cô phủ của lão tử là ngân khố quốc gia sao? Cho dù là ngân khố quốc gia hiện tại cũng đào không ra nhiều tiền thế này a!

– Vậy lão tiểu tử ngươi đang muốn quịt nợ sao?

Quân lão gia tử trừng mắt:

– Đây chính là Độc Cô thế gia các ngươi chính mồm thừa nhận, dựa theo giá rượu đấu giá mà bồi thường, hiện giờ muốn đổi ý sao? Ta nói cho ngươi biết, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, nếu mất khoản tiền này, Quân gia chúng ta sẽ bị tổn thất thảm trọng (nguyên văn là lông gà máu vịt, một câu tục ngữ mang ý nghĩa mất mát quan trọng), cho dù phải lên công đường, Độc Cô gia ngươi cũng đừng hòng trốn được số nợ kia, dù sao hai chữ công đạo vẫn còn tồn tại! Độc Cô Tung Hoành, ngươi phải biết là công đạo tại lòng người thiên hạ nha!

Độc Cô lão gia tử đột nhiên cảm thấy chán nản, bị Quân Chiến Thiên ép tới nỗi muốn chết đi sống lại tam Phật niết bàn tứ Phật viên tịch.

Tuy nhiên, mặc dù lão vô cùng tức giận, nhưng lão không thể quịt nợ được, chuyện này cơ hồ toàn bộ Thiên Hương thành đều đã biết, món nợ này muốn bỏ cũng bỏ không được.

” Món nợ này phải tính sao đây, cái gì mà tổn thất thảm trọng, cái gì mà tố cáo lên công đường, đây là cái kiểu nói chuyện chó má gì đây”. Lão ta thở hổn hển, trong lòng đem nhi tử mắng cả mấy trăm lần: “Tên hỗ trướng này, đều là tại tên phá gia chi tử ngươi gây họa cho lão phu mà! Xem cả đời tiểu tử ngươi làm sao trả hết nợ đây!”

Lão vừa nghĩ tới đây đột nhiên tròng mắt xoay động, nảy ra ý hay nói:

– Không sai! Độc Cô gia chúng ta thiếu nợ Quân gia ngươi, lão phu ân oán rõ ràng, phân rõ phải trái! Giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây chính là chuyện tình rất công bằng! Chẳng lẽ lão phu bỉ ổi đến nổi quịt nợ mấy trăm vạn lượng bạc của các ngươi sao? Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi, tham lam mấy đồng bạc cỏn con lo cho hậu sự sao? Quân Chiến Thiên, ngươi nghĩ ngươi có thể mang tiền vào trong quan tài ah? Lão tử khinh thường sự keo kiệt của Quân gia ngươi!

Quân Chiến Thiên suýt nữa tức chết, lão già này nói nghe dễ quá, đây chính là mấy ngàn vạn nha? Số tiền này gần bằng ba năm quân phí của cả Thiên Hương đế quốc, Quân Chiến Thiên quyết cắn chặt không buông:

– Nếu không cần mấy đồng này thì vậy ngươi nhanh chóng trả lại cho ta đi a, một số tiền nhỏ thì thiếu nợ làm gì? Ta nói cho ngươi biết, Quân gia ta vẫn luôn chờ “số tiền nhỏ nhoi” này để sinh sống qua ngày a! Keo kiệt sao? So ra còn hơn cái loại quyết tâm quịt nợ!

– Có lúc nào ta nói không trả không?

Độc Cô Tung Hoành trợn mắt quát:

– Chúng ta thừa nhận có món nợ này, chỉ là tạm thời lão phu không có dư dã lắm, đương nhiên không thể trả ngay. Hơn nữa, lúc ấy nhà ta cũng không nói hạn chót trả hết nợ là lúc nào, ngươi nói có đúng không? Năm nay chưa trả hết chẳng phải còn có năm sau sao? Coi như cả kiếp này không trả nổi, thì còn có con cháu đời sau ta trả, thiếu nợ không phải là kẻ thù, làm thế chẳng phải sẽ trả hết nợ sao?

– Ha ha ha…

Bên cạnh hai lão đột nhiên vang ra một trận cười điên cuồng.

Từ lúc hai lão này tới gần nói thầm là đã có người chú ý, đến lúc hai người nói tới khoản nợ khổng lồ kia, cả đám đầu bạc trắng liền bu lại coi.

Đám này chính là mấy lão gia tử của những đại gia tộc còn lại, vẻ mặt ai cũng nhiều chuyện muốn xem trò hề của Độc Cô Tung Hoành.

Đến khi cả đám nghe được một câu không biết xấu hổ của Độc Cô Tung Hoành, ai cũng há mồm cười to. Lão già này thật tài tình, chỉ là một món nợ thôi mà lôi cả kiếp sau đời sau ra nói, lại còn cái gì con con cháu cháu, thật là con mẹ nó vô sỉ, vô sỉ đỉnh phong nha!

Cây không có vỏ, lập tức chết ngay, nhưng người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch! Ngày hôm nay quả là có thêm kiến thức mà!

– Nói con mẹ nó như đánh rắm!

Quân lão gia tử nóng nảy quát:

– Ai cần tới đời sau của ngươi, quá vô sỉ!

Quân lão gia tử đột nhiên nói:

– Độc Cô, việc này thật ra không phải không thể châm chước, nếu thật sự ngươi không đủ tiền, ngươi có thể lấy tôn nữ của ngươi gán nợ, chỉ cần ngươi đem tôn nữ gả làm cháu dâu của ta, chẳng phải hai nhà chúng ta thành thông gia sao? Nếu vậy, chẳng lẽ lão phu lại đi tính toán nợ nần với thông gia sao? Đương nhiên là xí xóa hết chứ sao! Ta cho ngươi biết, làm vậy là cho ngươi chiếm tiện nghi vô cùng rồi, chín trăm ngàn lượng bạc a, nếu đổi thành vàng ròng hoàng kim, nếu đem đúc ra thành khối thì cũng hơn một ngàn khối nha! Thế nào?

– Ngươi nói như đánh rắm ra đằng mồm! Quân lão quỷ ngươi đi chết đi!

Độc Cô Tung Hoành giận tới dựng cả râu tóc lên, không chút khách khí mở miệng mắng to:

– Cháu gái của ta chính là tiên nữ trong thiên hạ, ngươi nhìn lại tên tôn tử hay ho của ngươi coi, nhìn đi…

Hắn nói xong liền chỉ tay vào bóng lưng của Quân Mạc Tà đang làm trò khì ngoài kia, nói tiếp:

– Tên tiểu này xứng với cháu gái của ta sao? Ngươi hỏi cả thiên hạ xem hai đứa bọn nó xứng đôi sao?

– Lời này của ngươi đúng là có đạo lý nha, ta cũng biết cháu gái ngươi không xứng với cháu của ta, ta nói thật cho ngươi biết, cháu của ta để mắt tới cháu gái ngươi chính là phước ba đời của ngươi đó!

Quân lão gia tử híp mắt mà nói:

– Lão Độc Cô, nếu hiện tại ngươi không đồng ý, chờ tới một ngảy gạo nấu thành cơm, ngươi có hối hận thì đã muộn. Đến lúc đó, cả người lẫn của đều ra đi, chớ trách lão phu không có nhắc nhở ngươi!

– Hắn dám sao! Lão phu thiến hắn ngay!

Độc Cô Tung Hoành giận dữ thở hồng hộc, giống như muốn xông vào ăn thua đủ, Quân lão gia tử sợ hắn sao? Lão tử liền lùi lại, bày ra thủ thế ngay. Các lão đại nhân nhìn thấy thế liền thấy không đúng, hai lão già này chẳng lẽ làm thật sao? Cả đám lão già liền tụm năm tụm ba phân ra hai bên mà khuyên nhủ cả hai, lúc này mới vãn hồi vở hài kịch này…

Hai lão gia tử của hai đại gia tộc, hai đại cự đầu của quân đội trong hoàng cung mà nội đấu, náo nhiệt này chỉ sợ quá mức đi…

Hai lão gia tử đều đang muốn liều mạng, ánh mắt như muốn ăn thịt đối phương chíu thẳng vào nhau, chỉ hận không thể đập quyền đạp cước vào mặt nhau.

– Quân Chiến Thiên, ngươi canh chừng cháu ngươi cho cẩn thận, nếu hắn dám làm lão phu bất mãn, ta liền một dao đem “tiểu kê kê” của hắn đi nuôi chim ngay! Lúc đó Quân gia các ngươi sẽ tuyệt hậu a!

Độc Cô Tung Hoành quát to, nước miếng văng khắp nơi.

– Phi, ngươi cho là ngươi dễ dàng làm thế chắc? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mấy năm gần đây lão phu tu thân dưỡng tính, nghĩ ta không động thủ là ta sợ ngươi sao? Mấy năm nay ta quên dạy dỗ ngươi, nếu ngươi không mọc cánh mà bay lên trời trốn, lão phu không ngại phá lệ ra tay “thu xếp” cho ngươi, đúng là lão thất phu không biết điều!

Quân lão gia tử cũng cuồng nộ nói tiếp:

– lão phu đây là đang thương cho cháu gái ngươi một lòng si tình, bằng không, với điều kiện của cháu ta, cho dù là công chúa của hoàng thượng cũng còn chưa xứng, huống chi là cháu gái của ngươi? Lại còn ở đây tùy tiện khoe khoang, không ngờ thiên hạ còn có loại người vô sỉ tới mức này!

Ngoại trừ mấy lão gia tử cố sống cố chết ôm lại hai lão già đang nổi điên, toàn bộ bất kể quan văn hay quan võ đều nhanh chóng trốn xa, liếc cũng không dám liếc.

Hai lão già kia, không phải ai cũng có thể trêu chọc a…

Độc Cô Tung Hoành tuy thường xuyên không phân biệt phải trái, nhưng ít ra chọc vào cũng không nguy hiểm tới cái mạng nhỏ, chứ còn lão già Quân gia kia, bình thường ngoài mặt hiền lành, lại tự nhận là “Tu thân dưỡng tính” cái gì gì đó, nhưng lần đó lại nổi điên chém giết hết một phần ba đại thần triều đình, đây thực sự là đao phủ giết người không chớp mắt, rút gân không nhíu mày nha!

Hiện giờ hai người này tranh chấp nhau, đây chính là nơi thị phi, không thể ở lâu a!

– Đường Nguyên?

Bên trong Thiên Đức điện, hoàng đế bệ hạ đang ôn hòa nhìn vào mặt đại mập mạp, ngay cả tâm tính hắn luôn cực kỳ trầm ổn, hiện tại lại nhịn không được, đuôi mày lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Đứa cháu này của Đường Vạn Lý thật là làm cho người khác cảm thấy áp bách rung động mà! Ngày đó ở Quý Tộc Đường, do bệ hạ đứng khá xa nên không thể thấy rõ ràng, lúc này khoảng cách quá gần, có thể thấy được một thân thịt béo của hắn, thật là mập đến giới hạn, bệ lại có cảm giác thỏa mãn! Từ trên người Đường Nguyên, bệ hạ liền nghĩ tới kinh tế của đế quốc thật là ưu việt, chỉ cần nhìn tên mập này, hoàng đế liền có có một loại cảm giác cảm giác hạnh phúc là toàn bộ dân chúng đang cơm no áo ấm, không sầu không lo!

– Vâng! Đường Nguyên tham kiến bệ hạ!

Đường Nguyên gian nan quỳ trên mặt đất, cái bụng phệ trên người trải rộng ra trên mặt đất như một tấm thảm, hắn vừa cúi người dập đầu, liền sửng sốt vì đầu hắn đang dập lên bụng của hắn!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky