Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 333: Tình thế ác liệt!

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả: Tiểu Ngọc

– Nói bậy bạ gì đó? Mạc Tà là ngoại sanh của chúng ta, tất nhiên chúng ta sẽ không để cho nó gặp chuyện không may! Mà ngươi cũng là huynh đệ của chúng ta, cũng không thể để ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì!

Đông Phương Vấn Kiếm mắt hổ trợn trừng.

– Ta làm sao không muốn như vậy, bất quá, lúc hành quân, ta có nhận được vài phong thư truyền về; huyền thú triều lần này tuy rằng nguyên nhân không rõ ràng, nhưng quy mô rất lớn, ẩn chứa nguy hại vô cùng, cũng là lần có quy mô lớn nhất từ trước tới nay! Có người còn nói là do Thiên Phạt chi vương nổi giận, mới nửa tháng trước đột nhiên hạ lệnh: Ngoại trừ Huyền thú tứ giai trở xuống, còn đâu tất cả đều ra khỏi Thiên Phạt, tham dự trận chiến này!

Quân Vô Ý cười cười nhìn Đông Phương Vấn Tình nói:

– Thệ ngôn đầu tiên của Đông Phương Thế lúc trước, không ngờ lại vô thanh vô tức được giả trừ rồi.

– Huyền thú tẫn xuất Thiên Phạt, không phải là đã có rồi sao? Tại sao mới là một nửa?

Đông Phương Vấn Tình ban đầu còn vui vẻ, nhưng ngay lập tức đã thấy nghi hoặc, không hiểu.

– Bởi vì đã xác nhận được, trận chiến lần này là do lão tam cùng lão tứ – hai đại Thú vương của Thiên Phạt gây nên. Đây là tin tức mới nhận được, nhưng theo ta nhận thấy, một khi chiến tranh bạo phát, cường giả trên khắp đại lục sẽ lũ lượt kéo đến, mà Huyền thú trong Thiên Phạt sâm lâm tất nhiên cũng sẽ không ngừng xông ra. Đến lúc đó tối hậu, Thiên Phạt lão đại tất nhiên sẽ ra tay! Về điểm này ta thập phần chắc chắn! Vì vậy mới nói thệ ngôn của Đông Phương Thế Gia về cơ bản chỉ còn lại một vế đó là “Kiếm phong băng tháp tuyết sơn!”

– Thì ra là vậy!

Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động: “Không biết ngọn Tuyết sơn Kiếm phong kia ở đâu ta? Nếu rảnh rỗi, ca ca ta liền tới oánh đổ nó!”

– Hơn nữa, theo quy mô càng ngày càng lớn của Huyền thú triều, thì ngay cả Thần Tứ đế quốc, Vũ Đường đế quốc cũng phái quân đội tới đây trợ chiến dồn dập, cao thủ đi theo trong đó cũng không ít! Ngay cả Thảo nguyên vương đình bên kia cũng phái tới đây một vạn thiết kỵ tinh nhuệ! Đây là tất cả những tin tức tin cậy do quân bộ truyền về, đồng thời cũng đã được xác nhận hẳn hoi. Tam đại đế quốc từ trước đến nay, oán hận chất chứa đã sâu, cho nên trận chiến lần này, lẽ tất nhiên sẽ cản trở hành động của nhau, điều này có thể dễ dàng suy đoán ra được. Còn có, nhân mã của Phong Tuyết Ngân Thành phái đến trợ chiến lần này, người cầm đầu chính là một trong hai đại trưởng lão của Tiêu gia, Tiêu Bố Vũ, hầu như là cao thủ nhất hệ của Tiêu gia đều được phái tới. Hơn nữa Tiêu gia với Quân gia ta cừ sâu tựa biển, còn có kẻ thù bất cộng đái thiên với Vô Ý ta là Tiêu Hàn cũng có mặt trong đó, vì vậy, tất yếu sẽ có chuyện phát sinh.

– Ngoài ra, Huyết Hồn sơn trang cùng với Quân gia ta cũng có khúc mắc, cho nên không thể không đề phòng!

Quân Vô Ý một hơi nói xong, sau đó thở dài một hơi, uể oải nóii:

– Tình thế hiện tại nghiêm trọng đến cực điểm, thật sự ta cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút chán nản rồi!

– Trong số bát đại Chí Tôn, ngoại trừ đệ nhất chí tôn Vân Biệt Trần, đệ tam Chí tôn Hàn Phong Tuyết với Chí tôn Mạc Vấn Thiên, Úy Lam Chí tôn Mộng Hồng Trần thì bốn người còn lại đều đã có mặt đông đủ cả!

Quân Vô Ý ngữ âm trầm trọng, nhưng thần sắc trong mắt lại nóng bỏng không gì sánh được.

Có thể tiếp cận, lãnh hội phong thái của Chí tôn một lần, đối với Quân Vô Ý mà nói chính là một chuyện thật đáng chờ mon.

– Có thể có người ngươi vẫn còn chưa biết.

Đông Phương Vấn Tình trầm giọng nói:

– Luôn luôn tranh chấp vị trí đệ bát Chí tôn với Thần Ưng Chí tôn Ưng Bác Không là Cuồng Phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân cũng đã trên đường tới đây, mà cũng có thể là đã tới nơi rồi.

“Phong Quyển Vân”? vốn đang nghiêng đầu yên lặng lắng nghe ở một bên, Quân Mạc Tà nhất thời nhướng mày; người này hiện tại không lẽ đã thành công đột phá đủ sức giao thủ với Ưng Bác Không rồi sao?

– Ngoại trừ Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn sơn trang ra, thì các đại thế lực trong giang hồ của đại lục cũng phái cao thủ của mình tới đây! Trong đó nổi tiếng nhất phải kể tới Bách Lý thế gia, Đoan Mộc thế gia, Bắc Cung thế gia, Văn Nhân thế gia, Tư Không thế gia, Tả Khâu thế gia, đệ ngũ thế gia cùng với Âu Dương thế gia đi chung với nhau, cộng thêm Đông Phương thế gia chúng ta chính là vừa đủ cửu đại thế gia cùng xuất lực tới Thiên Nam lần này! Tuy rằng nhân mã của các đại thế gia phái tới không nhiều, nhưng tất cả đều là hảo thủ! Nhất là Đoan Mộc thế gia, ngay cả gia chủ Đoan Mộc Sao Phạn cũng tự thân xuất mà lần này!

“Đoan Mộc Sao Phạn? Quân Mạc Tà cười “hắc” một tiếng:

– Cái tên này thực sự làm cho người khó có thể quên được a.

Đông Phương Vấn Tình cũng cười cười, giải thích:

– Đoan Mộc Siêu Phàm là Đoan Mộc thế gia gia chủ, nhưng người này có chút cà lăm( nói lắp). Lúc bình thường nói tên của mình ra, vẫn còn tưởng rằng tên của mình rất ngưu xoa, cho nên hay kéo dài lời nói của mình ra. Nhưng mà càng làm như thế lại càng khiến cho người khác nghe như là “Sao Phạn“. Vì vậy, trong một lần cửu đại thế gia hội tụ, mọi người trực tiếp gọi hắn là “Đoan Mộc Sao Phạn“. Dần dà lâu ngày, ngược lại làm cho tên thật của hắn bị quên mất rồi.

– Tên rất hay!

Quân Mạc Tà trịnh trọng nói:

– Nồi nấu cơm đa phần đều làm bằng gỗ, Đoan Mộc Sao Phạn… Ân, đầu gỗ sao có thể ăn cơm được, đúng là rất có lai lịch nha!

– Ha ha ha…

Tất cả mọi người đều cười ha hả. Sau đó Đông Phương Vấn Tình lại nói tiếp:

– Mặt khác, Kim Thang bảo, Thất Long sơn, Đoạn Hồn cung, Hạo Thiên thành, cũng đều có phái người tới. Ngoại trừ những địa phương này ra còn có một số cao cấp Huyền giả độc lai độc vãng, ẩn sĩ cao thủ cũng đến, nhiều không đếm xuể!

Đông Phương Vấn Tình cười đau khổ nói:

– Đây là bí mật mà trước khi ta tới đây, Lệ Tuyệt Thiên đã tiết lộ; còn về phần có thêm bao nhiêu thế lực phái nhân mã tới trong khoảng thời gian này thì ta cũng không nắm rõ.

Nghe tới những cái tên này, Quân Vô Ý nhất thời càng nhíu mày nhăn mặt! Người đến tiếp viện càng đông, càng chứng tỏ cấp độ Huyền thú triều càng đáng sợ!

– Rác rưởi! Không ngờ tới nhiều người như vậy.

Quân Mạc Tà nhịn không được quát một tiếng, nói tiếp:

– Nếu đã có thực lực cường hãn như thế, vậy sao không trực tiếp san bằng Thiên Phạt sâm lâm đi, tiện thể mỗi người bắt vài con Huyền thú về làm sủng vật nuôi chơi, chuyện này có đáng phải động can qua lớn như vậy không? Lũ người này đúng là ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi quá không có việc gì làm mà!

– Cái gì?

Cả bốn người nhất thời rống to. Đồng thời cả tám con mắt đều trợn trừng, hung tợn nhìn tên tiểu tử ăn nói lỗ mãng.

– Mạc Tà, tiểu tử ngươi quá nông cạn rồi, sao ngươi có thể biết được nơi đó nguy hiểm tới nhường nào. Thiên Phạt sâm lâm trải dài mấy vạn dặm, gần như chiếm một phần ba diện tích toàn bộ đại lục! Huyền thú trong đó có bao nhiêu? Ít nhất cũng phải có hơn mấy ngàn vạn! Đấy mới chỉ là số Huyền thú có khả năng chiến đấu đạt cấp tứ giai trở lên mà thôi! Nếu quả thật chính diện giao thủ với chúng… chỉ sợ tất cả mọi người có mặt ở đó cũng không bõ nhét kẽ răng bọn chúng! Nói một cách khó nghe hơn nữa, nhưng là sự thật, giả sử Huyền thú đồng thanh mở miệng thóa mạ cũng đủ dìm chết mấy tên gọi là cao thủ gì gì đó rồi.

Đông Phương Vấn Tình rất tức giận, cố gắng kìm nén nộ hỏa mà tiến hành công tác xóa nạn mù chữ cho ngoại sanh của mình.

– Nhưng người cũng phải biết rằng, dù cho toàn bộ Huyền thú ra khỏi thì cũng phải có một nơi rất lớn cho chúng tập trung a! Cho dù là trên thảo nguyên đi nữa thì mấy ngàn vạn Huyền thú đồng hành cũng sẽ làm cho không ít con bị dẵm đạp mà chết a? Huống chi đây lại là đường núi.

Quân Mạc Tà vô cùng khinh bỉ lắc đầu:

– Chiến tranh, không thể coi quân số bên nào nhiều hơn là bên đó mạnh hơn được, thủy chung vẫn phải coi binh khí của ai cứng hơn mà thôi. Cùng tại một nơi, một thời điểm diễn ra nhiều trận đánh nhỏ, cái đó gọi là chiến dịch. Mà tập hợp nhiều chiến dịch cùng xảy ra một chỗ chính là chiến tranh. Mà đa phần trên thực tế đều cho thấy, sau rất nhiều cuộc chiến tranh xảy ra mới có hòa bình a!

Thấy Đông Phương Vấn Tình lại có xu hướng bốc hỏa thêm lần nữa, Quân Vô Ý vội vàng hòa giải, nhíu mày nói:

– Chính bởi vì có nhiều người tham dự trận chiến lần này như vậy, cho nên mới phiền phức! Nếu như chỉ có nhân mã của Tam đại đế quốc cùng Thảo Nguyên Vương đình, thậm cộng thêm cả Huyết hồn sơn trang và Phong Tuyết Ngân thành hai đại thế lực thì cũng không quá khó khăn để ứng phó. Dù sao những người này đều biết lấy đại cục làm trọng, trong chiến đấu cũng có thể dễ dàng chỉ huy. Vấn đề tồn tại hiện giờ chính là hòa giả mâu thuẫn giữa các thế lực với nhau. Thế nhưng nhiều thế lực tập hợp lại một chỗ như vậy, mà tất cả đều là những thế lực có lịch sử lâu đời, thâm căn cố đế, từ khi sáng lập cho tới giờ, cho dù là người thông minh đến mấy cũng không thể nào biết được giữa bọn chúng có bao nhiêu ân oán dây dưa? Nói không chừng, bất luận bên nào mở mồm cạnh khóe bên kia cũng dẫn tới xô sát, đánh nhau chia bè kết phái! Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, không thể nào có chuyện tuân thủ kỷ luật như trong quân đội được!

– Vấn đề này…. quả thực làm cho người ta rất đau đầu a.

Ba người Đông Phương Vấn Tình nhất thời đều than thở.

– Hơn nữa nhiều người như vậy, nhất thiết phải thống nhất có một thống soái, ít nhất người đó phải là thống soái có quyền hạn tối cao để chỉ huy đại cuộc. Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn phát huy toàn bộ khả năng của mọi người trong chiến đấu, bằng không nếu cứ để cho mọi người tùy tâm sở dục, như ong vỡ tổ xông lên phía trước thì chẳng khác nào tự biến mình thành thức ăn cấp cho Huyền thú?

Quân Mạc Tà bổ sung thêm một câu. Nửa câu đầu được cả bốn trưởng bối đồng thời tán thưởng, nhưng nửa câu sau của hắn, đặc biệt là cái gì mà “ biến mình thành thức ăn cấp cho Huyền thú“, nhất thời làm cho tám con mắt trợn ngược.

– Cái đó là chuyện đương nhiên, nhưng chức vị thống soái này cũng chỉ là “danh phù kỳ thực“, nếu làm không cẩn thận ngược lại còn dẫn tới tranh chấp đấu đá giữa các thế lực nội bộ! Tối thiểu chính là nhân mã của Tam đại đế quốc cùng với Thảo Nguyên Vương đình tham chiến lần này. Tuyệt đối họ sẽ không chịu để chức vị Thống lĩnh kia lấn át nhân mã của mình. Bởi vì họ có mặt tại đây để đại diện cho cả quốc gia của mình.

– Vấn đề này, nếu như cẩn thận suy xét thì sẽ giải quyết dễ dàng. Đã là một quân nhân thì phục tùng quân lệnh chính là trách nhiệm, chỉ cần thượng cấp thống nhất ý kiến, tất cả đều sẽ rất đơn giản. Thế nhưng, vấn đề nan giải nhất ở đây chính là đội quân này gần như tất cả là giang hồ thảo mãng. Họ vốn là những cá nhân lẻ tẻ, cho nên càng khó ước thúc. Không chỉ có người này không phục người kia, lại càng không nói tới chuyện họ có thể thống lĩnh cả một đội quân lớn như thế này! Mà theo như danh vọng của các thế lực tham chiến lần này mà nói, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận để cho một người bình thường lãnh đạo họ! Đây mới là nan đề lớn nhất a!

Quân Vô Ý hai mày nhíu chặt lại:

– Nhưng… trước mắt, Huyền thú triều lần này lại vô cùng bức bách, không thể trì hoãn được nữa a! Ai…!

Hắn thở ra một hơi thật dài, có chút lực bất tòng tâm nói:

– Quân mỗ ta nửa đời xông pha trận mạc, đã từng đánh nhiều trận lớn, nhưng mà quy mô như trận chiến lần này, nếu chỉ đơn thuần xét về khía cạnh quân lực, không có bất kỳ trận nào có thể sánh bằng lần này. Đội ngũ tham chiến xa xỉ kinh người, thậm chí, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy qua. Thế nhưng, đây cũng có thể coi là một cuộc chiến hy hữu nhất trong đời ta được tham dự, một cuộc chiến mà trước khi mở màn đã có thể làm cho ta không thấy được bất kỳ một hy vọng thắng lợi nào! Ngay cả một điểm cơ hội cũng không có!

– Mà đối thủ lần này lại chính là Huyền thú. Nên nhớ rằng trong thế giới của Huyền thú thì cấp bậc được phân định rõ ràng, nghiêm minh tới mức mà bất kể ai cũng không thể tưởng tượng được, nhất là khi Huyền thú chi Vương tự mình dẫn phát một cuộc chiến đại quy mô. Kỷ luật nghiêm minh, bất quá cũng chỉ như vậy! Chỉ cần một tiếng huýt dài là toàn bộ tiến công, và cũng chỉ cần một tiếng huýt như thế, tất cả đều như thủy triều rút lui!

Lành ít dữ nhiều!

Quân Vô Ý, mấy người Đông Phương, dường như tất cả đều nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên bốn chữ này.

– Đã đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn có thể thoái lui? Thôi đành đi bước nào tính bước đó vậy, cứu người là chuyện tốt, nhưng vì cứu người lại đem cả bản thân bồi táng theo thì thật không đáng! Muốn nói gì thì nói, chỉ cần người của chúng ta có thể an toàn trở về là được. Còn về phần sống chết của những kẻ khác ư? Đối với ta không có can hệ!

Quân Mạc Tà nhất tâm nhất phế cười cười.

Lại nói Huyền thú triều lần này thình lình xảy ra, vô cùng quỷ dị, nguyên nhân trong đó đầu tiên chắc chắn phải kể đến chính là Quân đại thiếu gia. Có thể nói như thế này, nếu như binh phân ba đường hoặc giả có thể là nhiều hơn, Quân Mạc Tà hắn có thể chắc chắn rằng cánh quân của mình, binh tướng sẽ không mất một cọng lông nào….!

Thực sự không tưởng tượng nổi mình lại hoàn toàn trở thành “trang B”

Về phần hiện tại bọn họ nhíu mày nhăn mặt liên can chó gì tới ta?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận