Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 325: Chỉ cầu không thẹn với lương tâm

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

(Part 2)

Dịch Giả: Tunglanh123

Suy nghĩ trong chốc lát, Quản Thanh Hàn ôn nhu an ủi:

– Nhân sinh cả đời, rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật rất khó nói, đối với nữ nhân chúng ta mà nói. Bất quá chính là giúp chồng dạy con, ngày qua ngày mà thôi. Mỗi tháng mỗi năm mặc thời gian trôi mà gì đi, thực sự không có cảm giác được mất, ta tin như thế. Trên thế giới này, tuyệt đại đa số nữ nhân đều như thế cả. Hơn nữa, cuộc sống cố định lại bình thản này, có vô số nữ nhân cảm thấy khoái hoạt, cảm thấy thỏa mãn. Về phần đàn ông các ngươi, nhất là những kẻ có thế lực, có thực lực, nam nhân có năng lực, đều vì công danh sự nghiệp, hùng bá một phương mà cố gắng, liên tục đấu tranh một cách tàn nhẫn ( quá đúng!). Ngay cả một người dân đen bình thường, cũng vì cái ăn cái mặc, mà cố gắng vươn lên thành cái mà họ gọi là “kẻ bề trên”.

Trong lúc nàng nói, chẳng biết từ lúc nào, Quân Mạc Tà đã xoay người lại, con mắt sáng lóng lánh chăm chú nhìn nàng, trong mắt không có lỗ mãng như trước đây, thậm chí không có một điểm sợ hãi. Chỉ rất bình tĩnh, rất thâm thúy, mang theo vài phần suy nghĩ.

Từ khi tiếp cận xã hội phong kiến, có thể thấy nữ nhân hiểu biết như Quản Thanh Hàn, không có bao nhiêu. Điều này làm cho Quân Mạc Tà có cảm giác hơi kinh ngạc.

– Kỳ thật trên đời này, tuyệt đại đa số nam nhân, đều sống quá mệt mỏi. Hơn nữa, cũng chưa chắc có giá trị gì.

Trong mắt Quản Thanh Hàn hoang mang, lại có cảm giác kiên định, thậm chí có một chút bất cần, dường như, trên đời này cái gọi là truy cầu của nam nhân, trong mắt của nàng, còn chưa đáng nhắc tới.

– Như vậy, tỷ cho rằng, trên đời này. Tất cả là vì cái gì? Hay có thể nói, cần phải là cái gì?

Quân Mạc Tà suy nghĩ sâu xa nói.

– Ta cũng không biết người khác vì cái gì, cũng không có tư cách đại biểu cho họ, nhưng ta biết bản thân mình.

Quản Thanh Hàn chậm rãi nói, trong mắt ngời sáng:

– Ta Quản Thanh Hàn chỉ là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa, thế sự trêu người, chỉ sợ cả đời này ta cũng không có tư cách giúp chồng dạy con. Bây giờ mong muốn duy nhất của ta, chính là an ổn một chỗ, thì kiếp này cũng đủ rồi.

Đúng vậy, Quản Thanh Hàn ta chỉ cầu yên ổn một chỗ mà thôi.

Năm đó, vì gia tộc mà đính hôn với Quân Mạc Ưu; tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vì gia tộc, vì cha mẹ, ta không thể lựa chọn.

Bởi vì, khi đó ta nguyện ý vì cha mẹ mà hy sinh.

Cho nên, trong lòng ta hết sức bình thản.

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ gặp Quân Mạc Ưu hai lần mà thôi, tuy nhiên chưa nói tới tình cảm gì cả. Nhưng lúc đó ta cũng đã biết rõ, Quân Mạc Ưu, thật sự là một vị nam nhi tốt, so với những vị trượng phu khác! Vả lại, đã định thân (đính hôn), tự nhiên phải tiếp nhận vận mệnh.

Về sau khi Mạc Ưu chết trận, khi đó ta chỉ cảm thấy, như thế mới là một nam nhi hảo hán, đáng giá cho ta giao phó.

Cho nên, ta nguyện ý vì Quân Mạc Ưu vị anh hùng đế quốc, đến ở Quân gia, tự nhận thân phận của mình; lúc đó, cũng bởi vì chán nản với gia tộc, nhưng là trọng yếu nhất, Quân Mạc Ưu là một vị anh hùng khí khái. Cho Quản Thanh Hàn ta có cảm giác, nếu vì thế mà giải trừ hôn ước. Ta thực có lỗi với lương tâm của mình!

Sự thật lựa chọn của ta vào lúc đó chính là như thế. Tuy nhiên thực sự quá cô đơn, tịch mịch.

Nhưng, trong lòng ta vẫn yên bình.

Lúc này đây, vì thúc chất Quân Mạc Tà có thể bình an trở về nhà, ta không tiếc dùng tấm thân yếu đuối tiến đến Thiên Nam, chuẩn bị tinh thần ứng phó, vô luận như thế nào, không tiếc bất cứ giá nào… Có thể giúp cho hai thúc cháu Quân Mạc Tà có thể bình yên trở lại phương bắc, ta đã chuẩn bị tốt cho sự hy sinh của mình.

Điều này, cũng hướng tới bình an yên ổn mà thôi!

Trừ lần đó ra, ta không tiếp tục thỉnh cầu hắn nữa! Duy lần này mà thôi!

Quân gia, đối đãi với ta như thế, nếu ta trơ mắt nhìn Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà hai chú cháu vì ta mà mất mạng, Quản Thanh Hàn ta chính là không bằng cầm thú!

Còn nữa, còn có một nguyên nhân cực kỳ bí ẩn, Quân Mạc Tà đối với mình tựa hồ rất có tình ý, bản thân mình trước kia có thể lạnh lùng, không thèm để ý chút nào, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lại luôn cảm thấy tâm thần bất ổn, nhất là ngày trước Quân Mạc Tà xuất thủ trợ giúp mình đột phá giới hạn, tu vi Huyền khí tăng lên, giữa hai người như có như không tiếp xúc da thịt, càng làm cho Quản Thanh Hàn nửa đêm nằm mộng kì lạ (:0 (121): có mơ giống ta không nhỉ). Gần đây càng làm cho Quản Thanh Hàn hoảng sợ, chẳng may….(hehe)

Cho nên, không bằng nương theo hành trình tới Thiên Nam lần này kết thúc mọi chuyện. Chặt đứt thị phi trần thế, dùng tấm thân băng thanh ngọc khiết, báo đáp ân tình sâu nặng của Quân gia, cũng cắt đứt lòng si mê của cậu em!

Như thế tất cả đều cắt đứt, lòng ta sẽ lại yên bình!

Nề nếp Quân gia không thay đổi, gia phong Quản gia cũng không bị ảnh hưởng. Hai nhà danh tiếng được giữ nguyên, cứ như vậy mà gần nhau. Về phần bản thân mình, chẳng phải lo lắng nữa!

– Không sai! Nói rất hay! Nói được là rất tốt! Ha ha ha.

Quân Mạc Tà đột nhiên cười to:

– Cho nên giết người cũng tốt, cứu người cũng được, chỉ cầu trong tâm yên bình, không phụ cả đời này dập vùi trong hồng trần! Quân Mạc Tà Ta cả đời này, không là anh hùng, không là dân đen, chỉ cầu bình an! Bất kì việc gì, đều hướng về lòng mình mà thực hiện! Làm gì phải lo lắng nhiều như vậy? Cái gì quốc thái dân an. Cái gì đại sự thiên hạ, đều là chó má mà thôi!

– Cả đời này, làm theo ý mình, ta không cần phải kiêng nể gì cả! Ta chính là muốn vô câu vô thúc! Vô luận là người phương nào, đều là mơ tưởng khi muốn đoán ra ý nghĩ của ta, vô luận ngươi là ai đều là mơ tưởng khi muốn trói buộc hành vi của ta! Thế gian chê khen. Mọi người chỉ trích, với ta có quan hệ gì? Dùng mục tiêu của ta, khoái ý ân cừu, dùng ý nghĩ của ta, tung hoành thiên hạ! Chỉ cầu, không thẹn với lương tâm, chính là đỉnh thiên lập địa! Cuộc đời này, vậy là quá đủ!

Quân Mạc Tà cười ha ha, vô tình được Quản Thanh Hàn giải khai tâm kết của mình, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Quân Đại Thiếu gia bên này cười thống khoái, nhưng bên này Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ lại khiếp sợ không thôi. Phía sau bốn đội phó Tàn Thiên Phệ Hồn cảm nhận được biến hóa của Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà trước mắt, tựa hồ trong nháy mắt hắn biến hóa kinh người!

Từ một tên thế gia công tử lòe loẹt hào nhoáng. Đột nhiên trở thành một vị ẩn sĩ cao nhân, loại biến hóa này không thể nghi ngờ vô cùng đột ngột, nhưng mà, ngay sau đó đột ngột lột xác, lại từ cao nhân ẩn sĩ, thoắt cái liền biến thành một vị cường giả hàn ý liên miên!

Một khắc này, hắn phảng phất như một thanh lợi kiếm mới xuất thế, đứng ngạo nghễ tại thiên địa, cùng lúc đó, dường như tỏa ra vạn đạo hào quang. Trời đất tuy lớn. Cũng vô pháp trói buộc được!

Trong lồng ngực Quân Mạc Tà những băn khoăn mông lung đều bị quét sạch hết, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong lúc vô tình, tu vi tâm cảnh lại phóng ra bao trùm một vùng rộng lớn.

Bao trùm vạn vật, không bỏ sót bất kì cái gì.

Mục tiêu trong kiếp này của ta, há có thể như bây giờ, chôn vùi trong Thiên Hương?

Ta phải tung hoành giang hồ, trường kiếm bình thiên hạ, kiếm tìm thiên hạ anh hùng, trèo lên tuyệt đỉnh phong tuyết, hỏi anh hùng là ai? ( giống ngửa mặt lên trời hận đời vô đối ghê)

Ta mặc dù không muốn xưng bá thiên hạ, nhưng bất luận người nào trong thiên hạ mơ tưởng khoa tay múa chân với ta, đừng hòng co thể đối phó được với ta, đối phó với người nhà của ta!

Mục tiêu của ta, rốt cục đã rõ ràng!

Ta muốn Quân gia, vượt xa Phong Tuyết Ngân Thành và Huyết Hồn Sơn Trang. Trở thành tồn tại đỉnh phong trong thiên hạ.

Ngay cả đế vương, ngay cả là tuyệt thế chí tôn cũng không có một người có can đảm nhìn!

Mà hết thảy điều này, nhất định cần vô số máu tươi tích lũy mới được!

Nhưng, ta vẫn thấy yên tâm.

Đây cũng là cố gắng cả đời của ta, là phương hướng của ta! Ta không hối hận!

Khóe môi Quân Mạc Tà bật ra một tia băng hàn. Nói khẽ:

– Đã như vầy, hành trình giết chóc của ta, bắt đầu từ hôm nay!

Trên người của hắn, đột ngột bắn ra vô tận sát ý, xoáy tròn xông lên tận trời!

Cỗ khí tức không thể địch nổi này, kích động sáu người bên khiến cạnh tay áo họ bay lên phần phật. Cuối mùa thu lá úa vốn đã kéo dài tàn hơi, giờ phút này bị sát khí lăng thiên của hắn dồn ép, lập tức bay lả tả, theo gió xoáy tung.

Giống như một trận mưa lá vàng!

Con chim nhỏ vừa bay khỏi đầu cành, vừa mới vụt hai cánh, vì sát khí này mà kêu to hai tiếng “ối giời”, rớt xuống đất.

Phía xa, ba cái bóng trong núi rừng cấp tốc bay vút ra, đột ngột dừng lại hiên ra ba thân ảnh, ngưng trọng nhìn về phía bên này, một người trong đó, trầm trọng nói:

– Sát khí thật là khủng khiếp! Đến tột cùng là ai ở bên kia làm vậy?

Ở bên cạnh hắn, hai người kia vẻ mặt thận trọng, nhìn về phía xa xa, một người trong đó trầm tư nói:

– Chẳng lẽ chính là Sở Khấp Hồn đã đến?

– Chưa hẳn là như vậy! Sở Khấp Hồn tuy có loại sát khí này, nhưng sát khí của Sở Khấp Hồn vô cùng sắc bén, lại tập trung. Nếu thật là Sở Khấp Hồn, thật sự chưa từng có từ trước đến nay, hắn chỉ tập trung sát khí một phía, mà sát khí của người này lại ùn ùn kéo đến, xông thẳng lên trời! Hai loại so sánh với nhau, hoàn toàn bất đồng a! Nhưng có thể xác định người này thực sự không phải là Sở Khấp Hồn, nhưng sát khí của người này không hề thua kém sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn! Thậm chí còn muốn cao hơn!

– Bất kể hắn là ai, đi xem một chuyến!

Tên còn lại đề nghị:

– Coi như là sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn ở đó, với thực lực ba người chúng ta, cũng không phải sợ hắn!

– Hảo!

Trung niên ” râu đen” ( trong onepiece nè ^^!) đằng trước trầm tư quyết định, quả quyết đáp ứng; hào khí to lớn nói:

– Không sai, chúng ta Đông Phương tam kiếm có bao giờ sợ kẻ nào? Coi như là Sở Khấp Hồn thì sao, chẳng lẽ chúng ta phải sợ hắn sao?

– Không sai, đại ca, nghe nói lần này là Quân lão tam nhà ta suất binh, chúng ta có nên…?

Hán tử nhỏ bé trong khá nhanh nhẹn, trầm ngâm nói.

– Không được! Sự việc năm đó, mẫu thân cho tới bây giờ vẫn còn khúc mắc, làm cho kinh mạch bế tắc, nếu không phải là vì Quân gia, sao lại bị như vậy chứ? Tiểu muội ngủ say mười năm, sinh cơ gần như không có vì sao mà ra? Lúc này đây, Quân Vô Ý có bản lĩnh còn sống trở về, không có bản lĩnh thì chết ở đây, với chúng ta có quan hệ gì đâu?

Trung niên râu đen mày rậm dựng lên, mang chút phẫn nộ nói.

– Nhưng, còn có Quân Mạc Tà. Nó coi như là cháu của ta, huyết mạch tình thâm a! Mà ngay cả mẫu thân, năm đó cũng từng tuyên bố, huynh chẳng lẽ cũng thờ ơ bỏ qua?

Trung niên thấp bé không phục, hỏi.

– Oan nghiệt!

Trung niên râu đen thở dài, quả quyết nói:

– Quân Mạc Tà, ta tự nhiên không để cho hắn có việc gì, nhưng sự vụ của Quân gia đối với chúng ta không quan hệ! Ta cũng biết Quân Vô Ý là hảo hán tử. Nhưng nếu không vì hắn, em rể cùng hai đứa cháu cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy! Cho nên việc này không cần nói nữa!

Người nọ thở dài, ba người thay đổi phương hướng. Không hề lên tiếng, như lưu tinh hướng về phương hướng phát ra sát khí phi thân lao tới.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận
× sticky