Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 1091: Vì cái gì?

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Biên Dịch: nhatky

– Nhưng không biết Mạc cung chủ có cách nhìn thế nào?…

Miêu Trảm cười thật lớn, nói tiếp:

– Huyễn Phủ chúng ta trước nay thuộc về thế ngoại, đối với Huyền Huyễn đại lục vĩnh viễn cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Hiểu biết về Tà Chi Quân Chủ, thật sự là không nhiều. Lần tiếp xúc với Động Thế Tiên Cung, Mạc cung chủ có thể nói ra suy nghĩ của mình cùng với sách lược cho chúng ta tham khảo một chút được chứ?

Mạc Vô Đạo cười khổ nói:

– Miêu tiền bối thật sự là lợi hại, chỉ một câu đã đẩy vấn đề trở lại cho tiểu bối. Ha ha, chẳng qua đối với chuyện lần này, Mạc mỗ cũng không có lời nào để nói. Vô Đạo cũng không phải đùn đẩy trách nhiệm, mà là bởi vì… Bào đệ của Vô đạo là Tiêu Dao, thật sự là chết thảm trong tay Tà Quân Quân Mạc Tà, thù này hận này, cao như núi sâu như biển. Cho nên… Bất luận Vô đạo nói gì cũng đều khó tránh thiên vị, không công bằng?…

Hắn tựa như thật khó xử, nhíu mày nói:

– Nếu là chư vị tiền bối có gì chỉ giáo, vậy thật là tốt. Nhưng nếu là tiền bối chỉ chờ mà không có định kiến, vậy thì chờ sau khi Kim Thành Hề Nhược Trần huynh cùng Huyết Hải Hô Duyên Ngạo Bác huynh đến, mọi người sẽ cùng nhau đưa ra đối sách!

Miêu Trảm không tỏ thái độ gì, chỉ cười nhạt một tiếng:

– Mạc cung chủ đã đem những lời tận đáy lòng nói ra như vậy, đủ thấy là đã thẳng thắn thành thực. Chẳng qua, các vị lặn lội đường xa tới cũng mệt mỏi rồi, chi bằng cứ nghỉ ngơi trước đi. Việc này không vội, từ giờ cho đến ngày mười lăm, còn có bảy tám ngày nữa. Chúng ta cũng chờ được, tiếp thu ý kiến mọi người rồi cho ra một sách lược vẹn toàn nhất.

Ánh mắt sắc bén của Mạc Vô Đạo chợt lóe lên rồi tắt, cực kỳ chân thành cười nói:

– Như thế, làm phiền tiền bối lo lắng rồi.

Tất cả người Miêu gia đều trở lại lều trại, ai ai cũng đều nhíu mày.

Chiến Vũ Vân lập tức đi đến, ngồi xuống đối diện.

– Mạc Vô Đạo là người này thế nào?

Miêu Trảm nhìn về phía mọi người, cau mày, có chút thận trọng hỏi.

– Tên Mạc Vô Đạo này, muốn phân tích kĩ lưỡng để hiểu thấu được con người hắn, tin rằng chẳng khác nào là phân tích để biết một nửa Quân Mạc Tà! Mạc Vô Đạo ở trong Tam Đại Thánh Địa, chiếm cứ địa vị chủ đạo! Nếu là trong tương lai hợp tác cùng Tam Đại Thánh Địa, sẽ càng nắm chắc thêm vài phần! Nhưng thái độ hắn như muốn chống lại Quân Mạc Tà, cái nhược điểm cố chấp ấy, thì bây giờ chúng ta đã đạt được mục tiêu. Còn nếu Tam Đại Thánh Địa thực sự… suy tàn, hợp tác cùng Tà Quân, có lẽ điểm này cũng có thể xảy ra!… Đây cũng là chuyện mà phủ chủ nghiêm túc phân phó lúc mới đến, nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm thật tốt!

Miêu Trảm nói ra những lời này có vẻ rất nặng nề, cũng rất thận trọng. Hơn nữa khi hắn nói đến câu “Tam Đại Thánh Địa thực sự suy tàn” rất rõ ràng còn hơi ngừng ngại nhưng cuối cùng vẫn nói ra, đặc biệt hai chữ “Suy tàn” dường như khó mà nói ra được!

Dường như trong lòng vị cao thủ đỉnh phong của Huyễn Phủ này, chuyện Tam Đại Thánh Địa suy tàn trong tay Tà Quân, tuy có vẻ rất hoang đường, nhưng cũng chưa chắc là không thể xảy ra!

Những lời này vừa nói ra, ai ai cũng đều rơi vào trầm tư suy nghĩ. Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa những lời này của Miêu Trảm.

Vừa rồi chỉ mới tiếp xúc một chút với Mạc Vô Đạo, thậm chí, còn chưa nói được vài câu chính sự, cứ như vậy ra đi. Cho tới bây giờ, mấy câu đối thoại giữa Miêu Trảm và Mạc Vô Đạo khi nãy, mọi người vẫn có thể dễ dàng lặp lại.

Cũng chỉ là vài câu khách sáo mà thôi!

Từ đầu tới cuối tất cả đều là khách sáo mà thôi!

Nhưng Miêu Trảm lại cần từ mấy câu khách sáo này, lôi ra được tin tức có giá trị! Từ đó phân tích về Mạc Vô Đạo, mà còn cần phân tích kĩ lưỡng! Yêu cầu như thế, không thể nói là không cao được!

Ngay cả Miêu Tiểu Miêu cũng hoảng sợ, rõ ràng nàng thấy hai người nói chuyện rất hòa hợp, còn tưởng rằng Lục gia gia đối với vị cung chủ Độn Thế Tiên Cung kia có ấn tượng rất tốt, thậm chí mới gặp mà như đã thân quen, nào ngờ mới quay lưng đi đã muốn đem tâm tư người ta ra mà mổ xẻ chứ…

Thế giới của người bề trên thật đúng là… không thể lý giải.

– Mạc Vô Đạo này… Mạc Vô Đạo này…

Miêu Đao nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ. Hắn và Miêu Kiếm hai người đều là sát thủ đồ tể, đối với chuyện suy nghĩ tính kế này, thật sự là không mấy thành thạo…

Lắp bắp cả buổi mới thốt ra:

– Ta không biết vì sao, tóm lại ta cảm thấy không thích hắn!

Hắn nín nhịn nửa ngày, mà chỉ nghẹn ra một câu nói như vậy khiến Miêu Trảm lâm vào chán nản, nói cái vô nghĩa này làm gì?

Ai quan tâm ngươi thích hay không thích, quan trọng là muốn hỏi ngươi “Vì cái gì”, thế nhưng lại không biết!

Thế mà Miêu Liệt lại ở một bên gật đầu lia lịa, có vẻ rất đồng tình đối với những gì huynh trưởng nói.

Miêu Tiểu Miêu thở phù, miệng nở nụ cười.

– Thôi để Vũ Phong nói trước đi!

Miêu Trảm thở dài, đây cũng là ẩn ý lớn nhất khi hắn gọi Chiến Vũ Phong đến, cũng là công dụng duy nhất của Chiến Vũ Phong trong hành động lần này.

Chỉ có kẻ quen toan tính âm mưu này, mới là người lão luyện có thể phân tích được. Để cho hắn phân tích cụ thể, đúng là dùng đúng người đúng việc!

– Mạc Vô Đạo…

Chiến Vũ Phong hít một hơi, nỗ lực nhớ lại toàn bộ diễn biến vừa nãy, chậm rãi nói:

– Người này rất có phong thái làm thủ lãnh, cũng rất có sức hấp dẫn, khiến cho người ta lúc ở cùng hắn, không tự giác mà sản sinh cảm giác hài hoà như đón gió xuân… Còn một điều nữa, bất luận là từ trong lời nói hay cử chỉ, đều biểu hiện ra người này rất có giáo dưỡng, rất có phong độ… Lúc hắn nói chuyện, luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương, hơn nữa ánh mắt chân thành tha thiết, có vẻ thành ý rất lớn. Hơn nữa hắn rất tự tin vào lời nói ra, chắc hẳn là phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Thậm chí để nhấn mạnh một từ nào đó, thì một câu kia cần cố ý chần chờ, nói ra mỗi một chữ cũng phải có khẩu khí thích hợp, đều không được xem nhẹ!

Chiến Vũ Vân trầm tư nói:

– Đây vốn là những thứ mà thế gia quý tộc mới phải học, những thế gia quý tộc bình thường không đến được trình độ này. Không có sự tích lũy khổ tâm của mấy đời trước, thì chưa chắc có thể xuất hiện nhân vật như vậy! Mạc Vô Đạo là kẻ có tôi luyện tốt, có thể nói cao thủ bên trong cao thủ về chuyện này, đủ chưa?…

Trong mắt Miêu Trảm lộ ra vẻ thật sự tán thưởng.

Phân tích này của Chiến Vu Phong, vốn là bắt đầu từ những gì bao quát nhất mà phân tích Mạc Vô Đạo, vẫn chưa trực tiếp nói người này cụ thể là như thế nào. Nhưng thông qua lời của hắn, đều có thể đem thần thái và tâm tính của Mạc Vô Đạo vẽ ra. Khó trách người này ở Chiến gia lại được xưng là nhân vật số hai, quả thật bất phàm.

– Còn một điều cũng rất quan trọng. Mạc Vô Đạo rất xuất sắc trong việc nắm giữ thế cục! Mỗi lần nói chuyện, hắn dễ dàng nắm giữ địa vị chủ đạo, kỳ thật đều là bản thân hắn lợi dụng tình huống lúc hai bên đối thoại, khéo léo chiếm thế chủ động trước, thế nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy có kẽ hở gì! Nếu không xem sét kĩ một chút, quả thật là rất khó hiểu ra!

Chiến Vũ Phong ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại toàn bộ hình ảnh lúc trước, miệng lại thong thả nói tiếp:

– Trên thực tế, lúc hắn nói câu đầu tiên, cũng đã biểu lộ ra ác cảm mãnh liệt đối với Tà Chi Quân Chủ! Nhưng không phải là chính bản thân hắn nói ra, mà muốn để cho người khác nói ra theo lời của hắn… Nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ thật sự phải theo ý hắn dẫn dắ…t

– Sau đó hắn thấy Lục thúc biểu lộ ý khước từ, tựa hồ cảm thấy được chuyện không được như ý, vì thế tức thời lùi bước, lại chuyển sang sách lược lấy lui làm tiến, chủ động nói ra đệ đệ của mình chết trong tay Quân Mạc Tà, chính mình có lẽ không nên ra mặt, nếu không nói ra sẽ mất công bằng. Để cho ta thấy được tác phong người này thẳng thắn thành khẩn, tuyệt không vì chuyện riêng mà phá hỏng việc chung, tiến một bước lớn trong việc chiếm thiện cảm từ chúng ta…

Chiến Vũ Phong cùng Miêu Trảm Miêu Đao ba người đều thấp hơn một bậc, vì thế kêu Lục thúc…

– Hắn như vậy, cho chúng ta biết được giữa hai nhà bọn họ tồn tại thâm cừu đại hận không thể hòa giải. Thêm vào đó, lại tận lực cho thấy hắn công chính nghiêm minh. Một kiểu Thanh Phong Minh Nguyệt đại hiệp… Làm cho người ta cảm thấy kính nể! Toàn bộ những người nghe thấy lời của hắn sẽ nghĩ: “Đệ đệ ruột của hắn mặc dù bị người này giết, thế nhưng hắn lại còn có thể tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc công bằng, người này thật sự là một kẻ biết đối nhân xử thế”… Khiến mọi người phải kính nể!

– Mà hắn như vậy tuy rằng tỏ vẻ vẫn bảo đảm ‘Công bằng”. Nhưng đối với chúng ta mà nói lại là một loại bất lợi lớn nhất! Bởi vì chúng ta sẽ đều nghĩ rằng, Mạc Vô Đạo hiểu đại nghĩa như thế, mà Quân Mạc Tà lại giết bào đệ hắn… Như vậy, rõ ràng Quân Mạc Tà không đúng rồi. Hơn nữa cho đến hiện giờ, thù hận hai nhà còn chưa hóa giải… Chẳng phải Quân Mạc Tà này là một đại ma đầu sao? Là kẻ không thể tha thứ được chứ gì nữa?

– Cho nên, tuy rằng Mạc Vô Đạo bề ngoài tỏ vẻ lùi bước, thực tế là bước một bước thật lớn về phía trước! Mà một bước này, chúng ta nếu là không phân tích được thực hư trong đó, chỉ sợ ở giai đoạn kế tiếp sẽ tự nhiên hình thành thành kiến với Quân Mạc Tà. Thậm chí còn có cả định kiến, theo đó đang từ chỗ có quan hệ giao hảo với Quân Mạc Tà tự động liền sinh ra một ít xa cách, thậm chí không liên kết với nhau nữa, liếc mắt thôi cũng đủ chán ghét rồi.

– Mà Quân Mạc Tà có thể đạt tới ngày hôm nay, làm sao có thể là hạng người tầm thường? Một ánh mắt một động tác, tin rằng cũng đã quá đủ làm hắn cảnh giác! Chỉ cần sinh ra cảnh giác, trong thời kì mẫn cảm này, trong lòng hắn chỉ sợ sẽ coi Huyễn Phủ là quân địch mất! Chỉ cần ở phương diện Tam Đại Thánh Địa tiếp tục trợ giúp thêm chút, cứ cho là chúng ta không muốn làm địch nhân, chỉ sợ cũng không thể được. Cho nên… có thể nói tất cả chuyện này đều là Mạc Vô Đạo tính kế, tuyệt không ngoa! Hắn chỉ nói có mấy câu, liền tạo một đối thủ cường đại như Quân Mạc Tà, đồng thời kéo thêm được một đồng minh nữa cho Tam Đại Thánh Địa!

– Bởi vì Quân Mạc Tà này, thông qua những gì đã điều tra thấy được, cá tính hắn không kiêng nể ai! Người này, chưa bao giờ để ý địch nhân của hắn là ai, cho tới bây giờ cũng chưa từng biết sợ, lúc nên xuống tay, cho dù là Thiên Vương lão tử, cũng sẽ chẳng nhùng tay mà đâm cho một đao… Hắn ngay cả Tam Đại Thánh Địa cũng dám trắng trợn trêu chọc, như vậy đã nói lên hắn chẳng có lí do gì để nể nang Phiêu Miểu Huyễn Phủ. Cùng lắm chính là không muốn trong lúc đối mặt Tam Đại Thánh Địa, lại phải đối mặt thêm một cường địch khác mà thôi…

– Cho nên chúng ta một khi nghe xong lời Mạc Vô Đạo mà bị ảnh hưởng, cho dù là một chút, cũng xác định chúng ta không cách nào tránh khỏi phải đối lập với Tà Chi Quân Chủ! Bởi vì đối với loại người như Quân Mạc Tà, e rằng cũng chỉ có một nhược điểm này để đối thủ có thể lợi dụng được! Đem đặc điểm lớn nhất của địch nhân phóng đại vô hạn, tiến hành lợi dụng, mưu kế ứng biến của Mạc Vô Đạo thật là xảo trá!

Chiến Vũ Phong thở dài một hơi, nói một lèo cảm thấy hơi khát, đảo mắt chung quanh tìm chén trà, bưng lên rót một chén nước ấm, uống một hơi cạn sạch.

Lau miệng mới nói tiếp:

– Cho nên… Lục gia gia à! Mạc Vô Đạo này, cá nhân Vũ Phong cho rằng… rất âm hiểm! Hắn muốn lợi dụng chúng ta, là việc đã không còn gì phải nghi ngờ nữa!

Những lời Chiến Vũ Phong nói, từ trong ra ngoài, nghiên cứu sâu xa, trật tự rõ ràng, phân tích có thể nói là thấu đáo!

Nhưng bốn người Miêu Đao, Miêu Kiếm, Miêu Trảm và Miêu Tiểu Miêu nghe xong, tất cả đều có chút kinh ngạc.

Bởi vì phân tích của Chiến Vũ Phong có lý hay không bây giờ có thể tạm thời không vội phán xét. Mà còn có một điều kiện tiên quyết cũng hết sức rõ ràng trong lời hắn nói, đó chính là: lập trường của hắn, đúng là vững chắc đứng về phía Quân Mạc Tà!

Một chút cũng không dao động!

Đây là vì cái gì?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Chọn tập
Bình luận