Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 1147: Mãi mãi là huynh đệ: Cút!”

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Thời gian như nước, đảo mắt ba ngày đã trôi qua.

Sau khi dùng tới loại đan dược thứ mười, Đường Nguyên rốt cục cũng gầy đi.

Lần dùng thuốc sau cùng khác hẳn những lần trước, hoàn toàn không có phản đối phụ, cả người co rút lại, lỗ chân lông mở ra, rồi sau đó từng giọt từng giọt màu trắng ngà theo trong lỗ chân lông phát tiết ra ngoài như mồ hôi đổ.

Đối với đan dược loại này, thì việc bài tiết chỉ dừng lại khi thân hình béo ú của bàn tử giảm đi giống như người thường. Tác dụng của đan dược rất rõ rệt, mỡ chảy ra như mồ hôi, làn da bắt đầu co rút lại, quá trình diễn ra từ từ để đảm bảo rằng không rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Đường Nguyên ngồi trên một cái ghế cao đặt trong chậu suốt buổi trưa, mỡ từ trên người tiết ra từng chút một nhưng cũng đầy cả chậu.

Chừng hai trăm cân.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Sau khi ăn uống thả cửa, Đường bàn tử lên giường ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh ngủ, mỡ trong thân thể của hắn tiết ra chảy từ giường xuống đất, tạo thành một dòng nước nhỏ, chảy ra khỏi phòng, qua hành lang, tới biệt viện, rồi uốn lượn chảy đi nơi nào không biết. Ngày kế tiếp. tinh thần Đường bàn tử rất sảng khoái, sức lực sung mãn, hắn tự đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài, cả người như bay bổng lên mây. Nhìn lại bộ quần áo đang mặc mới phát hiện so với thân thể hiện giờ thì giống như cái chăn đắp hơn là quần áo.

Không nề hà tiểu tiết, mượn một bộ quần áo của Quân Mạc Tà mặc vào, vậy mà cũng khá vừa vặn.

Kỳ tích, không phải gọi là thần tích mới đúng, chính là kỳ tích tạo ra Đường bàn tử như bây giờ. Hiện tại đã không thể kêu Đường Nguyên là Đường bàn tử nữa rồi vì Đường Nguyên đã không còn béo ú nữa. Có vẻ như phương pháp giảm béo của Quân Mạc Tà mấy ngày nay tuy kinh khủng, thống hận vô cùng nhưng hắn cũng không để ý nữa.

Đường bàn tử béo ú, đại vương mập nhất chính là hắn.

Bỗng nhiên có một ngày bàn tử không còn mập nữa, Đại vương mập không còn là hắn nữa, không còn nữa rồi.

Ngày trước từng có một câu chuyện vui làm ai cũng nhớ mãi: Trên chợ có một cái cây to chuyên dùng để cân heo, nhưng khi Đường bàn tử ngồi lên thử thì cái cây chịu không nổi, gãy làm hai. Vì thế cho nên Thiên Hương thành xuất hiện một câu ngạn ngữ: Người dù béo cũng tính không nặng, Đường đại thiếu mới đè mới nặng.

Nhưng giờ phút này…

Đường đại thiếu cẩn thận cân một cách tỉ mỉ, bản thân dường như vẫn không tin vào hai mắt của mình, trọng lượng của mình chỉ còn một trăm sáu mươi cân.

Đối với một người cao một thước bảy như Đường Nguyên thì đây là thân hình khỏe mạnh, tiêu chuẩn.

Ta đây không phải đang nằm mơ chứ? Cho dù là đang nằm mơ cũng phải mơ tiếp hết đêm nay, phải đi gặp Mỹ Mỹ trước khi tỉnh mộng.

Việc cần làm hiện giờ với Đường Nguyên là nhanh chóng về nhà. Hắn rất rất muốn cho Tiểu Mỹ thấy hình thể hoàn mỹ của mình hiện giờ. Nhưng vẫn quyết định ở lại, lôi kéo Quân đại thiếu yêu cầu thêm ba khỏa đan dược “Vĩ ca đan”, chắc mọi người cũng không thể đoán đây là đan gì, đây chính là đồ chơi Quân Mạc Tà làm cho Đường Nguyên tạo ra hiệu ứng Tráng dương, lấy tên gọi là Vĩ ca đan, tên đan dược này mặc có chút bất nhã nhưng hiệu quả phi phàm, một viên cam đoan đủ để Đường bàn tử hưởng phúc trọn đời.

Nếu phục dụng ba khỏa…

Như vậy khả năng của bàn tử trực tiếp đạt tới trình tự cường hãn.

Nhưng Quân đại thiếu lại nói với Đường Nguyên một câu: Dùng thuốc này trong vòng nửa tháng không được nghĩ đến chuyện phòng the. Bằng không đời này coi như xong, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.

Kỳ thật cấm kỵ này là do Quân Mạc Tà bịa đặt ra. Đường bàn tử mấy ngày nay mắng chửi dữ dội làm Quân Mạc Tà tức giận trong lòng, nếu không chỉnh hắn một phen thì đâu còn gì là thiên lý nữa. Nửa tháng trước vừa mới dùng Vĩ ca đan, bây giờ không thể làm chuyện đó thì đúng là….

Nhịn suốt nửa tháng, tư vị của chuyện này tuyệt đối làm cho ngươi cả đời không quên. Các huynh đệ cứ thử nghĩ mà xem, đã dùng Vĩ ca đan mà phải nhịn suốt nửa tháng thì nó sẽ ra cái gì.

Một ngày sau đó, Đường Nguyên trong mắt bắn ra lục quang, nhin thấy thị nữ trong phủ Tà Quân là mặt đỏ tai hồng. Nhưng vẫn cố gắng kìm chết, không dám có cử chỉ vượt rào chút nào.

Nửa tháng mà ảnh hưởng tới cả đời, cho dù Đường Nguyên to gan lớn mật cỡ nào cũng không dám thử. Ngày hôm sau Đường đại thiếu gia đói khát đến nỗi phải tìm tới huyền thú cái trong Thiên Phạt sâm lâm nghiên nghiên cứu cứu cái gì đó. Đến nỗi Quân đại thiếu từng tận mắt nhìn thấy Đường bàn tử cầm một con chuột to cỡ quả bong bong xem xét cái gì đó.

Ngày thứ ba Đường Nguyên rốt cục nhịn không được liền lập tức trở về.

Hắn tính toán rất rõ ràng: Đoạn đường này không sai biệt lắm mất nửa tháng là tới Thiên Hương thành, vừa lúc hết kỳ hạn. Khi đó gặp được Tôn Tiểu Mỹ thì hắc hắc hắc, Đường Nguyên nước miếng chảy ròng ròng, cười dâm đãng. Người làm ăn thì vẫn là người làm ăn, trước khi rời đi, Đường Nguyên vẫn đeo lấy Quân Mạc Tà đòi một trăm lạp Vĩ ca đan, đây là phát tài đó nha. Sau khi Đường Nguyên nói xong, Quân đại thiếu quyết định đem một viên Vĩ ca đan pha với thủy hỏa chi lực nồng độ gấp trăm lần rồi chiết vào một trăm bình nhỏ, gọi là Vĩ ca thần, kim thương vĩnh viễn, tương đương với một trăm khỏa Vĩ ca đan.

Cái này cũng đủ để Đường Nguyên đấu giá một vạn lần, mà mỗi một lần đều có giá từ vạn lượng hoàng kim trở lên, vậy mọi người đều có thể tưởng tượng Đường Nguyên sẽ phát tài tới cỡ nào. Còn nữa, Đường bàn tử quyết định sau khi trở về sẽ liền lập tức tuyên truyền rộng rãi, đây chính là Vĩ ca thần do chính Tà chi quân chủ đích thân luyện chế.

Dùng danh nghĩa của Tà chi quân chủ để thu gom của cải.

Như vậy mọi người sẽ nhìn Ta chi quân chủ bằng con mắt khác, họ tự hỏi liệu vị Tà chi quân chủ có phải là quan tâm đặc biệt đối với Đường Nguyên hay không mà lại tự tay chế tạo loại thần thủy này.

Vàng thật không sợ lửa.

Hơn nữa trước khi đi, Đường Nguyên còn hỏi Quân Mạc Tà làm sao phát hiện ra Gầy thân đan, có thể cho hắn mỗi loại vài chục bình hay không. Nếu tốt hơn nữa thì cho hắn một trăm bình mỗi loại như Vĩ ca đan đi.

Đại thiếu nào có thời gian rảnh để làm chuyện này nên liền cự tuyệt thẳng thừng.

Kết quả bàn tử lăn lộn khóc lóc om sòm, chết sống đòi cho bằng được mỗi loại ba bình, mỗi bình năm mươi phần. Thuốc này hắn cũng chuẩn bị pha loãng trước khi đem ra đấu giá

Mà hiệu quả của mười phần kia hoàn toàn không có giảm béo, đây chỉ là do bàn tử bốc phét mà ra.

Loại đan dược giảm béo này vậy mà cũng đem đi đấu giá. Không chỉ có đấu giá mà còn phải đấu giá cao. Đường Nguyên thầm nghĩ: loại khổ cực này trong thiên hạ không thể chỉ có một mình ta phải chịu.

Muốn gầy hả, các ngươi phải chịu khổ như ta, phải mua loại đan dược vô ích này với giá cao, mua liên tục mười lần thì mới gầy được. Nhưng Đường Nguyên lại biết có nhiều người để ý đến quan tâm đến sự mập mạp của bản thân, đặc biệt là các vị các phu nhân của các quan lại. Cho dù là khổ thế nào thì những vị phu nhân này cũng sẽ điên cuồng mà mua.

Loại tra tấn này chẳng những phải đấu giá mà còn phải định ngỳ, số lượng đấu giá. Không thể không nói, lòng dạ ác độc, ích kỷ của Đường Nguyên đã đạt tới một trình độ siêu việt. Là một thương nhân, không những tâm của hắn đen mà ruột gan hắn đều đen. Lúc chia tay, Quân Mạc Tà đưa cho Đường bàn tử một phần thất thải Thánh quả, một miếng Linh Lung liên. Hơn nữa còn chuẩn bị một mảnh ngọc để hắn mang về cho Tôn Tiểu Mỹ.

Đường Nguyên cảm động đến rơi nước mắt. Lúc gần đi hắn phát hiện nụ cười trên mặt Quân Mạc Tà rất quái dị nhưng không để ý lắm. Huynh đệ đã vì mình chuẩn bị rất chu đáo, tỉ mỉ.

Đời người có một người bạn như vậy thì còn đòi gì nữa.

Nhưng mà sau khi trở về Thiên Hương thành, bàn tử lần đầu tiên cảm thấy hối hận. Nguyên nhân rất đơn giản, lần này hắn giảm béo quá thành công làm cho Tiểu Mỹ không nhận ra hắn. Cái này quả thật là bi kịch.

Đường Nguyên sứt đầu mẻ trán giải thích hồi lâu mới làm cho nàng hiểu rõ. Mà làm cho Đường đại thiếu hối hận còn không chỉ có chuyện này. Hai vợ chồng dùng Linh Lung liên và thất thải Thánh quả Quân Mạc Tà tặng sống lâu trăm tuổi. Về mặt nào đó, cái này chẳng khác nào nói Đường Nguyên hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi ma trảo của Tiểu Mỹ.

Ít nhất trong vòng ngàn năm, hắn không thể ngoại tình.

Cho dù là hắn dám ngoại tình thì nhiều nhất cũng là mười năm, sau đó hồng nhan của hắn sẽ già đi, cái này chính là tra tấn tâm hồn của bàn tử, lưu lại cho hắn vết đau tinh thần, cuối cùng cũng chỉ còn lại Tiểu Mỹ. Cho nên cả đời này của bàn tử quả thật là phải chịu sự dày vò của Tôn Tiểu Mỹ. Khi Đường Nguyên tỉnh ngộ chửi Quân Mạc Tà không tiếc lời thì cũng là chuyện trăm năm sau đó. Mà khi đó của cải của Đường Nguyên đã sớm đạt được mức bằng toàn bộ của cải của toàn bộ đế vương trong thiên hạ công lại, thậm chí còn nhiều hơn, người người đỏ mắt thèm thuồng. Nhưng hắn vẫn chỉ có một lão bà. Cái này đã tạo ra một truyền thuyết, ngoại từ Tà Quân với biệt hiệu Tình thánh, ai còn có thể yêu say đắm một nữ nhân suốt một ngàn năm?

Chỉ có Đường Nguyên.

Ai có thể cuồng dại không thay đổi trong suốt ngàn năm?

Chỉ có thiên hạ thần tài Đường đại chưởng quỹ.

Ai có thể… Vẫn là Đường đại công tử.

Từng là một Đường đại công tử quần áo lụa là không chuyện ác nào không làm cuối cùng lại có thể đã trở thành một đời tình thánh, trở thành tiêu chuẩn mà hàng vạn hàng nghìn cô gái cân nhắc khi chọn lựa vị hôn phu. Cái này không thể không thừa nhận là một kỳ tích. Hoặc có thể coi là thần tích.

Thiên hạ thần tài sáng tạo kỳ tích.

Vô số hậu nhân nhất là các thiếu nữ khi nhắc đến việc này đều cảm động đến rơi lệ.., chỉ đơn giản vì một Đường Nguyên si tình.

Nhưng ai có thể dự đoán được cái gọi là si tình của vị Đường đại chưởng quỹ này là việc bất đắc dĩ.

Còn một điều nữa, đó là Đường Nguyên cả đời này, không bao giờ tự xưng là chủ nhân của Quý Tộc Đường mà chỉ xưng là đại chưởng quỹ. Đối với người anh em Quân Mạc Tà của mình, Đường Nguyên cả đời này không bao giờ quên.

Lúc sau, khi Quân Mạc Tà biến mất khỏi cõi đời này, những gì liên quan đến Quân Mạc Tà, Đường Nguyên đều niêm phong cất vào kho. Một giọt nước, một giọt rượu, một trang giấy cũng không cho phép ai ngoài mình đụng vào. Ngay cả Đường phu nhân Tôn Tiểu Mỹ cũng không ngoại lệ.

Trong phủ Đường Nguyên có một mật thất cực kỳ bí mật. Bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào. Mãi đến khi hắn mất đi, hậu nhân tò mò nhịn không được mở mật thất ra đều té ngửa.

Mỗi người đều nghĩ Đường Nguyên đệ nhất đại phú hào, cuộc sống xa hoa tới cực điểm, là thần tài trong thiên hạ, vật mà hắn quý trọng coi trọng cả đời, được cất vào trong bí thất thì nó là dạng bảo bối kinh thiên động địa tới cỡ nào.

Nhưng ngoài ý liệu của mọi người: Trong gian bí thất kia, cũng chỉ có hai cái ghế dựa, một cái bàn, trên bàn có hai chén rượu, một bầu rượu. Tựa hồ có hai người từng vô số lần ở trong này nâng cốc tâm tình.

Trên vách tường treo một ít đồ vô cùng tầm thường.

Một miếng vải, một vài vò rượu, một vài bình nhỏ trống trơn. Đó chính là những bình đan dược mà Quân Mạc Tà cấp cho hắn. Sau khi tiến hành đấu giá xong, những bình nhỏ này đều được Đường Nguyên cất ở chỗ này.

Những vật khác đều là những vật kỷ niệm theo thời gian của Quân Mạc Tà và Đường Nguyên, lưu lại những sự kiện, khoảnh khắc hai đại thiếu gia quần áo lụa là từng làm qua.

Gian mật thất vô cùng sạch sẽ. Nó được chính tay Đường Nguyên nổi danh lười biếng nhất quét dọn.

Bởi vì nơi này chính là của cải cả đời của hắn.

Có tình. Có ý.

Có đôi khi Đường Nguyên một mình một người lẳng lặng ngồi ở chỗ này, uống rượu ngon do Quân Mạc Tà lưu lại cho hắn rồi cảm thán: đời người có một người bạn như Tam Thiếu xem như kiếp này cũng đủ rồi. Sống không uổng.

Mạc Tà vì Đường Nguyên làm nhiều hay ít, trong lòng Đường Nguyên so với ai khác đều rõ ràng. Mà Đường Nguyên làm cho Quân Mạc Tà ít hay nhiều, hắn cũng biết.

Hai tên quần áo lụa là lại có thể làm được một điều đáng quý: Huynh đệ vĩnh viễn.

Trên tường của gian mật thất có một bức hoành phi do chính tay Đường Nguyên viết: Trên đời này ai cũng không có thể động tới huynh đệ của ta.

Hầu như không ai biết chuyện trước đây Đường Nguyên bị hãm hại rơi vào hố phân. Quân Mạc Tà từng nói qua lời này. Đồng thời đây cũng là một lời hứa hẹn của Tà Quân đối với huynh đệ của mình.

Mà hắn hứa được thì làm được.

Nhưng cũng không chỉ có Quân Mạc Tà làm được.

Mà Đường Nguyên đối với huynh đệ của mình, Quân Mạc Tà, cũng hứa hẹn và làm được.

Những lời này nghe thì chẳng có ý nghĩa gì, về lâu dài lại càng không.

Thời gian trôi qua, mọi thứ có thể thay đổi. Hoặc nói thời gian mới là bá chủ.

Hơn nghìn năm sau, lúc Tà chi quân chủ Quân Mạc Tà phi thăng đã lâu, người kế nhiệm Tà Quân phủ gặp phải tai ương ngập đầu, khi đó không ai nghĩ đến thiên hạ Đường Nguyên sẽ đứng về phía Tà Quân phủ. Không để ý đến sự khuyên can của mọi người, thế lực khắp nơi đe doạ, Đường Nguyên kiên quyết đưa ra của cải mà mình tích tụ suốt đời, vì vậy mà Tà Quân phủ mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn tưởng như không vượt qua nổi.

Tích tụ cả đời của thiên hạ thần tài.

Đó là một con số cực lớn, một con số trên trời.

Một con số mà đủ để sai khiến cả thần tiên hay ma quỷ.

Nhưng cũng chỉ vì một lời hứa.

Cái gì của ta, cũng là của huynh đệ. Trên đời này ai cũng không có thể động tới huynh đệ của ta.

Những lời này cả đời hắn đều ghi nhớ không quên. Vĩnh viễn không quên.

Cho dù huynh đệ ta đã đi vắng, thì hắn vẫn như cũ là huynh đệ của ta.

Trước như vậy, bây giờ cũng vậy và tương lại cũng thế.

Huynh đệ là như vậy.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Chọn tập
Bình luận
× sticky