(thiếu nữ áo vàng)
: Tiểu Mạc Tà
Về phần cái chết của vài tên quản thành kỳ thật cũng không có gì đáng nói, chẳng qua cũng chỉ là chuyện vặt, không đáng nhắc tới mà thôi. Mà có lúc nào nổi hứng đem toàn bộ các tên quản thành diệt hết cũng không phải là chuyện không thể.
Những tên quản thành đó cũng là một lũ lưu manh du côn, chết rồi thì thôi, cũng không có ý nghĩa gì hơn. Vương Năng cùng Lý Kiệt nhìn nhau, cảm thấy là đều hiểu rồi, thì ra mục tiêu thật sự của Chiến Ngọc Thụ là vị Mặc Quân Dạ kia chứ không phải mình. Tự bản thân xui xẻo làm quân cờ cho họ xung đột mà thôi.
Sở dĩ hắn quanh quẩn như vậy chỉ là vì càng muốn làm lớn chuyện, để cho Mặc Quân Dạ càng thêm khó mà thôi.
Nhưng mà bọn họ cũng không lo lắng, ngược lại còn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần cuối cùng mình có thể thoát ra là được rồi, còn cái tên Mặc Quân Dạ gì gì kia, ai có hứng quản hắn sống hay chết?
Thậm chí hắn lập tức bị Chiến Ngọc Thụ tàn bạo giết chết thì cũng là đúng với tâm ý, mất đi một cái gai trong mắt. Cá tên quê mùa đó chết càng nhanh càng tốt. Cho nên hai người cùng phối hợp theo sát như là thủ hạ của Chiến Ngọc Thụ mà tiến về Phiêu Hương lâu, quyết tâm phối hợp diễn xuất tới cùng.
Mà chuyện này Tào Quốc Phong dù biết cũng không có cớ gì, vừa rồi đúng là Mặc Quân Dạ hạ lệnh động thủ, người chết đương nhiên là do hắn gây ra, cũng không phải là nói vô căn cứ, đây là sự thật, sự thật a.
Chiến Ngọc Thụ nhướng hàng lông mi, híp mắt lẩm bẩm:
– Mặc Quân Dạ… Ma quân dã, vị công tử này có cái tên cũng thật thú vị! Bổn công tử thật muốn xem rốt cuộc vị Mặc Quân Dạ này là thế nào, là ma quân như thế nào? Ngươi không đến thì thôi, đã đến thì bổn công tử sẽ cho người biết Chiến Ngọc Thụ ta lợi hại ra sao, đảm bảo cả đời ngươi sẽ không quên được! Cái gì là thể chất kỳ ảo, nói miệng chơi sao.
Lúc này trên một con đường khác, Quân đại thiếu gia đang nghênh ngang rời đi thật thoải mái, tiêu sái.
Hắn không có hứng thú quản chuyện này, cũng không muốn để hai người kia thành công trong việc gây phiền toái, Quân đại thiếu gia đã nhanh chân bỏ trốn.
Mấy tên quản thành đột nhiên chết bất đắc kỳ tử lúc nãy cũng là do Quân đại thiếu gia âm thầm giết chết. Thật ra hắn cũng rất rõ ràng rằng Vương Năng cùng Lý Kiệt cam đoan là sẽ không tự ra tay giết người, dù sao cũng là ở trên đường cái giết quản thành cũng là hành động nghiêm trọng.
Trên thực tế, cho dù là nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, Vương Năng cùng Lý Kiệt sẽ không cam tâm tình nguyện, không oán thán mà thực hiện mệnh lệnh của mình. Nhưng Quân Mạc Tà chính là xem những người này không vừa mắt, cũng để vào mắt những tên quản thành này.
Cho nên lúc hai người Vương Lý xuống tay, Quân đại thiếu gia đã âm thầm đem linh lực lặng lẽ truyền vào chỗ vết thương mà xuống tay, chặt đứt toàn bộ tâm mạch của bọn quản thành. Lấy thực lực của Quân đại thiếu gia mà nói, đừng nói là những tên quản thành không có thực lực này, ngay cả Vương, Lý cũng không có đường sống.
Thần không biết, quỷ không hay!
Cái loại sâu mọt ác bá này, để chúng lại làm chi (DG: anh Tà đã có lòng nghĩ đến muôn dân sao). Cứ coi như đem công lao giữ gìn trị an cho Huyễn Phủ ra cũng không rửa hết tội.
Đối với loại người này, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Quân Mạc Tà tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng mà hắn giết quá cũng không còn thấy hứng thú. Bây giờ hai cái tên kia cũng không theo đuôi, Quân Mạc Tà cũng thấy rất thoải mái, nói thoải mái cũng là không đủ diễn tả. Hắn vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, nhưng thần thức cũng thầm thăm dò, cẩm thận xem xét xem phương hướng nào có linh khí nồng đậm hơn, hướng nào có linh khí dao động nhiều hơn, còn có hướng nào có cao thủ…
Tìm một lát Quân Mạc Tà không khỏi lắp bắp kinh hãi, ở trung tâm Huyễn thành, linh khí nồng đậm nhất, lại nói thần thức của hắn vừa thả ra, vậy mà làm cho vô số thần thức cường đại chú ý. Dù là rải rác nhiều chỗ, nhưng là tạo thành các phương hướng khác nhau đem trung tâm Huyễn Thành vây lại. Bất quá cũng là chuyện hợp lý, chỗ của cường giả Thánh Hoàng sao không phải là vị trí quan trọng nhất được. Một Phiêu Miễu Huyễn Phủ, thế lực ở vị trí trung tâm, há lại thiếu cường giả trấn thủ, đây cũng là đạo lý hiển nhiên như một với một là hai.
Quân Mạc Tà cảm thấy thầm phục trong lòng, quả nhiên không hổ là Phiêu Miểu Huyễn Phủ trong truyền thuyết, nơi đây mật độ cao thủ cao hơn ngoại giới không chỉ gấp trăm lần, lực lượng như vậy, nếu tập trung lại mà nói chỉ sợ đã khôi phục đến trang thái đỉnh, cho dù Cửu U Thập Tứ Thiếu tự mình đến, chưa chắc đã có thể chiếm được ưu thế. Chẳng trách không có trực tiếp chém giết xảy ra ở Huyễn Phủ, mang theo binh khí trên người đến được chỗ này chắc cũng chỉ có mình Quân Mạc Tà đem trộm, thì ra là có điều cố kỵ.
Quân đại thiếu gia đang hết sức suy tính ở trong lòng, đột nhiên cảm giác được một cỗ thần thức cường đại dị thường hướng về mình, trong nháy mắt đã đến nói, đồng thời mùi thơm ngào ngạt thanh nhã theo làn gió bay tới xộc vào mũi, làn hương thanh nhã còn mang theo một chút sát khí, lặng yên mà đến, giống như có người đang dùng thần thức cường đại giám sát mình. Trong lòng Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, này cỗ thần thức này dù cường đại nhưng vẫn không được Quân đại thiếu gia để vào mắt, nhưng hiện tại việc tìm kiếm thất sắc thánh thụ là việc chính, chuyện vớ vẩn này không chọc vào là tốt nhất, nhất là loại chuyện vớ vấn cũng không làm cho hắn thấy hứng thú. Quân Mạc Tà liền xoay người xoay người rời đi.
Hắn mới quay đầu thì đã thấy một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài mặc hoàng sam đang tiến đến đây, đứng trước mặt mình chăm chú nhìn đánh giá mình, cất âm thanh trong trẻo hỏi:
– Xin hỏi có phải công tử là truyền nhân của Thánh Hoàng Tào Quốc Phong, là Mặc Quân Dạ Mặc công tử?
Tiểu cô nương này không mập không cao, dáng người cân xứng, trên má có hai lún đồng tiền ẩn hiện, một đôi mắt sáng ngời mở lớn, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên đầu có hai búi tóc. Tiểu cô nương hơi nghiêng đầu, khóe miệng như hiện ra một nụ cười. Quân Mạc Tà ngẩn ra, ôn nhu nói:
– Cô nương là…?
Quân đại thiếu gia thuộc loại con lừa ưa mềm không ưa cứng, sợ nhất người cung kính, người kính hắn một thước, cho dù không đổi lại thành một trượng thì ít nhất cũng phải là một thước.
– Quả nhiên là gặp được Mặc công tử, tiểu tỳ ra mắt công tử.
Tiểu cô nương nói xong liền cúi người thi lễ, xấu hổ cười:
– Mặc công tử, tiểu thư nhà ta mời công tử quá bộ qua gặp, không biết công tử có hạ bước ghé qua không? Có thể dời quý bước?
Nàng nói xong, bàn tay nhỏ bé chìa ra, vẻ mong chờ nói:
– Tiểu thư nhà ta đang chờ ở bên kia chờ công tử giá đáo.
Quân Mạc Tà vuốt mũi cười khổ, nói:
– Tiểu cô nương thật là lợi hại, cô làm cho ta không đáp ứng không được, còn hỏi gì nữa, phải dời gót quý gặp tiểu thư nhà cô thôi.
Tiểu nha đầu này nói chuyện cực kỳ khách khí, cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ngón tay của nàng chìa ra làm cho Quân Mạc Tà hoàn toàn mất đi lý do chống chế. Bởi vì nơi ngón tay chỉ ấy có một tiểu thư đang đứng chờ mình.
Nếu không đi là đắc tội đó nha!
Mình mới tới đã kinh động đến người ta, người ta đã nhận ra mình, tất nhiên là có lai lịch lớn, phỏng chừng thuộc dòng chính của cao tầng Huyễn Phủ. Thậm chí nhìn quần áo của vị cô nương này Quân Mạc Tà có thể phán đoán ra vị tiểu thư kia rất có khả năng người thứ ba không thể trêu chọc, đứa cháu yêu nhất của cung phủ Huyễn Phủ Miêu Tiểu Miêu.
Hai tay buông thõng, thần tình bất đắc dĩ của Quân Mạc Tà khiến nha đầu cảm thấy hắn trông rất buồn cười, lại không tránh khỏi bật cười một tiếng.
– Tiểu nha đầu, tên cô là gì?
Quân Mạc Tà vừa đi vừa hỏi.
– Có biết xấu hổ không vậy, công tử ngài cũng chưa chắc lớn hơn tiểu tỳ, lại kêu người ta là tiểu nha đầu.
Cô nương kia làm mặt quỷ nói:
– Tiểu tỳ tên là Tiểu Đậu Nha (Mầm đậu đỏ), đây là tên tiểu thư đặt cho nô tỳ.
– Tiểu Đậu Nha…
Quân Mạc Tà dừng chân lại, cẩn thận đánh giá một phen:
– Quả nhiên là tên thú vị, xem cách ăn mặc của cô nương này, không phải là mầm đậu đỏ, mà phải là mầm đậu vàng mới đúng.
– Công tử nói đùa… Tiểu Đậu Nha đỏ mặt lên, người vặn vẹo tỏ ra không đồng ý, mang Quân Mạc Tà hướng về bên trái mà đi.
– Cố Phi Vũ, ngươi xem người này như thế nào?
Ở cách đó không xa, trên tửu lâu đã có một gã cùng một thiếu nữ thanh lệ đang ngồi một mình ở phía cửa số, một chỗ thuận lợi cho việc ngắm cảnh, ngọc thủ nhẹ vuốt đôi má, ánh mắt xinh đẹp trong trẻo lộ vẻ suy tư, thản nhiên hỏi.
Thiếu nữ này mang một mạng che mặt, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, cả người là châu ngọc như không thuộc về thế gian này, giờ phút này mặc dù phố xá sầm uất nhưng nhìn nàng cô độc giống như một đóa tuyết liên, không nhiễm một hạt bụi trần! Không bị thế tục vấy bẩn!
Giống như tất cả thế gian có là vũng bùn lênh láng thì nàng vẫn yêu kiều xinh đẹp tinh khiết sạch sẽ như thường. Mà ở bên cạnh nàng là một thiếu niên vận thanh y (áo xanh) đứng đó, câu hỏi nàng vừa hỏi chính là hỏi người này.
Người thiếu niên này cũng đang chú ý về hướng Quân Mạc Tà đang tới, trong mắt không kiềm chế được lộ ra một tia đề phòng cũng một cỗ sát khí, giống như là phát hiện ra cừu nhân sẽ cướp đoạt đồ vật trân quý yêu thích của mình.
Thiếu niên mày kiếm, mắt tinh anh này có tướng mạo rất tuấn mỹ, dáng người cao to, ngọc thụ lâm phong, giơ ngón tay, liếc mắt nhìn cũng làm người khác không nhịn được tán thưởng: thực là một vị trọc thế công tử, mỹ nam tử.
Nhưng cái ánh mắt cùng hàng lông mày đầy hàn ý kia cũng phá hoại mất cái cảm giác tốt đẹp của hắn. Cặp mắt dài nhỏ, trong mắt mơ hồ hàm chứa một vẻ phong lưu, hai má gầy, xương gò mà cao khiến cả người toát ra một vẻ ngoan kình tàn bạo. Ở hông hắn có một thanh binh khí có cán khắc chữ cổ xưa.
Trên mặt thiếu niên này lộ vẻ tự tin và cao ngạo, hiển nhiên trong Huyễn Phủ cũng là người có địa vị lớn, nhưng trước mặt thiếu nữ này cũng không dám ngồi xuống, hoặc là hắn khinh thường không muốn ngồi, hoặc có lẽ hắn không dám ngồi. Nhưng bất kể vì nguyên nhân gì, hắn đang đứng, chỉ đứng. Giờ phút này nghe được câu hỏi của thiếu nữa liền vội vàng cười nói:
– Tiểu Miêu muội thấy sao?
Cô gái áo vàng nhíu mày, thản nhiên đáp:
– Ta đang hỏi ngươi mà.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến