Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 1006: Gia chủ của “Nón xanh thế gia”

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả: Nguyệt Nha Nhi

Trước mắt bao người, Quân đại thiếu rốt cục xem như cũng đủ đẹp đẽ rồi, phỏng chừng mấy tên gia hỏa này cũng đã đủ chấn động. Lúc này mới chầm chậm thu công, trong lòng rõ ràng còn có chút chưa đã ghiền:

“Sức thừa nhận của đám người này thật quá kém đi. Bổn thiếu gia mỗi lần đột phá đều là nhảy hơn mười cấp, hiện tại chỉ mới nhảy có ba cấp kỳ thực so với đám thuộc hạ của ta còn kém hơn, chỉ với tiến độ này vậy mà rõ ràng rung động được ánh mắt của những lão già này. Vốn ta còn tính toán nếu như là các ngươi không kinh ngạc, ta cứ tiếp tục đột phá, nội trong một canh giờ, lại đột phá lên Ngọc huyền…Địa huyền….Thiên huyền… bất quá xem tình hình trước mắt, ý định này tạm thời không dùng được rồi. Sau này đến lúc tìm được thời điểm thích hợp ta lại đột phá vậy”

Hai tay xoay quanh, thu công mở mắt ra, Quân đại thiếu nhìn thấy một loạt ánh mắt nóng rực xung quanh mình, rất là “ngu ngơ” mà nói:

“Sao thế? Vì cái gì chư vị tiền bối lại nhìn ta như vậy? Hôm nay ta có rửa mặt a! ân, hôm qua ta cũng đã tắm rửa rồi, trên người không có mùi lạ a!”

Nói xong còn cố tình làm bộ dáng nâng cánh tay lên ngửi ngửi ( =)))

Mọi người nhìn trừng trừng vị thiên tài có Không Linh thể chất này, nếu ở đây không phải đều có mấy trăm năm tu vi, định lực trầm ổn, phỏng chừng tất cả đều đã lảo đảo, liên tiếp té xỉu.

Thằng này tâm tình lại còn hồ đồ như thế!

“Tiểu tử ngươi vừa rồi đã đột phá bình cảnh của bản thân, chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết à?”

Chiến Vũ Vân ánh mắt kỳ dị nhìn Quân Mạc Tà, có thể nói là cực kỳ phức tạp.

“Đột phá sao?”

Quân Mạc Tà gãi gãi đầu:

“Không có cảm giác gì a, so với luyện công ngày thường cũng không có khác biệt gì!”.

Mọi người ở đây tuy đã có mấy trăm lịch duyệt, cũng khó mà thừa nhận được, nhất thời đều cảm thấy choáng váng đầu óc.

“Tốt nhất vẫn là đừng hỏi nữa, Không Linh thể chất trong truyền thuyết vốn là như vậy, trong cơ thể của hắn căn bản vốn không tồn tại bình cảnh hay chướng ngại gì, như thế nào lại có cảm giác!”

Miêu Kinh Vân im lặng lắc đầu, cho ra một câu giải thích đúng trọng tâm:

“Ngươi hỏi hắn hắn cũng không biết, nếu như là có cảm giác gì, ngược lại là không phải chuyện tốt…”

“Ân, quả là như thế, Phủ chủ nói rất có lý!”

Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là ánh mắt nhìn vị thiếu niên thiên tài có Không Linh thể chất này càng nóng rực hơn. Vốn chỉ mới nghe nói qua còn không biết là như thế nào, nhưng bây giờ sự thật đúng là đã xảy ra trước mắt làm sao lại có thể thờ ơ được?

“Lão Tào, đồ đệ nhà ngươi đã tìm vợ chưa?”

Trương gia gia chủ miệng cười rộng toe toét, một tay ôm vai Tào Quốc Phong, liếc mắt nói:

“Lão phu có một cháu gái, năm nay vừa mới 18, dung mạo xinh như hoa, cùng lệnh đồ tuổi tác tương đương, có thể nói là trai tài gái sắc, lương duyên trời định a!”

Ta không có vận khí tốt tìm được một đồ đệ như vậy, nhưng không ngại dùng một phương pháp khác để tạo mối quan hệ a!

Tào thánh hoàng Tào Quốc Phong rụt rè kéo tay Trương gia chủ ra khỏi vai mình, lấy hơi kéo dài nói:

“Không nên thân thiết như thế a, ta và ngài đâu có quen thuộc như vậy. Trèo cao không nổi, trèo cao không nổi.”

Ở đây đều là gừng càng già càng cay, làm sao lại không hiểu rõ lời nói của Tào Quốc Phong. “Trèo cao không nổi” chính là bao hàm 2 ý nghĩa. Thứ nhất là uyển chuyển từ chối khéo, thứ hai cũng là cự tuyệt cao ngạo, đồ đệ của ta là ai cơ chứ? Chỉ bằng vào cháu gái của ngươi mà có thể với tới sao?

Tuy Trương gia gia chủ bị đánh bật trở về, nhưng lại mang đến một ý nghĩ khác cho mấy vị gia chủ kia: “chúng ta có thể cùng thiên tài kia quan hệ thông gia a! đây mới là phương pháp hữu hiệu nhất! Nếu như thành công, vị Không Linh thể chất này sẽ có thể như một nửa người trong nhà, chưa chắc lại kém hơn so với quan hệ thầy trò!”

Kết quả là mấy lão đầu nhao nhao bắt lấy 7 huynh đệ Tào Quốc Phong, mỗi người hầu hạ một người, chỉ một lát đã ồn ào như cái chợ bán thức ăn. Chỉ có Bạch Kỳ Phong lão ca là nhàn rỗi nhất. Chư vị gia chủ ai cũng biết thằng này chính là cái pháo, nói chuyện không xuôi tai nhất, làm việc lại chẳng đáng tin cậy, vì thế nên chẳng có ai dám tìm hắn thương lượng.

Cũng không phải là sợ hắn không đáp ứng, đây không phải là sự tình ngoài ý muốn gì, sợ nhất chính là thằng này há mồm nói ra những lời mình không thể nào chịu nổi, ở đây lại có nhiều người như vậy, thật đúng là khó khăn rồi!

Cố Vân Dương ghé vào trước người Tào Quốc Phong, đưa mặt dày ra lôi kéo làm thân, đại khái là hai người đã trải qua nhiều năm tình nghĩa, tựa như hai lão bằng hữu bao nhiêu năm…blah blah…

Tào thánh hoàng Tào Quốc Phong kinh nghiệm lịch duyệt mấy trăm năm, bề ngoài giống như chưa từng trải qua sự việc xấu như thế này, ở phía dưới bị mọi người vây quanh, đầu đầy mồ hôi cực kỳ chật vật. Nếu chỉ như vậy thì cũng không nói đi, nhưng hắn còn cảm thấy được ánh mắt giống như hai đường kiếm sắc mang theo cảnh cáo nghiêm khắc dán trên lưng mình, lại càng thêm đầm đìa mồ hôi.

Hai tia nhìn kia chính là đến từ Huyễn Phủ phủ chủ Miêu Kinh Vân. Lão Tào rất rõ ràng ý tứ ẩn chứa trong mắt Miêu Kinh Vân: “Tào lão đầu, chuyện đồ đệ ngươi cùng với cháu gái của ta……lại còn hứa hẹn lung tung.., cháu gái ta lại đối với đồ đệ ngươi như vậy, nếu như ngươi dám chia rẽ uyên ương, lão phu liền biến người thành thịt kho tàu.”

Đang tại thời điểm mọi người đang huyên náo, ồn ào, một thanh âm đột ngột vang lên làm tất cả đều dừng lại, dở khóc dở cười.

“Cái gì? Ngươi đừng có đùa! Người trong nhà các ngươi đều không đứng đắn, lại không biết xấu hổ dám có ý với đồ đệ bảo bối của lão tử. Chiến Vũ Vân lão tiểu tử nhà ngươi nếu không phải là uống nhầm thuốc thì là quên uống thuốc đi? Nói thế nào nghe như mê sảng vậy?”

Một câu mà hai nghĩa nói ra thật lớn tiếng, người nói chuyện đúng là Bạch Kỳ Phong – Bạch lão ca. Tất cả nhìn theo tiếng nói thì thấy Chiến gia chủ Chiến Vũ Vân mặt giống như đít khỉ đỏ bừng bừng, vừa tức vừa trừng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ Phong.

Nguyên lai là Chiến Vũ Vân suy tính cả buổi, cảm thấy nếu có thể mượn quan hệ thông gia mà lung lạc được vị Không Linh thể chất thiên tài tiến cảnh cực nhanh cũng là một chủ ý không tệ! Không sai! Càng có thể mượn cơ hội hóa giải thù hận hai bên, thậm chí có thể lôi kéo được bảy đại thánh hoàng vị Chiến gia mà trợ lực, đúng là mua bán một vốn bốn lời!

Sau khi hạ quyết tâm tất sẽ đi nói chuyện, nhưng lúc này sáu vị thánh hoàng đang bị những người khác dây dưa, mình mà đi qua không thể nghi ngờ chính là tự rước lấy nhục. Dù sao lập trường song phương vẫn còn đang rất tế nhị.

Vừa vặn lúc đó Bạch Kỳ Phong lại nhìn thấy hắn tự tại đứng một bên, nên sải bước đi tới chuẩn bị thanh toán nợ cũ với hắn. Chiến Vũ Vân nhìn thấy Bạch Kỳ Phong đi đến gần mình quả là gãi đúng chỗ ngứa, một tay giữ chặt lấy hắn, cực kỳ nhỏ giọng biểu lộ ý tứ, tỏ vẻ sẽ lựa chọn một vị cô nương tướng mạo xinh đẹp gả cho Mặc đại thiên tài, hai nhà từ chiến tranh biến thành tơ lụa, từ cừu nhân mà kết thành thông gia.

Chủ ý này của Chiến Vũ Vân cũng xem như là tốt, dựa vào thế lực của Chiến gia mà nói hành động này cũng không phải là một phía chiếm tiện nghi của Mặc Quân Dạ cùng bảy đại thánh hoàng, hai bên xem như cùng có lợi, cùng hợp tác.

Nhưng mà vấn đề chính là Chiến gia chủ đã tìm nhầm đối tượng để thương lượng! Nếu như tìm được Tào Quốc Phong hay hoặc giả là năm đại thánh hoàng khác, tin chắc rằng sáu lão ca này đều sẽ cân nhắc một ít, không cự tuyệt ngay lập tức, tối đa cũng sẽ nói nhưng lời dịu dàng để đùn đẩy. Nhưng Chiến gia chủ tìm tới lại đúng là người nhàn rỗi nhất- Bạch Kỳ Phong – Bạch đại thánh hoàng!

Bạch Kỳ Phong một bụng bực mình, đến bây giờ cơ hồ đã đến mức muốn nổ tung, cho dù không phải do Chiến Vũ Vân nói đúng chuyện thông gia mà là đem tặng cái gì cho Mặc Quân Dạ. Bạch Kỳ Phong cũng sẽ trực tiếp phóng một cái rắm mà quay đầu đi.

Đã chịu một hồi nhục nhã, Chiến Vũ Vân mặt đỏ lên, còn không tìm được đường xuống đài, chưa kịp suy nghĩ nên nói cái gì, lại nghe thấy Bạch Kỳ Phong:

“Sao? Bây giờ nhìn thấy đồ đệ của ta tiền đồ sáng chói vô hạn, biết sợ rồi sao? Đưa ra một nữ nhân là vọng tưởng muốn hóa giải, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Hơn nữa nữ nhân của Chiến gia ngươi ai dám lấy, nguyên một đám không phải là cọp cái thì là sư tử Hà Đông, lại còn có tiếng “hồng hạnh vượt tường“…thật giống như lúc trước, tiểu tử vô dụng Chiến gia chẳng phải đã bị cái nón xanh đè chết sao? Mặt hàng như vậy mà ngươi cũng không biết xấu hổ dám đem ra nói?”

(NBV: “hồng hạnh vượt tường” = hồng hạnh xuất tường, ám chỉ người vợ ngoại tình. “Nón xanh” ám chỉ ông chồng bị vợ cắm sừng)

Chiến Vũ Vân cơ hồ như không thể nhịn nổi nữa, hai mắt trừng trừng, tay chỉ vào Bạch Kỳ Phong, gầm nhẹ như muốn thổ huyết:

“Bạch Kỳ Phong! Ngươi…ngươi nói hưu nói vượn cái gì!”

“Ta nói hưu nói vượn? Ta như thế nào lại nói hưu nói vượn? Ngươi thử hỏi những người ở đây xem có ai là không biết? Ngươi còn không biết xấu hổ cho rằng ta nói hưu nói vượn. Nói thật với ngươi, hôm nay nếu không phải là dính đến đồ đệ của ta, những nữ nhân nhà các ngươi ta nói đến đều sợ dơ miệng.”

Bạch Kỳ Phong không hề e ngại, tay chống hông mà ngông nghênh nói.

Các vị lão đầu đồng thời lại muốn cười không ngớt.

Muốn nói đến chuyện này, đúng là chuyện nghe thấy từ Chiến gia. Nhân vật chính bị gièm pha chính là một vị khuê nữ sinh ra ở Chiến gia, sau khi đã chọn rể lại dám cùng hạ nhân làm bừa, kết quả làm cho vị hôn phu cực kì tức giận. Trong đêm tân hôn còn yêu đương vụng trộm trong kho củi. Gian phu dâm phụ bên cạnh nhau còn chưa xong việc, đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền xem qua khe hở cánh cửa. Bất ngờ thấy vị lang quân đội mũ xanh kia treo cổ bngay cái cây trước kho củi. Kết quả bọn họ sợ hãi la lên, từ trong phòng củi trần như nhộng chạy ra ngoài.

Mà ngay lúc đó, vừa vặn lại gặp đội thị vệ tuần tra Chiến gia……

Sau đó, cơ bản là có thể nghĩ được rồi……

Chuyện này tuy Chiến gia đã cố gắng giấu giếm nhưng bởi vì cái gọi là “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm”, không biết tại sao lại bị truyền ra ngoài, chính thức trở thành chuyện lạ đáng chê cười nhất Huyễn Phủ. Chiến Vủ Vân quả thực bị mọi người cười nhạo nhiều lần, có người biết chuyện còn đặt cho Chiến Vũ Vân thêm một cái ngoại hiệu, gọi là “nón xanh thế gia gia chủ”. Chiến gia thân là một đời gia chủ sao lại có thể chịu được việc này, càng về sau ra tay ác độc với những ai đã từng biết mới không có người dám nhắc lại chuyện này. Dù sao thế lực của Chiến gia hùng hậu, giỡn chơi còn có thể, nếu như thật sự liên lụy tới tôn nghiêm của nhất gia chi chủ thì chính là chuyện trọng đại rồi.

Chiến Vũ Vân không lâu sau đã đem tên gian phu tử hình ngay tại chỗ, sự việc mới xem như chính thức được dập tắt. Tại nơi này vết thương có sẹo kia lại bị Bạch Kỳ Phong vạch trần máu chảy đầm đìa. Chiến Vũ Vân sao lại có thể không tức giận cho được.

Không đợi Chiến Vũ Vân bộc phát cơn giận dữ, Bạch Kỳ Phong lại nói thẳng đến:

“Nếu thực sự là quan hệ thông gia như lời ngươi nói, khuê nữ Chiến gia các ngươi sau khi gả vào cửa rồi lại vượt tường tìm chuồng bò kho củi mà làm ra một ít sự tình không giống người. Lúc đó chúng ta đi đâu mà tỉm nơi treo cổ đây….Hơn nữa, người Chiến gia các ngươi gả đến, anh em chúng ta gánh không nổi đây…”

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Chọn tập
Bình luận
× sticky