Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 1103: Thánh Hoàng, tương đương với tiểu đội trưởng đội hộ vệ của Tà Quân phủ…

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Trong lúc nhất thời Mạc Vô Đạo cả người hết sức ngứa ngáy khó chịu. Nét anh tuấn, nhã nhặn trên khuôn mặt cuối cùng không nhịn được mà khẽ biến đổi, gượng cười nói:

– Phủ chủ quá xem trọng Tam Đại Thánh Địa chúng ta rồi…

– Đâu có đâu có… Tam Đại Thánh Địa đức cao vọng trọng, làm người người khâm phục ngưỡng mộ. Sau lòng này bổn toạ càng hiểu rõ hơn, có thể nói là bất kể sống chết cũng phải tôn sùng a.

Quân Mạc Tà thở dài nói.

Trong đại sảnh tức thời truyền ra vài một tiếng nhịn không được cười nhẹ

Mạc Tà nói bất kể sống chết cũng phải tôn sùng, một câu này quả là ý vị sâu xa…

Đích thực dưới áp lực ở Tam Đài Thánh Địa, Tà Chi Quân Chủ trong khoảng thời gian này có thể thật là ” bất kể sống chết”, chỉ có điều sau này, vật đổi sao dời “bất kể sống chết đấy” không nhất định là Tà Quân phủ này nữa…

– Nói chung, trong chốn giang hồ khai tông lập phái, vốn cần phải biểu hiện mạnh mẽ thực lực của bản thân, đây cũng là chỗ bất đồng của giang hồ cùng thế tục.

Mạc Vô Đạo tươi cười thân thiết, giống như thực lòng lo nghĩ cho Quân Mạc Tà:

– Phải biết trong giang hồ, vẫn là vũ lực vi tiên, ai mạnh người ấy là đạo lý đích thực! Cho dù mưu kế tinh diệu, hay lời lẽ khôn ngoan, thủy chung so ra vẫn kém cương đao sắc. Quân phủ chủ nghĩ xem lời ấy của bổn tông chủ thế nào?

Mở miệng không lại lập tức mượn dùng tới vũ lực. Mạc Vô Đạo quả nhiên là kẻ hiếm khi chịu thiệt.

Không cần nhìn sang bốn phía, nội tâm của quần hào thế nào, Mạc Vô Đạo cũng biết rõ.

Mặc kệ các ông các bà nghĩ gì, chỉ cần dùng vũ lực siêu cường chứng minh Tà Quân phủ không chịu nổi một kích, mọi người sẽ tự biết nên theo phe nào.

– Tông chủ nói như vậy đương nhiên rất có đạo lý. Lời của Mạc tông chủ lần này quả nhiên khiến người ta tỉnh ngộ, thấu hiểu lẽ đời!

Mạc Tà thân thiết cười nói:

– Nói đến vũ lực của bản phủ, thật là có chút làm hổ thẹn… Hổ thẹn hổ thẹn!

Mọi người đang có mặt hết thảy đều bĩu môi!

Xuất động ba trăm cao thủ Thánh Giả Thánh Hoàng đón khách, thế mà gọi là yếu nhược ư? Ngươi còn muốn cường đại tới đâu nữa? Đám cao thủ kia, tùy tiện chọn ra một người, cũng không cần đích thân động thủ, chỉ cần mở miệng nổi cáu là có thể khiến cho người ta phải hết hồn rồi!

– Ha ha, lời này của Quân phủ chủ khiêm tốn quá rồi. Thực lực của Tà Quân phủ có thể nói là ai nấy đều biết, danh xứng với thực, hùng mạnh vô song.

Mạc Vô Đạo mỉm cười, ánh mắt dần dần trở nên chăm chú:

– Chẳng qua là bổn tông chủ không rõ Quân phủ chủ lần này khai phủ, tôn chỉ lập ý là vì cớ gì? Mục đích là đâu?

Màn hí kịch chân chính đã bắt đầu rồi!

Ai nấy lập tức mở to mắt nhìn, cố gắng rướn người lên, lặng yên nghe Quân Mạc Tà đáp trả.

Tuy nói rằng Tà Quân không ai bì nổi, thế lực quả thật là cường đại, đã đủ ngạo thị quần thần, nhưng so với Tam Đại Thánh Địa, trong suy nghĩ của bọn họ, vẫn là kém một đường. Thánh Địa dù sao cũng là thâm căn cố đế, có bề dày cả vạn năm…

Sự phát triển của Tà Quân phủ từ nay về sau, là nằm trong một câu đối đáp của Quân Mạc Tà!

Mà Tam Đại Thánh Địa cũng sẽ căn cứ vào câu trả lời của Quân Mạc Tà, từ đó mà việc đối đãi sau này ra sao, sẽ có cách điều chỉnh cho tương ứng!

– Ha ha, Mạc tông chủ nói lời này hình như có chút dư thừa.

Mạc Tà khẽ cười một tiếng, dứt khoát nói:

– Quân Mạc Tà ta trước nay làm việc luôn tuân theo một tôn chỉ. Đó là bất kể làm chuyện gì, trừ phi không làm, đã làm là phải làm đến cùng! Làm thật tốt! Làm điên phong!

Câu trả lời này tựa như một đạo sấm sét đột nhiên giáng xuống!

Trong khoảnh khắc, ai nấy đều có chút ngơ ngác…

Trong một lúc lâu, cả đại sảnh, cả trời đất tựa hồ chỉ âm vang lời nói của Quân Mạc Tà!

– Làm là phải làm đến cùng! Làm thật tốt! Làm điên phong!

Ba câu này, xét trong hoàn cảnh hiện tại mà nói ra, chẳng khác nào là lời tuyên chiến với Tam Đại Thánh Địa:

Tôn chỉ của ta là phải áp đảo các ngươi! Ta muốn chiến thắng các ngươi! Ta muốn cưỡi lên đầu các ngươi!

Hiện tại, các ngươi được mọi người thừa nhận là đỉnh phong! Nhưng thực tế là điên phong!

Điên…

Tự đáy lòng mọi người đều dâng lên một suy nghĩ ấy.

Giờ phút này, trong đầu mọi người ai cũng tự hỏi, không biết gã Tà Chi Quân Chủ này có bị bại não không vậy….

Trong ngày khai phủ, dám thẳng thừng tuyên bố cắt đứt quan hệ, thực là không để lại cho mình một đường lui!

– Ha ha, Quân phủ nói rất đúng, quả nhiên là thanh niên trai trẻ, chí hướng rộng lớn!

Mạc Vô Đạo nói những lời này rõ ràng là nói Quân Mạc Tà chỉ là một thùng rỗng kêu to chứ khả năng chẳng có bao nhiêu.

– Con đường đỉnh phong trước nay vốn gian khổ khó lường, may mà nhờ phúc ông bà tổ tiên để lại nên chúng tôi mới có dịp đi trên con đường đó, cũng có chút hiểu biết.

Mạc Vô Đạo nói thế, bề ngoài dường như có ý hợp tác với hậu bối, thật ra bên trong là, Tà Quân phủ trước mắt tuy rằng danh chấn thiên hạ, như mặt trời ban trưa, kì thực chỉ là một thế lực vừa ra đời, chưa hẳn đã tài cán gì trên lộ trình gian khó. Mà bản thân mình là đại biểu của Tam Đại Thánh Địa, đã tới cái đích cuối cùng trên con đường đó, so với họ Quân nhất định là hơn xa!

– Lời của tông chủ quả rất đúng, Mạc Tà đối với tiền bối đã sáng lập ra Tam Đại Thánh Địa thực vô cùng bội phục, núi cao ngưỡng chỉ…

Mạc Tà làm như rất xúc động nói:

– Nói cho cùng, Mạc Tà thủy chung là tay trắng làm nên sự nghiệp, tay không quyền hành, đệ tử bạc nhược, nếu Mạc Tà cũng được như Mạc tông chủ, vừa lên đã thụ hưởng thành quả của vạn năm trước, làm cái gì cũng không cần lo nghĩ, khởi điểm là điên phong, thì tốt quá…

Lời của Mạc Tà bề ngoài là tán dương vị tiền bối sáng lập Tam Đại Thánh Địa, kỳ thực là châm chọc tông chủ hiện thời của Tam Đại Thánh Địa quá tự cao tự đại, sống bằng ánh hào quang trong quá khứ, những người tiền bối mới là có công lao khai phá, các ngươi ngồi mát ăn bát vàng thì có gì ghê gớm nào, còn không biết xấu hổ lại còn nói cái gì có nhận thức, thật đúng là trơ mặt mo ra!

Trước những lời này, Mạc Vô Đạo dù là kẻ thâm trầm cũng phải biến sắc. Nhưng Quân Mạc Tà vừa rồi thực là nói tốt cho tiền bối của Tam Đại Thánh Địa, Mạc Vô Đạo bất luận thế nào cũng không thể phản bác. Một khi phản bác liền gánh ngay cái tội quên cội nguồn, ăn cháo đá bát, bị người người nguyền rủa, thế nên chỉ đành ngậm bồ hòn chịu thiệt.

Quân Mạc Tà vẫn một mực không buông tha, tỏ ra “ngưỡng mộ” nói:

– Nghe nói Mạc tông chủ từ ngày nhậm chức tới nay, đại lực phát triển, khiến cho Độn Thế Tiên Cung vẫn luôn được duy trì trong Tam Đại Thánh Địa, uy danh không giảm chút nào, tuy nhiên cũng không phát triển hơn xưa. Điều này chứng tỏ Mạc tông chủ quả là một nhân tài khó kiếm, người ta thường nói, gây dựng sự nghiệp đã khó mà giữ sự nghiệp còn khó hơn đó thôi, không biết sau này bản phủ liệu có xuất sắc được như tông chủ hay không nữa…

Mạc Tà lần này châm biếm đặc biệt quái gở, trực tiếp đem Mạc Vô Đạo ra chế giễu một cách cay độc mà khéo léo!

Ngay cả Mạc Vô Đạo trầm ổn lúc này cũng không thể kìm nén được, lạnh lùng nói:

– Muốn trở thành thế lực cấp điên phong, tất phải nhờ tới thực lực cấp đỉnh phong, mà Tam Đại Thánh Địa bọn ta thiên hạ đã công nhận là thế lực đỉnh cấp. Vốn Tà Quân phủ thế lực như ban trưa, không thể nghi ngờ, nhưng bởi vì cái gọi là tai nghe là giả, mắt thấy mới là thực! Không bằng chúng ta luận bàn một chút, để thiên hạ quần hùng nơi đây tận mắt chứng minh Tà Quân phủ thực lực hùng hậu, lần luận bàn này coi như là quà mừng ba chúng ta dâng lên Quân chủ, không biết có được không?

– Phần quà mừng này của Mạc tông chủ, làm Quân mỗ thực có chút hổ thẹn.

Mạc Tà cười ha hả, nói:

– Cao thủ dưới tay tại hạ bất quá là một lũ hán tử thô hào, chưa đủ căn cơ, không bằng cao thủ quý phương nội công thâm hậu, thu phóng tự nhiên, ra tay khó tránh khỏi sẽ không có chừng mực, nếu không có khả năng xuất hiện thương vong thì có thể sẽ rất tổn thương hòa khí.

Mạc Vô Đạo sắc mặt rốt cuộc trầm xuống:

– Quân phủ chủ quả thực có thể nắm chắc sao?

– Nắm chắc hay không, vị tất phải nói ra.

Mạc Tà phiêu ung dung nói tiếp:

– Khai tông lập phủ vốn là hỉ sự, nhưng trong ngày mở phủ chính, nếu không có một chút máu tươi điểm xuyết cũng là mất đi cát lợi lớn… Nếu Mạc tông chủ có nhã hứng, để cho bọn hắn một phen lĩnh giáo tuyệt thế phong thái của Tam Đại Thánh Địa thì cũng tốt thôi. Bổn tọa đã nói rồi, thủ hạ dưới tay bổn tọa đều là hán tử thô hào da dày thịt béo, nhưng quyền cước cũng không quá tệ.

Mọi người trong lúc nhất thời đều dở cười dở khóc.

Phàm là loại nghi thức trọng đại, bất luận là mở phủ, hay thọ yến, kiêng kị nhất là nhìn thấy máu tươi. Một khi có chuyện này, người ta đều coi là chuyện không may, thế mà lão Tà Quân này lại còn nói cái gì không thấy máu ngược lại là điềm xấu… Thực là luận điệu hoang đường.

Đúng lúc này, một thân bạch y chậm rãi đứng dậy, trên người toát lên vẻ lạnh lùng, điềm đạm nói:

– Tam Cấp Thánh Hoàng của Độn Thế Tiên Cung, Đoạn Sùng Phong xin được chỉ giáo.

– Tam Cấp Thánh Hoàng…

Mạc Tà thản nhiên cười cười nói:

– Lão Ưng, khách quý Thánh Địa đã đem quà mừng tới, ngươi tiếp nhận đi, nhất định phải hầu hạ khách nhân của chúng ta thật tốt, ngàn lần không được làm cho lão nhân gia nói chúng ta thiếu lễ nghĩa.

Ưng Bác Không đứng giữa đại sảnh, cười vang nói:

– Phủ chủ yên tâm, ta nhất định sẽ an bài việc tiếp nhận quà mừng này thật tốt!

Độn Thế Tiên Cung khiêu chiến, Quân Mạc Tà lại có thể trực tiếp giao cho thủ hạ đến an bài…

Ý tứ bên trong, không cần nói cũng biết.

Trong mắt vị Vua Tà này, cho dù là một nhà trong Tam Đại Thánh Địa cũng không đáng cho lão nhân gia người đích thân xuất thủ! Thậm chí không đủ tư cách để ông phải đích thân “an bài”!

Kẻ vừa đứng ra khiêu chiến, Tam Cấp Thánh Hoàng Đoạn Sùng Phong, tuy sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia sát khí mãnh liệt.

Đợi cho Tà Quân phủ xuất chiến một lúc, nhất định mình phải lấy khí thế vạn quân bắt ngay lão già vừa xuất hiện kia. Chẳng phải ngươi khinh thị ta sao? Ta sẽ dạy cho các ngươi bài học tàn khốc nhất.

Đối phương là Tam Cấp Thánh Hoàng, có vẻ khó nhằn đây…

Ưng Bác Không nhíu mày, chăm chú suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, kêu to:

– Tàn Thiên Phệ Hồn vào đây.

Theo lời hắn, nơi cửa đón khách, thành viên của “Tàn Thiên Phệ Hồn” nối đuôi nhau tiến vào mười mấy người.

– Ha ha, thật có lỗi…

Ưng Bác Không tỏ ra áy náy nói:

– Ta một mực nghĩ vị nhân huynh này hẳn thuộc loại nhân vật có trình độ, không nên khi dễ, người ta dầu sao cũng là khách phương xa tới, thờ ơ quá cũng không tốt, nhưng nếu lấy mạnh hiếp yếu thì lại càng không tốt, ta vừa nghĩ ra, tu vi của vị Đoàn huynh ngày hẳn là ngang ngửa với tiểu đội trưởng hộ viện trong Tà Quân phủ chúng ta, cho nên có chậm trễ một chút, chư vị chớ trách. Kẻ này đã già rồi nên trí nhớ không được tốt.

Trước bộ dạng ra vẻ cúi lạy giải thích đầu đuôi này, quần hùng im bặt.

Tam Cấp Thánh Hoàng của Độn Thế Tiên Cung lại sánh ngang với tiểu đội trưởng đội hộ viện trong Tà Quân phủ? Hắn ví von cái con mẹ gì vậy chứ… Có phải là thủ đoạn đuổi khách không mất tiền…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Chọn tập
Bình luận