Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 1126: “Tục ngữ nói: Cút!”

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch giả: dakbring

“Ta cũng không có chỗ tốt gì cho các ngươi, còn về việc hứa hẹn, đại diện gì gì đó cũng không cần đến…”

Mạc Tà cười khổ: “Ta trước mắt chuyện nhức đầu nhất, cũng là chuyện của Tiểu Miêu hiện nay. Ta hi vọng các ngươi đáp ứng ta một việc, vốn là vấn đề bây giờ ta khó có thể giải quyết.”

“Chuyện gì?”

Miêu Đao tò mò hỏi: “Tiểu Miêu nha đầu kia rốt cuộc là làm sao? Làm sao khiến vị Tà Chi Quân Chủ ngươi lại như lửa đốt tới mông (đít ^^) vậy?

Miêu Đao nói như vậy, Miêu Trảm với Miêu Kiếm tức khắc đầy hứng thú.

Ba lão già này đều là lão yêu tinh sống hơn ngàn năm, chứng kiến Quân đại thiếu gia khó khăn buồn bực như thế, lửa giận khó phát tiết, lại liên tưởng vị Quân Chủ đại nhân này vừa rồi một phen tự bạch (tìm mãi mới ra cái gần gần nghĩa của bào tích trong câu này >”
Tiểu tử này thiên phú tự nhiên là cao tuyệt, trình độ huyền công cũng tinh thâm, thế nhưng về ngự thê chi đạo lại quá mất tư cách rồi, có thể vì một nữ nhân mà trong lòng đại loạn, nếu là Thánh Tôn cường giả xem trọng một nữ tử nào đó, tức khắc gia tộc của cô gái kia lại không niềm nở đem giai nhân dâng tặng?( NB: ước gì mềnh đc như anh Tà:)

Coi như nữ tử kia cũng biết thụ sủng nhược kinh, vạn vạn lần chú ý cẩn thận phụng dưỡng, cho dù nội tình gia tộc kia có cao thâm như thế nào đi nữa, cho dù nữ tử kia có người khác trong lòng, thậm chí cùng người sớm có tình duyên, cũng sẽ không có ngoại lệ, thậm chí cho dù sau này có bị xua đuổi như rác rưởi, cũng không ai dám truy cứu, tại thế giới này quyền đầu lớn chính là đạo lý lớn, sớm đã thành lệ thường.

Dù cho Phiêu Miểu Huyễn Phủ tiếp tục kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ không vì một Miêu Tiểu Miêu cùng Tà Quân phủ không chết không thôi! Dù sao, hiện tại Quân Mạc Tà còn đó nội tình cùng danh khí, thực lực, thế lực, có sợ ai?

Ba lão già này cho tới tận bây giờ, đều là tận mắt chứng kiến vô số đồng đạo làm việc như vậy, hiện tại tình hình này có vẻ như thật là quỷ dị! Chẳng lẽ thế giới điên đảo rồi sao? Chân chính không thể hiểu được!

Đại thiếu gia lúc này cũng không hiểu nguyên do, còn tưởng rằng tam lão đã nhìn ra việc Tiểu Miêu không ổn, muốn tìm chính mình hưng sư vấn tội đây!

“Ai, chân chính… chân chính là một lời khó nói hết.”

Mạc Tà há miệng thở dốc, lại ngậm lại, thần tình rối rắm: “Tiểu Miêu nàng… Nàng không chịu tha thứ ta, nàng, chết sống cho rằng, ta là ta, Mặc Quân Dạ là Mặc Quân Dạ… Càng oán hận bởi vì do ta, mà làm cho Quân Dạ của nàng vĩnh viễn biến mất, ta, ta, ta thật sự hết biết nói gì rồi, ta…” =))

Ba vị Thánh Tôn miệng đồng thời há ra thành hình chữ “O”! Ân? Vụ này cũng được sao? Gọi là Quân Mạc Tà Mặc Quân Dạ… bất quá là hai cái tên khác nhau thôi? Nhiều nhất thì diện mạo bất đồng, còn về bản chất, vẫn là cùng một người a, cái này có gì mâu thuẫn?

Cái gì mà “Quân Mạc Tà làm Mặc Quân Dạ vĩnh viễn biến mất”, này, đúng là, nói cái kiểu gì a.

Chẳng lẽ nào tiểu tử này diễn trò với chúng ta sao? Kỹ năng biểu diễn cũng thật tốt quá đi? Bất quá tiết mục này thật sự là hơi thối!(NB: thối thật)

“Tiểu Miêu tạm thời không nhận ta thì cũng thôi đi, nàng còn cố sống cố chết, bảo là muốn vì Quân Dạ của nàng thủ tiết…”

Mạc Tà im lặng nháy nháy mắt như khóc không ra nước mắt.

“Ha ha ha…” (há há há, đọc tới đây nhịn cười hok nổi =)))

Tuy biết rõ lúc này không nên cười, cũng không phải lúc cần cười. nhưng ba lão già Miêu Trảm vẫn là không tự chủ được cười lớn.

Thật sự là rất buồn cười! (giờ mới biết trong tiếng Trung thì cola là “vui quá” =)))

Để tiểu tử ngươi tiếp tục làm tình thánh! Gặp phải vấn đề khó rồi sao. Nếu ngươi giống như một cường giả Thánh Tôn chân chính, nói thẳng ra, ta xem trọng Miêu Tiểu Miêu, đừng nói là Tà Chi Quân Chủ đứng hàng đầu, cũng không thèm tính đến Tà Quân phủ thế lực to lớn, chỉ bằng thực lực bản thân tiểu tử ngươi, Miêu gia chúng ta cũng sẽ vui vẻ đem nữ nhân gả cho ngươi a! Tự mình chuốc khổ!

Mạc Tà nhíu mày, trợn trắng nhìn bọn hắn. (sao làm được ta?)

Ba người các ngươi chính là trưởng bối nhà Tiểu Miêu nha, coi như không giúp đỡ đi, cũng không nên cười sung sướng vậy chứ? Có gì đáng cười sao? Có gì vui à? (vậy mai mốt vui mình kiu là: “mình cola quá/ ngã đích cola a” =)))

“Tiểu tử ngươi muốn chúng ta đi khuyên nhủ nàng?”

Ba vị Thánh Tôn cùng nhau trang trọng lắc đầu, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trang: “Tiểu Miêu nha đầu kia từ nhỏ quật cường, chúng ta chính là khuyên không được nàng, không được không được không được.”(NB: nghệ thuật buôn xăng đổ dầu vào lửa của 3 vị thánh tôn)

Ba cái đầu lắc như trống bỏi ( trống đồ chơi của trẻ em quay quay phát ra tiếng)

Phần cự tuyệt này, có thể coi là tâm hữu linh tê, dị khẩu đồng thanh…( nhất trí đồng tâm trăm miệng một lời)

Quân Mạc Tà ngươi trêu đùa cả Huyễn Phủ làm cho người ta khóc không được cười không xong, còn không thể đùa giỡn ngươi sao, ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Dù sao cũng phải có người trị được ngươi! Trước mắt rõ ràng là “tự gây nghiệt không thể sống”, thật sự là ông trời có mắt!

Bây giờ báo ứng của ngươi đến rồi, mấy lão ca bọn ta xem náo nhiệt còn không kịp nữa, còn có thể giúp ngươi đi giải quyết? Nằm mơ đi!

Trên mặt ba người thần tình có thể nói là thực bi thống, thực thông cảm, thậm chí là rối rắm, nhưng một đám lại như mở cờ trong bụng. Trong ánh mắt lóe ra khoái ý đã bán rẻ bọn hắn. Cứ cười trên sự đau khổ của người khác mà sảng khoái muốn chết. Để cho tiểu tử ngươi tiếp tục cố chấp đi!

Ngươi không phải mới vừa rồi rất lì lợm sao? Còn trâng tráo nói cái gì “Huyễn Phủ các ngươi chướng mắt”, cái gì “Huyễn Phủ các ngươi không xứng”, cái gì “ta chính là Quân Mạc Tà! Chính là người như thế!”.

Đi! Ngươi rất có tính cách nha! Ngươi rất có khí phách nha! Ngươi có thể a! (già mà giận dai gớm…)

Vậy hiện tại khả năng của ngươi với lại khí phách của ngươi, tính cách của ngươi đâu rồi?

Cái gì chí tình chí nghĩa nói cho cùng cũng là bị vợ quản nghiêm! Sợ vợ! (nhớ lại lúc MTM mở khăn che mặt ra mà anh Tà nhà ta nhớ tới Mai Tuyết Yên mà rên rỉ: “Chết tui rồi!” =)))

Làm mất mặt cường giả Thánh Tôn chúng ta, còn muốn chúng ta giúp ngươi, ngươi nằm mơ đi! Chúng ta chính là xấu hổ vì cùng tiểu tử ngươi làm bạn đó!

Giờ phút này Quân đại thiếu gia có vẻ như đã hận đến ngứa răng.

Này ba lão già chết tiệt kia!

Không giúp thì không giúp đi, các ngươi cũng không thể khoái trá như thế chứ.

Cho dù là có khoái trá… các ngươi cũng nên đem diễn cảm thu liễm một chút, đừng lộ ra cho ta xem a, lấy tu vi Thánh Tôn của các ngươi, khống chế tâm tình diễn cảm một chút hẳn là cũng không khó mà?

Thế nhưng các ngươi lại thể hiện ra cái đức hạnh muốn cười lại không dám bật cười, trên mặt còn lộ vẻ ưu sầu không thật đến cực điểm, nhìn như ba đầu hắc tinh tinh bị táo bón bảy ngày bảy đêm…

Bà nội các ngươi! =))

Ba lão gia hỏa các ngươi cứ chờ Quân gia gia ta đi, các ngươi cứ cầu thần bái phật ngàn vạn lần đừng rơi vào tay ta, nếu không thì ta sẽ làm cho ba lão quái vật các ngươi muốn sống cũng không xong…

Đại thiếu trong lòng *** một tiếng.

“Rốt cuộc giúp hay không?” Quân Mạc Tà nghiến răng nghiến lợi lên giọng.

“Không giúp!”

Ba lão gia hỏa ngày dị khẩu đồng thanh, mang theo giọng điệu thích thú buột miệng nói ra, sau đó lập tức tỉnh ngộ, một đám lại thở ngắn than dài.

“Không phải không giúp mà thật sự là không giúp được, thật sự hữu tâm vô lực a, Miêu Trảm buồn bã nói.

Nhìn khóe miệng ngươi bộ dạng như bị rút gân, có điểm nào giống như là muốn giúp đây?

Mạc Tà trong lòng tức giận mắng một tiếng.

Đáng tiếc lão phu cả đời si mê võ học, đối việc tiểu nhi nữ này, thật sự là không am hiểu a…

Miêu Đao nói.

Ngươi như thế nào mà bảo không có am hiểu. Chẳng lẽ ngươi đã như cái dạng này mà còn muốn đi tán gái hay sao? Quân đại thiếu khóe miệng khẽ nhếch miệng hỏi.

Này… cái này gọi là giải thích được chứ không bắt buộc được… mà người ngoài chúng ta thì không có khả năng giúp đỡ được gì đâu…

Miêu Kiếm bỗng nhiên nói ra lời sâu xa.

Ta giải thích cái đầu ngươi!

Ta buộc cái đầu ngươi!

Đại thiếu chỉ một thoáng trong ruột như bị thắt lại mười bảy mười tám lần.

Người Phiêu Miểu Huyễn Phủ thật sự là đáng giận cực kỳ…

Một khi đã như vậy, ta sẽ để Tiểu Miêu lại, về phần ba người các vị, cứ tự nhiên đi. Các ngươi đến đã lâu như vậy, cũng cần phải trở về. Ta không tiễn.

Mạc Tà thờ ơ, thẳng thừng hạ lệnh trục khách!

Như vậy sao được? Bọn ta sẽ chờ, có đi thì cùng đi, có thể nào bỏ lại một mình Tiểu Miêu? Tiểu Miêu là một nữ tử yếu nhược, nếu bị khi dễ gì thì thật là không tốt? Ngươi làm thế bọn ta làm sao sau này đối mặt với đám đồng liêu Huyễn Phủ? Như thế nào đối mặt cha mẹ người nhà Tiểu Miêu?“(NB: vô sỉ tới cùng cực a)

Miêu Trảm trừng mắt, lời lẽ tràn đầy nghiêm khắc.

Không sai! Hơn nữa bọn ta thân mang trọng trách, ảnh hưởng đến tương lai Huyễn Phủ, sao có thể cứ như vậy mà về?

Miêu Đao dựng râu lên, trên gương mặt tức thời có vẻ nghiêm túc hẳn.

Thật là… kỳ thật Quân phủ chủ cũng không cần quá sốt ruột, ngươi có thể chậm rãi cảm hóa nha đầu Tiểu Miêu kia, tục ngữ có câu“liệt nữ cũng sợ sói đeo bám”(NB: đẹp dzai không bằng trai mặt a)còn có: ” có công mài sắt, có ngày nên kim, tục ngữ còn có nói…” Miêu Kiếm trầm bỗng dẫn dắt từng bước, khóe mắt mang theo vẻ hả dạ, dương dương tự đắc.

“Tục ngữ nói: Cút!” Quân Mạc Tà bị hắn liên tục “Tục ngữ nói”, khiến cho tức giận trong lòng bùng phát, rốt cuộc không khống chế nổi, gầm lên giận dữ, vung tay áo, mặt đen xì nghênh ngang rời đi!

Đem ba vị Thánh Tôn cường giả này bỏ lại trong phòng.

Ba lão bất tử này, rõ ràng là chỉ muốn xem náo nhiệt!

Xem xem mấy cái mặt già kia không có chút xấu hổ tức giận nào, còn tưởng chừng như muốn cao hứng mà nhào lộn… Đắc ý cười trên sự đau khổ của người khác thì nhiều, mà có thể vui mừng khi người gặp họa đến cảnh giới như đám lão già này, thật đúng là bình sinh ít thấy…

Một tiếng “Cút” của Mạc Tà có thể nói là cực kỳ không khách khí! Nhưng Miêu Trảm ba người không những không để ý, người lại một đám còn ôm bụng cười ha hả, cười đến chết đi sống lại. Quân Mạc Tà nổi giận đùng đùng đi tới, vẻ mặt đằng đằng sát khí, nghiêng đầu hỏi: “Những người còn lại của Chiến gia thu xếp ở đâu?”

Một đội viên Tàn Thiên đứng gác vội vàng chỉ đường, vẻ mặt dè dặt, tuyệt không dám chậm trễ. Xem bộ dạng thiếu gia, rõ ràng là muốn tìm chỗ thông hơi tiết hỏa, cầu thần bái phật, ngàn vạn lần đừng vì không tìm được nơi trút giận mà đổ lên người mình, đây là muốn làm chết người mà…

Ngoài cửa viện cũng có không ít người đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, thấy Quân Chủ đại nhân đột nhiên tiến lại đây, cả đám đều nhanh chóng bước lên trước cung kính hành lễ, không cầu có thể được khen ngợi, chỉ cầu có thể được nhớ mặt thôi.

Nhưng lại thấy Tà Chi Quân Chủ đại nhân mặt mày đầy sát khí một mạch đi qua, cư nhiên không thèm quan tâm. Tất cả đều nhao nhao biến sắc: rốt cuộc là ai chọc vị gia gia này? Xem ra tên kia sắp gặp xui xẻo…

Mạc Vô Đạo, Hề Nhược Trần cùng Hô Duyên Ngạo Bác đang ở trước lều trại nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có một vị người của Chiến gia, có vẻ đang nói gì đó thú vị lắm. Lúc trước tin dữ của ba người Chiến gia kia, căn bản không có truyền đến nơi đây…

Lại thấy Quân đại thiếu long hành hổ bộ đi tới, Mạc Vô Đạo ba người còn đang do dự có nên báo cho biết hay không, dù sao tên gia hỏa này vừa rồi thật sự rất thái quá, bây giờ thật đúng là không muốn nghĩ đến phản ứng của hắn…

Nhưng thân là chủ nhà, đối phương lại đến đây, không báo cho biết thì thật sự là không thể nói được rồi.

Không sợ ngươi hôm nay đắc ý. ngày sau tự nhiên ngươi phải tự mà lôi kéo bọn ta.

Mạc Vô Đạo vất vả làm bộ dạng tươi cười: “Quân phủ chủ…”

Thế nào cũng không nghĩ ra Quân Mạc Tà không thèm để ý, trước mặt chớp lên một cái, nhằm vào khuôn mặt đang tươi cười chào đón của vị người nhà Chiến gia tát một cái bốp!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Chọn tập
Bình luận
× sticky