Biên Tập
“Thơ hay, thật sự là thơ hay!” Quân Mạc Tà động ngoạc mồm kêu to hai lần rồi lắc đầu than thở một tiếng. Đối với tài hoa văn chương vô tiền khoáng hậu của mình thì quả là hắn rất vừa lòng.
Kẻ kinh khủng này, một tay làm cho Kiếm Phong sụp đổ khiến cho Tuyết Băng vô tiền khoáng hậu lâm vào cảnh núi lở, cũng bởi vậy mà hoàn toàn hủy diệt cả tòa thắng cảnh Tuyết Sơn, làm cho biểu tượng Phong Tuyết Ngân Thành uy chấn giang hồ trong nháy mắt biến thành một đống đá vụn lại vẫn còn dương dương tự đắc…
Rốt cuộc là ai đây, có quá đáng không chứ?!
Xa xa, mặt tuyết lổn nhổn gò đống đang không ngừng nhúc nhích. “Xoát” một cái thò ra một đầu người đen đen, sau một khắc lại nhô lên thêm một người. Cuối cùng dần dần bò ra đến khoảng hơn một trăm người. Ai nấy đều mặt mũi không còn chút máu, khóe miệng ai cũng tụ huyết, vẻ mặt thê lương!
Đúng là đám người của Tiêu gia, những người này được mười lãoChí Tôn Thượng Thừa của Tam Đại Thánh Địa dẫn theo định chuẩn bị phục kích Quân gia cùng Huyền Thú nhân mã, nhưng cũng bởi vì ở khá gần nên cùng chịu cảnh khổ!
Mặc dù không có bị đè chết tươi, nhưng cũng bị chấn động mãnh liệt tới cực điểm. Bởi vì đám người này có thực lực còn kém hơn nên cũng đã chết không ít người!
Đám này có tổng cộng gần ba trăm người định tập kích phía sau liên quân. Bị đá tảng văng đến đè chết ngay tại chỗ ước chừng bảy tám chục người. Số khác mặc dù may mắn không chết như vậy, nhưng cũng gần như bị thương, sau đó lại thêm đất đá dư chấn đè lên làm chết bốn năm mươi người… Hiện tại may mắn còn sống sót không đến một nửa, hơn nữa cũng không thiếu người tàn tật…
Ngoài ra cũng không thiếu người bởi vì bị trọng thương sau đó thêm Tuyết Băng đè lên không ngoi ra được vẫn còn ở phía dưới vùng vẫy gượng sống, nhưng giờ phút này đám người thật vất vả bò lên trên đều là ai cũng chịu thương tổn nên lấy đâu ra sức lực đi cứu bọn họ? Cho nên những người đó có vẻ cũng chẳng khác chết là bao! Dù sao thì khẳng định là không thể sống nổi!
Cao thủ có thực lực mạnh nhất của Tiêu gia là Tiêu gia lão đại Tiêu Hành Vân run run tìm kiếm. Khi nhìn thấy thảm cảnh trước mặt thì mặt mày kinh sợ! Nhưng lúc lão quay đầu lại thấy Phong Tuyết Ngân Thành xa xa thì lại đột nhiên ha ha cười như điên rồi rống to
“Ha ha ha… Thật hay! Tiêu gia chúng ta đã không chiếm được, chẳng lẽ Hàn gia các ngươi có thể vĩnh cửu chiếm giữ sao? Ha ha, rốt cục cũng không còn, hủy đi thật là tốt! Hủy được thì tuyệt diệu!”
” Tất cả mọi người vỗ tay đi, thật đúng lúc! Không còn Phong Tuyết Ngân Thành của các ngươi, ha ha ha ha… Thích thật là thích!! Đcm……”
Lão gào lớn, nhảy như con choi choi mà rống to thật giống như gã điên.
Những người khác vừa chui ra thì thất khiếu đang rỉ máu, đều đã bị chấn thương màng nhĩ nên căn bản nghe không rõ lắm lão đang kêu cái gì. Chỉ là nhìn lão giống như gã điên đang nhảy loạn, miệng thì mấp máy tựa hồ như đang xem kịch câm.
Kỳ thật thì kể cả Tiêu Hành Vân cũng không nghe được chính mình đang gào lên điều gì, nhưng lão lại như đang lên đồng giống như mất hết thần trí mà điên cuồng rống to kêu lớn!
Vị này có thể nói là suốt đời bày mưu tính kế, quyết chí tìm cách chiếm đoạt địa vị thành chủ, quả là kiêu hùng một đời! Nếu như lão không phải bất hạnh gặp phải Quân Mạc Tà! Lão vô cùng có khả năng thành công! Nhưng vận khí của lão rất xấu! Liền gặp trúng sát tinh của đời mình!
Đầu tiên là bị Quân Đại thiếu gia hủy hoại con cháu, phế đi chắt trai, tính toán ép chết em ruột; vừa rồi lại do Quân Mạc Tà xếp đặt mà tự mình ra tay giết chết hai người em ruột nữa. Hơn nữa, ngay lúc gần thành công nhất thì tâm huyết cả đời đột nhiên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Tinh thần đồng thời liên tiếp bị đả kích đã sớm làm lão không chịu nổi gánh nặng! Cứ chịu đả kích liên tục hết đợt này đến lần khác đã khiến lão sụp đổ.
Hiện tại thấy Ngân Thành coi như mục tiêu phấn đấu cả đời của mình chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một đống gạch ngói vụn thì rốt cục nhịn không được nên thần trí có chút thất thường…
Không có bất cứ người nào khác nhúng tay vào. Tất cả tâm huyết của lão, tất cả thân nhân, tất cả lý tưởng và mục tiêu cùng với tất cả âm mưu tính toán đều bị hủy ở trong tay một người: Quân Mạc Tà!
Tiêu Hành Vân đã trừ xong!
Tiêu Hành Vân của hôm nay không bao giờ là người đa mưu túc trí, bày mưu tính kế độc đáo của trước kia nữa. Tâm linh gửi gắm suốt đời của lão hoàn toàn tan rả, hoàn toàn đi đứt!
Nhìn Tiêu Hành Vân bị sốc đang cười to, hoàn toàn không còn nửa điểm phong độ của cao thủ Huyền công, mấy cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa của Tam Đại Thánh Địa phụ trách giám thị Tiêu gia đều yên lặng nhìn nhau mà khẽ lắc đầu.
Mắt thấy cả một đám người ai nấy đều giống như gà vịt bị Thiên Lôi giáng làm cho đần độn, mấy người này đều nhất tề thở dài một tiếng.
Nếu như hiện tại có địch nhân đến, với trạng thái của bọn họ như vậy thì làm sao có thể chiến đấu? Coi như gượng gạo điều khiển chiến đấu thì liệu có thể phát huyđược mấy phần chiến lực đây?
Người cầm đầu các cao thủ Tam Đại Thánh Địa liền vẫy tay ý bảo tất cả ở ngay tại chỗ mà vận công, tranh thủ thời gian mau chóng khôi phục. Cho dù không thể đạt đến trạng thái tốt nhất thì cũng khôi phục lại thính giác đã. Loại cảm giác không trao đổi được với nhau thật sự khó mà chịu được…
Cũng không biết trải qua bao lâu, mười cao thủ Chí Tôn Tam Đại Thánh Địa có Huyền công tương đối sâu xa đã khôi phục trước hết. Mặc dù trong đầu vẫn còn ong ong, nhưng ít nhất đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nhau.
“Để hai người ở chỗ này! Những người khác đều đến xem một chút. Không biết bên các Tôn giả như thế nào, hy vọng bọn họ…” Tám người cùng nhau giống như sao băng bay đi. Nhưng khi vừa nhìn xuống thì tất cả đều như bị sét đánh ( nguyến văn: bị thiến gọn)
Trên mặt đất đột nhiên giống như mọc ra một đoạn cuối dãy núi cao khoảng trăm trượng. Từ đống đá tảng lởm chởm thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh lao xao truyền ra. Còn đống đá này vẫn không hoàn toàn ổn định mà đang rung rinh…
Bên cạnh hòn núi nhỏ có mấy khe nứt thật lớn làm thành vực sâu đen ngòm không thấy đáy, hiển nhiên đều bởi vì chấn động kịch liệt mà sinh ra. Nhưng quanh đó lại không có bất cứ một bóng người nào. Tất cả cao thủ Tam Đại Thánh Địa đều biến mất.
Tám người đứng trước quả núi mà ngây ra như phỗng! Nhìn quả núi cao như thế mà mọi người đều lạnh sống lưng. Tình huống trước mắt thật sự rất không lạc quan! Không hề nghi ngờ, đám người Mạc Tiêu Diêu hẳn là đều bị đè ở dưới đó rồi!
Nhưng với tình trạng trước mắt thế này, đối với chuyện người cầm đầu Mạc Tiêu Diêu còn sống thì tám người cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Một người trong số họ ngày đó đuổi giết Sở Khấp Hồn cũng từng bị núi lở thiếu chút nữa đè chết, ngẫm lại so với khi đó thì bây giờ uy thế tối thiểu cũng gấp hàng trăm lần.
Chính mình còn bị đè thành bộ dáng như vậy, mặc dù mấy người Mạc Tiêu Diêu có thực lực hơn hẳn mình, nhưng lại cũng chưa chắc cao hơn bản thân hàng trăm lần. Giờ đây quả là không hay rồi!
Điều này vốn không phải là bất luận ai cũng có khả năng kháng cự! Người ta dù vũ lực mạnh tới đâu thì đứng trước Thiên địa chi Uy như vậy chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát thôi!
Lần này với kết quả cuối cùng như thế, cơ bản cũng không cần suy nghĩ thì đã biết là không hay rồi… Tám người này ngơ ngác đứng lặng mà mồ hôi chảy ròng ròng!
Thật sự không thể tin được, thực lực cường đại như thế, tổng cộng năm trăm cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa, bốn Đại tôn giả mà lại chỉ trong chớp mắt liền xong đời! Cái này quả là làm cho người ta không dám tin!
Đột nhiên, từ dưới lòng đất loáng thoáng truyền đến một chút rung động kèm theo âm thanh, tựa hồ như có người ở dưới đang huy động đại chuỳ mà hung hăng nên lên mặt đất…
“Mấy Tôn giả còn chưa có chết!” Tám người đối mặt thay đổi như vậy thì không khỏi vui đến bất ngờ mà bắt đầu gọi! Họ đua nhau phục trên mặt đất, dán sát lổ tai xuống nền cẩn thận lắng nghe tiếng vang rất nhỏ kia rốt cuộc là từ phương nào truyền tới để còn tiếp ứng từ bên ngoài tiếp
Tất cả mọi người biết, cho dù đám người Mạc Tiêu Diêu tạm thời may mắn không chết, nhưng phía dưới tất nhiên không khí ít nên chỉ sợ thời gian đã lâu khiến cho ngộp thở mà chết! Loại công việc cứu viện đương tự nhiên càng nhanh càng tốt, chỉ sợ muộn trong nháy mắt cũng lại thêm người chết rồi…
Cẩn thận lắng nghe một hồi, tám người đồng thời bày tỏ: tiếng gõ rất nhỏ rõ ràng là từ ở giữa quả núi này truyền đến… Nếu muốn cứu bọn họ thì có lẽ phải chuyển đi những tảng đá lớn này mới có cơ hội!
Nhìn quả núi to như thể mà tám người đều ngẩn người. Những tảng đá được gọi là nhỏ thì cũng đã nặng đến mấy ngàn cân, còn như tương đối to một chút thì e là tới trăm vạn cân…
“Cứ từ chỗ vết nứt kia kìa! Đào chéo từ đó!” Một người suy tính tương đối linh hoạt trong số đó liền đề nghị. Bảy người còn lại nghe vậy không khỏi mừng rỡ, như vậy mặc dù đào xa hơn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều…
Không dám trì hoãn thêm, tám người nhanh chóng bắt đầu hành động. Ở chỗ đất nứt ra họ chọn một chỗ phía dưới sâu hơn mười trượng để khoét một chỗ đủ để người có thể đứng sau đó lại bắt đầu khai quật!
Tám người gần như không cần thương lượng liền phân công xong: bốn người đào đất đá vụn, bốn người vận chuyển ra bên ngoài…
Tám người này đều là cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa, nay dốc toàn lực dào bới chỗ vết nứt. Hơn nữa ở đó đất đá vốn tương đối xốp cho nên tốc độ tiến triển khá là nhanh!
Cùng với hai bên đồng thời dốc sức, tiếng gõ loáng thoáng kia cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng… Thế nhưng có thể phát hiện, hành động bên dưới cũng càng ngày càng yếu ớt. Tựa hồ người dưới đó đã dần dần hao hết tất cả khí lực…
Tám người đang điên cuồng đào bới, dốc hết sức có thể để nhờ tiếng động cho những người ở dưới biết bên này đang định làm như thế nào…
Đúng lúc này thì bầu trời đột nhiên tối sầm! Đen như mực không có chút ánh sáng! Lúc này vừa mới nửa buổi sáng, bầu trời mới sáng hẳn, mặt trời vừa mới mọc thì làm sao đã tối rồi? Tám người kỳ quái đang căng thẳng thì đột nhiên nghe thấy bên chỗ người để lại có tiếng kêu thảm tuyệt vọng tới cực điểm!
Nhanh chóng có một người phụ trách vận chuyển chạy ra thò đầu lên. Vừa nhìn thì kêu to một tiếng, mặt mũi trắng bệch chạy vào, toàn thân đều run run nói năng lắp bắp “Trời… trời ạ… Hoàn… hoàn toàn… xong…”
“Cái gì mà trời ạ mới chả xong?” Bảy người còn lại thì trừ bốn người vẫn còn cắm đầu đào khoét, còn lại mấy người cũng nhao nhao đến lối vào để xem. Sau khi nhìn thì cả ba người đều ngồi phịch xuống đất mà bắt đầu rên rỉ như cha mẹ chết “Hoàn toàn… xong…”
Chỉ thấytừ phía chân trời xa xa có một đàn hạc số lượng cực kỳ khổng lồ ước chừng mấy trăm con đang chỉnh tề sắp hàng bay đến từ phía mặt trời mọc, cứ đông đảo như vậy mà bay tới!
Nói về đàn hạc thì dù có nhiều như vậy… nhưng mấy đại Chí Tôn này đã là cao thủ còn có thể sợ hạc sao? Vấn đề là ở chỗ, đàn tiên hạc này rõ ràng tất cả đều là cửu cấp Huyền Thú!
Mỗi một con đều là long tinh hổ mãnh, hai cánh giương ra tới bảy tám trượng, mỏ nhọn như lưỡi dao sắc bén; móng vuốt thì kình lực còn cường đại hơn thập phần, từ đầu móng tỏa ra hàn quang dày đặc! Trong đôi mắt to cồ cộ đều thấy bốc lên ngọn lửa hung hãn và tàn khốc! Ánh mắt cực kì khát máu.
Cả tám vị cao thủ Chí Tôn trước giờ chưa từng nhìn thấy nhiều cửu cấp Huyền Thú như vậy cùng nhau hành động. Chỉ với đội hình này thì mấy người chúng ta phỏng đoán giết được vài con rồi sẽ bị chúng xé nát.
Nhưng như vậy cũng chưa phải là hết, còn thứ đáng sợ hơn ở phía sau!
Trên lưng đám cửu cấp Huyền hạc đều có một người người vạm vỡ, tướng tá cao lớn thô kệch. Dã tính trong mắt không ngừng lóe lên đầy vẻ hung ác, vẻ mặt đều đang chăm chăm chọn người mà xâu xé! Tám người vừa nhìn thì thấy rõ, đó không phải là người bình thường mà chính là Huyền Thú Hóa Hình thành công!
Mịa nó chứ, thế này thì còn trời đất gì nữa! Làm sao mà nhiều như vậy.. Thế này cũng không tính là bậy bạ nha? Không tin nổi là ngay cả mặt trời cũng chống cự nổi…
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành