Có vẻ như chỉ nói nói mấy câu mà thôi nhưng cảm giác nếu so với đem hết toàn lực đại chiến một hồi còn muốn mệt hơn, toàn thân mệt mỏi, tứ chi không cử động nổi. Khi nãy hoàn toàn không để ý, nói hết tâm ý của mình, thậm chí còn có một chút bức bách đối phương chấp nhận. Bây giờ nguyện vọng đã đạt được, Miêu Tiểu Miêu liền cảm giác xấu hổ vô cùng, chuyện cũng đã xảy ra rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ quái:
“Ta sao lại có dũng khí lớn như vậy.”
Cắn môi nhìn Quân Mạc Tà đang đứng đối diện, trong lòng nàng mắng thầm: “Đồ ngốc này, người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi tại sao ngươi còn chưa chịu hiểu, còn không tới an ủi người ta một tiếng, rồi nhẹ nhàng ôm một cái cũng được”. Nàng vừa nghĩ đến đây liền đỏ mặt: “Phi phi, ta đây đang suy nghĩ gì vậy chứ, sao lại là không biết xấu hổ như vậy. Nhưng nếu bị hắn ôm vào trong lòng thì sẽ có cảm giác làm sao nhỉ?”
– Chàng đang suy nghĩ gì đấy?
Miêu Tiểu Miêu im lặng nửa ngày, lấy hết dũng khí định nói nhiều thứ nhưng khi mở miệng lại trở thành câu này.
– Ta đang nghĩ… Rốt cuộc thì ta nên làm cái gì bây giờ?
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng.
– Làm cái gì bây giờ a. Yên tâm đi, chàng là linh không thể chất trong truyền thuyết, tiền bối Huyễn Phủ đều rất coi trọng chàng, chỉ cần chàng cố gắng tu luyện, thành tựu sẽ nhanh chóng có được, rất nhanh thôi. Trước mắt mặc dù chàng không có cơ sở gì nhưng trong tương lai chàng sẽ phát triển rất nhanh mà không ai có thể theo kịp. So với ta thì thân phận của chàng cũng không thấp hơn đâu. Ta thật không biết chàng rốt cuộc băn khoăn cái gì, đã có đảm lượng đắc tội với Chiến gia, lại có thêm quan hệ với ta, chàng không cần phải tự hạ thấp mình.
Miêu Tiểu Miêu an ủi nói.
Trong lòng của nàng nghĩ rằng Quân Mạc Tà chắc là bởi vì lo lắng thân phận của mình, hắn cho rằng mình không xứng ở nơi này hoặc không xứng với nàng. Cho nên nàng mới tìm lý do an ủi hắn, quyết không để hắn hạ thấp bản thân, khinh thường chính bản thân mình.
– Ta không lo lắng chuyện này, ngươi không biết đâu!
Quân Mạc Tà than thở một câu, miệng lẩm bẩm:
– Còn nữa, ta vẫn chưa rõ vì sao ngươi lại kiên quyết như vậy.
– Cái này cần phải có lý do sao?
Miêu Tiểu Miêu nghịch ngợm hỏi lại hắn, sau đó, cặp mắt tuyệt đẹp lóe lên sự chắc chắn, nàng trầm tư nói:
– Từ lúc mới gặp chàng, chàng tạo cho ta cảm giác khác thường. Cả người lộ vẻ quê mùa nhưng khi đối diện với Cố Phi vũ, loại công tử gia tộc lớn này, lại từng bước dồn hắn tới hạ phong và cuối cùng là làm hắn trọng thương hộc máu. Chàng lúc đó… chỉ cần Cố Phi Vũ dùng một ngón tay thôi cũng đủ giết chàng rồi, nhưng chàng lại có thể làm được chuyện như vậy, thật khiến cho ta ngưỡng một.
Quân Mạc Tà vuốt cái mũi cười khổ: “Ngươi cũng quá coi trọng Cố Phi Vũ rồi đó. Hắn có thể dùng một ngón tay giết ta sao? Còn nữa, ngươi cũng thấy đó, trên thực tế, ta có thể dùng một đầu ngón tay là nghiền chết hắn, ta sao có thể không tự tin chứ?”
– Còn nữa chàng chỉ thuận miệng mà đọc ra bài thơ, mỗi câu trong đó đều làm say lòng người, Miêu Tiểu Miêu biết chàng là một người học vấn uyên thâm.
Miêu Tiểu Miêu giương mắt lên, hai mắt tràn đầy khâm phục, ái mộ tự đáy lòng.
“Đại tỷ, ngươi đánh giá cao ta quá đó, tất cả đều là lấy của người khác thôi.”
Quân Mạc Tà trong lòng bất đắc dĩ nghĩ thầm.
– Rồi sau đó, chàng ung dung đối mặt với thách thức, nghênh đón khó khăn, hầu như kết cục đều nằm ngoài dự doán của mọi người. Hơn nữa, còn làm cho đối thủ không chỗ có dung thân, thắng tuyệt đối, trong lĩnh vực âm nhạc cũng vậy, chàng làm cho người ta kinh hỷ không thôi. Thì ra bình thường chàng tỏ ra không biết gì nhưng cái gì cũng biết. Chàng biết đó, những chuyện như vậy đối với nữ nhân mà nói, có lực lực hấp dẫn không sao cưỡng nổi.
“Toàn là chôm chỉa của người khác thôi, sao ta lại nổi bật như vậy nhỉ, chẳng lẽ thật sự là tự mình gây nghiệt…tất phải chịu hậu quả?”
Quân Mạc Tà rên rỉ một tiếng
– Khi đó ta hứa với chàng: Nếu chàng có thể giành thắng lợi, ta sẽ cởi khăn che mặt xuống. Kỳ thật khi đó trong lòng ta còn có chút lo lắng, cân nhắc.
Miêu Tiểu Miêu nở nụ cười tự giễu
– Rồi đến thời khắc chàng bị chặn giết, đối mặt với sinh tử, lúc nào cũng có thể chết, ta phát hiện trong lòng mình rất đau đớn.
Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nở nụ cười.
– Khi đó ta tự hỏi mình, nếu chàng chết thì ta làm sao bây giờ? Ta nghe được lời từ trái tim nói với ta rằng, nếu chàng chết ta cũng không muốn sống nữa, cho nên ta hiện thân. Kỳ thật đến bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì mà lại làm cho ta quyết tâm như vậy.
– Còn nữa, chàng khi đối mặt với địch thủ mạnh hơn mình vẫn vui vẻ, tức giận như bình thường, không đem địch nhân để ở trong mắt, cũng không đặt nặng an nguy sinh tử của mình, loại tiêu sái và độ lượng này đủ làm cho lòng ta xao xuyến.
Quân Mạc Tà rốt cục thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Vì sao? Vì ta có thể nắm chắc thắng lợi, nha đầu ngốc à, vì ta còn có con bài tẩy chưa lật, giúp ta quyết định thắng lợi”. Quân Mạc Tà không nói gì, thật không ngờ, chuyện nhỏ như vậy mà lại chiếm được tâm hồn của cô nàng thiếu nữ xinh đẹp này.
Quân đại thiếu gia mặc dù là người của hai thế giới, trí tuệ siêu phàm, nhưng dù là người của hai thế giới hắn cũng không hiểu lòng thiếu nữ mới lớn, chuyện ôm ấp tình cảm vốn là mộng ảo, không thể nắm lấy, một nam, một nữ sớm chiều chung sống nhiều năm vị tất có thể sinh ra lòng ái mộ nhưng có thể sinh ra lòng yêu thương thù hận suốt đời.
Tâm tư của nữ nhi vốn là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này.
(NBV: Chính xác, câu nói quá kinh điển)
– Ta cảm thấy thời gian chúng ta quen biết nhau…. Thật sự là quá ngắn ngủi.
Quân Mạc Tà cân nhắc nói.
– Miêu cô nương, ta khuyên nàng nên suy nghĩ lại. Dù sao chỉ trong chừng ấy thời gian, chúng ta hiểu biết nhau không nhiều, cho dù là biết thì cũng không thể được.
Miêu Tiểu Miêu kinh hô một tiếng, nàng lúc này mới như ngươi mơ tỉnh lại đáp:
– Chàng không nói thì ta cũng quên mất. Đúng là chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi nhưng sao trong lòng ta lại cảm thấy chúng ta đã quen nhau lâu lắm rồi.
Nói tới đây, nàng đột nhiên có chút bối rối
– Chàng có cho ta là…nữ nhân tuy tiện không?
– Không đâu.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, rồi nói một câu an ủi.
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Miêu Tiểu Miêu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, quay lại chuyện lúc trước, cái miệng nhỏ nhắn của nàng chợt nói:
– Biết nhau lâu hay mau thì nói lên được điều gì? Ta biết hai người Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong đã lâu rồi… nhưng rồi sao? Không phải đến hôm nay mới biết rõ mặt thật của huynh đệ bọn họ sao?
Quân Mạc Tà hoàn toàn không biết nói gì, chẳng lẽ đây là nữ nhân đang yêu trong truyền thuyết sao? Sao có thể mù quáng như thế…
Kỳ thật Miêu Tiểu Miêu cũng cảm thấy thấp thỏm không yên, từ cách Mặc Quân Dạ nói chuyện cho đến cách làm việc tuyệt đối là mẫu thanh niên mà các thiếu nữ tha thiết ước mơ, đáng để trao thân gửi phận.
“Nhưng Mặc Quân Dạ này lại tựa hồ có một khuyết điểm lớn hay nói cho dễ nghe hơn đó là: Người khác thấy mỹ nữ thì thèm chảy nước miếng hoặc đứng nhìn bất động nhưng tên Không linh thể chất này ngày thường thì mồm miệng ba hoa, nhưng đến lúc gặp chuyện thì nhìn thẳng cũng không dám, thậm chí còn từ chối. Người như vậy, nếu trông cậy vào một ngày hắn chủ động mở miệng thổ lộ thì chỉ sợ hoa đã héo tàn hết rồi.
Chẳng lẽ muốn nữ nhân như ta phải chủ động sao? Thật mắc cỡ chết đi.
Nhưng, nam nhân tốt như vậy nếu mình buông xuôi, không chủ động thì chỉ sợ một ngày kia kẻ khác nhanh tay phổng mất. Hôm nay khăn che mặt mình cũng đã lấy xuống rồi, tiếp tục chủ động một chút cũng không sao.”
Miêu Tiểu Miêu bề ngoài tuy rằng ôn nhu điềm tĩnh nhưng bên trong lại là một nữ tử dám yêu dám hận. “Mình thích ai thì sẽ tận lực tranh đoạt, một lòng tiến tới. Bởi vì đây chính là hạnh phúc của cả đời mình, người khác không thể can thiệp được.”
Đối với bề trên Miêu Tiểu Miêu sẽ rất cẩn thận, e dè nhưng vì hạnh phúc cả đời của mình nàng lại rất lớn mật. Cũng bởi vì hoàn cảnh bắt buộc không cho phép Miêu Tiểu Miêu chọn lựa, thời gian cũng không có nhiều.
Nếu mình vẫn không thể hạ quyết tâm thì từ nay trở đi mình sẽ trở thành vật hi sinh vì lợi ích của gia tộc.
Nhất là lúc này, khoảng cách tới ngày linh dược viên mở cửa cũng chỉ còn lại năm ngày, nếu đến lúc đó thất thải thánh thụ không chọn mình thì mình sẽ phải đối mặt với vấn đề hôn nhân.
Cái này thì không cần phải nghi ngờ. Cái gọi là kỳ ngộ trăm năm bất quá chỉ là ý tưởng ngây thơ của mình, hoàn toàn chẳng có nghĩ gì cả.
Cho nên Miêu Tiểu Miêu căn bản không muốn kéo dài thời gian…
Trên thực tế nếu lúc nàng vừa mới bắt đầu, Quân Mạc Tà liền đồng ý thì Miêu Tiểu Miêu nói không chừng sẽ hoài nghi lựa chọn của hắn. Nhưng Quân Mạc Tà càng cự tuyệt, Miêu Tiểu Miêu ngược lại càng thêm quyết tâm.
Đây cũng là một loại tâm lý kỳ quái, kỳ thật cũng không chỉ có Miêu Tiểu Miêu mà chỉ cần là người ít nhiều đều có tâm lý này: Càng bị cự tuyệt, lại càng cố, thứ gì mình chưa đạt được bao giờ cũng muốn có.
Hiện giờ, những lời từ đáy lòng muốn nói đã nói hết, Miêu Tiểu Miêu cũng hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ lại vừa rồi mình giống như đang bức hôn liền không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Quả thật vừa rồi mình rất giống ác bá cướp đoạt con gái nhà lành, như Bá Vương ngang ngược. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ: Mặc kệ chàng đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, dù sao ta đã nhìn trúng chàng thì chàng nhất định là người của ta. Chàng không đồng ý cũng phải đồng ý.
Tinh thần nàng trở nên hốt hoảng, không biết mình rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cả người như lạc vào trong sương mờ, nghĩ gì nói đó, nói ra lời từ tận trái tim.
– Mặc kệ chàng đồng ý hay không đồng ý, ta đã nhìn trúng chàng rồi thì dù chàng không đồng ý cũng phải đồng ý.
Nói xong thì nàng như người mơ tỉnh mộng, không khỏi xấu hổ đến kêu lên một tiếng, hay tay che kín mặt, xấu hổ muốn chết. Ta sao lại nói ra những lời như vậy chứ? Lời này để trong lòng là được rồi, sao lại nói ra chứ, lại còn để hắn nghe thấy.
Lúc này Quân Mạc Tà đang trợn mắt há hốc mồm!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.