Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 940: Siêu cấp đãi ngộ

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

:Tiểu Nô

Chỉ có điều từ lời tự thuật của Tào Quốc Phong, Cửu U đệ nhất thiếu cỏ vẻ như rất điên cuồng, lại có suy nghĩ mở rộng không gian bên ngoài, còn muốn coi đây là khởi điểm thông đạo tiến thêm một bước ra ngoài, làm thật a…Quân Mạc Tà đối với mặt hàng vạn năm trước kia thật bội phục sát đất.

Tóm lại ở phương diện này cùng Huyền Huyền đại lục lúc ban đầu không có nhiều khác biệt lắm, Huyễn Phủ có thể gọi là một thế giới khác! Có lẽ diện tích so với Huyền Huyền đại lục nhỏ hơn, nhưng chắc chắn không nhỏ hơn nhiều lắm!

Tào Quốc Phong mỉm cười nói:

– Cho nên thế nhân gọi Phiêu Miễu Huyễn Phủ, cảm giác nơi này không lớn chỉ giống như một cái phủ đệ… thì thật là cực kỳ sai lầm! Phiêu Miễu Huyễn Phủ chúng ta… làm sao Tam Đại Thánh Địa có thể so sánh được.

Tào Quốc Phong nói những lời này rất có vẻ ngạo nghễ đắc ý, nhưng Quân Mạc Tà nghe được lại cảm thấy đúng theo lẽ thường.

Chính mình nắm trong tay một thế giới khổng lồ Phiêu Miễu Huyễn Phủ, Tam Đại Thánh Địa ngươi có không?

– Mấy ngày nay ngơ ngẩn đến cực khổ, ta muốn đi ra ngoài một chút, có được không?

Quân Mạc Tà nói ngắn gọn.

– Không vấn đề!

Tào Quốc Phong sảng khoái đáp ứng:

– Nhưng thân thể ngươi chưa được tốt lắm, cũng đừng có đi lại quá xa, ta phái hai người đi theo ngươi, ra ngoài tản bộ một hồi đừng để thân thể mệt nhọc, nhớ rõ đi sớm về sớm nhé.

– Đã biết.

Quân Mạc Tà thuận miệng đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Không biết nơi này các quốc gia phân chia như thế nào? Ra ngoài tản bộ một chút, coi như đi du lịch….”

– Đúng rồi, nhớ một chút…Chủ Cung Huyễn Phủ kia, tạm thời đừng có tiến đến.

Tào Quốc Phong trịnh trọng dặn dò:

– Chính là địa phương sau khi ngươi khỏi bệnh, cũng là chỗ ở của ta trong Phiêu Miễu Huyễn Phủ, bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, đều là di sản năm đó Cửu U Đệ Nhất Thiếu lưu lại; nhưng cũng có vô số nguy cơ rình rập!

Hắn trịnh trọng thông báo:

– Chỉ cần phát hiện người có ý đồ tiếp cận nơi này, hoặc là muốn phá hư…mặc kệ là ai, giết! Cho dù ngươi là đồ đệ của lão phu, hay là kẻ có Không Linh Thể Chất, người thủ hộ chắn chắn hạ thủ không lưu tình. Ngươi mới tới không hiểu quy củ, vạn nhất xảy ra tai họa gì, thì ai cũng không cứu được ngươi.

– Ặc, Chủ Cung Huyễn Phủ, có phải là nơi sinh ra loại trái cây kia phải không?

Quân Mạc Tà ngây thơ hỏi:

– Loại trái kia cũng thật khó ăn! Còn không bằng quả táo, ngửi thì rất thơm, mà ăn vào thấy buồn nôn, cái đồ vứt đi ấy chẳng lẽ còn có kẻ thèm muốn sao?

– Xú tiểu tử! Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Tào Quốc Phong bị dọa cho hoảng sợ:

– Loại quả kia chính là trấn phủ chi bảo, không biết có bao nhiêu người ước mơ tha thiết, ngươi thế mà dám nói khó ăn? Lão phu ở trong này thời gian tám trăm năm dài, cũng chưa được nếm qua đó! Ngươi đừng có phúc mà không biết hưởng…

Tào Thánh Hoàng dừng một chút, mới lại nói:

– Nhưng quả đó cũng không ở trong cung điện…

– …Ngươi không biết là phải ở trong núi sao? Trong cung điện cây cối làm sao có thể sinh trưởng được?

– Nhưng trong cung cũng có hậu hoa viên mà, đây là nơi đáng thưởng thức a…

Quân Mạc Tà nói.

– Cái gì thưởng thức, ngươi biết cái mja gì! Chỉ là hoa viên sao có thể có linh quả thần dị! Người nào lại đem gốc cây cổ thụ chọc trời trồng trong hoa viên chứ?

Tào Quốc Phong dở khóc dở cười trách mắng.

– Ặc, hóa ra cái cây kia rất to a.

Quân Mạc Tà tiếp tục giả bộ.

– Nói nhảm! Nó sống đến vạn năm có thể nhỏ được sao? Cho dù nhân sâm trải qua vạn năm, cũng thành hình người có linh tính rồi! Huống hồ qua tử trải qua mấy vạn năm hấp thu linh khí chứ?

– Trải qua hơn mười vạn năm, quả chín rơi xuống đất tạo thành cây mới, trải qua thời gian vạn năm như vậy, hiện tại thế nào cũng phát triển thành một vườn trái cây rộng lớn chứ? Vì sao thân phận ngài cao như vậy còn chưa được chén? Cái này không thể hiểu được a!

Quân Mạc Tà quanh co vòng vèo nói.

– Ngươi cho rằng đây là cây táo núi sao? Nếu được chăm sóc tốt liền thành một ruộng sao! Mãi cho tới bây giờ mới thành công tạo ra hai gốc cây mà thôi, mà cũng chỉ miễn cưỡng sống, cuối cùng có kết quả hay không còn chưa biết được…Về phần kết trái, cũng chỉ có cây đầu tiên mà thôi. Nhưng mà năm trăm năm mới kết trái một lần… mỗi một lần cũng chỉ có mười bốn quả! Nói cách khác, sau khi chia bảy ra, năm trăm năm này cũng chỉ có hai quả mà thôi! Năm trăm năm tích lũy, một lần liền dùng một nửa trên người ngươi, ngươi vẫn còn nói nọ nói kia!

– Ít vậy sao? Như thế nào lại ít như vậy chứ?

Quan Mạc Tà kinh ngạc kêu lên. Lúc này không thể giả được! Năm trăm năm mới được hai quả… hiệu suất này có vẻ quá thấp? Nhâm sâm quả của Trấn Vô đại tiên còn hơn ba mươi quả… càng không nói đến đào của Vương Mẫu nương nương…

Hai quà… thế làm sao mà đủ? Mà thôi hiện tại hình như cũng chỉ thừa một quả.

– Thiên tài địa bảo như vậy, ngươi cho rằng có thể có bao nhiêu?

Tào Quốc Phong tức giận nói:

– Hơn nữa gần hai ngàn năm qua, kết quả còn phải cung ứng cho Tam Đại Thánh Địa một quả. Lại cung ứng cho Đoạt Thiên chi chiến…vậy nên mỗi lần năm trăm năm chỉ có thể dư ra một quả! Tích góp mấy ngàn năm cũng chỉ được ba bốn quả mà thôi, ngươi gần nhất xơi một quả, còn muốn thế nào nữa?

Quân Mạc Tà nghẹn họng trân trối nhìn Tào Quốc Phong, trong đầu suy nghĩ đen tối bốc lên:

“Nếu là như vậy…ta đến đây cũng có cái rắm gì dùng chứ? Cho dù có vơ vét hết… cũng chỉ có ba quả… chắc chắn không đủ chia phần, lại còn gặp phải sự đuổi giết không ngừng của Huyễn Phủ nữa…”

Nếu Tào Quốc Phong biết hắn có loại suy nghĩ này, tất nhiên sẽ giận tím mặt, dủ vừa mới thu môn hạ coi như đồ trân bảo cũng sẽ lập tức sẽ tống cổ ngay!

“Ngươi tưởng đây là cơm tập thể sao? Lại còn muốn được chia đều …”

– Đi tản bộ giải sầu đi, ngươi từ nay về sau, còn phải ở lâu trong Huyễn Phủ, dưới tình hình thông thường, nếu tu vi của ngươi chưa đến Thần Huyền sẽ không cho phép ra ngoài thí luyện. Cho dù muốn ra ngoài, cũng phải cẩn thận dấu đi thân phận…

Tào Quốc Phong cười cười, nói:

– Thật ra ở nơi này, cùng đại lục Huyền Huyền cũng không khác nhau nhiều lắm, cũng tồn tại giang hồ. Có một chi tiết ngươi phải nhớ, ở Huyễn Phủ dưới cường lực áp chế, tất cả mọi người không dám tùy tiện càn dỡ thôi.

– Lại còn thế nữa!

Quân Mạc tà rất tò mò hỏi:

– Vậy trong Huyễn Phủ có tổng cộng bao nhiêu người?

– Cũng không làm công tác thống kê chính xác, nhưng chắc khoảng mấy trăm vạn người.

Tào Quốc Phong nói:

– Đúng rồi, khi ngươi đi ra ngoài nhất định phải nhớ một điểm. Có vài người mà ngươi không thể trêu chọc, ít nhất thực lực ngươi chưa đến đại thành, thì không thể trêu chọc.

– Không thể trêu chọc?

Cặp lông mi Quân Mạc Tà dựng ngược lên, nói:

– Đối phương là ai vậy? Sau lưng bọn họ có thế lực lớn sao?

– Ngay cả lão phu cũng không thể trêu chọc, sau lưng tự nhiên có thế lực vô cùng lớn. Trong đó xếp vị trí thứ nhất, là một thiếu niên mặc quần áo mầu đen, kẻ này họ Chiến, tên Chiến Ngọc Thụ. Tên này chính là chắt nội dòng chính của đại trưởng lão Huyễn Phủ Chiến Thiên. Có thể nói trong Huyễn Phủ Chiến lão có vị trí đức cao vọng trọng, huyền công lại càng trác tuyệt hơn, sớm đã vượt qua trình độ Thánh Hoàng tầm thường. Nhưng lão này có tật xấu nhất chính là bao che khuyết điểm, hơn nữa rất thương yêu đứa chắt trai này, cho nên Chiến Ngọc Thụ ở trong Huyễn Phủ, cực ít người dám trêu chọc, cho dù bị chọc đến cũng không vì một việc nhỏ gây ra phiền toái lớn, bởi vì không đáng…

Tào Quốc Phong than nhẹ một tiếng:

– Kỳ thật, không riêng gì Chiến Ngọc Thụ, bất kỳ người nào trong Chiến gia, người Huyễn Phủ đều không dễ dàng trêu chọc, điều này cũng làm cho Chiến gia – ngoài cung chủ Huyễn Phủ ra, thuộc những kẻ đứng đầu Huyễn Phủ. Thực ra Chiến lão ngoài khuyết điểm bao che ra, bản thân hắn là một tiền bối không tệ…

Quân Mạc Tà gật gật đầu, nói:

– Chiến Ngọc Thụ, thiếu niên hắc y, ta nhớ kỹ rồi.

Tào Quốc Phong cực kỳ vui mừng, cho rằng ái đồ nhớ lời mình dặn dò, chắc chắn sẽ không trêu chọc đến Chiến Ngọc Thụ. Nhưng hắn nào biết, Quân Mạc Tà biết Thất Thải Thánh quả tổng cộng chỉ có vài quả, sớm đã tức giận trong lòng, hơn nữa buồn thảm đến cùng cực. Nếu không thể phát tiết một lần há lại có thể hết được buồn bực? Nói không chọc là ta không động đến sao?

“Phi! Lão tử ngay cả Huyễn Phủ cũng dám trêu chọc, mà còn đang thúc đẩy quá trình trêu chọc đây, chỉ là một Chiến Ngọc Thụ thì sợ cái dắm chó gì?”

– Mới vừa rồi ngài nói mấy người, vậy còn những người khác sao!

Quân Mạc Tà hứng thú hỏi. Vẻ mặt rất nghiêm cẩn, cũng rất khiêm nhường. Tựa hồ muốn nhớ kỹ, kiên quyết không đi trêu chọc.

Mà trên thực tế ở địa phương này trong lòng hắn chắc chắn nhớ kỹ, có thể trêu chọc tự nhiên phải đi trêu chọc, cho dù không trêu chọc được cũng phải tìm kiếm cơ hội kiên quyết đi trêu chọc!

Náo động cho long trời, sau đó trực tiếp xông ra…

– Thật ra còn một người, người này cũng là một thiếu niên, so với Chiến Ngọc Thụ thấp hơn một ít, cho nên xếp vị trí thứ hai. Nhưng tên này so với Chiến Ngọc Thụ lại tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần. Mặc dù ít khi ra tay, nhưng đã ra tay thì vô cùng tàn nhẫn, hơi một tí là đả thương tính mạng, hơn nữa kẻ này háo sắc thành tính, cho nên ngươi đối với người này càng phải thêm chú ý, đặc biệt ở phương diện nữ sắc, tận lực đừng xảy ra xung đột cùng hắn! Ngươi đang tuổi thiếu niên huyết khí phương cương, ở phương diện này dễ xảy ra vấn đề nhất, nhưng ngươi phải nhớ mục tiêu của ngươi, chính là tuyệt thế đỉnh phong, chứ không phải là kiều thê mỹ thiếp! (TN: Vợ ngon, bồ đẹp)

Tào Quốc Phong dùng một giọng điệu kỳ quái nói, tự hồ đối với cái này rất là phiền:

– Ngươi có được Không Linh Thể chất trong truyền thuyết, điểm này người trong Huyễn Phủ đều đã biết. Ngoại giới khẳng định cũng rất chú ý đến ngươi.

– Một đám lão gia chúng ta biết tiềm lực của ngươi, nhưng một ít thiếu niên cùng lứa, trước kia đều được coi là thiên chi kiêu tử, ngươi đột nhiên giỏi hơn, áp đảo bọn họ, tự nhiên bọn họ sẽ không phục. Hơn nữa…bởi vì tư chất của ngươi, tin tưởng rằng có rất nhiều cô gái có ý đối với ngươi.

Tào Quốc Phong nói những lời này vẻ mặt cùng biểu tình, tràn ngập tự đắc và kiêu ngạo tựa hồ như nhìn nhi tử không khó để kiếm một cô vợ:

– Ngươi có thể lựa chọn, cũng có thể không chọn. Phải biết rằng mấy ngày qua bởi vì ngươi trọng thương mới khỏi, cho nên tống khứ không ít khách đến tìm hiểu, nếu không những người muốn ngươi làm con rể đã xếp dài ngoài cửa rồi.

Quân Mạc Tà trợn mắt há mồm, chỉ là một Không Linh Thể Chất thôi, cho dù tiếp theo có nghịch thiên, cũng chỉ là một thể chất đặc thù thôi mà? Giống như nhóm máu trên địa cầu, không khác gì nhau. Nhưng ở nơi này lại như một miếng bách thơm rơi xuống ruộng cạn…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky