Quân Mạc Tà đối với điểm này quả thực không hiểu. Hắn nghĩ Miêu Tiểu Miêu xuất hiện thì ngoại trừ làm rối tung mọi thứ và làm tăng mức độ nguy hiểm của bản thân nàng ra thì một chút tác dụng thực tế cũng không có.
– Ngươi cho là ta không biết suy nghĩ hả? Bởi vì ta còn nợ ngươi một việc. Khi đó nếu không xuất hiện thì chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội.
Miêu Tiểu Miêu xoay người đi, ánh mắt có chút hoang mang nhìn đám sương mù dày đặc ở vùng hoang vu này, than thở nhẹ một tiếng.
– Nợ ta một việc?
Quân Mạc Tà nhăn mày
Quân đại thiếu gia không phải làm ra vẻ không biết mà quả thật hắn không biết Miêu đại tiểu thư nợ mình chuyện gì?
– Lúc trước ta từng nói qua, nếu ngươi thắng tỷ thí ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi xem diện mục thật của ta, ngươi lúc đó có vẻ không tin nhưng lời ta nói là thật.
Miêu Tiểu Miêu lời nói ôn nhu, làm cho người nghe cảm giác giống như đang trong giấc mộng.
Nhưng Quân Mạc Tà nghe xong lời ấy trong lòng chấn động mãnh liệt.
– Khi ta hiện thân, cho dù là cả hai cùng phải chết nhưng ta cũng sẽ giữ lời hứa, trước khi chết nhất định sẽ cho ngươi xem khuôn mặt thật của ta.
Miêu Tiểu Miêu nói rất tự nhiên, tựa hồ không cố ý đè nén tình cảm gì cả
– Ngay cả cứu không được, và cả hai chúng ta đều chết hết, ta vẫn hi vọng… Nếu có kiếp sau, ngươi có thể nhớ bộ dạng của ta.
– Nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định không được quên nhau.
Miêu Tiểu Miêu thân thể mềm mại có chút run rẩy, nàng đột nhiên xoay người lại, trong hai mắt lệ quang bắn ra, nhìn Quân Mạc Tà.
Nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định không được quên nhau.
Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy được tâm thần rung động kịch liệt.
Nhìn lại ánh mắt cố chấp của Miêu Tiểu Miêu, hắn cảm giác tâm của mình trở nên mềm mại một chút. Lúc này, bên tai của hắn tựa hồ nhẹ nhàng vang lên một ca khúc, đó là giai điệu ở kiếp trước: Ta cảm thấy ta nên thay đổi cách thức chúng ta gặp nhau. Cho dù kiếp này không thể ở cùng một chỗ, ta nguyện ý chờ đến…kiếp sau cùng chàng gắn bó. Chàng là tình yêu của ta… Ta sẽ lặng lẽ cầu trời đất để có thể tìm được chàng. Cho dù chàng có ra bộ dạng gì, cho dù ở nông thôn xa xôi hay đô thị lớn… Ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra chàng. Phần tình cảm chân thành tha thiết này làm sao ta có thể nhận được.
(NBV: Nguyên văn
Ngã giác đắc ngã ứng cai hoán chủng phương thức dữ nhĩ tương ngộ
“Na phạ thị kim sinh bất năng tại nhất khởi
“Ngã nguyện ý đẳng đáo…
Lai thế dữ nhĩ tương ôi tương y,
“Nhĩ hội đối ngã đầu nhập tân đích cảm tình…
Ngã hội mặc mặc đích kỳ đảo thương thiên tạo vật đối nhĩ dụng tâm
“Bất yếu nhượng nhĩ biến liễu dạng tử, bất quản tại diêu viễn hương thôn huyên nháo đô thị…
Ngã nhất nhãn tựu năng cú phát hiện nhĩ“
““Giá phân chân chí đáo cực điểm đích thâm hậu tình ý, nhượng ngã như hà thừa thụ!)
Lúc này trong lòng Quân Mạc Tà trở nên nặng trịch, dường như đang gánh một cục chì to lớn, áp lực làm cho khó thở.
Quân Mạc Tà ngửa đầu lên trời, chậm rãi thở ra một loại áp lực tình cảm, hắn cảm thấy cổ họng chát ngầm. Mẹ nó chứ, lòng người thật phức tạp. Đối mặt với tấm chân tình của Miêu Tiểu Miêu với ánh mắt cố chấp đó, đối mặt với nữ tử này lúc nguy hiểm nhất sẵn sàng xông ra không hối hận cùng mình đồng sanh đồng tử, đối mặt với chuyện biết phải chết nhưng lại cầu nguyện kiếp sau gặp lại không được bỏ lỡ…
Quân Mạc Tà tâm loạn như ma.
– Cái khăn che mặt của ngươi…Ta mở không nổi.
Quân Mạc Tà quay đầu, chua xót nói:
– Diện mục thật của ngươi… Ta cũng không xem được…
– Lúc trước hãy còn tự xưng là thiên tài cái thế, thiên hạ chỉ có một người như ngươi, sao lúc này lại tự hạ thấp mình như vậy? Sao lại khinh thường chính bản thân ngươi? Mặc đại thiên tài?
Nghe được người trong lòng mình từ chối, Miêu Tiểu Miêu nở nụ cười thê lương, trong bóng đêm nàng giống như là tinh linh ưu buồn, gió đểm cuồn cuộn nổi lên thổi tay áo của nàng bay phất phơ.
Trong màn đêm, gió thổi, tà áo tung bay, Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng di chuyển, giống như sợ giẫm phải ánh trăng, từng bước tới gần tiến lại gần Quân Mạc Tà, khoảng cách hai người dần thu hẹp tới mức gần như tiếp xúc với nhau, đến mức cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm áp từ trên người đối phương.
– Nhìn ta! Nhìn ta.
Trong ánh mắt Miêu Tiểu Miêu lóe lên ý tứ cháy bỏng khó nói thành lời.
Quân Mạc Tà cực kỳ bị động ngửa người ra, cố gắng gia tăng khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà gần trong gang tấc.
– Ngươi nói ngươi cởi khăn che mặt của ta không nổi, không xem diện mục thật của ta được… Nhưng ngươi biết không?
Miêu Tiểu Miêu trong ánh mắt lóe ra một tia chua xót
– Ngươi đã sớm thấy được khuôn mặt của ta rồi, diện mục thật của ta trừ ngươi ra, không người nào có thể thấy được.
Quân Mạc Tà tức thì nghẹn lời, chỉ cảm thấy trong lòng trở nên yếu ớt.
– Nữ tử Huyễn Phủ chúng ta, một đời người, khăn che mặt cũng chỉ có thể được một người vén lên mà thôi.
Ngữ khí Miêu Tiểu Miêu trở nên kịch liệt, mang theo một loại kiên quyết liều lĩnh
– Mặc Quân Dạ, giúp ta mở ra đi.
Quân Mạc Tà giật mình.
Hắn có thể đối mặt với hàng nghìn hàng vạn địch nhân mà không biến sắc chút nào, ngay cả khi hắn mới chỉ là Thiên Huyền, Thần Huyền yếu đuối, trước mặt Tam Đại Thánh Địa cũng có thể ung dung tự nhiên, quả quyết sát phạt, càng có thể một lần tàn sát giết vạn người mà tâm bất động, tay không chùn.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với một đôi mắt trong suốt trước mắt này và một cái khăn che mặt mỏng manh tùy thời có thể bị gió thổi bay thì hắn lại lúng túng ra mặt.
Ánh mắt của hắn lần đầu tiên có ý trốn tránh.
Hắn không dám, chân chính không dám, sao có thể nhận phần tình cảm này được, càng làm cho lương tâm hắn cắn rứt. Quân Mạc Tà đến nơi đây vốn là vì Thất thải Thánh quả, có thể nói mục đích rất không tốt. Thậm chí hiện tại tướng mạo cũng không phải là bộ mặt thật của hắn.
Giờ phút này nếu thật sự nhận chuyện tình cảm với Miêu Tiểu Miêu thì hắn không khác gì đang lừa gạt cảm tình.
Quân Mạc Tà cả đời làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, nhưng lúc này sao có thể không thẹn với lương tâm được?
Một ngày nào đó trong tương lai, bởi vì Thất thải thánh thụ, hắn và Huyễn Phủ sẽ đối địch. Đến lúc đó, Miêu Tiểu Miêu sẽ như thế nào đây?
Phần cảm tình này, Quân Mạc Tà tự hỏi không dám nhận.
Nhưng…Miêu Tiểu Miêu cố chấp, dám yêu dám hận lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
– Mở nó đi.
Miêu Tiểu Miêu cắn môi, mắt không hề chớp nhìn Quân Mạc Tà, không lùi bước nào ngược lại càng tiến tới.
Quân Mạc Tà không tự chủ được lui ra phía sau từng bước.
– Chàng không chịu mở nó phải không?
Miêu Tiểu Miêu mắt lóe lên một mảnh kiên quyết
– Tốt lắm. Chàng đã không chịu mở thì ta sẽ tự mở. Quân Mặc Dạ, chàng nhất định phải nhớ kỹ Miêu Tiểu Miêu ta. Chàng là nam tử đầu tiên và cũng là người sau cùng nhìn thấy mặt ta. Cả đời này, ta đã định cùng với chàng rồi. Sống làm người chết làm ma, ta nhất định là người của chàng.
Quân Mạc Tà cứng họng, vẻ mặt bối rối muốn ra tay ngăn cản nhưng Miêu Tiểu Miêu tay trái như tia chớp duỗi ra, khăn che mặt kia liền rơi xuống. Chiếc khăn hình tam giác nằm gọn trong tay Miêu Tiểu Miêu.
Miêu Tiểu Miêu sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng tay trái dùng quá sức tháo khăn che mặt mà mệt đứt hơi.
Quân Mạc Tà cảm thấy một trận cháng váng, nhưng vẫn nhịn nhắm mắt lại.
Bởi vì xuất hiện trước mặt hắn là khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc.
Hai hàng lông mày đẹp như ánh trăng mờ trên cao nguyên trong bóng đêm này, hai mắt trong như làn thu thủy, mũi nhỏ nhô cao, lông mi thật dài, da trắng như ngọc, đôi môi đỏ thắm, cằm nhỏ nhắn xinh xắn.
Nếu như nói Mai Tuyết Yên đẹp lộng lẫy, hơi thở khoan thai; Quản Thanh Hàn trong trắng nhưng lạnh lùng, cao không thể chạm; Độc Cô Tiểu Nghệ là Tinh Linh xinh đẹp tuyệt trần, thông minh đáng yêu thì Miêu Tiểu Miêu chính là một tác phẩm tinh xảo. Tinh xảo đến hoàn mỹ.
Tin tưởng cho dù là văn nghệ sĩ theo đuổi sự hoàn mỹ tuyệt đối cũng sẽ không tìm ra một chút tì vết nào từ khuôn mặt này. Khuôn mặt này tuyệt đối là hoàn mỹ. Ngũ quan phối hợp hết sức hài hòa, mặt Miêu Tiểu Miêu chậm rãi ửng hồng, như thoa thêm một lớp phấn hồng mỏng, ánh mắt trở nên mông lung, mang theo một loại ngượng ngùng về cả thể xác và tinh thần không sao hiểu được, lông mi thật dài chớp loạn, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói:
– Đồ ngốc, chàng nhìn đủ chưa, chàng còn muốn nhìn tới khi nào…
– Ta… Ta không có nhìn!
Quân Mạc Tà vội vàng nhắm hai mắt lại, liên tục lắc đầu.
– Ta cũng không nhìn thấy gì cả! Thật sự không thấy!
– Chàng đã thấy rồi. Chính chàng cũng biết rõ như vậy.
Giờ phút này Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc bất chấp thân phận nữ nhi, vừa bực mình vừa buồn cười, thẹn thùng dậm chân một cái, sẳng giọng nói
– Mặc Quân Dạ, chàng đừng có chối. Cho dù chàng có chối thì hôm nay chàng đã nhìn thấy ta rồi, cả đời này ta đã sẽ là người của chàng. Sống là người của Mặc gia, chết là ma của Mặc gia.
Quân Mạc Tà trong cổ họng rên rỉ một tiếng, gần như khóc lóc
– Ta, ta sẽ bị đánh chết, ta nhất định sẽ bị đánh chết, ta xong rồi, ta thật sự xong rồi…
– Ai dám!
Miêu Tiểu Miêu lấy hữu khí thế quát một tiếng nói:
– Ai dám đánh chàng, ta sẽ đánh kẻ đó.
Nói xong nàng ngượng ngùng cười cười trộm nhìn mặt Quân Mạc Tà một chút nói:
– Tướng công, chàng yên tâm, ông nội và phụ thân hiểu rõ ta nhất, nếu ta không có ý trung nhân thì sẽ vì lợi ích của gia tộc đem gả ta đi. Nhưng nếu ta đã… ta đã… Bọn họ mười phần sẽ đồng ý hai người chúng ta, huống chi chàng vẫn là trụ cột tương lai của Huyễn Phủ, ta tin rằng ông nội và phụ thân đều vui khi thấy chúng ta bên nhau.
– Cái gì, ta đâu có lo lắng về gia gia hay cha của nàng đâu
Quân Mạc Tà nhếch nhếch miệng, thiếu chút nữa khóc lên
– Ta đang lo về mẹ của ta.
Lời vừa nói ra thì chợt nhớ người mà mình không cần phải lo lắng lại chính là mẹ mình.
Đông Phương Vấn Tâm chính là ước gì Quân Mạc Tà có thể cưới nhiều vợ một chút: Đối loại sự tình này nàng tuyệt đối là vui mừng, thậm chí còn trợ giúp. Người mà hắn lo lắng chính là Mai Tuyết Yên và Quản Thanh Hàn hai nàng.
Hắn vừa nghĩ tới đó liền liên tưởng đến một người lạnh lùng như núi băng, một người thì như nữ vương vô cùng bá đạo. Quân Mạc Tà có cảm giác như đang ngoại tình thì bị bắt tại trận, toàn thân nhất thời lông tóc dựng đứng, không rét mà run.
– Cho ta chút thời gian, được không?
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng ôn nhu nói.
– Được chứ.
Miêu Tiểu Miêu hiện tại mới cảm giác được mặt mình nóng như lửa, đầu cuối xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn Quân Mạc Tà, cái cổ trắng ngần thả lỏng ra, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nỉ non nói
– Tướng công, chỉ cần có chàng, ta nhất định chờ chàng.
Quân Mạc Tà trong lòng thở dài một tiếng, hắn cảm giác trong lòng chợt yếu đuối, và đau thương.
Gió đêm như nhàng thổi
Hai người đứng mặt đối mặt với nhau, cùng cuối đầu không nói gì.
Lúc này Quân Mạc Tà có thể nói là tâm loạn như ma mà Miêu Tiểu Miêu trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hoan hỉ vì vừa làm xong một chuyện đại sự, cả người thả long, cảm giác vô lực tràn ngập khắp cơ thể… đồng thời lại có cảm giác hư thoát vi diệu.
(NBV: ghê chưa, con gái khi yêu, mở lời thú nhận tình yêu xong liền nghĩ ngay đến hôn nhân. Anh Tà nhà ta không sợ mới là lạ)
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.