Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 262: Mượn đao giết người?

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả

Vô luận Quân Vô Ý nói cái gì khác, Quân Mạc Tà cũng sẽ không đồng ý, nhưng duy nhất nhắc tới chuyện này, lại dấy lên sự cảm động sâu sắc trong lòng Quân Mạc Tà!

Trong lòng Quân Mạc Tà chấn động, trước mắt nhất thời nhớ lại chuyện cũ, hình ảnh Quân Chiến Thiên vì mình mà ngang nhiên đánh trống trận, phát động quân đội, huyết tẩy kinh thành thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chuyện này, chính là chuyện tình làm cho Quân Mạc Tà cảm động nhất!

Tuy rằng Quân đại sát thủ hiểu được Tam thúc quyết định bằng cảm tính lớn hơn lý tính, Quân Vô Ý nếu xuất thủ, như vậy lần này dù có cứu được công chúa hay không thì đối với Quân gia mà nói đều là trăm điều hại không một điều lợi, nhưng quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm, ý nghĩa là ở chỗ đáng làm thì nên làm!

Cho nên quả thật nếu để Tam thúc ra mặt. Sự tình có thể thật sự không thể che dấu ai cả, nếu là do chính mình ra mặt…

– Được! Cháu đi!

Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, tiên thiên linh lực tinh thuần điên cuồng trào ra, rót vào trong kinh mạch đã cạn khô của Dạ Cô Hàn, tạm thời duy trì sinh cơ cho hắn.

– Bất quá tam thúc, người không cần phải đi. Chỉ cần cháu đi là được rồi, mọi người về Quân gia trước đi, dọc đường đi, đừng để xảy ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn hoặc là…

– Những chuyện cứu viện như ở trên chiến trường này ta biết còn nhiều hơn cháu!

Quân Vô Ý ngắt lời hắn:

– Còn không đi mau!

– Thúc đối với cháu cũng thật có tin tưởng a. Đây chính là năm vị Thiên Huyền đấy!

Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng, đứng dậy, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp chặt. Muốn mau chóng đuổi theo.

– Ngươi…đại phôi đản, ngươi phải cẩn thẩn đấy!

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tâm hồn thiếu nữ nổi dậy, nàng chính là “biết rõ” thực lực của Quân đại phôi đản, giờ khắc này, thiếu chút nữa liền ngăn cản không cho hắn đi. Đối với việc này, Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự rất lo lắng. Thậm chí trong lòng nàng còn xuất hiện ý nghĩ cực kỳ ích kỷ: Thà rằng không cứu được Linh Mộng, chứ đại phôi đản đừng xảy ra chuyện gì a!

Quân Mạc Tà ở trên lưng ngựa thân thể dừng lại một chút, không có quay đầu lại, thớt ngựa hí dài, cất vó chạy đi.

Độc Cô Tiểu Nghệ thân thể mềm mại khẽ run lên. Tôn Tiểu Mỹ chậm rãi đi đến bên nàng, cầm tay nàng, nói:

– Yên tâm, hắn không có việc gì đâu!

– Dạ! Tiểu Mỹ tỷ muội có phải thực quá phận hay không, cứ như vậy ép hắn, nếu hắn có việc gì thì muội phải làm sao đây.

Độc Cô Tiểu Nghệ hoang mang lo sợ, có chút bàng hoàng hỏi.

– Sẽ không sao đâu, yên tâm đi.

Tôn Tiểu Mỹ thầm nghĩ trong đầu: “Muội có thể ép hắn sao? Nếu không phải là Quân tam thúc nói ra, cho dù muội có ép hắn vạn lần, hắn không muốn đi thì cũng sẽ không đi. Cho nên, muội một chút cũng không ép được hắn, bởi vì bằng vào muội bây giờ, chỉ sợ là vẫn không thể ép được hắn.”

Nhưng lời này nếu nói ra, Độc Cô Tiểu Nghệ không khỏi sẽ rất thương tâm, cho nên Tôn Tiểu Mỹ cũng chỉ có thể để ở trong lòng ngẫm lại mà thôi.

Kỳ thật, lúc công chúa Linh Mộng cùng đoàn tùy tùng bị tập kích, sau đó Dạ Cô Hàn xuất thủ, ác chiến, liều chết, mãi cho đến khi Dạ Cô Hàn trọng thương gần chết, đám người Lệ Kiếm Hồng liền bắt Linh Mộng công chúa mà đi. Tất cả chuyện này, có một người từ đầu đến cuối âm thầm nhìn thấy.

Người này không phải ai khác mà chính là vị Văn tiên sinh lúc trước, cũng chính là người đi theo Vân Mộng công chúa và Thiên Hương quốc chủ tiến vào Quý Tộc Đường, là hắc y nhân còn lại, quy định của Quý Tộc Đường chi phép người cầm thiếp mời mang theo hai người đi vào. Linh Mộng công chúa ba người một bàn, trừ Thiên hương quốc chủ, Linh Mộng công chúa ra, chỉ còn lại một chỗ trống, chính là dành cho vị Văn tiên sinh này.

Văn tiên sinh ngoại trừ thân phận rất lớn, cũng có thực lực kinh người, ví như thực lực của Trầm Hải Phong cũng không để vào mắt, nếu hắn chịu ra tay viện trợ. Sự tình liền đã khác biệt rất nhiều!

Đáng tiếc hắn không thể xuất thủ!

Nói đến Dạ Cô Hàn là người chí nghĩa chí tình, Văn tiên sinh kỳ thực là rất tán thưởng. Văn tiên sinh vừa rồi đã từng mấy lần muốn xuất thủ cứu Dạ Cô Hàn, nhưng thủy chung vẫn không ra tay. Đơn giản là, nếu như mình ra tay, kế hoạch của hoàng đế bệ hạ muốn mượn sự kiện lần này để làm cho thần bí cao nhân kia xuất đầu lộ diện sẽ hoàn toàn thất bại.

Từng nhiều lần cứu giúp Linh Mộng công chúa cái vị Thiên huyền đỉnh phong đó có thể nói là cơn ác mộng đối với Thiên Hương quốc chủ, cũng không kì quái bởi vì, Thiên hương quốc chủ tuyệt đối không cho phép trong phạm vi đế quốc Thiên Hương, lại có cường giả vượt khỏi tầm mắt, không nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

Nếu người này chỉ là một ẩn sĩ. Vậy thì cũng không sao, nhưng không ngờ hắn cùng Linh mộng có quan hệ, đó chính là tham dự vào hoàng gia phân tranh! Trong hoàng gia phân tranh lại tồn tại cường giả như vậy, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!

Cho nên Thiên Hương quốc chủ không thể chấp nhận để cho người này tồn tại!

Ngay cả có thể chấp nhận thì cũng phải hiểu rõ người này rốt cuộc là ai! Thân phận như thế nào thì mới có thể an tâm.

Vị Thiên Huyền đỉnh phong cường giả kia lại thần bí như thế. Hắn như cơn ác mộng, người chủ trì đứng sau tấm màn Quý Tộc Đường cũng thần bí như thế!

Văn tiên sinh từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên cảm giác được, chính mình lại mâu thuẫn như thế!

Trơ mắt nhìn Dạ Cô Hàn vô thanh vô tức không có dấu hiệu của sự sống nằm trên mặt đất, cho dù Văn tiên sinh có trầm ổn, cơ hồ chính mình cũng phải cắn răng chịu đựng! Một nam nhân tốt như vậy, cứ như vậy ra đi rồi! Hơn nữa lại còn vì công chúa của hoàng gia, dùng đến một tia sức lực cuối cùng của mình, cuối cùng một chút sinh mệnh cũng không giữ lại, nhưng chính hắn rõ ràng có khả năng trợ giúp đỡ hắn lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn!

Lương tâm? An tâm sao?

Nhưng Linh Mộng công chúa lúc này đã bị người ta bắt đi; mặc kệ là nguyên nhân gì, vị Thiên Huyền đỉnh phong cường giả thần bí kia mặc dù muốn dẫn ra, nhưng Linh Mộng công chúa cũng tuyệt không thể xảy ra sự tình gì!

Đây là hoàng đế bệ hạ nhắc nhở!

Vậy Dạ Cô Hàn chỉ còn lại một chút hơi thở cuối cùng nên xử lý như thế nào?

Văn tiên sinh không có lựa chọn nào khác, trong lòng không đành nhưng cũng chỉ có thể tiếc hận nhìn thoáng qua Dạ Cô hàn cô đơn nằm trên đất, bất đắc dĩ thở dài, búng người bay lên, hướng về phía mấy hắc y nhân bịt mặt bắt Linh Mộng công chúa đuổi theo.

Ngay khi hắn bay lên. Một luồng gió thổi vào mặt làm hắn bừng tỉnh! Mọi chuyện, có thể nói là để dẫn ra vị cao thủ thần bí kia, hoặc có thể tìm ra ai là kẻ đằng sau việc nhằm vào Linh Mộng công chúa, có ý đồ bất chính; nhưng, lấy sự hiểu biết của chính mình với hoàng đế bệ hạ, sợ rằng hoàng đế bệ hạ chưa chắc là sẽ không có ý đồ khác!

Tuy rằng hoàng đế cũng không có nói rõ, càng khôn muốn phải nói rõ ra, nhưng Văn tiên sinh lại hiểu rằng, sự tồn tại của Dạ Cô Hàn, đối với vị hoàng đế uy phong anh minh này mà nói, thủy chung là một khối tâm bệnh, một khối tâm bệnh rất lớn!

Không có bất kỳ một nam nhân nào có thể chịu được khi một nam nhân khác với thê tử của mình ngày nào cũng như hổ rình mồi mấy chục năm nay, ngay cả chỉ đem ý nghĩ này để trong lòng cũng không được! Hoàng đế cũng là một nam nhân, dục vọng độc chiếm lại càng mạnh! Mà chắc chắn một chút cũng không kém hơn người khác.

Vô luận nam nhân khác có làm gì hay không, chỉ cần hắn có ý tưởng thôi, cũng đã là tử tội, chết vạn lần không hết tội!

Cho nên Dạ Cô Hàn nhất định phải chết!

Chuyện này ngoài mặt dường như “chân chính” cấp bách, kỳ thật lại là hoàng đế bệ hạ dùng một chiêu mượn đao giết người!

Kết cục của hắn tất phải chết!

Chẳng trách thị vệ của công chúa lại yếu như vậy, cũng không có một chút tác dụng, chẳng trách, bệ hạ chỉ cho ta xuất thủ giúp công chúa mà không cho trợ giúp người khác, chẳng trách được cái “cấm lệnh” này, thì ra là như vậy!

Văn tiên sinh không thể không bội phục, hoàng đế bệ hạ làm vua của một nước, suy tính kế hoạch chi tiết chính xác, tâm tư cẩn mật, chính mình không thể bằng được, thậm chí có chút độc tâm.

Đuổi theo ba người xa xa phía trước, Văn tiên sinh trong lòng giờ phút này khó có thể hiểu bản thân rốt cuộc có tư vị gì.

Quân Mạc Tà phóng ngựa đi ra, dọc đường phi rất điên cuồng, rất nhanh chóng đi qua mấy đoạn phố, liền vung lên mấy roi, ngựa phi như tên rời cung một hồi, thớt ngựa đã muốn sùi bọt mép, Quân đại cao nhân quan sát thấy bốn phía không có người, liền vận lực vào hai chân. Tung mình khỏi lưng ngựa. Cùng lúc thân ảnh Quân đại cao nhân cứ như vậy liền đột nhiên biến mất trên lưng ngựa…

Vừa lúc biến mất, thớt ngựa hí dài một tiếng, dừng vó lại, Quân Mạc Tà đúng lúc ấy liền buộc hai vòng dây cương vào gốc cây nhỏ ven đường,

Làm chuyện gì, hoặc là sẽ không làm; nếu đã làm, thì phải mạnh mẽ vang dội, toàn lực ứng phó!

Đây là nguyên tắc làm việc của Quân đại sát thủ. Bất cứ chuyện gì, tâm niệm cũng chỉ đưa ra quyết định trong chốc lát.

Nếu như mình quyết định không cứu Linh Mộng, dù cho Linh mộng ngay ở trước mặt có bị róc xương lóc thịt, Quân đại sát thủ cũng chỉ vạn phần lãnh đạm mà nhìn, nhiều lắm cũng chính là nói hai câu đao pháp không có hoa mỹ và không đủ sắc bén; nhưng nếu đã quyết định cứu nàng, như vậy, Linh Mộng công chúa một sợi lông cũng không thể bị thương tổn, đã cứu phải cứu toàn thân yên ổn trở ra.

Linh thức cường đại nháy mắt lan ra bốn phía, liền giống như một vì sao băng hung hăng rơi xuống biển khơi, tạo thành làn sóng vô cùng vô tận cuồn cuộn dâng lên, bao trùm khắp nơi.

Quân đại cao nhân toàn lực mở ra Âm Dương Độn. Hiện tại tốc độ so với chính mình bình thường không chỉ tăng thêm vài lần, hư vô mờ mịt. Thoắt cái bên trái, thoắt cái bên phải; tuy không có kẻ nào có khả năng chiêm ngưỡng một màn thần bí khó lường này, nhưng Quân đại thiếu gia giờ khắc này trong lòng cực kỳ vui sướng!

Từ sau khi mở ra tầng thứ hai Hồng Quân Tháp. Quân Mạc Tà liền bất ngờ phát hiện, bản thân hắn đối với việc khống chế Âm Dương Độn đã ngày càng thuần thục. Càng lúc càng thuận buồn xuôi gió. Đặc biệt là một lần này, không chút nào trở ngại, toàn lực ứng phó thi triển ra, làm cho toàn thân Quân Mạc Tà có cảm giác thoải mái như hoàn toàn hòa nhập vào thiên địa, dường như trong thiên địa mênh mang, chỉ cần mình tâm niệm vừa động, muốn đi đến nơi nào liền đi vào trong đó.

Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể lớp lớp như sóng Trường Giang mênh mông tuôn trào, không ngừng nghỉ cung cấp vô tận nguồn sinh khí, Hồng Quân Tháp cuồn cuộn linh khí chậm rãi lan tỏa ra, cung cấp cho Khai Thiên Tạo Hóa Công vận hành, hoàn toàn không có một tia cản trở; mà thông qua Khai Thiên Tạo Hóa Công ở trong thân thể của mình cũng vận hành theo, không ngừng hấp thu hoàn toàn thiên địa linh khí, tăng cường linh khí cho Hồng Quân Tháp…

Tất cả chuyện này, tựa hồ hình thành một vòng tuần hoàn. Một vòng tuần hoàn phi thường hoàn mỹ!

Thảo nào, Quân Mạc tà nhớ rõ kiếp trước. Không biết là Đạo gia hay Phật gia, đã từng có người nói, đời là bể khổ, mà thân thể của ngươi chính là chiếc phao suy nhất giúp ngươi vượt qua được bể khổ này.

Quân Mạc tà cảm thấy những lời này thực phù hợp với hiện trạng của mình!

Quân đại cao nhân càng nguyện ý, có thời gian dừng lại đáng kể ở trạng thái thần diệu này, trạng thái này thực sự chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đáng tiếc…

Sự thật lại há có thể hết thảy đều như người tính toán!

Phía trước chợt xuất hiện dị động!

Quân Mạc Tà sưu một tiếng vô thanh vô tức vượt qua hơn mười trượng, trong không gian hư vô mờ mịt lưu lại một vòng xoáy xoay tròn từ từ lắng xuống…

Phía trước, có ba người đang không ngừng thay đổi phương hướng, bay nhanh như chớp hướng ra ngoài thành. Động tác nhanh nhẹn linh hoạt, thân pháp càng quỷ dị hơn nữa, hoàn toàn có thể nhận ra được, ba người này linh thức đều thập phần cường đại, thường thường nếu phía trước có người, ba người này liền biết trước để tránh, dọc đường đi, ngoại trừ dân chúng bình thường lại hoàn toàn không có đụng tới những cao thủ khác.

Mà với tốc độ của bọn họ, người thường căn bản là không phát hiện ra, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy một luồng gió mát thổi qua bên cạnh mình. Không có chút dấu vết nào!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận
× sticky