: Ms Mèo
– Chủ động – bị động, chủ khách đổi chỗ… hả…
Khúc Vật Hồi hít một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vòng chiến, nói giọng không thể tin:
– Sao có thể như vậy? Điều này sao có thể? Thật sự gặp quỷ sao?
Bị vây khốn giằng co trong Thất Sát trận, tựa như sóng biển dâng trào, như thủy triều lên xuống, sóng sau cao hơn sóng trước, vậy mà trong phạm vi nhỏ hẹp tạo thành một hình dạng cổ quái, bảy tên hắc y nhân vẫn tung hoành ngang dọc, giống như là đá ngầm trên bờ biển, thủy chung lù lù bất động!
Hoặc phải nói là, càng giống như một ngọn núi lớn thật đặc biệt, bị vô tận sóng biển vậy quanh, nhưng thủy chung có một góc nhọn cứng rắn lộ ra ngoài, thủy chung chưa bao giờ bị bao phủ hoàn toàn!
Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra được, tuy rằng Thất Sát trận quả thật chiếm chín phần ưu thế công kích, giống như là đem đối phương ép tới hết hơi, tùy lúc có thể bao phủ thế trận liên hợp của bảy người, nhưng đối phương lại thủy chung vững như Thái Sơn! Căn bản là không gặp nửa điểm nguy nan.
Hơn nữa, Thất Sát trận là không tấn công gián đoạn, trong khi Thất Tinh trận bảy người công kích thường đều là tấn công địch nơi yếu hại, làm Thất Sát trận mới chỉ tung ra một nửa chiêu số liền phải lui về phòng ngự…
Nhưng đối phương lại cố tình không thừa dịp xuất hiện khe hở mà tấn công, cứ bình thản phòng thủ, dường như có ý định cứ như vậy tiếp tục kéo dài sự hoảng sợ…
Cứ như vậy hai bên đều công kích chỗ yếu hại của đối phương, rồi lại cùng phòng thủ; đúng là làm cho bảy thanh đại đao cùng bảy thanh trường kiếm từ lúc khai chiến đến giờ còn chưa có tiếp xúc với nhau một cách lạ lùng.
Nhưng nếu quả thật cẩn thận quan sát tiếp, sẽ làm người ta hoảng sợ mà phát hiện: Chiếm thế chủ động, dường như không phải là đòn tấn công bão táp của Thất Sát trận, mà là của bảy người chiếm cứ những vị trí cổ quái, tạo thành một trận hình cổ quái của bảy tên hắc y nhân!
Hoặc phải nói là như vầy, lúc mới bắt đầu, Thất Sát trận tấn công mãnh liệt, thực sự chiếm thế chủ động. Nhưng tới khi Thất Tinh Bắc Đẩu trận của đối phương chậm rãi triển khai, cục diện trở thành ngang hàng, rồi sao đó theo chiến cuộc biến hóa, vị thế chủ động lại bất tri bất giác rơi vào tay đối phương…
Chỉ là đối phương lại chưa từng triển khai tấn công, chỉ là cố thủ tại vị trí, làm cho mọi người sinh ra cảm giac sai lầm… Cho nên nói về kết quả này, trận thứ ba cũng vẫn là hoàn toàn giống hai trận trước, đều là không thể thua, chuyển bại thành thắng, hoàn toàn giống hệt, không có cái gì mới!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn Quân Mạc Tà, cười hắc hắc nói:
– Tiểu tử họ Quân, rốt cuộc tiểu tử ngươi từ nơi nào có thể học được trận pháp cổ quái bậc này? Bổn công tử đoán là do vị được gọi là thần bí sư phụ kia truyền thụ cho ngươi phải không?
Lời nói vừa thốt ra, liền làm cho ba vị thủ hộ lâm vào khiếp sợ, lại thực sự lấy làm kinh hãi!
– Thập Tứ huynh, chẳng lẽ ngươi biết sư phụ hắn là ai? Hoặc nói là ngươi quen biết sư phụ hắn?
Ánh mắt Thành Ngâm Khiếu chợt lóe lên, thản nhiên hỏi.
Sư phụ của Quân Mạc Tà luôn là một bí ẩn thật lớn. Cho dù là một thiên tài đi nữa, cũng không thể cái gì cũng biết, thần thông đến trình độ này.
Sư phụ Quân Mạc Tà tất nhiên là một nhân vật kinh thiên động địa. Mọi người đều biết điểm này, nhưng mỗi người đều muốn nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ ra, vị nào lại biết luyện chế đan dược thần kì, lại có thể dạy dỗ ra một kì tích đệ tử như vậy, bây giờ lại là người có được trận pháp thần kì như thế này… Đây rốt cục là vị toàn năng nào chứ?
Trong khoảng thời gian này, Thiên Thánh Cung hầu như lấy hết tư liệu về cao thủ từ ba nghìn năm trở lại đây đều phân tích một lần, tuy nhiên mọi người đều không thể xác định được, chỉ biết vị này vô cùng cường hãn, cường hãn đến độ hoàn toàn không có ai đủ khả năng sánh đôi…
Giờ phút này nghe giọng điệu Cửu U Thập Tứ Thiếu, tâm trí lại thực sự muốn biết, ba người không thể không nổi lên lòng hiếu kỳ thật lớn!
Cửu U Thập Tứ Thiếu cười như không cười, thản nhiên nói:
– Sư phụ của đứa nhỏ này… làm ta nợ hắn một món nợ ân tình to lớn, vậy mà không tìm được cơ hội hoàn trả cho hắn, thật là buồn bực a, loại tồn tại có thể làm cho bổn công tủ buồn bực, ngươi nghĩ hắn là loại gì chứ…
Ba người cùng hít một ngụm hơi lạnh: Có thể làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu thiếu nợ ân tình, còn là loại không thể bồi hoàn… Rốt cuộc đây là hạng người gì chứ? Nhìn cách Cửu U Thập Tứ Thiếu` nói không tỉ mỉ, rõ ràng là bộ dạng không muốn nhiều lời, lòng hiếu kì của cả ba người lại càng bùng cháy mạnh.
– Thập Tứ huynh, sư phụ của vị Tà Chi Quân Chủ này… Không biết có thể đạt tới mấy thành của Thập Tứ huynh, so sánh với mấy người chúng ta thì như thế nào?
Khúc Vật Hồi cẩn thận chọn lựa từ ngữ hỏi.
Nhưng vừa hỏi, lại làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu do dự, lần trước vì quá vội vàng, ngay cả hắn cũng không thấy được vị “Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia” kia thực lực rốt cuộc đạt tới trình độ gì, nhưng có chút khẳng định, thực lực tuyệt không thua kém chính mình!
Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
– So với mấy người các người thì khẳng định là mạnh hơn, về phần so sánh với ta thì đúng là khó nói. Người kia thực lực bí hiểm, thâm sâu khó dò… Ta còn thực không đủ tự tin là có năng lực thắng hắn! Cho dù là quyết đấu sinh tử, không chết không thôi… ta cũng đồng dạng không nắm chắc giết được hắn!
Cửu U Thập Tứ Thiếu thực sự là nói thật, điểm này ba người cũng nghe ra, những lời hắn nói tuyệt đối là lời tâm huyết.
Nhưng chính là bởi vì như thế, ba vị thủ hộ Tam Đại Thánh Địa sắc mặt lại càng hoảng sợ!
Loại tồn tại mà Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không tin tưởng có thể chiến thắng sao… Đây chẳng phải là nói người này có thực lực so với Cửu U Thập Tứ Thiếu còn muốn mạnh hơn? Hơn nữa tay nghề luyện đan của hắn, còn có những trận pháp thần kỳ hôm nay nữa, đây là dạng cao nhân gì a?
Cái này… Thế gian lại có nhân vật như thế này sao? Tại sao chúng ta đều sống hơn một nghìn năm nhưng lại chưa từng nghe nói tới?
Chẳng trách tốc độ tu luyện của Quân Mạc Tà thăng tiến như bay vậy, hóa ra là thật sự có một vị sư phụ nghịch thiên đến thế!
Mà hết lần này tới lần khác Cửu U Thập Tứ Thiếu cứ kiên quyết không chịu nói ra tên đích danh của vị cao nhân thần bí kia, lại càng tăng thêm tính huyền bí cho vị sư phụ của Quân Mạc Tà!
Đúng lúc này, Quân đại thiếu lại hỏi một câu:
– Tiền bối, người biết sư phụ ta? Ngươi đã gặp qua người?
Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ lạnh một tiếng nói:
– Chỉ là gặp qua thôi sao, tên sư phụ khốn kiếp của ngươi để lại cho ra một đống lộn xộn, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đó! Giả thần giả quỷ, ra vẻ thần bí, vẽ hoa lá cành! Bổn công tử khinh! Lại càng xem thường hắn! Thật là xấu hổ! Nói thật với ngươi, bổn công tử gặp được tên sư phó xui xẻo của ngươi, coi như cắn phải môi chảy máu! Thực sự là con mẹ nó xúi quẩy, hừ…
Cửu U Thập Tứ Thiếu nói xong tỏ vẻ căm giận ngút trời, thậm chí còn có chút tư vị u oán… Hiển nhiên chính là thái độ buồn phiền vì không trả được nợ… Nhưng hắn nói vậy, Quân Mạc Tà lập tức hiểu người này có vẻ như hiểu lầm… Đem vị Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia kia cho là sư phụ mình, lại càng không đoán được bí mật của mình.
Đây là loại hiểu lầm tuyệt vời! Đây chính là truyền thuyết “sai lại càng sai”, toàn bộ mọi việc như chó ngáp phải ruồi, đánh bừa mà trúng!
Thông qua trao đổi lần này, Quân đại thiếu gia trong nhát mắt hiểu rõ tại sao oán khí tồn tại trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu… Trên thực tế, Cửu U Thập Tứ Thiếu từng theo dõi Quân Mạc Tà, đối với thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn đương nhiên là rất quen thuộc. Vì thế sau đó tìm hiểu nguồn gốc, đương nhiên liền liên tưởng đến vị Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia thần bí.
Hơn nữa tuổi tác Quân Mạc Tà thực sự quá trẻ, tu vi bản thân cũng khó lọt vào mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu. Trong mắt người điên này. vị “Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia” kia trình độ đại khái phải ngang với mình, thậm chí còn thuộc về nhóm mười người mạnh nhất thế gian, chí ít phải đạt tới tu vi Thánh Hoàng.
Kết quả là theo lẽ thường, Quân đại thiếu được cho là đồ đệ của vị cao nhân thần bí kia.
Nhưng thực ra mà nói, nếu dựa theo cách suy nghĩ thông thường, điều này rất hợp với tính toán logic. Nói như vậy, một vị sư phụ như thế phải có hàng nghìn hàng vạn môn đồ, truyền thừa không thể chỉ có một người… Nhưng Quân đại thiếu trời sinh là một quái thai, chính là một người duy nhất trong hàng tỷ người!
Đây đúng là một sự hoàn mỹ tuyệt vời… Quân Mạc Tà nhất định không có ý định giải thích … Hiểu lầm ư? Vừa đúng lúc! Dù nói thế nào, vị “‘Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia kia ngày đó cũng tính là đã giúp giúp Cửu U Thập Tứ Thiếu một đại ân, đây chính là một phần ân tình rất lớn a!
Đối với một người cực kì kiêu ngạo như giúp Cửu U Thập Tứ Thiếu, việc nợ ân tình một người thực sự là việc rất khoc chịu … Tuy vậy, nếu giúp Cửu U Thập Tứ Thiếu gặp được “Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia”, ngay cả là có ân với hắn, nói không chừng cũng phải cùng hắn tranh luận phải trái việc cái tên có hàm ý “trên cơ” kia…
Nhưng với Quân Mạc Tà thì lại không được, Quân Mạc Tà lại là bậc tiểu bối … Hơn nữa còn là đồ đệ của ân nhân mình, nói gì thì nói cũng không thể nhìn thấy hắn chịu khi dễ trước mặt mình, cho dù có là mẹ mình đi chăng nữa cũng không thể, hơn nữa địch nhân của tiểu tử này có vẻ cũng trùng với địch nhân của mình…
Cho nên mới có việc hôm nay Cửu U Thập Tứ Thiếu làm chỗ dựa cho Quân Mạc Tà một chút… Hơn nữa, điều càng thú vị là, một khi có hiểu lầm nặng như thế này, Cửu U Thập Tứ Thiếu quan tâm tới Quân Mạc Tà ngược lại lại là một chuyện vô cùng hợp lý, theo lẽ thường ai cũng làm… Chuyện chiếu cố này, bản thân mình nói ra còn cảm thấy xấu hổ không dám khoe công, không chiếu cố thì sau này trong lòng mình lại cảm thấy áy náy, cho dù ngày sau có gặp lại “‘Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia ” sợ cũng không dám ngẩng đầu lên…
Cho nên Cửu U Thập Tứ Thiếu liền đảm đương một lần làm “bảo mẫu” giấu mặt. Đương nhiên nếu hắn biết chân tướng, Quân Mạc Tà chính là cái người được gọi là “Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia” kia mà nói, đảm bảo sẽ ngay lập tức đem tiểu tử Quân Mạc Tà này đánh thành đầu heo! Nhưng thật đáng tiếc, hắn không biết, cả đời này cũng chưa chắc có thể biết…
Đương nhiên, nếu đến khi Quân đại thiếu gia cảm thấy thực lực của mình đã ngang với trình độ của Cửu U Thập Tứ Thiếu, không chừng hắn sẽ nói ra chân tướng. Bởi vì vào thời điểm đó, Quân Mạc Tà đã không còn sợ việc chính mình bị đánh thành đầu heo…
Cửu U Thập Tứ Thiếu đương nhiên là uất ức gia tăng, dù không tình nguyện nhưng vẫn phải tận sức… Chỉ Quân Mạc Tà là trong lòng thầm sảng khoái cùng vui vẻ sung sướng, lại càng bình tĩnh như Thái sơn!
Lại nói trong thời gian hai người nói chuyện, ba vị thủ hộ sắc mặt ngày càng khó coi. Cũng không có gì kì quái, đơn gian là thế cục trong sân đang dần thay đổi theo hướng bất lợi nhất về phía Thánh Địa …
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn Khúc Vật Hồi, rốt cục tâm tình khá hơn một chút. Khúc Vật Hồi giờ phút này không còn tìm thấy vẻ mặt đắc ý hả hê mà sớm trở nên đen như đít nồi!
Nuốt sống giun, lại là một nghìn con, hơn nữa những con giun này đều là do mình trực tiếp đào ra. Trời ạ! Nghĩ đến việc đặt cược này, Khúc Vật Hồi có chút cảm giác sống không bằng chết, khóc không ra nước mắt.
Quân Mạc Tà nhìn về phía giữa sân, trong lòng cũng thoáng hiểu ra. Tình huống hiện tại, vẫn là Thất Sát trận một bên chủ công, mà bảy tên đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn kia lại sở hữu Thất Tinh Bắc Đẩu trận vận chuyển một các thuần thục tự nhiên, hơn nữa mỗi lần tránh né xê dịch trong chớp nhoáng cũng có ánh sáng mờ mờ tỏa ra, thân ảnh ngày càng trở nên hư ảo…
Hiển nhiên, quyết định thắng bại, mấu chốt sinh tử là một kích sắp tới đây!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến