Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 233: Thất Kiếm Hạ Ngân Thành

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả: Chobi + Chim Ruồi

Thời điểm nói tới Quân gia, thần sắc Tuyết Sương Thanh đột nhiên căng thẳng. Hai tay đang nắm cánh tay của trượng phu lại vô thức dùng sức nắm chặt hơn.

– Quyết định này không thể làm!

Đôi mày kiếm của Hàn Trảm Mộng giương lên như hai thanh lợi khí ra khỏi vỏ.

– Hai điều trước ta có thể đáp ứng theo đại trưởng lão mà hành sự, nhưng nói đến chuyện diệt tộc Quân gia thì không được. Chuyện xảy ra mười năm trước chẳng lẻ còn muốn trải qua một lần nữa sao?

Hàn Trảm Mộng uy nghiêm nhìn các vị trưởng lão, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Mười năm trước, Tiêu gia các người có nhiều Thần Huyền nên gạt bổn toạ một mình xuất thủ đối phó Quân gia, lại tuỳ tiện sắp đặt lưỡng quốc đại chiến. Cuối cùng làm cho Quân gia nhân tài điêu linh, một số khác gần như nhà tan cửa nát, vạn kiếp bất phục. Tuy rằng chế trụ được nhưng Quân gia trước sau gặp ba lần đả kích, hai người trưởng tử chết, chỉ còn lại một đứa cháu. Dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử quần áo lụa là, vô luận nói thế nào cũng thật là quá phận!

– Nói như thế nào Quân gia cũng là gia tộc trung thành, mà chuyện hai nhà các lão cũng chỉ là tư oán. Ta thuỷ chung cũng không hiểu được sao đại trưởng lão lại nói như vậy, Quân gia khi nào lại dám khiêu khích quyền uy của Ngân thành?

Nếu có người nào tự tiện xuất thủ, bổn toạ chắc chắn sẽ theo gia pháp, tuyệt bất dung tình.

– Nhưng Quân gia hiện tại đã có hai vị cường giả chống lưng, sớm muộn gì cũng trở thành đại hoạ. Ngay cả khi chúng ta không chủ động đối phó với Quân gia, nhưng khi Quân gia đủ lông đủ cánh tất sẽ lên Ngân Thành trả thù…Thành chủ đại nhân, sự tình trước mắt phải hay không phải, dù sao chúng ta cũng đã giết bốn người trọng yếu của Quân gia, phế bỏ Quân Vô Ý. Ta nghĩ mối thù đời này kiếp này cũng khó có thể hoá giải.

– Chẳng lẻ thành chủ muốn Tiêu gia chúng ta đưa cổ cho Quân gia làm thịt sao:110:. Đại trưởng lão “rống cổ” nói:88:

– Việc này căn nguyên là tại Tiêu gia, chẳng lẻ đại trưởng lão đã sai lại muốn sai thêm sao? Chỉ vì chuyện của hai đứa tiểu bối mà làm ra sự tình bước năm bước mưa máu khắp nơi, chuyện này đã sai hoàn toàn! Chỉ vì chuyện cỏn con mà sát hại trung lương, Ngân Thành ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa.

– Việc này chúng ta đã tranh luận mười năm, cũng đã giằng co mười năm, ta thật không muốn nói nữa.

Hàn Trảm Mộng hai mắt lạnh lùng nói tiếp:

– Đại trưởng lão, nếu Quân gia muốn tiến thẳng lên Ngân thành tìm các lão báo thù, lúc đó tuỳ lão muốn làm như thế nào ta cũng xem như không biết, nhưng trước khi Quân gia giết tới Ngân thành, đừng bao giờ nhắc chuyện này trước mặt ta nữa!

– Quân gia giết lên Ngân Thành? Đúng là chuyện nực cười ( cười đi rồi chết con:113:). Chỉ bằng vào năng lực của một gia tộc thế tục chẳng phải là muốn tự tìm chết sao? Cho dù thêm trăm năm nữa thì Quân gia cũng không có thực lực này.

Một trưởng lão khác hừ một tiếng, người này thân hình dài và gầy yếu, chính là nhị trưởng lão Tiêu Bố Vũ.

– Đúng thế, thực lực không mạnh mẽ gì của Quân gia chẳng phải chính là thứ phủ định tốt nhất cho những lý do các lão vừa nói sao?

Hàn Trảm Mộng trừng mắt nói.

– Điều quan trọng nhất là tuổi của đại tiểu thư cũng không còn nhỏ… Mà Hàn nhi vì chờ đợi cũng chưa thành gia lập thất, nếu chuyện này cứ kéo dài mãi…

Đại trưởng lão thấy Hàn Trảm Mộng đã bắt đầu nổi giận phản đối thì liền biết không thể nói tiếp nên lại chuyển hướng nói chuyện khác.

– Việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn!

Trên mặt Hàn Trảm Mộng tỏ vẻ đau đầu nói:

– Đại trưởng lão, chẳng lẽ lão quên mười năm trước xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ lão muốn bức tử nó không chết không thôi sao?

– Dao Nhi dù gì cũng là đứa cháu mà lão yêu thương nhất, thật sự lão nhẫn tâm làm vậy sao?

Đại trưởng lão im lặng thật lâu, sau đó thở dài không nói tiếp.

Mười năm trước lúc Hàn Yên Dao quay về Ngân Thành, khi nghe được tin Tiêu gia đối phó với Quân gia liền như phát cuồng, ở trước mặt Hàn Trảm Mộng và đại trưởng lão tự đoạn kinh mạch, ra huyết thệ đồng sinh cộng tử cùng Quân gia. Sự tình máu tươi chảy đầy đất lúc đó như hiện ra trước mắt, cũng chính vì nguyên nhân này mà Hàn Trảm Mộng quyết không cho Tiêu gia đối phó với Quân gia.

Nhớ khi xưa, phải trăm cay nghìn đắng thì mạng sống của Hàn Yên Dao mới được lão thành chủ cướp lại từ tay trong tử thần, Tiêu gia cứ nghĩ vậy là đã không còn chuyện gì, nên lại tiếp tục động thủ với Quân gia, Tiêu gia ai ai cũng nghĩ Yên Dao thân thể suy yếu, có muốn tự đoạn kinh mạch cũng không có sức mà làm. Tuy nhiên, không ai ngờ nàng lại là một nữ tử quật cường, sau khi biết chuyện liền rút hai thanh trường kiếm đâm thẳng vào người mình, sau đó lê thân hình toàn là máu tươi tới trước mặt đại trưởng lão mà thỉnh cầu lão ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Đại trưởng lão không biết phải làm sao, đành hủy bỏ kế hoạch bí mật đối phó tiếp với Quân gia. Nhưng cũng chính vì thái độ của Hàn Yên Dao hai lần bất chấp sinh tử để cứu Quân gia làm cho mong ước muốn thu Yên Dao làm con dâu tan thành mây khói, làm cho đại trưởng lão phẫn nộ vô cùng!

– Nếu chúng ta cứ ra tay giáo huấn, tiếp tục đả kích tới, chẳng khác nào lại làm cho Quân gia chịu thêm khuất nhục một lần nữa. Chắc chắn Quân gia không thể nào chịu đựng thêm loại đả kích này nữa. Việc diệt tộc, ta không muốn nói nữa!

Hàn Trảm Mộng thở dài, ánh mắt phóng ra khoảng không bên ngoài đại điện, nhìn vào một tòa tiểu viện cô độc xa xa trên đỉnh Tuyết Phong, thầm nghĩ: “Dao nhi, khả năng của phụ thân cũng chỉ có thể làm tới đây thôi, ta chỉ hi vọng con….”

– Một khi đã như vậy, ta liền sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa chuyện này!

Đại trưởng lão nói mà trong đó có một chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải buông xuôi:

– Lần này sẽ do nhị đệ dẫn theo tám vị trưởng lão xuống núi một chuyến. Để cho mọi chuyện ổn thỏa, ta xin mời luôn băng tuyết Thất Kiếm của lão thành chủ xuất môn đi cùng. Nếu như có đụng phải thần bí nhân có thực lực cao tuyệt kia thì chũng ta cũng có thêm phần nắm chắc.

– Tốt! Cứ quyết định như thế! Chuyện còn lại đều do đại trưởng lão toàn quyền quyết định!

Hàn Trảm Mộng xoa xoa trán rồi đứng lên, cùng thê tử rời đi, khi ra đến cửa đột nhiên quay đầu nói một cách cứng rắn:

– Dù có xảy ra chuyện gì, ta không cho phép mọi người đụng đến Quân gia! Nếu dám trái lời, ta sẽ đích thân báo cho phụ thân, đem người đó trục xuất khỏi Ngân Thành! Tuyệt bất dung tình!

Hắn nói xong, chậm rãi xoay người rời đi.

Nét mặt già nua của đại trưởng lão không có chút động tĩnh, nhưng trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, hắn chỉ lẳng lặng mà đứng đó, thật lâu sau mói xoay người nhìn Tiêu Bố Vũ mà nói:

– Đệ nên chuẩn bị thật tốt, buổi chiều hôm nay là bắt đầu hạ sơn, không nên có bất cứ sai sót gì!

– Đại ca, vậy còn việc của Quân gia thì sao?

Đôi mày bạc của Tiêu Bố Vũ khẽ cau lại.

– Vẫn còn nhiều cơ hội, sau này chúng ta bàn bạc kỹ hơn!

Tiêu Hành Vân hít một hơi thật sâu:

– Sau khi xuống núi, đệ nên hành động cho có chừng mực, không nên làm quá!

– Dạ!

Bên ngoài điện, Tuyết Sương Thanh đột nhiên ôm ngực, nghĩ lại mà lòng âm thầm sợ hãi:

– Nhờ có phu quân luôn kiên trì, nếu không, chỉ sợ Quân gia không thể thoát kiếp nạn lần này, mà Quân gia có bất hạnh gì, muội chỉ sợ Dao nhi cũng…

– Lần này tuy là ta có thể kết thúc mọi chuyện tại đây, nhưng tâm sự của Dao nhi vẫn rất khó giải quyết, chỉ còn cách bước một bước thì tính một bước mà thôi!

Hàn Trảm Mộng thở dài thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy bông tuyết, sau đó nhẹ giọng nói:

– Dao nhi đã đau khổ mười năm tròn, người làm cha như ta sao đành lòng ra tay chặt đứt hi vọng duy nhất của con nó chứ!

– Bất cứ là ai cũng không thể làm thương tổn nữ nhi của ta, người nhà của ta!

Hàn Trảm Mộng lạnh lùng thấp giọng nói, ống tay áo vung lên, một tảng đá lớn đang bị tuyết bao phủ đột nhiên dập nát thành bụi phấn, bay lả tả trong bầu trời đầy bông tuyết!

Tuyết Sương Thanh dựa thật sát vào người trượng phu, cảm thấy một cảm giác bình thản an toàn vô cùng, nàng cảm thấy khi nàng dựa vào bờ vai to rộng này cùa trượng phu, thì dù cho cả thiên hạ có tới gây sự cũng không thể chạm tới mình, chạm tới hai nữ nhi bảo bối của mình. Khi nàng nghĩ tới đây thì vô thức nở một nụ cười thỏa mãn.

Cách không xa đại điện, trên đỉnh tuyết phong cô đơn kia, có một tòa tiểu viện do băng tuyết làm nên, bên trong tiểu viện, một cô gái mặc áo bào trắng, thân hình thướt tha, mặt ngọc đang hướng về một phong thư mà đọc, sau đó bàn tay chợt run lên, nước mắt bắt đầu tràn mi mà rơi xuống thánh thót.

– Thật sự là chàng! Thương thế của chàng đã tốt hơn trước nhiều, thật là trời cao phù hộ…

Bạch y nữ tử vì vui mừng mà rơi cả nước mắt, lá thư trước mắt làm cho thân thể mềm mại của nàng run lên như liễu đưa trong gió. Một băng sơn nữ tử lạnh lùng trong mười năm, vì lá thư này mà tâm cảnh đã hóa băng của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại sự yếu đuối vốn đã bị nàng chôn chặt trong tâm khảm bấy lâu nay!

Nàng khóc đến nổi nước mắt tuôn ra ướt đẫm vạt áo trắng, thanh âm lại càng nức nở. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đứng lên, tới trước đỉnh núi, vóc dáng tiều tụy của nàng đột nhiên quỳ xuống, nhìn lên bầu trời xanh đầy tuyết trắng, chấp hai tay lại mà thấp giọng khấn:

– Cảm tạ trời cao! Cảm tạ người đã giúp cho chàng khỏi hẳn; cảm tạ người đã giúp chàng không đau đớn nữa. Con mong người mang đến hạnh phúc cho chàng, tiểu nữ tình nguyện giảm thọ mười năm, thậm chí hai mươi năm để đổi lấy sự bình an cho Vô Ý huynh. Tuy ta và chàng không thể sống cùng một nơi, nhưng ta, mãi mãi sẽ là Dao nhi của chàng…:113:

Tiếng nguyện cầu nho nhỏ trong nháy mắt như tan vào gió tuyết trong hư không. Trên bầu trời đột nhiên cuồng phong nổi lên, bông tuyết chưa bao giờ ngừng rơi lại càng rơi nhiều hơn, bay ngập tràn trong không khí, lại càng làm nổi bật tấm thân gầy yếu đang quỳ trong gió tuyết của nàng. Tuy gió tuyết to lớn như thế, nhưng nữ tử này lại không nhúc nhích, vẫn thản nhiên mà quỳ, chân thành cầu nguyện, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống liền hóa thành bông tuyết, theo gió mà bay khỏi Ngân Thành đang ẩn hiện trong bão tuyết, như muốn bay tới nơi mà tâm tình nàng đang gửi gắm.:113:

Không lâu sau, có hơn mười đạo thân ảnh liên tục bay ra khỏi Ngân Thành mà hạ sơn.

Sáng sớm, Quân đại thiếu đã bị mập mạp quỷ khóc thần gào lôi ra khỏi giường, hắn vừa mở mắt đã thấy mập mạp đang mặc một thân áo bào màu xanh đen, tinh thần có vẻ khác ngày thường, toàn thân cũng hơi gầy đi một chút, ít ra còn có vẻ giống con người hơn một chút.

Khuôn mặt được cạo sạch, tóc cũng được búi thành một búi vuông vức gọn gàng, trên mặt lại trắng toát một lớp phấn… Tên mập mạp này lại cư nhiên dám bôi phấn lên mặt, lại còn bôi một lớp thật dày nữa chứ….

– Ọe, ọc ọc…

Quân Mạc Tà thấy thế liền lùi ra xa:

– Mập mạp, ngươi có biết cái mặt bôi son trát phấn của ngươi sẽ dọa chết người không? Không ngờ lại đánh phấn dày tới mức này, ngươi muốn giả làm quỷ sao? Mới sáng sớm đã gọi ta dậy nhát ma làm gì?

Hắn nhìn ra cửa sổ, trời chỉ mới sáng lờ mờ.

– Tam thiếu… đại ca…

Đường bàn tử nói có chút ngượng ngùng:

– Ngươi không phải nói là cùng ta đi gặp Tôn tiểu thư sao…

– Tôn tiểu thư… Tôn tiểu thư nào…

Quân Mạc Tà đột nhiên nhớ ra:

– Chính là vị hôn thê mà ngươi đánh bài thua đem gán nợ đó hả?

– Con bà nó!

Mập mạp đột nhiên nổi điên:

– Ngươi có thể đừng giống con bò nhai đi nhai lại chuyện này không? Đây không phải là chuyện xấu “duy nhất” lão tử “lỡ tay” làm ra hay sao?

Hắn nói xong lại đắc chí đánh giá bản thân một chút:

– Ta lúc này nhìn cũng không tệ đúng không? Quá là thon thả đi!

– Ha ha ha, quả là thon thả hơn rất nhiều, sự thật là nhìn giống con người một chút!

Khóe miệng Quân Mạc Tà hơi giật giật khi nói mấy lời này:

– Ngươi thật sự thon thả lắm, thực là làm ta mê mệt tới chết mà ha ha ha…

Đường Nguyên mở cái miệng rộng ra mà cười, tự xoay người vòng vòng hai lần, cảm thấy toàn thân “nhẹ tựa lông hồng”.

Tuy nhiên, vì hắn xoay tròn mấy vòng, cái bụng phệ của hắn vốn đang được bó chặt vào người cũng xoay tròn theo, cuối cùng cả cái bụng bầu của hắn như một bao cát, bắn xổ ra khỏi áo, sau đó bốp bốp hai tiếng, cái bụng phệ nện thẳng vào hai cái đầu gối của hắn.:110:

– Lần đầu tiên đi gặp Tôn tiểu thư, cần phải để lại ấn tượng đẹp là hay nhất.

Đường mập mạp nói một cách tinh tế, hai mắt hồng lên vẻ hạnh phúc.

P.S: Mấy đoạn tình cảm ta thêm thắt chút cho thêm bi ai, bà con ai đọc thấy hơi khác convert thì dừng chém ta nhá:61:

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận
× sticky