Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 848: Tiếu ngạo giang hồ

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Khi hắn vỗ tay, Quân Mạc Tà lập tức phát hiện ra ống tay áo của hắn rộng hơn của người bình thường nhiều lắm, cánh tay vừa giơ lên, ống tay áo cơ hồ rũ cả xuống mặt đất.

Chỉ trong chốc lát, một bình trà nóng hổi nghi ngút khói đã được mang lên đặt trước mặt Quân Mạc Tà. Ánh sáng màu xanh biếc không ngừng hắt lên từ những chiếc lá trà non khiến cho dưới mái lầu tĩnh mật có thêm chút thoải mái.

– Tại hạ Trần Thần, huynh đài chính là người của Đông Phương thế gia chăng?

Đoạn Trường công tử Trần Thần tiêu sái cười hỏi.

– Chỉ là không biết tôn tính đãi danh của quý hinh là gì? Có thể cho biết chăng?

– À, tên cũng chỉ dùng để phân biệt, sao lại không thể nói, ta tên gọi Đông Phương Đại Thư, là một đệ tử thuộc chi thứ Đông Phương thế gia.

Quân Mạc Tà nhẹ bưng chén trà tinh xảo lên, uống một hơi cạn hết, thở dài nói tiếp:

– Quả nhiên là trà ngon, hương vị rất thơm.

– Đông Phương Đại Thư? Tên của Đông Phương huynh đệ thật ra lại rất độc đáo.

Trong mắt Trần Thần như nhìn ra được cái gì đó, cười mà như không đáp.

– Đừng thấy tên của tiểu đệ có vẻ cổ quái, nói đến thì lai lịch cũng không nhỏ.

Quân Mạc Tà mỉm cười trả lời:

– Trước đây, trong đêm ngay trước lúc mẹ đệ sinh ra đệ, lại mơ thấy một quyển sách màu vàng to lớn không gì sánh nổi nên mới gọi tiểu đệ như vậy. Đại Thư, ha ha, thật là chê cười.

– Thì ra là vậy, nói như thế này thì Đông Phương huynh đúng là được trời ban cho tài năng.

Trần Thần tự mình cười to.

– Chính là như vậy! Trần huynh, đã gặp nhau tức là có duyên, nếu như vừa gặp đã thân thì cần gì xưng tên gọi họ xa lạ như vậy? Huynh cứ gọi thẳng đệ là Đại Thư chả phải gần gũi hơn sao.

Quân Mạc Tà nhiệt tình đáp lại.

Khóe miệng Trần Thần giật giật, thầm nghĩ bụng: “Đại Thư… Đại Thúc? Tiểu tử nhà người chính là muốn trắng trợn chiếm lợi thế, bất kể gọi tên hay xưng cả họ thì bổn công tử đều mang thân phận vãn bối, thật là đáng ghét cực kỳ!”

Quân Mạc Tà bưng chén trà cười cười nhìn hắn, trong lòng không hiểu từ đâu dâng lên một niềm vui khi chọc ghẹo người khác. Đối mặt với người này cũng giống như với Lý Du Nhiên trước đây vậy, rất giống nhau, cảm giác sung sướng khi trêu đùa đối thủ không hề khác biệt.

Nhưng trước đây Lý Du Nhiên tuy rằng nguy hiểm, nhưng ít nhiều cũng có thu liễm lại. Còn cái vị Đoạn Trường công tử này, đừng xem bộ mặt hắn bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng, giấu sau vẻ thanh thản này là hơi thở hết sức hung mãnh, nhìn hắn so với nhìn một con rắn độc mạnh nhất cũng không hề khác nhau!

– Ha ha, Đông Phương huynh thật là người thẳng thắn.

Ngón tay thon dài của Trần Thần khẽ đông, hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại như vô tình nói tiếp:

– Bộ mặt hiện tại của Đông phương huynh có lẽ cũng không phải là diện mạo thực? Nếu như Đông Phương huynh đã nói là có duyên, không biết có thể dùng diện mạo thật gặp mặt được chăng? Thành khẩn đối đãi lẫn nhau, chảng lẽ lại có chuyện gì sao?

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nở nụ cười:

– Trần huynh quả là mắt sáng như đuốc. Nhưng mà theo đệ thấy thì phải chăng đây cũng không phải diện mạo thật của huynh? Không biết huynh có thể dùng mặt thật gặp người không, hay là cũng có một câu chuyện trong đó?

Trần Thần ngẩn ra, hắn hiện giờ cũng không dịch dung, nhưng đối phương lại nói mình cũng không dùng tướng mạo thật để gặp người, cái này là ý gì? Cố ý giả ngu? Hay là một lời hai ý?

Hắn thoáng chần chừ, bất đắc dĩ tiếp lời:

– Thứ cho tiểu đệ ngu dốt, không biết lời ấy của Đông Phương huynh là có ý gì?

Quân Mạc Tà thoải mái ngồi trên ghế, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, thở dài đáp lời:

– Đệ thay đổi diện mạo cũng chỉ mới hai ba ngày. Còn Trần huynh thì cái mặt nạ này đã đeo ít nhất cũng hai mươi năm ròng, huynh không thấy phiền sao?

Trần Thần ngẩn ra, trong mắt tức thì thay đổi, không hẹn lại lộ ra một cỗ tịch mịch và bất đắc dĩ từ sâu trong lòng, thở dài một hơi, cúi đầu cụp mắt, hai tay lại lướt trên dây đàn, thanh âm du dương phát ra mang theo một chút ý tứ không rõ ràng, lại một khúc “Cảm quân hoài” được đàn.

Mái tóc đen đổ xuống che nửa mặt bàn, trong gió lại nhẹ nhàng tung bay.

Bên ngoài Đạn Quan Lâu, tiếng vó ngựa từ xa vang lên, ngày càng gần lại, cuối cùng dừng lại trước lầu, người phía dưới lại xôn xao tránh ra một bên, đoàn người lặng lẽ đi vào Đạn Quan Lâu. Chính là những người nhà họ Triển đitheo cô gái che mặt bằng sa đen dẫn đầu bước vào, nàng nghe thấy tiếng đàn réo rắt thì dừng lại, lẳng lặng lắng nghe.

Nhưng hai người trên lầu lại như không có giác quan, cứ một người đàn, một người nghe, đối với chuyện bên ngoài như chưa từng để ý.

Khúc nhạc này của Trần Thần ngắn ngủi qua mau, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, Trần Thần cũng không ngẩng đầu lên, cất giọng bùi ngùi:

– Hôm nay Đông Phương huynh tới đây đã cho Trần Thần cảm giác đã gặp được tri âm.

– Thực tình không dám giấu diếm, lúc trước bố trí đối với Đông Phương huynh thế này, trong lòng ta một chút cũng không muốn, ngay cả kiên nhẫn cũng không có nhưng khi lời vừa nãy của Đông phương huynh đã thốt ra, Trần Thần lại cảm giác được chuyến đi này không tệ!

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, thành khẩn nhìn Quân Mạc Tà:

– Đông Phương huynh ánh mắt không hề lầm, không sai chút nào, thật sự ta rất mệt mỏi! Nhưng cái mặt nạ này không thể tháo xuống được, nếu nó rời khỏi mặt ta thì Trần Thần này chỉ trong một ngày đêm liền chỉ còn hai bàn tay trắng, vì vậy…

Từ lúc Quân Mạc Tà vào đây, Trần Thần lúc nào cũng vẫn duy trì khí độ thong dong tao nhã, lời nói tuy bình thản tự nhiên khiến người khác có cảm giác như tắm trong gió xuân, nhưng trong lòng luôn ẩn chứa địch ý mơ hồ. Còn ngay lúc này, khi hắn thốt lên những lời này thì chỉ có cảm xúc trong lòng, chính là tâm huyết tự đáy lòng.

Quân Mạc Tà cười đáp, trong lời nói mang theo vài phần đồng tình:

– Nói không sai, nói thật thì bất kể giả dối ra sao, một khi trong lòng đã che dấu suốt hai mươi năm thì nó cũng đã tự nhiên mà thành thói quen! Mặt nạ này vốn từ đầu đã quá nặng, muốn tháo xuống không mang nữa cũng là quá khó!

– Trên mặt nạ đính kèm đủ loại trách nhiệm, thị phi tán loạn, lại còn bao nhiêu khổ sở, nếu như không tự thân trải qua thì cũng sẽ không thực sự hiểu. Mà người đội loại mặt nạ này, có quyền có thế, có cả thực lực nhưng cũng phải trả một cái giá tương đối lớn, làm sao chỉ muốn gỡ bỏ là liền có thể được!

Trần Thần hít sâu một hơi dài, lại thở ra hết sức, sắc mặt biến đổi liên tục, tâm tình rõ ràng là đang nổi sóng, hai mắt nhắm nghiền sau khoảnh khắc im lặng trôi qua mới mở to, dùng giọng nói thành thật nhất mà hỏi:

– Đông Phương huynh, có thể vì ta mà đàn một khúc chăng?

Trong giọng nói của hắn tràn ngập khát vọng. Trong mắt hắn lại có một loại mâu thuẫn không nói nên lời, tựa hồ như có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt trong đầu. Hắn mời Quân Mạc Tà đánh đàn tựa hô như đang tự lý giải cho bản thân điều gì đó, như một lý do để hắn có thể tự chấp nhận!

Quân Mạc Tà nhướng mày, nghi ngờ nhìn hắn:

– Trần huynh ưu ái, đệ trước giờ chưa từng nói qua là có thể gảy được hồ cầm. Trần huynh, có thể ta thật sự không biết, thì sẽ như thế nào?

– Tri ân khó tìm! Nếu như có thế thì xem như may mắn! Chuyện giấu diếm tài năng không nhất thiết phải làm!

Trần Thần lẳng lặng cười, ổng tay áo vung lên, chiến giá đàn trước mặt không một tiếng động bay lên, trôi nổi nhẹ nhàng về phía Quân Mạc Tà.

Khi gần tới nơi, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đưa một tay ra đỡ lấy, giá đàn liền dừng trước mặt của hắn.

Hai mắt sáng ngời của Trần Thần bên phía đối diện nhìn hắn, trên mặt thật sự lộ ra vẻ khát vọng.

Quân Mạc Tà khẽ thở dài, xem tình hình thì vị Trần đại công tử này thật lòng yêu thích âm nhạc không chút giả dối. Hơn nữa, người này tuy rằng có chút tâm kế, tính khí có phần tàn độc, không kém Lý Du Nhiên chút nào, nhưng cũng có vài phần chân thành.

Xem như là cũng được đi.

– Vậy thì gặp mặt xem như có duyên, hôm nay đệ phá lệ đàn một khúc, vì chúng ta gặp nhau ở chỗ này, cũng là thân bất do kỷ!

Quân Mạc Tà một câu hai ý nói ra, trong lòng cũng đã khởi lên hào hùng! Người tại giang hồ, đang ở trong giang hồ, tâm cũng ở giang hồ! Như vậy làm sao có thể không lưu lại chút gì của mình lại trong nó? Đó chúng là mộng ước của thiếu niên Hoa Hạ trong giang hồ!

Tiếu ngạo giang hồ!

Quân Mạc Tà từ trên mặt hiện lên vẻ chua xót từ quá khứ, nặng nhọc thở ra một hơi, trí nhớ trước kia bỗng dưng rõ ràng trước mắt!

Hai tay xoa nhẹ lên dây đàn, gẩy hai cái, tiếng đàn đã phát ra, từ chậm đến nhanh, từ bình lặng đã hiện lên tầng tầng sát khí. Toàn bộ cũng không theo quy luật nào, nhưng nó đơn giản mà lại thuần túy phát ra hơi thở chốn giang hồ!

– Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!

Trần Thần thì thào, từ trong mắt lóe lên vẻ khác lạ nhưng ngay lập tức lại giấu đi, thở gấp ra một hơi, trên mặt càng hoang mang, lẩm bẩm:

– Giang hồ, cái gì là giang hồ, nó thật ra là cái gì?

– Giang hồ chính là con đường không có lối về!

Quân Mạc Tà ngón tay khẽ điểm, như nước chảy mây trôi lướt qua từng dây đàn, tiếng đàn trong nháy mắt đã mang một khí thế thê lương nhưng ngập tràn áp lưc, trong nháy mắt đã nhấn chìm cả Đạn Quan Lâu! Bất kể là lầu nào, khoảng cách bao xa, gần như cùng lúc đều cảm nhận được một hồi giống tố như đang nặng nề ập đến!

Theo tiếng đàn vang lên của Quân đại thiếu gia, Trần Thần từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng bừng tỉnh, trong hai tròng mắt lại thêm lần nữa lóe ra vẻ khác thường, nhìn chăm chú Quân Mạc Tà, bởi vì hắn đột nhiên phát ra khúc nhạc dạo đầu đầy khí thế, từ trong tác phẩm đã tràn đầy khí độ kinh người, bất thần lại dừng lại!

Điều này khiến cho Trần Thần đã tuyệt vọng đột nhiên lại có một loại mừng vui không rõ!

Quân Mạc Tà từ từ nhắm mắt lại, trong thời khắc im ắng bốn bề, mười ngón tay lại liên tục múa trên dây đàn!

Một làn âm điệu cuồn cuộn, nhưng là sóng lớn tràn bờ, như bão tuyết ngàn trượng quét qua, chỉ trong nháy mắt như muốn che mờ nhật nguyệt! Khiến cho cả thiên đại trong thời khắc đó chỉ có trần ngập từng nốt nhạc mãnh liệt!

Máu lửa, tàn sát, tiêu sái tung hoành, ngẩn ra, bất đắc dĩ… đủ loại cảm xúc đều trong tiếng đàn mà bộc lộ không sót chút gì! Khúc nhạc này chỉ thuộc về giang hồ, chỉ thuộc về hào kiệt tung hoành!

Ngàn sông vạn núi mình ta bước, một thân một kiếm phá giang hồ, trí tỉnh tâm say chỉ trời mắng, tơ tình chặt đứt mộng hồng nhan!

Từ trong tiếng đàn mãnh liệt, Quân Mạc Tà cười dài, cất tiếng hát:

– Cười biển xanh rộng lớn… đôi bờ ngập sóng… nổi trôi cũng chẳng qua như sáng tối…

– Cười chê ông trời… cuộc đời như con sóng… ai thành ai bại cũng chỉ trời mới biế…t

– Cười cả giang sơn… mưa bụi phương xa… sóng cao sóng thấp… liệu tục thế ai có thể tỏ tường…

– Cười mưa gió cuộc đời… cuối cùng tịch liêu… hào hùng còn đó… nhưng liệu ai còn nhớ về…

– Cười vạn dân trăm họ… chẳng có tịch liêu… hào hùng còn đó… chỉ là đang ngây ngốc cười dài… *

* (Biên: Đây là bài hát Tiếu Ngạo Giang Hồ của Nhậm Hiền Tề, ai muốn nghe thì click vào đây: Tiếu Ngạo Giang Hồ)

Không sai, biến xanh cười một tiếng! Một khúc nhạc ngạo thị giang hồ! Cũng chính là một trong những khúc nhạc Quân Mạc Tà hiểu rõ nhất! Một khúc nhạc này, không phải vì Trần Thần, cũng không phải vì sầu khổ, mà vì muốn hát ra, hay muốn nói muốn khoe cho thiên hạ thì cũng không sai!

Chính là muốn ở trong thế giới này lưu lại chút gì đó! Khúc nhạc này, trong thế giới này, chỉ mình ta có! Nhưng ta cũng hi vọng, bất cứ ai cũng có thể đàn ra được, lúc đó ta lúc nào cũng có thể cảm nhận được, có cảm giác như đang quay về nhà!

Quân Mạc Tà yên lặng ngẫm nghĩ.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky