Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 145: Sứ giả hai nước tới

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Dịch Giả

“Ngất, ta đối với người như thế nào chứ?” Quân Mạc Tà gãi đầu nói tiếp: “Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?”

“Hừ! Trong lòng ngươi tự mình bạch!” Độc Cô Tiểu Nghệ có điểm bực tức, dậm chân nói: “Chưa thấy qua người nào đầu đất như ngươi!”

“Ta hiểu rồi!” Quân Mạc Tà nhíu mày khổ tư, đột nhiên vỗ song chưởng hô lớn. Độc Cô Tiểu Nghệ thân thể khẽ chấn động, nhịn không được bàn tay che mặt hé ra một khe nhỏ, vừa thẹn vừa mừng lại có chút chờ mong vụng trộm nhìn hắn.

Quân Mạc Tà chợt hiểu ra: đúng vậy, quan hệ hiện tại có chỗ bất đồng nha. Ta dạy nàng học, đây chẳng phải là quan hệ thầy trò sao. Hắn không khỏi làm ra bộ dạng nghiêm nghị làm gương cho kẻ khác, nói: “Tiểu nha đầu đồ nhi, mau mau đứng dậy, đợi vi sư truyền thụ cho ngươi một ít tinh diệu đao pháp nha.”

“Truyền thụ cái đầy quỷ nhà ngươi!” Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận nhảy dựng lên, một cước đá lên mặt hắn. Sau đó lại cố bồi thêm vài dận nữa, oán hận nói: “Ngươi định làm sư phụ ai? Ai là đồ đệ cửa ngươi! Hừ!”

Quân Mạc Tà bất ngờ không kịp đề phòng, thật không ngờ được tên đồ đệ này lại đại nghịch bất đạo như vậy, cho nên trúng chiêu mà không thể đỡ. Hắn nhe răng nhếch miệng nói: “Cần phải… Ngươi phải biết tôn sư trọng đạo chứ!”

“Tôn cái đầu ngươi! Trọng cái đầu của ngươi đó! Ngươi cho rằng giở ra vài miếng đao pháp mèo quào là có thể che đậy được bản tính bại gia tử của bản thân sao, bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có được vài chiêu đao pháp là có thể che lấp hết bản tính xấu xa của mình nhé, bộ dáng vẫn đúng là một tên phá gia chi tử như trước! Ngươi là cái đồ đại phôi đản!” Độc Cô Tiểu Nghệ thẹn quá hoá giận giương nanh múa vuốt nhào tới! Quá đáng giận a! Quá bực bội a! Cái tên đại phôi đản này! Cái tên đầu heo này! Cái tên đầu heo không hiểu phong tình này!

“Thật đúng là đàn bà không biết nói lí mà! Ta sao lại là tên phá gia chi tử, sao lại là đại phôi đản chứ!” Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối Độc Cô Tiểu Nghệ, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ, đây chính là một nỗi oan lớn bằng trời a, quần áo đẹp đẽ, ăn trắng mặc trơn, bại gia chi tử đều là tên tiểu tử Mạc Tà trước kia đã làm mà. Lão Tử chính là đại công thần đã từng cứu vớt sự nghiệp Quân gia lúc đứng trước bờ vực sụp đổ a, hoàn toàn chưa từng làm ra một chuyện xấu nào mà!

Thật sự không biết rốt cuộc cô nàng này muốn làm gì nữa. Lão Tử vừa giúp ngươi đem Tiểu Bạch Bạch tiến giai, lại còn đưa cho ngươi một thanh đao tốt nữa, sau đó lại dạy ngươi đao pháp thượng thừa nha, vậy mà lúc này ngươi lại nói ta như thế…Chua ngoa! Không phải là chỉ mới một lần không may hôn ngươi một ngụm sao? Cũng phải nói lại đó không phải ta cố ý, cũng không biết đó có phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi hay không, thế nhưng đó chính xác là nụ hôn đầu đời của lão tử a, hai đời rồi đó mới là nụ hôn đầu, thật là quá lỗ mà, dù sao ta cũng quá lỗ rồi…Lỗ? Chẳng lẽ vừa rồi nàng ta tưởng bản thân bị lỗ cho nên bây giờ muốn mình lấy thân báo đáp? Quân Mạc Tà rùng mình một cái, khó có thể nghĩ tiếp được, nữ hài tử phát dục tương đối sớm, thân thể của ca ca ta đây mới mười sáu nha, vẫn còn tem đó, ngươi không thể tàn phá một mầm non của đất nước như vậy… Hơn nữa, những ngày độc thân tiêu giao của ta còn chưa có đủ nha…

“Thống khoái một điểm coi, mau dạy phương pháp múa đao cho ta. Vừa rồi ngươi chẳng phải thổi phồng là đao pháp của mình lợi hại lắm mà!” Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận giậm mạnh chân, cắn môi muốn phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy không nỡ. Thật vất vả mới có cơ hội gặp hắn một lần, nếu mà có cả bảy vị ca ca cùng đi…Lần sau gặp mặt không biết là lúc nào đây? Nhưng cái tên đầu gỗ này… Nghĩ tới đây Độc Cô Tiểu Nghệ lại có chút nhớ nhung muốn khóc, tên hỗn đản này, hắn hắn, hắn còn hôn mình nữa… Mà ngay cả cha mẹ cũng chưa từng thân qua miệng mình a… Ô, lần này lỗ lớn rồi, hắn là một tên đệ nhất thiên hạ ăn chơi xa đọa, khẳng định là đã hôn qua không ít cô nương rồi, khẳng định không còn là lần đầu nữa……

Độc Cô Tiểu Nghệ cho tới bây giờ mới nghĩ tới chuyện này, thiếu nữ ôm ấp tình cảm, xác thực người thường không thể nào đoán được!

“Ngươi nói dạy là ta sẽ dạy sao? Ta chẳng lẽ đã thiếu nợ ngươi?” Quân Mạc Tà vừa trợn trắng mắt nói khiến Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận đến nỗi tâm hồn muốn chết một nửa.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên vàng mắt đỏ hồng lên, nước mắt tý tách rơi xuống, ô ô nức nở nghẹn ngào vừa khóc vừa nói: “… Ngươi khi dễ ta…” Trong nội tâm lại vô cùng ủy khuất nghĩ: tên hỗn đản này đã hôn mình, lại thu ngọc bội của mình, cư nhiên lúc này lại hung hãn với bản thân như vậy! Mình đã muốn đi vậy mà hắn lại tỏ thái độ hung ác như vậy, không biết nữ hài tử nói thật là giả hay sao?

“Ài___” Quân Mạc Tà thở dài một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực thầm nghĩ: trời ạ, cô nàng này sao mà khó hầu như vậy chứ? Mặc dù Quân đại sát thủ đã có hai đời làm người, đã từng trải qua rất nhiều chuyện rồi, thế nhưng đối với tính tình của nử hài tử vẫn là dốt đặc cán mai!

Tiểu Bạch Bạch dị thường hoang mang đứng giữa hai người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, dường như đang xem bản thân nên giúp ai đây? Trong nội tâm của tiểu gia hỏa này cũng đang âm thầm nổi sóng.

“Hu hu… Ta muốn đi tìm Quân tam thúc, ta muốn đi tìm Quân gia gia, ta muốn nói cho bọn họ biết ngươi khi dễ ta, hu hu… Ta hận ngươi! Ta hận chết ngươi!” Độc Cô Tiểu Nghệ che kín mặt chạy đi.

Quân Mạc Tà vội vàng giữ vai nàng lại, nói: “Cô nãi nãi, người rốt cuộc muốn thế nào đây? Ta nhận sai còn không được sao?”

Chuyện ngày hôm nay đúng thật là lời nhận sai đầu tiên trong suốt hai kiếp làm người của Quân đại sát thủ a!

“Buông tay ra! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lôi kéo ta như vậy, còn ra thể thống gì nữa?” Độc Cô Tiểu Nghệ phồng mang trợn má, quay đầu lại nói.

Quân Mạc Tà có điểm không biết nói gì, lần trước chỉ vì một lời đồn mà khiến bảy vị ca ca của nàng tới tận cửa hỏi tội, lần này nếu nàng ta bù lù bù lòa khóc lóc chạy về nói cho gia gia nàng, đến lúc đó lão lại kéo cả một đội quân đến Quân gia thì khổ, lão thiên gia à, sao số ta lại khổ thế cơ chứ!

“Cô nãi nãi, ta sẽ dạy ngươi được chưa?” Quân Mạc Tà cầu xin tha thứ nói, người ở dưới mái hiên có thể nào không cúi đầu được sao?

“Hừ!” Độc Cô Tiểu Nghệ nặng nề hừ một tiếng, sau đó nói: “Coi như ngươi thức thời.” Đột nhiên nàng liền phát hiện đại thủ của Quân Mạc Tà còn đang nắm lấy cánh tay của mình, nhịn không được trên mặt lại xuất hiện một mảng hồng sắc, toàn thân mềm nhũn ra, cũng không biết là cảm giác khó chịu hay thoải mái nữa. Nàng không khỏi thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi buông ta ra đi…” Thanh âm vậy mà lại rất mềm mại, hết sức thẹn thùng.

Quân Mạc Tà lập tức buông tay, hắn nhịn không được lại gãi gãi tóc, thật sự không thể tưởng được cô nàng này hôm nay rốt cuộc là bị làm sao nữa? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, tâm tìn đã biến hóa tới năm sáu lần, tính tình mạnh mẽ lúc trước không biết đã biến đi đâu mất rồi, không phải là người khác dịch dung chứ? Quân Mạc Tà đối với chuyện tình chàng ý thiếp đúng thực là mù tịt, tiểu nha đầu này vì chuyện gì mà lại biến hóa to lớn như vậy a? Lại nhanh như vậy a?

Trách không được thường nghe người ta nói, nữ nhân chính là một loại động vật khó hiểu nhất! Lời ấy quả là chí lí quá đi!

“Ha ha, nhìn kĩ nhé, Hồng Tụ đao pháp chia làm chín chiêu!” Quân Mạc Tà biểu diễn ra chiêu thức Hồng Tụ đao, thân đao hướng về phía sau dán ở dưới khuỷu tay, “Chiêu thứ nhất: Hồng Tụ Khinh Dương…” Quân Mạc Tà lúc này thầm nghĩ nên sớm truyền thụ cho xong rồi tiễn vị tiểu ma nữ này đi cho nhẹ thân, dù sao cũng không phải là chiêu thức võ học cao thâm gì, chỉ là một bộ đao pháp mà thôi. Thế nhưng để nha đầu này cầm chân quả thực quá bằng tra tấn mà.

“Chiêu thứ hai: Hồng Tụ Thiêm Hương…Chiêu thứ ba: Hồng Tụ Nhược Mộng…”

Hồng Tụ Xuất Vân, Hồng Tụ Vũ Phong, Hồng Tụ Lạc Lôi, Hồng Tụ Xế Điện, Hồng Tụ Mộng Tàn, Hồng Tụ Càn Khôn… Độc Cô Tiểu Nghệ quả thực là có thiên phú đối với võ học, đúng là một nữ tử băng tuyết thông minh, nàng dùng tâm nhớ kĩ, chỉ mất nửa canh giờ công phu đã nhớ hết bộ đao pháp này. Quân Mạc Tà vừa nói vừa chỉnh sửa tư thế, vốn tưởng rằng chỉ mất một ít thời gian, không ngờ Độc Cô Tiểu Nghệ càng luyện càng phát hiện ra chỗ hổng, trước vốn đã học được kha khá rồi, thậm chí hắn còn không cần làm mẫu nữa, thế nhưng càng về sau Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng tập càng sai, chỉ với một động tác đơn giản cũng làm không đúng, Quân Mạc Tà đều phải bắt tận tay chỉ ra chỗ sai cho nàng, điều này cũng không tránh được da thịt thân mật tiếp xúc… Dù thể lực của Quân Mạc Tà rất bền bỉ thế nhưng bị nha đầu kia lăn qua lăn lại toàn thân cũng đầm đìa mồ hôi, mà Độc Cô Tiểu Nghệ ngược lại vẫn hưng phấn bừng bừng, hai gò má ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, hơi thở như lan phả ra…Lúc này trông Quân Mạc Tà giống như là osin hữu khí vô lực làm việc vậy, bộ dáng có điểm như mệt muốn chết; nhưng nếu nhìn bộ dáng của Độc Cô Tiểu Nghệ lại trái ngược, tuy mồ hôi cũng chảy đầm đìa thế nhưng dáng vẻ lại rất hưng phấn cùng kiều diễm…Thế nhưng khi lọt vào mắt vị Quân Mạc Tà này lại chẳng có một chút ý cảnh nào, trong nội tâm hắn đang thầm oán hận: quá ngu ngốc đi! So với lợn còn ngu hơn a, không biết lão tử phải dạy đến khi nào nữa đây…

Đột nhiên lúc này bên ngoài vang lên một tiếng pháo rầm rầm đinh tai nhức óc, tiếp đó thanh âm khai đạo của đám quan viên vang lên, rồi tiếng bước chân chỉnh tề của đại đội nhân mã xoạt xoạt tiếp nối.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hai người đồng thời giật mình. Không tự chủ được ngừng lại, rồi chạy ra ngoài. Quân Mạc Tà xoa xoa mồ hôi trên mặt, trong lòng khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ kì quái, mình suýt chút nữa duy trì không nổi, vậy mà cô nàng này ngược lại như thế nào có thể kiên trì được a? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng thâm tàng bất lộ, thế nhưng trông thế nào cũng không giống mà!

Hắn nào biết với tư chất thông minh của Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cần lần thứ hai đã nhớ kĩ toàn bộ loan đao bộ pháp, về sau chỉ là cố ý phạm sai lầm mà thôi, cho nên trong suốt cả quá trình Độc Cô đại tiểu thư không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại lòng tràn đầy tràn đầy hạnh phúc giống như đang ở bên cạnh tình lang vậy, nàng đã sớm đem chuyện chỉ dạy đao pháp biến thành một loại nếm trải hạnh phúc, nếu như đã được nếm mùi hạnh phúc vậy sao có thể mệt mỏi đây… Xem ra tâm tình bất đồng xác thực là sẽ ảnh hưởng đến thể lực nha.

“Quốc sư Phí Mộng Thần của Vũ Đường quốc hôm nay tới tìm hiểu Thiên Hương quốc, đại đội nhân mã trước mắt đã đến ngoại thành Thiên Hương rồi.” Quân Vô Ý ngồi trên xe lăn được Độc Cô Anh đẩy ra, Quân Vô Ý nói: “Cùng đi còn có Vũ Đường đệ nhất danh Triệu Kiếm Hồn; bệ hạ đã phái Đại hoàng tử tới đón hắn vào thành rồi.”

Nói đến “Triệu Kiếm Hồn” Ba chữ này, trong mắt của Quân Vô Ý bắn ra tinh quang, ngữ khí có vẻ cổ quái.

“Ngoài ra còn có Huyền khí đệ nhất tông sư Thạch Trường Tiếu của tứ đế quốc cũng đem người tới tìm hiểu Thiên Hương, thật trùng hợp là ngày hôm nay đều tới, bệ hạ cũng phái nhị hoàng tử tiến đến nghênh đón. Về phần Tam hoàng tử sẽ ở trong thành chuẩn bị việc tiếp đón.” Quân Vô Ý thản nhiên nói.

“Bệ hạ an bài cũng thật khéo a.” Quân Mạc Tà khen ngợi một câu. Hắn biết rõ bụng dạ của hai đoàn sứ giả này rất khó lường, cho nên Hoàng Đế mới phái ba vị hoàng tử long trọng tới tiếp đãi. Tâm tư của Hoàng Đế quả thực là thâm sâu khó lường.

“Cũng không ngoài việc bệ hạ muốn lần đầu thử đao đây mà.” Quân Vô Ý mỉm cười nói tiếp: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi sự kiện này chấm dứt, người thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ được hé lộ.”

Quân Mạc Tà có phần khó hiểu hỏi: “Vì sao thúc lại nói vậy?”

“Thật ra cái loại ngoại giao có điểm vi diệu này, vô luận là suy nghĩ thấu đáo từng li từng tí một cũng không thoát khỏi hai chữ “quyền lực”, mỗi người đều áp dụng một thủ đoạn riêng của bản thân để đạt được mục đích, giống như thái độ của ba vị hoàng tử sau này làm sao đối xử với các nước láng giềng vậy, loại thái độ này đều sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Thiên Hương đế quốc, ý nghĩa rất sâu xa, cho nên mới nói chuyện này chính là một loại khảo thí đầu tiên đối với ba vị hoàng tử.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Chọn tập
Bình luận