Dịch giả: ankaze
Từng đám mây vốn trôi chầm chậm về phía bắc đột nhiên tán loạn, sau đó ầm ầm tụ lại rồi bay nhanh về hướng Tây Nam!
Một lát sau, gió Đông Bắc càng lúc càng lớn, thời tiết vốn nóng bức cũng mát mẻ hẳn…
Một lúc sau nữa, mọi người kinh ngạc phát hiện có vô số đá vụn, cây cối to lớn như đăng vân giá vũ bay qua, trận gió đông bắc này khủng khiếp đến thế sao?
Miệng núi lửa từ bốn phương tám hướng phun khói lên trời hơn mười trượng sau đó bị gió tây nam thổi về phía dông bắc nối đuôi nhau tiến về phía Thiên Trụ sơn.
( trời ơi mới ngủ dậy nhảy vào dịch đã thấy 1 đống gì mà đông bắc tây nam bay vòng vòng… nhức đầu muốn ngủ tiếp quá zzzz)
Thấy cảnh trước mắt này, toàn bộ dị tộc nhân đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Mọi người đều biết thứ quái quỷ kia có độc, trong đám yên vụ cũng ẩn chứa khí tức vô cùng khó chịu, hiện tại vô tận yên vụ cứ thế mà tiến sâu vào lãnh địa dị tộc nhân!
Sẽ có thêm bao nhiêu thương tổn đây?
Tất cả đều lạnh người!
-Ha ha ha ha…
Hùng Khai Sơn thở dài một hơi, vui vẻ cười:
-Bọn hai đầu kia, các ngươi thấy sao? Tỷ phu ta thường nói người làm trời biết… Hiện tại lão thiên cũng không vừa mắt các người rồi, thổi một hơi khí độc độc chết bọn mi.
Bỗng từ xa một tiếng thét dài vang lên, một bóng người lóe tên không trung, một tên dị tộc hai đầu lơ lửng trên không, thân hình hùng tránh cao to.
Sau đó người này đột nhiên gầm lên:
-Chỉ là một con gấu to đen hôi mà cũng dám bố láo! Để bổn tọa bắt người làm món tay gấu!
Lời còn chưa dứt thân thể đã như tia chớp vút về phía Hùng Khai Sơn đánh xuống!
Cuồng Đao Nhẫn!
Ngoại tộc sở dĩ cuồng, vì bọn chúng dùng đao!
Nhẫn, cả đời chủ tu đao đạo!
Có thể được xưng là Cuồng Đao Nhẫn không ai không phải cao thủ.
Huống chi người trước mặt liên thể nam và nữ đều đã đạt đến trình độ Cuồng Đao Nhẫn, chẳng khác gì hai đồng cấp cao thủ cùng đánh Hùng Khai Sơn!
Cao thủ thế này chỉ cần tiến thêm nửa bậc nữa liền trở thành Chí Tôn Thiên Nhẫn.
Tồn tại như vậy trong quần thể dị tộc đã có thể hùng cứ một phương!
Đức Khố Bộ Thưởng cùng Thượng Xuyên Phách Khố thấy thân ảnh này xuất hiện, thần tình lập tức lộ ra vẻ kính cẩn.
Người vừa lên tiếng chính lả đệ nhất cao thủ trong khu vực, Cuồng Đao Nhẫn Thương Thượng Nộ Cúc.
Đại bộ phận dị tộc đều là nam làm chủ đạo, nữ trong cơ thể chỉ là phụ trợ, chỉ có một phần nhỏ nữ làm chủ đạo!
Thương Thượng Nộ Cúc chính thuộc phần này.
Hắn liên thể cùng em gái, cũng chính là lão bào của hắn, Hỉ Hoan Cúc Hoa rất thích dùng kim cúc nên mới có tên này. ( bắt đầu ghét thằng tác giả, phân biệt chủng tộc quá, TQ cũng hơn éo gì!)
-Tỏ vẻ à, khí thế to lớn có thể khiến lão tử sao? Hai cái đầu thì sao, ngươi rống cái gì, trong nhà ngươi có người chết à?
Thân thể hùng tráng của Hùng Khai Sơn nhảy lên không trung, xuất ra Hùng Vương kiếm, vừa trêu chọc đối phương vừa vung kiếm nghênh đón.
Hùng Vương kiếm hóa thành một đạo lưu quang, hào quang cuồng cuộn tỏa ra, đúng là kiếm pháp do Quân Mạc Tà đích thân chỉ dạy: Nhất kiếm phá thiên kiêu!
Một chiêu này dùng đối phó với địch nhân từ trên không xuống tuyệt đối ngoài dự liệu của mọi người!
-Ưng tộc chiến sĩ chuẩn bị…
Hoàng Thánh Tôn vừa định ra lệnh đã bị Hùng Thánh Tôn ngăn lại, lắc đầu:
-Thế cục hiện tại tuy rằng chúng ta chiếm thượng phong, Cuồng Đao Nhẫn cũng có vài phần cường hãn nhưng lúc này không nên ra tay. Chúng ta vốn muốn đối phó với Chí Tôn Thiên Nhẫn của đối phương, nếu để bọn chúng kịp phòng bị thì lần này hàng nghìn tộc nhân chúng ta có lẽ không ai sống sót trở về.
-Nhưng Tiểu Hùng… Tiểu Hùng có lẽ chống không nổi tên kia!
Hoàng Thánh Tôn lo lắng:
-Chẳng lẽ chúng ta nhìn hắn chịu chết? Nếu Tiểu Hùng bị đánh chết, đả kích đối với quân đội chúng ta có thể mang tính hủy diệt, ba nghìn chiến sĩ này sẽ lập tức điên cuồng, cho dù toàn bộ chúng ta ra mặt cũng chưa chắc ngăn được!
-Hậu quả này không phải ta không biết, Tiểu Hùng cũng là người tộc ta… nhưng cho dù là ba nghìn chiến sĩ này có việc gì đi nữa, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Hùng Thánh Tôn hừ lạnh:
-Lúc này là chiến tranh, đã có chiến tranh nhất định phải có hi sinh, không được xử trí bằng cảm tính. Nếu nhóm thánh tôn chúng ta không thể làm bị thương vài tên Chí Tôn Thiên Nhẫn, chiến cục sau này sẽ rất gian nan. Lúc này chỉ là vừa bắt đầu, chủ lực dị tộc nhân còn ngoài ngàn dặm, chưa nên lộ bài tẩy của quân ta!
-Lúc này chúng ta chỉ có thể tin tưởng Tiểu Hùng, sống chết do mạng, số mệnh tại trời!
Hùng Thánh Tôn lãnh khốc nói:
-Bất kể là vì người nào, chúng ta cũng không thể làm rối loạn đại cục!
-Hừm…
Hoàng Thánh Tôn đồng ý, mắt đã ướt:
-Nhưng mà… Tiểu Hùng là cháu ruột của người, truyền thừa Hùng tộc của ngươi cũng chỉ có hắn là đơn truyền!
Hùng Thánh Tôn hừ một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên:
-Đừng nói Tiểu Hùng, tất cả chiến sĩ Thiên Phạt ở nơi đây ai không phải là con cháu của ta và ngươi? Đây là lúc sinh tử tồn vong, còn nói chi đến huyết mạch? Chẳng lẽ huyết mạch Hùng Vương tộc của chúng ta có thể cao quý đến thế sao?
Hoàng Thánh Tôn thở dài, không nói nữa.
Lộc Thánh Tôn cũng thở dài:
-Lão Hùng lựa chọn rất chính xác, đây là chiến tranh, mục đích của chúng ta là đồng quy vu tận với Chí Tôn Thiên Nhẫn. Nếu mỗi người có thể mang hai tên chết theo là tốt, còn không cũng phải là một đổi một! Huyết mạch vào thời khắc này đã không còn trọng yếu, điều đáng quang tâm duy nhất chính là quang vinh vạn năm, khí khái vạn năm của Thiên Phạt ta!
-Cùng lắm là chết! Nếu Tiểu Hùng có thể chết ở đây ta cũng yên lòng!
Mặt Hùng Thánh Tôn trầm xuống, từng cơn gió bắc thê lương thổi qua, hắn lúc này như một tượng đá trầm mặc, nhưng hai tay đã sớm gắt gao nắm chặt.
Đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đại chiến phía trước.
Dù ngoài miệng nói cứng cỏi, thân thể cũng không có hành động nào dị thường, nhưng tình thân trong lòng… chung quy vẫn rất khó chịu.
Tiểu Hùng! Cháu của ta, không được chết, phải sống sót, nhất định phải sống!
Hùng Vương kiếm hóa thành cầu vồng đánh lên.
Thương Thượng Nộ Cúc cười to, tiếng cười lúc nam lúc nữ, khi thì hào sảng trầm vang, lúc thì bén nhọn thê lương, hai thanh đạo như hai đạo thiểm điện xoay nhanh tạo thành một quầng sáng từ không trung bổ xuống!
Mục đích của hai người rất rõ ràng: tốc chiến tốc thắng, một chiêu định thắng thua!
-Giết!
Đao kiếm trong nháy mắt giao nhau, Hùng Khai Sơn gầm lên giận dữ.
Huyền khí cấp độ Thánh Hoàng toàn bộ truyền vào thân kiếm!
Xoẹt!
Lần đầu kiếm đao giao nhau, giữa không trung đột nhiên sáng ngời, tất cả mọi người đều cảm thấy đôi mắt đau nói, như đột nhiên có một chiếc đèn công suất cực lón chiếu thẳng vào mắt…
Liên tiếp những âm thanh “keng, keng, keng…” vang lên không ngừng, thanh âm dày đặc tạo thành một chuỗi cực dài.
Thương Thượng Nộ Cúc cười quái dị, trường đao bên phía nam thể bổ vào phía trên trường kiếm, trường đao bên nữ thể cũng lập tức xoay lại bổ xuống thân kiếm.
Trong nháy mắt hai thanh đao đã cùng lúc đánh vào thân kiếm hơn một trăm lần!
Xuất phát từ cảm giác của võ giả, Thương Thượng Nộ Cúc cảm giác được độ nguy hiểm trong chiêu kiếm của Hùng Khai Sơn, ánh kiếm đến đâu là khí tức tử vong theo đến đó! Lúc này nếu có thể hợp đao đánh tan kiếm chiêu lập tức có thể trảm đầu Hùng Khai Sơn, còn nếu đao không thành….
Kiếm chiêu sẽ đến!
Mà khi trúng một kiếm nay, hắn hoặc trọng thương hoặc chết!
Thương Thượng Nộ Cúc không sử dùng kỹ xảo ẩn thân mà chính diện đối chiến cùng Hùng Khai Sơn cũng vì lí do khinh địch. Hiện tại tu vi Hùng Khai Sơn cùng cấp bậc với hắn, hắn lại có cả nam thể lẫn nữ thể, nếu so ra chiến lực đã gấp đôi Hùng Khai Sơn, xem như là hai đánh một!
Chẳng lẽ hai người song đao hợp bích tâm ý tương thông lại không thể đánh thắng một con gấu?
Trọng yếu hơn nữa chính là vấn đề sĩ khí, nếu có thể nhanh chóng tiêu diệt Hùng Khai Sơn, sĩ khí dị tộc sẽ tăng vọt, sĩ khí đối phương sẽ hạ thấp, cục diện sẽ lập tức xoay chiều!
Nhưng Thương Thượng Nộ Cúc lại không ngờ trên thế gian lại có một kiếm chiêu uy lực to lớn như thế, có thể san bằng khoảng cách thực lực gấp đôi giữa hai người, lại có thể khiến hắn có cảm giác tử vong!
Cho nên lúc này Thương Thượng Nộ Cúc điên cuồng đánh vào kiếm, chỉ cần phá kiếm tất sẽ phá được kiếm chiêu cùng khí tức tử vong đáng sợ kia. Cũng chỉ khi phá được chiêu kiếm này hắn mới có thể hoàn toàn chiến thắng đánh chết Hùng Khai Sơn!
Kiếm chiêu của Hùng Khai Sơn vẫn không thay đổi, trường kiếm rung lên, từ miệng hắn đã chảy ra máu tươi, đối phương vẫn như cuồng phong bạo vũ công tới, chịu tấn công của hai người tu vi ngang mình với tần suất liên tục như thế, lúc này nội tạng Hùng Khai Sơn đã tổn thương nghiêm trọng!
Nhưng hắn vẫn duy trì kiếm chiêu, cắn răng dốc toàn lực phát ra hoàn toàn chiêu nhất kiếm phá thiên kiêu!
Vô luận phải qua bao nhiêu sinh tử luân hồi, chỉ cần có kiếm, kiếm đến phá thiên kiêu!
Tuy kiếm quang đã có chút tán loạn nhưng vẫn đứng vững trước thế công của Thương Thượng Nộ Cúc, uy lực của kiếm chiêu như một con Khổng Tước bay lên không trung xòe đuôi ra…
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.