Dịch Giả: Devilmad123
Hai bóng đen nhanh cấp kỳ, giống như làn khói xanh xẹt qua trời đất bao la, trong nháy mắt chui vào khu rừng rậm dưới núi!
Đến lúc mấy người đuổi theo tới nơi, đã không biết trước đó hai người rốt cuộc đi đâu.
Đám người Tào Quốc Phong đuổi đến đây, trừng mắt nhìn dải rừng núi xanh um trùng điệp không khỏi thở dài, phù một tiếng phun ra một búng máu. Trước trận chiến, bọn họ do bất ngờ không phòng ngự mà trúng một kích đã bị nội thương, kế tiếp lại bị động ngạnh chắn chưởng phong cường độ cao, tổn thương lại càng nặng thêm…
Bọn họ miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ rốt cục không áp chế nổi nội thương, hoàn toàn bạo phát đi ra!
Uy lực của Thánh tôn cường giả, quả nhiên là không giống bình thường!
Sau đó,một ông lão mặc đồ đen trong đám người đi ra, trầm giọng hỏi:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Người nói chuyện chính là Phủ chủ Huyễn Phủ Miêu Kinh Vân.
Bạch Kỳ Phong ho khan, đem cả câu chuyện từ đầu tới đuôi nói tỉ mỉ một lần, cuối cùng nói:
– May mà Phủ chủ sớm có an bài, nếu chỉ bằng bảy huynh đệ chúng ta tối nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Miêu Kinh Vân cả kinh, một trận kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
– Nhưng ta cũng không có an bài người nào…
Những lời này vừa nói, đám người Tào Quốc Phong đồng thời biến sắc!
Phủ chủ tuyệt đối sẽ không nói dối, nhất là vào lúc này, như vậy… Hắc y nhân kia là ai?
– Đuổi theo mau! Bất kể như thế nào cũng phải bắt cho được tên Hắc y nhân đến tập kích! Lão phu cần xem đến tột cùng là ai, đến tột cùng là nhà nào có lá gan lớn như vậy! Lại phái ra Thánh tôn cao thủ gia hại một đứa bé!
Miêu Kinh Vân tức giận hạ lệnh, đồng thời ánh mắt như đao phong tà tà nhìn gia chủ Chiến gia Chiến Vũ Vân mới tới một cái, ý tứ cảnh cáo hàm xúc trong ánh mắt làm cho Chiến Vũ Vân không rét mà run.
Mặc dù Miêu Kinh Vân ngạc nhiên khi nghe Tào Quốc Phong nói vậy, nhưng lão cũng là người lõi đời, quyết định cực nhanh, ra lệnh một tiếng mười mấy cao thủ của Huyễn Phủ theo trợ giúp đều đồng thời tiến vào khu rừng rậm mờ mịt, triển khai kiểu lục soát trải thảm!
Tu vi kém nhất trong những người này cũng là Thánh Giả tứ cấp, trong đó đại bộ phận đều là Thánh Hoàng cao thủ, thậm chí còn có cả Thánh tôn. Dù sao theo lời đám người Tào Quốc Phong, kẻ đột kích là một gã Thánh tôn cao thủ, nếu không có đối thủ ngang tầm thì cũng không phải là cứu viện mà là dâng đồ ăn đến miệng.
Quân Mạc Tà một đường cấp tốc đi trước, sát khí trong lòng cũng bộc phát mãnh liêt.
Sát khí trong lòng mặc dù mạnh, nhưng Quân Mạc Tà cũng không nóng lòng ra tay phản công. Dù sao người phía sau cũng là một gã Thánh tôn cường giả, thực lực cực kỳ kinh người hơn xa mình, muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ, tùy tiện phản kích sẽ khó thành công!
Cho nên, Quân đại thiếu gia vẫn nhẫn nại, đợi đến lúc tìm được một địa điểm thích hợp cùng thời cơ tuyệt hảo mới có thể động thủ, nhất cử đem kẻ dám can đảm đập con ruồi trên đầu lão hổ xử lý!
(NBV: Nhất cử= làm 1 lần cho xong)
Nói đến tên Thánh tôn cao thủ đang đuổi theo sau, Quân đại thiếu gia tin chắc mình từ trước giờ chưa từng gặp qua. Lúc trước tại Chiến gia, hai người trước sau vây quanh mình tuy rằng đều là Thánh tôn cao thủ,nhưng không giống người này. Dù sao Quân Mạc Tà vẫn đang có thể khẳng định, người này nhất định là đến từ Chiến gia, hơn nữa còn nắm địa vị trọng yếu trong Chiến gia!
Chẳng qua chỉ cách một ngày, thậm chí cũng chỉ quá nửa đêm mà thôi, Chiến gia đã phái ra nhân vật trọng yếu như vậy để đối phó mình. Có thể thấy được thống hận của Chiến gia với mình đã tới mức căm thù đến tận xương tuỷ, thậm chí tới mức không chờ nổi nữa!
“Các ngươi không có ý định để ta sống dễ chịu phải không? Nếu lập trường mọi người rõ ràng như vậy, có vẻ như việc hủy diệt căn cứ bí mật của các ngươi, ta cảm thấy hơi bị nghiện? Vì để ta với những người bên cạnh ta sống tốt, ta chỉ đành cho Chiến gia các ngươi trải qua thêm một hồi địa chấn nữa! Đạo lý chết đạo hữu không chết bần đạo, ta từ lúc rất nhỏ đã hiểu rõ!”
(NBV: Đạo lý này từ lúc ta đọc truyện mới hiểu, nhưng giờ cũng gọi là hiểu rất rõ có điều ta không làm theo mà thôi, khuyến cáo anh em cũng đừng làm theo làm gì)
Phía trước là núi cao rừng rậm!
Quân Mạc Tà không chút do dự xông thằng vào!
Chiến Tiêu Tiêu cả đời sát phạt há lại sẽ với một cái rừng rậm nho nhỏ trước mắt khiếp đảm? Còn nữa, thông qua quan sát kỹ lưỡng, hắn xác nhận gã thần bí mang đi kẻ có “Không linh thể chất” thực lực cố nhiên có chút cao thâm, nhưng vẫn cùng mình có một chút chênh lệch. Vì vậy hắn càng không sợ hãi, tự nhiên cũng đi theo vào!
Vèo một tiếng, hai người một trước một sau cách nhau tổng cộng khoảng hơn hai mươi trượng, tức thì đều ở trong mảnh rừng rậm này hoàn toàn tiêu thất!
Lúc này đang là đầu hạ, cây cỏ trong rừng đang trổ lá ra hoa, một người một khi chui vào bên trong liền không nhìn thấy bóng dáng, đầu cũng không lộ ra, huống chi trước mắt đang là ban đêm?
Chiến Tiêu Tiêu huyền lực cao thâm, đêm tối nhìn cũng giống như ban ngày, lại phối hợp thêm đâu đâu cũng có cường đại thần thức nên tự tin mình có thể không quan tâm những chướng ngại này. Nhưng khi tiến vào rừng rậm, lập tức hắn phát hiện ra có chỗ không bình thường.
Lúc trước trong quá trình truy tung, hắn rõ ràng có thể xác nhận nhân vật thần bí phía thực lực không bằng mình nhưng thủ đoạn của hắn lại cực kỳ quỷ quyệt!
Tốc độ của hắn rõ ràng không bằng mình, nhưng cách đào tẩu thì cực kỳ gian trá! Nếu dưới tình huống bình thường, công lực của mình hơn xa, trong lúc đuổi theo phát ra vài cái phách không chưởng, dù không thể đương trường đánh chết người phía trước cũng có thể làm hắn chậm lại, nhưng người này luôn dùng cách di chuyển như rắn đi tới! Bỗng nhiên ở đông, bỗng nhiên ở tây khó bề phân biệt, dù là thần thức khổng lồ của mình vẫn không thể hoàn toàn tập trung vào phương vị của hắn! Nhất là mỗi lúc chuyển hướng, hắn đột nhiên lại có thêm trò quỷ dị…
Trước lúc đổi hướng, mình rõ ràng đã thành công thu ngắn khoảng cách chỉ còn hơn chục trượng, chỉ cần cố đuổi thêm một chút là có thể bắt kịp. Nhưng sau đó, Chiến Tiêu Tiêu lập tức phát hiện khoảng cách giữa mình và hắn lại cách ra bảy tám chục trượng, hơn nữa hiện tượng này lại liên tiếp xuất hiện!
Đây không thể nghi ngờ là rất kỳ quái!
Hiện giờ song phương tiến vào trong rừng rậm, loại cảm giác kỳ quái này lại càng thêm rõ ràng.
Gã thần bí kia cũng không phải là một thân một mình, hắn còn ôm tiểu tử có “Không linh thể chất”, tại sao lại trong nháy mắt hoàn toàn tiêu thất bóng dáng! Quả thực giống như là một giọt nước tan vào biển khơi, hoàn toàn bặt vô âm tín!
Điều này sao có thể?
Một khi tiến vào trong khu rừng rậm rạp tới mức này, đối với người am hiểu cách truy tung mà nói hẳn là nơi nơi đều có dấu vết mới đúng! Nhưng kẻ trước mắt kia, lại có thể cả cỏ non mịn mọc khắp nơi cũng không đụng tới một cây!
Vậy hắn rốt cuộc là bỏ chạy đi đâu?
Chiến Tiêu Tiêu không có manh mối, hết cách đành dứt khoát đề khí phóng lên cao quan sát khắp nơi, rốt cục nhìn thấy cách hơn một trăm trượng phía trước, có một bụi cỏ rậm rạp hơi khẽ lay động một chú…t
– Hừ! Tuy rằng kỹ xảo khá cao minh, nhưng vẫn là múa rìu qua mắt thợ! Hôm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi tay ta, chịu chết đi!
Chiến Tiêu Tiêu thân hình vừa động, hướng về bên kia đuổi theo…
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt lại từ một phiến rừng rậm này sau đó đi vào một mảnh núi non khác, lại chuyển hướng, hướng về một mảnh núi non khác nữa mà đi…
Như thế lặp lại, có vẻ như càng ngày càng xa nơi ở của Huyễn Phủ chủ!
Chiến Tiêu Tiêu tự nhiên là càng đuổi càng yên tâm.
Nếu ngươi nghĩ biện pháp trốn trở về ta còn có thể băn khoăn một phần, vì ngăn ngừa gặp phải cường địch không thể tiêu diệt được, thậm chí tiết lộ thân phận của mình, từ các nhân tố mà suy tính cũng chưa biết chừng sẽ tha ngươi một mạng!
Nhưng ngươi lại hoảng hốt chạy bừa, càng trốn càng xa, kia cũng chỉ có thể trách phận số ngươi không tốt!
Giờ phút này, hai người đã cách Huyễn Phủ chủ cung chừng hai ngàn dặm!
Chung quanh đây, hiển nhiên không có đại cao thủ nào sống!
Chiến Tiêu Tiêu ta, ở nơi đây chính là vua, duy ngã độc tôn!
Ngươi cho là ngươi có thể dựa vào tốc độ khiến ta suy sụp sao? Vậy là ngươi nghĩ viển vông, người ngốc nói mê!
Trong nháy mắt lại đã vượt qua vài ngọn núi, hai người cơ hồ là đồng thời xông lên ngọn núi cao nhất trước mặt nhất, rồi sau đó đồng thời phi thân xuống!
Phía dưới, vốn là một khe sâu!
Hơn nữa lại cực kỳ thê lương, cây cối cũng không có mấy cây, có thể nói chính là một chỗ tuyệt địa, lại có thể nói là một chỗ chiến trường thiên nhiên!
Chiến Tiêu Tiêu phi thân xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện!
Nhưng hắn lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích!
Bởi vì ở trước mặt hắn, một kẻ ăn mặc giống hắn, hắc y nhân bịt mặt một đường lẩn trốn ở cách đó không xa lẳng lặng khoanh tay mà đứng, tựa hồ đang chờ hắn.
Làm người bất ngờ nhất là, trên thân hắc y nhân cái gì cũng không có. Vật thể hình người hắn mang theo chẳng biết đã biến đi đâu!
Hắn cứ như vậy đứng ở chỗ này, tựa hồ như không trải qua hai ngàn dặm đường chạy như điên, tư thế nhàn nhã, dáng người cao ngất, hơi thở nhẹ nhàng như có như không chừ không có chút nào dồn dập.
Chẳng lẽ hắn đang chờ ta sao!
Trong lòng Chiến Tiêu Tiêu lập tức nảy ra ý nghĩ này.
Chẳng lẽ nói, không chỉ ta muốn giết hắn mà hắn cũng muốn giết ta!
Nhưng cuộc chiến giữa hai người chúng ta lại không muốn cho người khác thấy, cho nên hắn mới một đường dẫn ta đến nơi này!
Tưởng tượng vậy làm Chiến Tiêu Tiêu suýt bật cười!
Dù phóng mắt khắp Huyễn Phủ, có bao nhiêu người có thể chắc chắn đánh bại được mình, thậm chí giết chết mình?
Có thể có mấy người, nhưng tuyệt đối không phải gã thần bí trước mắt!
Một kẻ thực lực rõ ràng không bằng mình, lại vọng tưởng giết mình, căn bản chính là chuyện Ngàn lẻ một đêm a!
(DG: nguyên văn: Thiên Phương dạ đàm: chuyện sàm ban đêm của người Ả Rập, không có thật
NBV: Chuyện ngàn lẻ một đêm của Ả Rập chắc hẳn ai cũng biết, ta để nguyên theo ý dịch giả)
– Ngươi đang ở đây chờ ta? Tính giết chết ta sao!
Chiến Tiêu Tiêu khẩu khí lạnh lùng. Cùng khẩu khí hắn luôn dùng nói chuyện khác nhau rất lớn. Vô luận dưới tình huống gì, hắn cũng sẽ không để lộ thân phận Triệt địa thủ của mình.
Cho dù là đối mặt người xa lạ bịt mặt chưa từng gặp qua này, hắn cũng sẽ không dùng giọng của mình để nói chuyện.
Mọi việc đều có ngoài ý muốn, vạn nhất người này may mắn không…
Chiến Tiêu Tiêu giờ phút này không có chút nào phát giác, lúc nhìn thấy đối phương bình tĩnh chờ ở chỗ này, tâm tình của hắn đã sản sinh biến hóa kỳ diệu!
Hắn đã không còn chắc chắc!
Lúc trước một đường đuổi giết, hắn sớm cho rằng đối phương chính là vật trong tay mình, chỉ cần mình vừa động thủ là có thể dễ dàng giết chết! Nhưng hiện tại thấy đối phương không nóng không vội, dừng lại tĩnh tâm đợi, hắn không chút nào cảm thụ được cảm giác thích thú trước giờ hắn thường xuyên có thể cảm nhận được ‘Địch nhân đã sơn cùng thủy tận, cùng đường“. Thậm chí hắn đã có vài phần lo lắng bất an.
Tựa hồ… Mình đã lọt vào cạm bẫy mà địch nhân bố trí!
Chiến Tiêu Tiêu vốn tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, chắc chắn mười phần có thể dễ dàng giết chết đối phương, nhưng hiện tại bất tri bất giác đã biến thành “Lỡ như người này chạy mất”.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.