Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 686: Huyền thú ra hết Thiên Phạt

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Converter: Chim Ruồi

: Songhg15

Biên Tập: MaiSon

Mạc Vô Đạo trầm mặc nói: “Trái lại, trận chiến này nếu là có thể thu hoạch, vậy thu hoạch cũng tất nhiên là cực kỳ khả quan! Chỉ riêng Huyền đan cửu cấp đỉnh phong huyền thú đã là không phải ít! Còn có loại cao hơn một bậc là thú vương Huyền đan …những thứ này đều có thể làm thực lực tam đại Thánh Địa chúng ta tăng lên một nấc!”

Hô Duyên Ngạo Bác vừa nhướng mày nói ” Nếu mà không thu được thì chúng ta không ngại ra tay!”

“Tự mình ra tay? Mệt vì ngươi nói ra!” Hề Nhược Trần khinh bỉ nhìn hắn: “Ngươi mỗi ngày giả ngu, chẳng lẽ thực sự cũng là ngu sao? Ngẫm lại hậu quả khi làm như vậy đi! Như vậy sẽ trực tiếp khiến cho Thiên Phạt sâm lâm hoàn toàn điên cuồng! Mà chỉ cần chúng ta không ra tay, nhưng vẫn có thể thu được tương đương, có hiểu không vậy?”

!

Hô Duyên Ngạo Bác giận dữ nói: “Ngươi nói chuyện hệt như kẻ nham hiểm tung tin đồn kỳ quái! Cẩn thận lão phu đối với ngươi không khách khí!”

Hề Nhược Trần nâng chung trà lên, hừ một tiếng vừa thưởng trà vừa nói “Không khách khí? Chẳng lẽ ngươi đối với ta còn khách khí sao?”

“Trận đấu này nhất định mỗi nhà cũng phải có hai vị Tôn giả dẫn đầu, cao thủ Chí Tôn Thượng thừa it nhất năm mươi người! Trước tiên là đến Phong Tuyết Ngân Thành “ Mạc Vô Đạo có chút đau đầu nhìn lên hai người tranh cãi, trực tiếp giải quyết dứt khoát.

“Tốt lắm, ai, chúng ta Chí Tôn Kim Thành bị hai người họ Tiêu mỗi ngày tìm đến, khẩn cầu Kim thành xuất binh trợ chiến; thật sự là phiền muốn chết! Đến lúc này cuối cùng cũng có một câu trả lời! Đỡ phải nói chúng ta Chí Tôn Kim Thành không có nhân tình!” Hề Nhược Trần nhẹ nhàng thở ra.

“Xem ra trong Ngân Thành thì Tiêu gia và Hàn gia này chính là không thể hòa hơp. Ít nhất bọn họ cũng không đươc hòa hợp như bên ngoài họ thể hiện, chúng ta Độn Thế Tiên Cung hộ pháp chính là cố hết sức không nên ra tay. Ha ha, xem ra trong chuyện này, tin tưởng sẽ có rất nhiều vở kịch hay để xem.” Mạc Vô Đạo khẽ cười cười, ánh mắt tự nhiên nhìn về hướng phương bắc, tức là phía Phong Tuyết Ngân Thành.

Ba người thương nghị đã xong, liền muốn tự rời đi, trước khi chia tay, Hô Duyên Ngạo Bác đột nhiên hỏi một câu: “Mạc Vô Đạo, ngươi phán đoán thực lực Mai tôn giả chân chánh đem so với ngươi như thế nào?”

Mạc Vô Đạo ánh mắt chợt lóe, nhìn vị chủ nhân Mộng Huyễn Huyết Hải ngạo mạn thô lỗ này, trầm ngâm một hồi rồi đáp

“Hơn một lần giao thủ, dù như thế lực ngang nhau, nhưng ta nhận định, nếu là quả thật toàn lực đọ sức thì nàng không là đối thủ của ta. Đến nỗi sau lần đó, nàng lại bị thương, yên lặng gần suốt trăm năm năm… Ai cao ai thấp? Ngươi cứ nói đi?”

Hô Duyên Ngạo Bác nghe những lời này thì để lộ vẻ thận trọng ẩn sâu sau khuôn mặt thô lỗ kia.

Nghe được Mạc Vô Đạo trả lời, Hô Duyên Ngạo Bác cười ha ha, nói: “Một khi đã như vậy, ta đây liền lập tức trở về chuẩn bị! Tin tưởng nhất định lần này, tam đại Thánh Địa đều có lợi tức!”

Nói xong cũng không tiếp tục chào hỏi, cả thân mình khổng lồ đột nhiên nhẹ nhàng bay lên, từ từ xuyên phá mây mù. Tiếng cười hào sảng vẫn quanh quẩn trên không trung, nhưng thân thể hắn lại nhoáng lên một cái trong lúc đó đã không còn bóng dáng

Hề Nhược Trần cười thăm dò mà nói “Người kia, từ trước đến nay vẫn là như vậy. Không hưởng chút lợi lộc là chắc chắn sẽ không thu tay lại. Mạc huynh, ngươi còn có cái gì cần bổ sung sao?”

“Chuyện ở Thiên Hương thành… Nhất định phải thử dò xét rõ ràng cuối cùng mới hạ thủ! Lão Tây, Thánh giả có khả năng không giống với Tôn giả, hoặc là nhân vật cỡ Chí Tôn Thượng thừa… Chỗ đó có khả năng làm chúng ta tổn thất cường giả không chịu nổi!”

Mạc Vô Đạo nặng nề nhìn Hề Nhược Trần “Nếu một khi có chỗ sơ xuất, ngươi hẳn biết là sẽ có hậu quả thế nào.”

“Đại ca biết Nhị ca, biết Độn Thế Tiên Cung các ngươi tổn thất không ít, chẳng lẽ Chí Tôn Kim Thành chúng ta không chịu tổn thất?” Hề Nhược Trần cười một tiếng dài, trong tiếng cười lại lộ vẻ phiền muộn.

Cuối cùng lại thở dài một tiếng: “Nhưng chúng ta cũng không thể đợi được. Chờ đợi, có gì khác là ngồi chờ chết đâu, với tốc độ thăng tiến kinh khủng như vậy của Quân Mạc Tà tiểu tử này, ai có thể cam đoan hắn trong năm nay sẽ không đột phá đến Tôn Giả, thậm chí trình độ Thánh giả… Mạc huynh, đây chính là một tai hoạ ngầm thật lớn chưa từng có! Tam đại Thánh Địa, đã trải vạn năm năm tháng, hiên giờ căn cơ lớn lao, ngàn vạn lần chớ để hủy ở trong tay ba người chúng ta mới tốt!”

Gương mặt Mạc Vô Đạo lại có vẻ lo lắng, hắn cũng không nói lời nào, cả người vẫn im ắng bay lên, thân mình thon dài ở trong mây như ẩn như hiện. Hắn quay lưng đi, phất ống tay áo làm chén trà ở cách mấy trượng trên bàn trà “Hô” lập tức bay lên “Lão tây, mời lão thưởng hết một ly trà. Chúng ta như vậy chia tay, sau này còn gặp lại.”

“Cũng vậy!” Hề Nhược Trần đưa tay tiếp lấy, cao giọng cười rồi uống một hơi cạn sạch. Lại nhìn trong mây mù thì bóng dáng Mạc Vô Đạo đã biến mất.

Hề Nhược Trần một mình một người dựng thân yên lặng với đỉnh núi trong mây mù, nhìn thấy bốn phía mây mù xúm lại lại đây, nhịn không được thấp giọng nhẹ nhàng thở dài.

Mây mù chỉ một thoáng bao phủ cả tòa đài cao, tiếng thở dài như trước ở quanh quẩn không dứt, nhưng Hề Nhược Trần thân mình đã biến mất ở trong mây mù, biến mất ở trong trời đất, tựa hồ chưa từng có xuất hiện qua.

Trên đỉnh quả núi đơn độc chỉ lưu lại nơi này một cái bàn trà bằng đá lớn, ba cái ghế bành chạm khắc khéo léo tuyệt vời. Trên bàn, một cái bình trà tinh xảo lẳng lặng nằm đó, ba chén trà xếp thành hình tam giác không một tiếng động như thể đã ở đó từ xưa tới nay…

Vào lúc ban đêm, cao thủ Tam đại thánh địa đều là phân làm hai tốp nhằm hướng bắc mà đi.

Một đi Phong Tuyết Ngân Thành, một đi Thiên Hương thành!

***

Sáng sớm hôm sau. Bên trong Thiên Phạt sâm lâm.

Mai Tuyết Yên một thân mặc y phục trắng, gương mặt mang vẻ nghiêm nghị vô tận đứng nhìn một mảng lớn phi hành huyền thú trước mặt đông nghìn nghịt. Nàng chậm rãi thong thả đi ở phía trước đội ngũ một lần, trong mắt phượng tràn đầy sự uy nghiêm trang trọng, mang theo uy áp cao cao tại thượng trầm giọng hỏi “Mọi người đều chuẩn bị xong chưa?”

Chín đại thú vương xếp hàng trước nhất đồng thời há mồm: “Mọi người đều chuẩn bị xong! Phi hành huyền thú một ngàn năm trăm tên, Hóa Hình thú vương tổng cộng bốn trăm năm mươi chín vị! toàn bộ đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể khởi hành, thỉnh lão Đại hạ lệnh!”

“Tốt lắm!” Mai Tuyết Yên thở ra một hơi thật dài.

Ánh mắt phức tạp nhìn một chút Thiên Không, ngữ khí trầm trọng nói: “Lúc này đây tiến đến Phong Tuyết Ngân Thành, tất nhiên sẽ chống lại Tam đại Thánh Địa! Tam đại Thánh Địa cao thủ nhiều như mây, thực lực lại càng mạnh mẻ! Đối với Thiên Phạt chúng ta đã nhòm ngó thèm thuồng từ lâu. Lúc này đây, tất nhiên sẽ gặp phải một hồi ác chiến trước đây chưa từng thấy! Ngay cả ta, cũng chưa chắc có nắm chắc có thể còn sống trở về, các ngươi… Cần chuẩn bị sẵn sàng!”

“Tam đại Thánh Địa xem là tôm tép! Chúng ta làm con mẹ nó!” Hùng Khai Sơn phán chấn rống to!

“Thực lực mạnh sức mạnh thì đã làm sao? Chúng ta không sợ!” Hạc Trùng Tiêu trong mắt tràn đầy hừng hực chiến ý.

“Đúng! Sợ con chim! Làm con mẹ nó!” Mọi người Hóa hình thú vương đồng thời rống to, một khí thế dữ tợn tàn ngược liền như vậy đột nhiên hình thành, còn chưa xuất phát, trong đội ngũ đã muốn tràn đầy sự khát máu!

Giết đã đi!

Liều mạng nào!

Đây vốn là nhận thức duy nhất của nhóm thú vương dối với chiến đấu! Huống chi hiện tại vừa có được đột phá thật lớn, cả đám đều cảm giác mình cường hãn khủng khiếp. Hiện tại tùy tiện hô lên một cái, khiến chúng đi quét sạch Tam đại Thánh Địa, phỏng chừng cũng sẽ không chút do dự. Hơn nữa sẽ là hết mình xông lên trước, nam chinh bắc chiến…

“Tốt lắm! Mang theo Kiến Vương, Lang Vương, Phong Vương, Thử Vương; toàn bộ tức khắc khởi hành xuất phát! Phân làm mười thê đội, theo thứ tự trước sau, trạm dừng thứ nhất là Thiên Hương thành!” Mai Tuyết Yên trong mắt hàn quang chợt lóe, nhỏ vung tay lên!

Hạc Trùng Tiêu hót dài một tiếng chấn động trời cao, đột nhiên phóng người lên, giữa không trung “Chà” một tiếng bụi đất tung bay, hóa thành một con đại hạc cả người tuyết trắng, hai cánh triển khai, đôi cánh chừng hai mươi trượng buông xuống, vỗ cánh bay lượn, che khuất bầu trời!

Mai Tuyết Yên áo trắng chợt lóe, tựa hồ không hề động, nhưng dáng người duyên dáng của nàng đã lăng không mà lên, ngạo nghễ đứng ở trên vai Hạc Trùng Tiêu. Hạc Trùng Tiêu vỗ cánh, dẫn đầu xông lên trời!

Mai Tuyết Yên áo trắng phấp phới đứng cao nổi bật đối mặt cơn lốc đến, mái tóc của nang lay động để lộ ra gương mặt quốc sắc khuynh thành. Nhưng hiện tại trên mặt hoàn toàn lạnh lùng, chỉ có trong ánh mắt, hàm chứa một nỗi nhớ nhung nóng bỏng!

Dày đặc sát phạt khí từ Thiên Phạt sâm lâm kéo dài dâng lên, hàng trăm con đại hạc to lớn đồng thời bay lên không, đi theo Hạc Trùng Tiêu, chậm rãi bay tới!

Nhóm thứ hai, chính là một đám Đại Bằng, Hùng Khai Sơn thân hình hùng tráng giạng chân đứng ở trên lưng con thứ nhất, Lăng Không bay lượn! Ở sau lưng của hắn, chính là một mảng lớn võ giả đều là đứng ở lưng đại bàng. Tất cả đều là cô dâu giả bộ, áo đỏ tung bay, cơ hồ đem trọn thiên không đều nhuộm màu đỏ chói!

Nhóm thứ ba nhóm thứ tư tất cả đều là Hạc tộc, nhóm thứ năm vẫn là Bằng tộc!

Nhóm thứ sáu thứ bảy và nhóm thứ tám lại là ưng tộc đội ngũ, Ưng Vương thân hóa màu đen tia chớp, đầu tàu gương mẫu.

Mà nhóm thứ chín và nhóm cuối cùng chính là điêu tộc, điêu vương bay lên trời cao, mang theo huynh đệ trong tộc mình ở phía sau mau chóng đuổi theo!

Phía trên Huyền Huyền đại lục, đột nhiên nổi lên một cơn lốc trước nay chưa từng có! Tổng cộng mấy ngàn thú vương cùng ra khỏi Thiên Phạt, khiến cho chấn động long trời lỡ đất chưa từng có!

Vô luận là cố ý hay là vô ý, nhưng phàm là nơi nào đội ngũ phi hành đi qua, tất cả đều gặp họa.

Đứng mũi chịu sào đúng là Thiên Nam thành, dù là huyền thú hay là gia cầm dã thú, hay là tuấn mã trong quân doanh, đột nhiên tất cả đều nhất loạt run rẩy vô lực nằm bẹp ở trên mặt đất. Toàn bộ động vật hết đều như nhau, tứ chi run rẩy, cả người co rút, miệng sùi bọt mép.

Loại uy áp vương giả quá mức tập trung khủng bố, mà lại còn không phải một vị hai vị, mà là số lượng kinh người mấy ngàn vị! Cứ như vậy chậm rãi đè ép lại đây thì gia súc gia cầm thú vật thông thường làm sao chịu được?

Cho dù chỉ là kinh hãi thoáng bay vút qua cũng đã chịu không nổi, trước mắt không bị đè chết ngay tại chỗ, mà chỉ bị mất khống chế cả ngày thì cũng đã là không tệ rồi. Còn như đám gà vịt linh tinh tiểu động vật yếu một chút thì liền nằm ngửa bụng…

Tướng trấn giữ Thiên Nam thành tướng Vạn Vô Ngôn tướng quân, huyền khí tu vi mặc dù không cao lắm cũng là có một chút trình độ. Dù là người cảnh giác vừa từ trên giường đứng lên, còn chưa kịp mặc quần áo, cũng cảm giác được một khí thế kinh khủng phô thiên cái địa mà đến, thiếu chút nữa trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất. Đồng thời trong hậu viện người hô ngựa hý loạn hết cả lên. Ngay sau đó cả tòa thành cũng đều hoàn toàn rối loạn.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky